Lúc mới đầu Diệp Lăng Phi rất bi thương, nhưng hiện giờ hắn đã bình tĩnh lại hơn, tuy trên mặt vẫn không hề nở nụ cười, nhưng ánh mắt hắn rõ ràng đã ôn nhu hơn rất nhiều, không còn sự đau đớn như lúc nãy nữa. Diệp Lăng Phi đã sớm lường trước chuyện Đỗ Thuận sẽ ra đi, chỉ là hắn không ngờ Đỗ Thuận lại ra đi một cách đột nhiên như vậy, hắn còn chưa có chuẩn bị gì, đột nhiên nhận được tin tức Đỗ Thuận qua đời, Diệp Lăng Phi cảm thấy trời đất như đảo lôn. Điện thoại của Bạch Tình Đình đột nhiên đổ chuông, trong xe vốn đang rất yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh trong xe, Bạch Tình Đình vội vàng lấy điện thoại di động ra, nhìn biểu hiện của cuộc gọi tới, Bạch Tình Đình nói:
- Là chị gái em gọi!
Bạch Tình Đình nhận nghe điện thoại, trong điện thoại vang lên giọng nói của Vu Tiểu Vũ:
- Em gái, bây giờ em có thời gian rỗi không, chị muốn nói chuyện với em?
- Dạ, em đang cùng ông xã về thôn Nam Dương!
Bạch Tình Đình một tay nắm tay Diệp Lăng Phi, tay kia cầm điện thoại, nói:
- Chị, bây giờ em đang ở trên xe, nếu chị không có chuyện gì gấp thì cứ chờ em quay về rồi hẵng nói đi!
Vu Tiểu Vũ nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, cô không có ý kiến gì, đáp:
- Ừ, vậy cũng được!
Bạch Tình Đình dập máy, lại tựa đầu lên vai Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nói:
- Cả hai cứ ngủ đi, ngày mai mới có thể tới thôn Nam Dương, không cần để đến lúc tới thôn Nam Dương lại mệt mỏi không chịu nổi, anh không muốn hai người các em gặp bất cứ chuyện gì!
Diệp Lăng Phi nói xong bờ liền ghé môi hôn Bạch Tình Đình một cái, sau đó hắn ghé môi bắt chước động tác vừa rồi hôn Chu Hân Mính một cái, rồi nhắc nhở Vương Vĩnh:
- Vương Vĩnh, giảm tốc độ xe lại một chút, buổi tối không nên lái quá nhanh
- Tôi biết rồi!
Vương Vĩnh đáp.
Diệp Lăng Phi bảo Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính hai người nghỉ ngơ trước, hắn không muốn để hai người phụ nữ của mình quá mệt mỏi. Diệp Lăng Phi cũng nhắm mắt lại, hắn nhớ lại những chuyện đã quá, những chuyện khi còn bé lần lượt hiện lên trước mắt hắn...
Johann Vương đội một cái mũ lưỡi trai màu trắng, mặc một bộ quần áo bình thường xuất hiện tại đại sảnh tầng một của khách sạn quốc tế, lần này hắn đến đây một mình, không dẫn theo bất kỳ người nào, ngay cả Trác Văn Quân cũng không đi cùng. Johann Vương xuất hiện ở chỗ này, hắn đi về hướng chỗ nghỉ ngơi ở đại sảnh tầng một, sau khi ngồi xuống, Johann Vương nhìn về phía thang máy với vẻ rất hứng thú, dường như hắn đã dự cảm được sắp có người đi ra từ thang máy. Cửa thang máy mở ra, từ trong thang máy một người phụ nữ cùng hai người đàn ông da trắng bước ra, Johann Vương trông thấy người phụ nữ đó đi ra khỏi thang máy, hắn tay giơ lên, hô:
- Không ngờ có thể gặp được cô ở chỗ này, thật sự là trùng hợp a...!
Trong lúc nói chuyện Johann Vương cũng không đứng dậy, hắn chỉ vẫy vẫy tay, người phụ nữ đó nhìn thấy Johann Vương liền nở nụ cười quyến rũ, xua tay ra hiệu, hai người đàn ông da trắng kia dừng lại, không đi theo người phụ nữ đó nữa.
- Johann Vương, anh vừa mới gọi điện thoại cho tôi, nếu không thì sao tôi lại xuống đây chứ!
Cô ta đi đến trước mặt Johann Vương, đôi mắt xinh đẹp đảo qua gương mặt của Johann Vương, phiêu nhiên ngồi xuống cái ghế đối diện với Johann Vương.
- Cô xem tôi này, còn quên mất cả chuyện này, Mễ Tuyết, thật không ngờ cô cũng tới nơi này, tôi còn nhớ rõ một đêm mỹ diệu giữa hai chúng ta ở Paris, hiện giờ tôi vẫn lưu luyến hương vị của nó!
Người phụ nữ này chính là Mễ Tuyết, từ lần trước khi ở Macao Mễ Tuyết biến mất một cách bí ẩn, không hề xuất đầu lộ diện, lần này lại xuất hiện ở thành phố Vọng Hải. Johann Vương và Mễ Tuyết đã sớm gặp nhau, Johann Vương cố ý hướng ánh mắt đảo quan cặp đùi trắng nõn của Mễ Tuyết, giọng nói rất nhẹ, nhưng tràn đầy mị lực, Johann Vương nói:
- Cô đến thành phố Vọng Hải, nhất định là có liên quan đến tổ chức của cô, tuy tôi không phải là kẻ thích những chuyện bát quái, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất hiếu kỳ, sao Davis tiên sinh lại có thể để cô đi được chứ? Tôi nghe nói Davis tiên sinh không thể nào rời xã cô được, ông ta đã mê mệt cô đến mức độ không thể tưởng tượng nổi rồi!
- Anh biết rất nhiều chuyện, Johann Vương, anh luôn khiến tôi phải cảm thấy bất ngờ!
Mễ Tuyết nghe Johann Vương nói như vậy xong, trên mặt cô ta hiện lên ý cười quyến rũ, nói:
- Nếu anh muốn tôi nói cho anh biết, ít nhất phải khiến tôi thỏa mãn chứ?
Mễ Tuyết nói rất trần trụi, không hề có ý đinh che giấu sự ưa thích của mình với Johann Vương. Johann Vương cười cười, hắn nheo mắt lại, nhìn bộ ngực cao nhất của Mễ Tuyết, ánh mắt giống như lưỡi dao rạch phá quần áo của Mễ Tuyết, để lộ ra da thịt bên trong. Mỗi lần đối mặt với Johann Vương Mễ Tuyết luôn có cảm giác như vậy, giống như là ở dưới ánh nhìn soi mói của Johann Vương, trên người cô ta không còn một mảnh vải nào cả.
- Mễ Tuyết, không bằng cô đến chỗ tôi đi, chúng ta có thể hảo hảo nói chuyện, thí dụ như tâm sự chuyện cô làm thế nào mà khiến Davis tiên sinh bị chết, tôi biết trên cái thế giới này có rất nhiều phương pháp có thể làm một người đàn ông chết, ví dụ như quan hệ tình ái quá độ chẳng hạn, cũng có thể gây ra cái chết đấy! Davis tiên sinh tuyệt đối không phải một một người đàn ông ham mê sắc dục, ít nhất trong lòng ông ta cũng tự biết kiềm chết, nhưng mà theo tôi thấy, hiện giờ Davis hoàn toàn bị cô mê hoặc rồi, chẳng phải là rất kỳ quái sao?
Mễ Tuyết nghe Johann Vương nói như vậy xong, nụ cười của cô ta cứng ngắc trên mặt, khi đối diện với Johann Vương, bất kỳ người nào cũng sẽ không cảm thấy tự tin, Johann Vương luôn có thể phá hủy phòng tuyến tâm lý của người ta trong nháy mắt, Mễ Tuyết không ngờ Johann Vương có thể nói như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô ta, cô ta phản bác theo bản năng:
- Tôi không làm gì ông ta cả, ông ta vẫn ổn mà!
Mễ Tuyết nói như vậy ngay cả chính cô ta cũng không tin, lúc đó giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ma lực của Johann Vương lại vang lên bên tai cô ta:
- Mễ Tuyết, rốt cuộc cô làm gì với Davis tôi không quan tâm, đó không phải là chuyện làm tôi cảm thấy hứng thú, tôi cảm thấy hứng thú với những chuyện cô sắp làm hơn. Tôi muốn cảnh cáo cô một việc, bất kể cô làm cái gì cũng được, ngoại trừ việc tổn thương tới Bạch Tình Đình, cô không thể động tới một sợi lông của cô ta, tôi không hi vọng con chim hoàng yến khó khăn lắm mà tôi mới vừa ý bị cô giết đi, lúc tôi còn chưa chuẩn bị xong cái lồng cho cô ta, tôi hi vọng cô ta có thể tự do bay lượn ở bên ngoài, chờ lúc tôi bắt về, lông vũ của cô ta vẫn còn đẹp như trước kia!
Mễ Tuyết nghe Johann Vương nói như vậy, trong ánh mắt cô ta toát lên vẻ khác thường, Mễ Tuyết hỏi:
- Anh coi trong Bạch Tình Đình rồi hả?
- Là chim hoàng yến!
Johann Vương nói,
- Tôi nghĩ là tôi đã nói rất rõ ràng rồi, cô ấy là chim hoàng yến tôi, tôi không cho phép người khác động đến cô ấy!
Johann Vương giơ tay ra, nói với giọng trầm thấp:
- Còn cô thì khác, Mễ Tuyết, đến bên cạnh tôi đi, tôi sẽ dần cô trở về, buổi tối hôm nay chúng ta có thể ôn chuyện cũ!
Mễ Tuyết si ngốc đứng dậy, đi đến trước mặt Johann Vương, hôn Johann Vương ngay ở chỗ này.
Trời đã sáng, đoàn xe đã chạy tới địa phận thành phố Nam Dương, cả đêm đều không nghỉ ngơi, vất vả lắm mới thành phố Nam Dương, từ trên thành phố đến thôn Nam Dương cũng không xa, chỉ có điều bởi vì ở Nam Dương không có khách sạn hay nhà khác, cần phải đặt chỗ trước ở thành phố Nam Dương. Diệp Lăng Phi cũng không biết lúc nào sẽ đến thôn Nam Dương, nhưng cứ phải chuẩn bị sẵn sàng thì tốt hơn, sau khi đặt xong khách sạn ở trên thành phố, cả đoàn chỉ nghỉ ngơi một chút, sau đó đoàn xe tiếp tục chạy đến thôn Nam Dương.
Lúc còn chưa tới thôn Nam Dương, bí thư chi bộ thôn Nam Dương đã dẫn theo thôn dân chuẩn bị nghênh đón Diệp Lăng Phi, thôn Nam Dương bây giờ đã khá hơn thôn Nam Dương trước kia rất nhiều, những chuyện này đều phải đa tạ Đỗ Thuận, lúc trước, bởi vì Đỗ Thuận không chịu rời khỏi thôn Nam Dương, Diệp Lăng Phi cố ý nói cho tất cả các thôn dân biết rằng chỉ cần Đỗ Thuận còn sống, Diệp Lăng Phi sẽ cung cấp tài chính cho thôn, chăn nuôi, trồng trọt, mua máy móc, xây dựng v.v tất cả những chỗ cần đến tiền, Diệp Lăng Phi đều bỏ vốn, nói cách khác, Diệp Lăng Phi tài trợ một số tiền lớn cho thôn. Yêu cầu của hắn chỉ là những thôn dân ở đây phải chăm sóc cho Đỗ Thuận thật tốt. Từ đó gánh nặng tài chính trong thôn không còn nữa, thôn dân chỉ cần không rời khỏi thôn Nam Dương sẽ không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc, tiền bọn họ kiếm được cứ giữ lại cho mình.