- Hiểu Uyển, em uống nhiều quá. Lý Khả Hân ngồi bên cạnh Đường Hiểu Uyển, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, thầm nghĩ:
“ Người này chẳng lẽ đã ‘ra tay’ với Hiểu Uyển rồi sao?”
Nhưng lại cảm thấy sự việc tựa hồ như không phải vậy, nhìn Diệp Lăng Phi không giống như vậy. Cô cầm chiếc ly trong tay Đường Hiểu Uyển nói tiếp:
- Hiểu Uyển, em uống ít thôi.
- Chị Khả Hân, chị quay lại rồi, em không có uống nhiều, thật mà.
Đường Hiểu Uyển thấy Lý Khả Hân trở về, cuối cùng còn có một chút lý trí rời ra khỏi ngực Diệp Lăng Phi, tựa đầu lên vai Lý Khả Hân nói:
- Chị Khả Hân, em chưa bao giờ uống qua rượu ngon như vậy.
Lý Khả Hân cũng nghĩ ra, với tính cách của Đường Hiểu Uyển, gia đình nhất định giáo dục rất nghiêm, làm sao có thể uống được nhiều rượu như vậy chứ. Cô cầm chén rượu của Đường Hiểu Uyển, uống một hớp nhỏ, hương vị rượu này quả nhiên rất ngon, rất dễ uống, Lý Khả Hân cũng chưa uống qua rượu như vậy bao giờ. Tay trái Lý Khả Hân đỡ sau lưng Đường Hiểu Uyển, nhỏ giọng nói:
- Hiểu Uyển, uống ít thôi, lát nữa chúng ta đi nhảy, nếu em uống nhiều quá thì sẽ không thể nhảy.
Nghe vậy, Đường Hiểu Uyển gật đầu nói:
- Vâng, em sẽ uống ít thôi, lát nữa ba người chúng ta cùng nhảy.
Diệp Lăng Phi đẩy chai Extra X.O còn chưa mở nút tới trước mặt Lý Khả Hân nói:
- Khả Hân, uống thử rượu này xem, yên tâm, rượu này không mạnh như Vodka đâu, vốn là nên dùng nước đá làm mát, nhưng tôi thấy cũng không cần như vậy.
- Thôi, rượu này chúng ta trả lại đi.
Lý Khả Hân đã chuyển biến tâm tình, lúc này không muốn hao phí quá nhiều tiền của Diệp Lăng Phi. Nhưng Diệp Lăng Phi đã đưa cho người phục vụ khui ra, chai rượu vừa khui ra, một cỗ hương thơm thanh thuần xông vào mũi, ngay cả Lý Khả Hân đã uống không ít rượu cũng muốn uống một ngụm.
- Uống đi, rượu đã gọi lên rồi, sao lại trả lại chứ.
Diệp Lăng Phi lấy ba chiếc chén, rót đầy ba chén, lại lấy một cái chén không rót đầy Louie XVI đặt trước mặt Lý Khả Hân nói:
- Các cô uống thử xem hai loại rượu này loại nào ngon hơn.
Đường Hiểu Uyển và Lý Khả Hân uống hai loại rượu này, chỉ cảm thấy hai loại rượu này đều là thanh thuần, ngọt ngọt, vừa vào miệng liền cảm thấy có một hương vị thơm ngát, tinh khiết, thư thích trong đó, miệng cảm thấy vậy nhưng hai cô cũng không phân biệt được loại rượu nào ngon hơn.
Diệp Lăng Phi cầm chai Louie XVI còn thừa không nhiều lắm, cười nói:
- Chai rượu này giá 25 vạn (250,000 nhân dân tệ), cô có tin không?
- Cái gì?
Lý Khả Hân và Đường Hiểu Uyển kinh ngạc há to miệng, quả thực là rất khó tin.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Về phần chai X.O kia thì cũng chỉ là vài nghìn, còn chai Vodka, ha ha, chỉ có 300 đồng thôi.
- 25 vạn.
Đường Hiểu Uyển và Lý Khả Hân trừng to mắt nhìn chén rượu trước mặt hai cô, thoạt nhìn còn đắt hơn cả vàng, một chai rượu giá 25 vạn mà cứ như vậy uống. Lý Khả Hân và Đường Hiểu Uyển không khỏi hối hận, sớm biết bình rượu này đắt như vậy, nên uống từ trước, để cho Diệp Lăng Phi uống mất phân nửa rồi. nhất là Lý Khả Hân, trong lòng không ngừng mắng người bạn kia của mình, thầm nghĩ: “ Đều tại ngươi, nói cái gì Vodka đắt, có ngươi thấy vậy thôi.”
Tạm thời không nói đến hai vị mỹ nữ đang hối hận, Diệp Lăng Phi đã đem rót những giọt rượu cuối cùng vào chén của mình. Hắn nâng chén, một ngụm uống xuống, giống như uống nước vậy, không có chút nào là chậm rãi thưởng thức. Sau đó, Diệp Lăng Phi lại lấy chai Vodka rót cho mình một chén đầy, Diệp Lăng Phi nâng chén nói:
- Vodka có chỗ hay của Vodka, Louie XVI có chỗ hay của Louie XVI, bởi vì hai loại rượu này đều có ý nghĩa kỷ niệm đối với tôi.
Diệp Lăng Phi nhớ tới chuyện mình gặp dã thú ở Soviet, ở nơi băng tuyết giá lạnh, chính mình nhờ có Vodka mới không bị đông cứng, về phần Louie XVI, đó là tiệc mừng lần đầu tiên Diệp Lăng Phi hoàn thành một vụ giao dịch súng ống đạn dược, sau buổi tối hôm đó, Diệp Lăng Phi đã bắt đầu kiếp sống buôn lậu súng đạn truyền kì của hắn.
Lý Khả Hân và Đường Hiểu Uyển cũng không hiểu Diệp Lăng Phi nói cái gì, hai người bọn họ uống cạn chén rượu, Lý Khả Hân ngay sau đó lại rót cho mình một ly X.O, lại uống tiếp, sau khi uống vài chén rượu, sắc mặt Lý Khả Hân trở nên đỏ bừng.
- Hiểu Uyển, chúng ta xuống dưới nhảy đi.
Lý Khả Hân dường như uống hơi nhiều, lôi kéo Đường Hiểu Uyển đang say mềm đi xuống cầu thang, hai người đi thẳng đến sàn nhảy.
Diệp Lăng Phi không hề động, một bên hắn uống Vodka, một bên dõi theo Lý Khả Hân và Đường Hiểu Uyển. Hắn biết rõ hai vị mỹ nữ này đã uống nhiều rượu, rất dễ gặp chuyên không may. Bởi vậy nên mới phá lệ chú ý hai người.
Trên sàn nhảy, Đường Hiểu Uyển và Lý Khả Hân nhảy theo tiết tấu tự do, bất kể là Đường Hiểu Uyển hay Lý Khả Hân đều chưa bao giờ có cảm giác thoải mái như vậy. Đường Hiểu Uyển ở nhà vẫn luôn ngoan ngoãn, đây là lần đầu tiên uống rượu, huống chi là nhảy múa trên sàn nhảy, Lý Khả Hân tuy không phải chưa bao giờ uống rượu, nhưng chưa bao giờ nhảy trong trạng thái say rượu như vậy, càng chưa bao giờ uống nhiều như hôm nay vậy.
Trên sàn nhảy, hai mỹ nữ nhảy làm hấp dẫn không ít anh mắt của người khác phái, nhất là Đường Hiểu Uyển, cô nhảy nhiệt tình như vậy, quả thật làm cho đôi ‘quả cầu thịt’ cứ nảy lên nảy xuống.
Đường Hiểu Uyển cũng không chú ý những điều này, cô cũng nhiệt tình nhảy tưng tưng, mà Lý Khả Hân cũng vậy, hai người nhảy múa điên cuồng theo tiếng nhạc sôi động. Dưới ánh đèn nhấp nháy, trên mặt hai người đầy vẻ khoái hoạt.
Diệp Lăng Phi ở bên trên đã uống được nửa ly Vodka, nắm chén rượu, Diệp Lăng Phi tự nhủ: “Các huynh đệ, thật muốn cùng mọi người ngồi giữa vùng băng tuyết Seberia, cùng mọi người chè chén một phen. Diệp Lăng Phi cũng biết cơ hội này rất khó có, người của tổ chức Lang Nha đều bận rộn kiếm tiền ở khắp nơi trên thế giới, làm gì có ai rảnh rỗi chạy tới Seberia rét lạnh cùng uống rượu với hắn.
Ánh mắt của Diệp Lăng Phi lại nhìn vào Lý Khả Hân và Đường Hiểu Uyển trên sàn nhảy, lần này hắn nhíu nhíu mày, hắn đã thấy một người quen đang ở gần Lý Khả Hân và Đường Hiểu Uyển. “ Hóa ra là hắn, thảo nào mình thấy chiếc xe kia quen mắt.” Diệp Lăng Phi trong nội tâm giờ mới hiểu vì sao khi ở ngoài cửa quán bar nhìn thấy cỗ xe thể thao Ferrari lại thấy quen mắt, hóa ra là xe của Lý Thiên Bằng. Diệp Lăng Phi thấy Lý Thiên Bằng hướng tới phía Lý Khả Hân và Đường Hiểu Uyển, xem ra muốn tiếp cận hai người họ. Trong nội tâm Diệp Lăng Phi cười lạnh, thầm nghĩ: “ Xem ra tiểu tử này ‘ ngứa người’ rồi.” Nghĩ đến đây, hắn đứng dậy, đặt chén rượu lên bàn, nhanh chóng đi xuống cầu thang.