Xuống giường, Diệp Lăng Phi mặc quần lót đi tới phòng ngủ Bạch Tình Đình, gõ gõ cửa, bên trong không có âm thanh, đẩy cửa phòng ra nhìn vào, chi thấy trên giường Bạch Tình Đình thu vẫn chinh tề, trong phòng vẫn tràn ngập một mùi thơm nhàn nhạt.
- Xem đầu óc mình này, giờ đã mấy giờ rồi!
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ đầu, lại xoay người, trước tắm rửa một cái đã, cầm khăn lông lau khô tóc, thuận tay cầm điện thoại di động, nhìn vào đã sắp đến chín rưỡi.
Diệp Lăng Phi nhớ tới Trương Lộ Tuyết, không biết hôm nay Trương Lộ Tuyết sẽ như thế nào. Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Từ Oánh, hỏi Từ Oánh hôm nay Trương Lộ Tuyết có đi làm không. Từ Oánh trả lời cùng dự đoán của Diệp Lăng Phi giống nhau, hôm nay căn bản là Trương Lộ Tuyết không hề đi làm, xin phép nói thân thể khó chịu.
Diệp Lăng Phi đương nhiên biết tại sao Trương Lộ Tuyết hôm nay không đi làm, hắn vốn định gọi điện thoại cho Trương Lộ Tuyết, xem Trương Lộ Tuyết thế nào. Nhưng lập tức hắn liền bác bỏ cái chủ ý thoạt nhìn rất ngu này, Trương Lộ Tuyết kia đang trong cơn giận dữ, nếu vào lúc này chính mình gọi điện thoại qua, vậy cùng không phải tự tìm phiền toái sao?
Diệp Lăng Phi mặc quần áo, đi xuống lầu. Vú Ngô nhìn thấy Diệp Lăng Phi xuống, vội vã chuẩn bị bữa sáng, hơn nữa nói với Diệp Lăng Phi:
- Trước khi đại tiểu thư rời đi, đã dặn dò Diệp tiên sinh ăn nhiều tiểu thước chúc một chút, nói là đối với thân thể tốt lắm.
Diệp Lăng Phi trong lòng cười thầm, thầm nghĩ: "Tiểu nha đầu này từ lúc nào cũng biết mấy thứ này vậy!"
Diệp Lăng Phi không nhiều lời. Gật đầu, đi vào phòng ăn. Còn chưa ăn cơm xong, Diệp Lăng Phi lại nhận được điện thoại của một người bạn hắn đã rất lâu chưa gặp qua, người đó chính là Trương Vân.
Từ năm ngoái Trương Vân trở về nhà cũ, mấy tháng nay chưa nhìn thấy Trương Vân, Diệp Lăng Phi có vẻ hơi ngoài ý muốn, sao Trương Vân lại tìm mình. Chẳng lẽ Trương Vân gặp phiền toái?
Trương Vân trong điện thoại nói với Diệp Lăng Phi nàng muốn trả lại cho Diệp Lăng Phi một ít tiền trước, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Cô không cần sốt ruột đưa tiền cho tôi, tôi cùng không thiếu tiền!
- Diệp tiên sinh, tôi phải trả lại tiền cho anh, mặc dù tôi không kiếm được nhiều tiền. Nhưng trong tay vẫn có một chút, nói thế nào đều nên trả lại cho Diệp tiên sinh, nếu không tâm lý của tôi bất an!
Diệp Lăng Phi nghe ngữ khí của Trương Vân hết sức kiên trì, hắn cười cười, nói:
- Được rồi, lát nữa tôi đến cửa hàng của cô, đến lúc đó cô đưa cho tôi!
- Diệp tiên sinh, tôi không ở cửa hàng, tôi vừa tới bưu cục gửi về cho nhà ít tiền, tôi đang về nhà!
Trương Vân nói,
- Hay là, Diệp tiên sinh, anh tới chỗ ở của tôi cũng được!
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Được rồi!
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, ăn xong điểm tâm, vừa định lái xe đi ra ngoài. Nhưng lại nhớ tới đêm qua xe mình về nhà đụng vào ga ra. Vòng đến trước mui xe nhìn, phía trước xe đã bị đụng đến méo mó. Diệp Lăng Phi nhíu mày, không thể làm gì khác đành lái xe tới trung tâm bảo dưỡng ô tô 4s, sau đó gọi taxi tới phòng Trương Vân thuê lần trước.
Trong phòng Trương Vân cũng không có quá nhiều biến hóa, vẫn là như cũ. Thoạt nhìn Trương Vân căn bản là không nghĩ mua thêm cho mình một ít đồ đạc.
Diệp Lăng Phi nhìn dáng vẻ Trương Vân cũng không có thay đổi quá lớn, vẫn giống vậy, Diệp Lăng Phi không khỏi nhớ tới lúc đầu mình cùng Trương Vân cũng có quan hệ vượt qua bình thường, chỉ là đã lâu cũng không có liên lạc với Trương Vân. Diệp Lăng Phi nhìn dáng vẻ câu thúc kia của Trương Vân, cùng trước kia cũng không khác nhiều.
- Diệp tiên sinh, đây là ba nghìn đồng, vốn tôi còn có chút tiền, nhưng nhà của tôi cần tiền, nên tôi gửi một ít về nhà!
Trương Vân lấy ra một cái bọc nhỏ bao giấy báo bên ngoài, lật ra mấy lần giấy báo, lộ ra một xấp tiền chỉnh tề bên trong. Bên dưới chỉ có một tờ một trăm đồng. Còn có hơn mười tờ năm mươi, còn lại chính là tiền hai mươi và mười đồng. Trương Vân đem tiền này đếm trước mặt Diệp Lăng Phi một lần. Vừa đủ ba nghìn đồng, một phân cũng không kém.
Trương Vân đem tiền đặt trước mặt Diệp Lăng Phi, nàng đứng đó, hai tay xoắn vào nhau, có chút khẩn trương nói:
- Diệp tiên sinh, gần đây kinh doanh cũng không tốt lắm, cho nên không... không kiếm được nhiều, nhưng chờ học sinh đi học, việc buôn bán của tôi sẽ tốt, đến lúc đó tôi đưa nhiều tiền hơn cho ngài!
Diệp Lăng Phi cười, đưa tay kéo tay Trương Vân, nói với Trương Vân:
- Nào, tới đây ngồi!
Trương Vân chần chừ ngồi vào bên cạnh Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đem tiền đặt trước mặt Trương Vân, nói:
- Tôi không thiếu tiền, tôi đã nói rồi, tiền này tôi cho cô mượn trên thực tế chính là tặng cho cô!
- Không, Diệp tiên sinh, tôi phải đem tiền này trả lại cho anh!
Trương Vân kiên trì nói,
- Tôi vốn đã sớm có thể trả lại tiền cho Diệp tiên sinh, nhưng lúc Tết, cha tôi bị bệnh, tôi không có biện pháp, không thể làm gì khác đành đem tiền vốn phải trả Diệp tiên sinh lấy ra cho cha tôi chữa bệnh. Bởi vì cần phải chăm sóc cha tôi, tôi mới vừa về hơn một tháng, học sinh lại được nghĩ, bởi vậy, mới không kiếm được nhiều tiền hơn!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Trương Vân, cô cùng tôi quá khách khí rồi!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đưa tay ôm lấy vòng eo đầy đặn của Trương Vân, gò má Trương Vân lại đỏ lên, Diệp Lăng Phi chỉ là hơi hơi ôm về phía bên người, Trương Vân liền di động kiều đồn, dựa vào Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ôn nhu nói:
- Giữa chúng ta không cần phải khách khí như vậy, cô cứ cầm tiền này, chờ cô kiếm được nhiều hơn, rồi tính đến chuyện trả lại cho tôi sau!
- Nhưng là....!
Trương Vân vừa định nói chuyện, chợt nghe Diệp Lăng Phi nói:
- Giữa chúng ta vẫn khách khí như vậy sao. À, tôi cùng quên, chuyện bên nhà chồng cô kia thế nào, tôi nhớ lúc đầu là cô trốn ra mà!
Trương Vân vừa nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới nhà chồng của nàng, trên mặt lại hiện ra vẻ rầu rĩ, nói:
- Tôi vừa về nhà, bọn họ đã đến, muốn tôi quay về, tôi không chịu, bọn họ tới nhà tôi làm loạn, cha tôi cũng bởi vì chuyện này bị tức đến bệnh!
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Trương Vân, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi nói Trương Vàn, cô dù sao cùng đã gặp qua nhiều người, chẳng lẽ không biết nhờ pháp luật sao, tôi thấy chuyện này cô nên về nhà xử lý một chút, tìm bên pháp viện giải quyết. Vừa lúc bây giờ việc kinh doanh cũng không tốt, lợi dụng lúc này về nhà giải quyết chuyện này đi!
Trương Vân được Diệp Lăng Phi nhắc nhở, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười. Đúng vào lúc này, điện thoại của Diệp Lăng Phi vang lên, Diệp Lăng Phi lấy ra điện thoại di động, vừa nhìn thấy số gọi đến, thì ra là Chu Hân Minh gọi tới.
Diệp Lăng Phi nghĩ không ra tại sao Chu Hân Minh lại gọi điện thoại cho hắn lúc này, chẳng lẽ Chu Hân Minh biết chuyện của mình và Trương Lộ Tuyết rồi?
Diệp Lăng Phi trong lòng vừa động, thầm nghĩ: "Sẽ không phải là Trương Lộ Tuyết tố cáo mình chứ, cáo mình cường bạo cô ta?
Diệp Lăng Phi vội vã đứng lên, đi tới trước cửa sổ, ấn nút nghe điện thoại.
- Diệp Lăng Phi, anh ở đâu?
Chu Hàn Minh ngữ khí có chút khẩn trương, điều này làm cho Diệp Lăng Phi cảm giác rất có khả năng thật sự là Trương Lộ Tuyết tố cáo mình. Nhưng hắn thay đổi suy nghĩ, cảm giác lại không đúng, nếu Trương Lộ Tuyết tố cáo mình, Chu Hân Minh không nên dùng loại ngữ khí khẩn trương này nói với mình chứ, rất có thể Chu Hân Minh sẽ nghiêm khắc chất vấn mình đến cùng là chuyện gì xảy ra. Hắn ý thức được nhất định lại có chuyện xảy ra, Diệp Lăng Phi nói:
- Anh đang ở chỗ bạn, làm sao vậy, có chuyện gì?
Chu Hân Minh ở đầu kia điện thoại hơi khẩn trương, nàng nói:
- Diệp Lăng Phi, lập tức chạy tới đại đội cảnh sát đi!
Diệp Lăng Phi trong lòng căng thẳng, hỏi:
- Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
- Phó tổna chấp hành của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế - Trần Hàn Lâm bị giết, khi bên em xem băng thu hình giám sát ở khách sạn đó, nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc!
Chu Hân Minh nói,
- Nữ nhân kia rất giống vợ Lý Triết Hào vẫn đang bị truy nã - Mã Tử Yến!
Khi Chu Hân Minh nói đến Mã Tử Yến, Diệp Lăng Phi lập tức hiểu được sau lưng vụ án giết người này có ẩn giấu gì đó, về phần cha con Lý Triết Hào là bị hắn giết chết, chuyện này cho tới bây giờ hắn cũng không nói với Chu Hân Minh, lệnh truy nã vẫn còn đang truy nã cha con Lý Triết Hào, không biết rằng cha con Lý Triết Hào vĩnh viễn cũng không bắt được. Nhưng Mã Tử Yến lại chạy mất trong đêm Chu Hân Minh bắt cha con Lý Triết Hào, từ đó về sau vẫn không có tin tức về nữ nhân này. Nếu như nói hiện trường Trần Hàn Lâm tử vong xuất hiện một nữ nhân rất giống Mã Tử Yến, vậy vụ án này trở nên phức tạp nhiều lắm.
Diệp Lăng Phi không dám nghĩ nữa, hiện tại hắn phái lập tức làm cho rõ ràng đến cùng nữ nhân kia có phải Mã Tử Yến hay không. Vì vậy, Diệp Lăng Phi và Chu Hân Minh nói chuyện điện thoại xong, không nhiều lời với Trương Vân, chỉ là bảo Trương Vân lập tức về nhà thông qua pháp luật giải quyết sự tình nhà chồng, nếu có việc cần hắn hỗ trợ, cứ việc nói.
Trương Vân biết Diệp Lăng Phi có chuyện, cũng không giữ Diệp Lăng Phi lại. Diệp Lăng Phi đi ra khỏi chỗ Trương Vân, vội vàng gọi xe taxi tới đại đội cảnh sát.
Trong phòng làm việc của Chu Hân Minh, Chu Hân Minh đem ảnh chụp từ hiện trường đưa cho Diệp Lăng Phi xem, hơn nữa nói:
- Chúng ta sớm nhận được điện thoại báo động, phục vụ khác sạn đó khi đi qua phòng 401, nhìn thấy cửa phòng có máu chảy ra, tên phục vụ kia lập tức đem tình huống này báo cáo với giám đốc, giám đốc khách sạn kia dẫn người vào phòng 401, liền nhìn thấy một màn kinh người như trong ảnh chụp, vì vậy, lập tức báo án.
Trải qua bên em kiểm tra hiện trường sơ bộ, phát hiện Trần Hàn Lâm tử vong trong khoảng tám giờ đến mười một giờ đêm qua, thi thể của hắn bị ngâm trong bồn tắm, tứ chi bị tàn nhẫn cắt ra, nếu là anh đến hiện trường nhìn thấy tình cảnh như vậy cũng phải buồn nôn, sau đó, bọn em xem camera giám sát thu hình, phát hiện tám giờ tối Trần Hàn Lâm được một nữ nhân đỡ vào khách, nữ nhân kia lấy tên Trần Tuyết thuê phòng, sau đó bên em kiểm chứng lại tên Trần Tuyết này và chứng minh thư thì phát hiện chứng minh thư là đồ giả. Ngay khi nữ nhân kia cùng Trần Hàn Lâm đi vào phòng không lâu, nữ nhân kia lại đi ra một mình, hơn nữa ước chừng qua hai mươi phút đồng hồ, một người đeo kính mát, thân hình rất giống Mã Tử Yến cũng đi vào khách sạn, nữ nhân kia rời khỏi khách sạn vào khoảng 10h!
Chu Hân Minh giới thiệu, Diệp Lăng Phi xem hết ảnh chụp, nhíu chặt lòng mày, trầm mặc không nói.