- Những thức ăn này đều là anh mua phải không?
- Đưa đến đó!
Lưu Hải sau khi nghe câu này của Diệp Lăng Phi hiện rõ có chút không được tự nhiên, tay hắn đặt trên tấm thảm trên đùi, lập tức chuyển đề tài:
- Khả Hân, anh vào nhà bếp bưng canh lên, món canh đó đã tốn không ít công sức của anh đó, đợi lát nữa em phải ăn mấy chén nghe!
Lý Khả Hân vội vàng nói:
- Em giúp anh đi lấy là được rồi, anh Đại Hải, anh ngồi đó đứng có động đậy là được!
- Không, không, mọi người là khách, anh là chủ nhà, hãy để anh làm đi!
Lưu Hải kiên quyết nói.
- Anh không muốn để người khác cho rằng anh là một phế nhân. Khả Hân, em đừng có lo lắng, anh nhất định không sao đâu!
Lý Khả Hân nghe Lưu Hải nói vậy thì không có giành đi nữa, nhìn Lưu Hải đi vào nhà bếp Lý Khả Hân và Diệp Lăng Phi ngồi trước bữa ăn, cô kéo Diệp Lăng Phi thấp giọng nói:
- Diệp đại ca, anh...!
Diệp Lăng Phi đưa tay ra hiệu cho Lý Khả Hân đừng có lên tiếng. Lý Khả Hân đành im lặng không nói gì nữa. Lưu Hải ngồi trên chiếc xe lăn bưng một tô canh lớn qua. Lưu Hải cũng thật sự rất khó khăn khi phải chú ý để tô canh đó giữ thăng bằng, ngăn không cho canh đổ ra ngoài, rồi còn phải đẩy bánh xe lăn nữa. Diệp Lăng Phi lúc này đột nhiên đứng lên, xem bộ Diệp Lăng Phi muốn đi qua đỡ lấy tô canh trong tay Lưu Hải. Nhưng trong lúc hai tay Diệp Lăng Phi cầm lấy tô canh nóng đó, tay Diệp Lăng Phi đột nhiên lắc mạnh, trong chốc lát nguyên cả tô canh đổ hết lên người Lưu Hải.
- A!
Miệng Lưu Hải phát ra một tiếng kêu thảm thiết, canh đó rất nóng, vừa đổ lên người Lưu Hải lập tức kêu lên đau đớn, tấm thảm đắp trên chân cũng bị Lưu Hải làm rớt xuống đất.
- Thật xin lỗi!
Diệp Lăng Phi dường như muốn lau sạch canh nóng trên chân Lưu Hải, kết quả tay hắn dùng lực ấn xuống, vừa ấn xuống Lưu Hải liền hét lên một tiếng, hai tay vội đẩy tay Diệp Lăng Phi ra, nói:
- Để tôi dọn là được rồi. Diệp tiên sinh, anh và Khả Hân ăn trước đi, tôi vào trong thay đồ!
Lưu Hải nhanh chóng trở vào phòng. Diệp Lăng Phi lại trở về chỗ ngồi bên cạnh Lý Khả Hân. Lý Khả Hân nói:
- Sao anh lại bất cẩn như vậy chứ?
- Anh cố ý đấy!
Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói.
- Em không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hắn lúc nãy hả, còn nói hai chân mất đi cảm giác, đồ bịp bợm!
Lý Khả Hân nhíu mày, cô cũng cảm thấy phản ứng lúc nãy của Lưu Hải quả thực nằm ngoài dự liệu của cô. Theo như những gì xưa nay Lưu Hải nói thì đôi chân của hắn đã không còn cảm giác nữa rồi, lúc nãy Lưu Hải không nên kêu thảm thiết chứ.
Lý Khả Hân và Diệp Lăng Phi đợi Lưu Hải ra, thì thấy Lưu Hải chầm chậm rất là lâu mới từ trong phòng đi ra. Hắn vừa ra thì liên tục nói:
- Lúc nãy tôi không cẩn thận làm đổ canh, trong đó vẫn còn ít, giờ tôi sẽ bưng canh qua!
- Không cần đâu, tôi nói nè Lưu Hải, hay chúng ta ra ngoài ăn đi!
Diệp Lăng Phi lướt nhìn thức ăn trên bàn, nói:
- Tôi thấy cơm canh đều đã nguội hết rồi, cho dù có hâm nóng lại thì vị cũng đã thay đổi, càng huống chi hâm nóng lại thì phiền phức quá. Chúng ta ra ngoài ăn đi, chúng ta có xe, chạy xe đến tìm một nhà hàng ăn cũng rất đơn giản mà!
Lưu Hải sau khi nghe những lời này của Diệp Lăng Phi, hắn vội nói:
- Không được ra ngoài ăn!
Câu nói này của Lưu Hải khiến Lý Khả Hân khẽ giật mình, cô dán ánh mắt vào Lưu Hải nói:
- Anh Đại Hải, anh vừa nói gì?
Diệp Lăng Phi thấy nực cười, xem ra mình đã ép Lưu Hải đến mức không còn cách nào khác, trong lúc cấp bách mới nói ra câu vừa rồi. Diệp Lăng Phi cố ý nói:
- Khả Hân, chẳng lẽ em không nghe rõ sao, ý của Lưu tiên sinh là bảo chúng ta không được ra ngoài ăn cơm, hình như chúng ta bắt buộc phải ở đây ăn cơm vậy, hừ, con người anh có một tật xấu, người khác càng không cho anh làm việc gì thì anh càng muốn làm. Khả Hân, chúng ta vẫn ra ngoài ăn đi!
Diệp Lăng Phi đứng lên. Lý Khả Hân cũng đứng lên theo. Lưu Hải nhìn mình không ngăn được hai người này, hắn đột nhiên nói:
- Diệp tiên sinh, hai người đợi tôi chút, tôi thu dọn ở đây rồi cùng ra ngoài ăn với hai người!
- Anh Đại Hải, em thu dọn giúp anh!
Lý Khả Hân định giúp dọn dẹp, nhưng Lưu Hải lại kiên quyết nói:
- Khả Hân, em đừng có nhúng ta vào, để mình anh làm, anh không muốn trở thành một phế nhân!
Lưu Hải nói xong đi vào trong nhà bếp, không lâu sau hắn trở ra. Lưu Hải vừa lăn xe đến cửa phòng thì đột nhiên đứng lên, từ sau cửa phòng cầm ra một cái rìu sắc bén.
Diệp Lăng Phi đã biết hai chân của Lưu Hải không bị sao từ lâu rồi, hắn vừa định nói thì nghe thấy mùi khí gas. Diệp Lăng Phi nhíu mày nhìn Lưu Hải nói:
- Mày định làm gì?
- Họ Diệp kia, tao muốn mày chết ở đây!
Lưu Hải tay cầm cái rìu, cơ thịt trên mặt hung ác, hắn cười điên dại nói:
- Họ Diệp kia, đến rồi thì đừng hòng đi, đã ngửi thấy mùi khí gas chưa, tao nói cho mày biết vậy, tao đã mở khí gas, rất nhanh trong phòng này sẽ tràn ngập hơi gas, cho dù mày có ba đầu sáu tay cũng không thoát ra được. Tao vốn định bỏ thuốc vào trong canh để cho mày chết không đau khổ, nhưng không ngờ tên khốn mày lại thông minh như vậy, không chịu ăn canh, vậy được, tao sẽ cho mày chết một cách đau khổ!
- Mày chính là đồ IQ thấp!
Diệp Lăng Phi bĩu môi, hừ lạnh nói:
- Mày bảo tao phải nói mày thế nào đây, mày thấy cửa sổ mở từ lúc nào? Khí gas sao có thể xông chết người chứ!
- Cửa sổ mở?
Lưu Hải đó sau khi nghe câu nói này của Diệp Lăng Phi thì sững sờ, hắn nhớ mình đã đóng cửa sổ rồi mà, sao Diệp Lăng Phi nói cửa sổ mở chứ. Lưu Hải quay qua nhìn cửa sổ nhà bếp thì thấy cửa sổ đã đóng kín rồi. Lưu Hải giờ mới hiểu Diệp Lăng Phi vừa rồi chỉ là chơi hắn thôi.
- Họ Diệp kia, đừng có chơi tao, tao nói cho mày biết, mày muốn sống ra khỏi đây à, đừng có hòng, nhìn thấy trong tay tao là thứ gì đây không, mày muốn chạy thoát ra từ cửa à, mơ mộng!
Câu nói này của Lưu Hải vừa dứt thì chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc”. Lưu Hải nhìn qua thì thấy cửa sổ kính bị đập vỡ một cái lỗ to.
Diệp Lăng Phi bĩu môi nói:
- Mở cửa sổ không có gì khó khăn cả, chỉ cần tùy tiện cầm lấy vật gì đó đập một cái là xong liền. Lưu Hải, mày có biết không, mày làm tao quá thất vọng, tao còn tưởng mày có thể giở trò gì, không ngờ mày lại giở cái chiêu hạ tiện như vậy, hừ, tao thực sự đánh giá mày quá cao, tao còn mang theo “dao găm” nữa, tao phải nói rằng hoàn toàn lãng phí, đối phó với loại người như mày, cầm đại vật gì đó đập mày là đủ rồi!
Trong lúc Lưu Hải còn chưa hiểu rõ hết ý ẩn trong câu nói này của Diệp Lăng Phi thì nhìn thấy tay Diệp Lăng Phi giơ lên, một vật thể bay qua, khi Lưu Hải còn chưa nhìn thấy vật bay qua đó thì vật đó đã đập vào đầu hắn rồi, “bộp” một tiếng, vật đó từ trên đầu Lưu Hải rớt xuống, vỡ vụn.
Còn Lưu Hải cũng bị đập đến mặt mũi tối om, tay hắn cầm cái rìu quơ loạn xạ trước mặt, hét lớn:
- Họ Diệp kia, mày đừng hòng qua đây, tao nói cho mày biết, tao không dễ đụng vào đâu, tao sẽ chặt chết tên khốn mày!
Lưu Hải vừa hét câu này xong thì lại thêm một vật bay qua. “Keng” rồi lại rớt xuống. Lưu Hải bị đập đến hai mắt đều nổ đom đóm, tiếp theo lại thêm mấy thứ nữa bay qua. Diệp Lăng Phi ném chén, dĩa trên bàn qua hết, trong lúc Lưu Hải bị ném đồ chưa biết làm thế nào thì một tay Diệp Lăng Phi túm lấy cái ghế đập vào đầu Lưu Hải.
Thì nghe một tiếng “bụp”. Lưu Hải bị cái ghế đập thẳng vào, tiếp theo là tiếng “leng keng”, cái rìu trong tay Lưu Hải rớt xuống đất, cái rìu vừa khớp đập vào chân Lưu Hải.
Lưu Hải đã không còn cảm giác được cơn đau đớn, hắn bị cái ghế Diệp Lăng Phi ném qua đập ngất xỉu rồi. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Lưu Hải ngất đi liền nhấc cái ghế vừa nãy lên ném xuống đất chửi:
- Kháo, tao vừa nghiện lên thì tên khốn mày lại ngất đi rồi!
Diệp Lăng Phi kéo tay Lý Khả Hân nói:
- Khả Hân, ra ngoài hãy nói, khí gas ở đây quá nồng nặc!
Diệp Lăng Phi kéo Lý Khả Hân ra đến cửa, lấy chân hất Lưu Hải bị ngất trước cửa qua một bên. Diệp Lăng Phi mới mở cửa phòng, cùng Lý Khả Hân đi ra ngoài.
Lý Khả Hân vẫn không nói gì, trong lòng cô luôn nghĩ tại sao Lưu Hải lại phải nói vậy. Cô không thể nào ngờ được Lưu Hải vẫn luôn lừa cô, để cô lo lắng cho Lưu Hải. Quậy tưng bừng rồi cuối cùng chân của Lưu Hải vốn không hề bị tàn phế.
Ra bên ngoài Diệp Lăng Phi gọi điện cho tiểu Triệu, nói với tiểu Triệu lại có một vụ án xảy ra, bảo tiểu Triệu dẫn người qua. Diệp Lăng Phi dựa lưng vào tường, mò thuốc từ trên người, sau khi châm thuốc hắn vừa hút vừa nhìn sang Lý Khả Hân nói:
- Khả Hân, có phải em vẫn luôn nghĩ tại sao Lưu Hải lại làm vậy, tại sao Lưu Hải lại lừa em, có phải em không muốn chấp nhận cái sự thật này không?
Lý Khả Hân không có phủ nhận, cô nhìn Diệp Lăng Phi nhưng không nói gì. Diệp Lăng Phi sau khi hút một hơi thuốc nói:
- Đây có thể gọi là sự trả thù của đàn ông. Lưu Hải không muốn nhìn thấy em ở bên cạnh anh nên hắn nhất định phải ngăn cản, và cách ngăn cản tốt nhất chính là giả bộ bị tàn phế, chỉ có như vậy mới có thể giữ em ở lại bên cạnh hắn.
- Sao anh ta có thể làm vậy chứ, em đã tin tưởng anh ta như vậy, sao anh ta có thể làm thế!
Lý Khả Hân nấc lên, cô nhào vào lòng Diệp Lăng Phi khóc nức nở. Lý Khả Hân mong sao chân của Lưu Hải mãi không có tiến triển tốt hơn, như vậy chí ít thì Lưu Hải cũng không có lừa cô.
Tiểu Triệu rất nhanh đã dẫn người đến, lúc tiểu Triệu dẫn người đến Lưu Hải vẫn chưa tỉnh. Trong nhà Lưu Hải tràn ngập mùi khí gas. Tuy nói Diệp Lăng Phi đã đập một lỗ thủng lớn trên cửa sổ, nhưng khí gas vẫn không hoàn toàn thoát hết ra ngoài cửa sổ. Tiểu Triệu dẫn theo mấy cảnh sát hình sự vào mở tất cả cửa sổ ra hết, qua một hồi lâu khí gas mới bay đi hết.
Dựa theo quy trình thì Diệp Lăng Phi dẫn Lý Khả Hân đến đại đội cảnh sát làm biên bản tường thuật lại hết quá trình của vụ việc. Lưu Hải dính líu đến việc cố ý giết người, tuy nói không thể phán tử hình nhưng cuộc đời còn lại sau này của Lưu Hải chỉ có thể trải qua ở trong ngục tối.
Tâm trạng của Lý Khả Hân không vui, xưa nay cô luôn nghĩ cách để chữa trị cho đôi chân của Lưu Hải, nhưng không ngờ tất cả chỉ là một màn kịch. Lưu Hải vốn không bị tàn phế. Lý Khả Hân vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật này.
Từ đại đội cảnh sát hình sự đi ra. Diệp Lăng Phi dẫn Lý Khả Hân đi ăn cơm rồi lại dạo phố, tâm trạng của Lý Khả Hân mới xem là tốt hơn. Diệp Lăng Phi đưa Lý Khả Hân về tới dưới lầu nhà cô rồi mới chạy xe về nhà.
Diệp Lăng Phi vừa về nhà liền nói chuyện này cho Chu Hân Mính nghe. Chu Hân Mính thở phào nói:
- Con người Lưu Hải quá cố chấp, tâm lý của hắn không ổn định cực độ, có điều vậy cũng tốt, để Lưu Hải ở trong tù mà tự kiểm điểm lại mình vậy!
- Ừm, anh cũng cho là vậy!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh thấy Lưu Hải ở trong tù an toàn hơn ở ngoài nhiều, lần này anh ra tay nương tình đó, vì con người Lưu Hải không đáng cho anh phải ra tay, nhưng lần sau thì anh không biết đâu, anh không biết là anh có lấy mạng của tên Lưu Hải đó không nữa!
- Ông xã, anh có định nói chuyện này với Tình Đình không?
Chu Hân Mính hỏi.
Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:
- Việc này thôi vậy, anh không định nói chuyện này với Tình Đình, việc này kết thúc vậy đi!
Chu Hân Mính nghe xong gật đầu nói:
- Em cũng nghĩ vậy, hãy để chuyện này qua đi!
Diệp Lăng Phi không nói gì với Tình Đình về chuyện này, xem như là chưa từng xảy ra vậy, chuyện này đối với Tình Đình mà nói vốn không phải là chuyện để Bạch Tình Đình phải lao tâm suy nghĩ. Cái mà giờ Bạch Tình Đình mặc kệ hết thảy với Diệp Lăng Phi không đồng nghĩa với việc trong lòng Bạch Tình Đình không có suy nghĩ gì, cũng không đồng nghĩa Bạch Tình Đình có thể để cho Diệp Lăng Phi qua lại với mấy phụ nữ bên ngoài. Bạch Tình Đình giờ đang sử dụng chiêu khác, đổi cái quyền lực ban đầu dùng để phản đối Diệp Lăng Phi thành lôi kéo những cô gái bên cạnh Diệp Lăng Phi bắt tay xây thành một bức tường lửa, cố gắng có thể để cho mấy phụ nữ khác của Diệp Lăng Phi ở bên ngoài bức tường lửa, đây chính là sách lượt trước mắt của Bạch Tình Đình, từ góc độ hiệu quả thì quả thực cũng tốt hơn nhiều rồi.
Tối thứ sáu Vu Tiêu Tiếu đến biệt thự Nam Sơn. Từ lúc Chu Hân Mính dọn về ở Vu Tiêu Tiếu hiện rõ giảm bớt số lần tiếp xúc với Diệp Lăng Phi. Có thể Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình đều không để ý tới Vu Tiêu Tiếu tiếp xúc với Diệp Lăng Phi, nhưng mẹ của Chu Hân Mính lại không thể chấp nhận được, vì để tránh những phiền phức không nhất thiết, Vu Tiêu Tiếu đến nhà Diệp Lăng Phi cũng ít đi rất nhiều.
Lúc Vu Tiêu Tiếu đến cả nhà Diệp Lăng Phi đang ăn cơm. Vu Tiêu Tiếu vừa xuất hiện Bạch Tình Đình liền kéo Vu Tiêu Tiếu lại cùng ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Chu Hân Mính và mẹ trở về phòng của mình. Lúc này đã là tháng ba rồi, khí hậu ở thành phố Vọng Hải cũng ấm áp lên. Bạch Tình Đình lôi Vu Tiêu Tiếu đi ra hậu hoa viên của biệt thự. Diệp Lăng Phi bưng đĩa trái cây cũng đến hậu hoa viên, đặt đĩa trái cây trên bàn đá của hậu hoa viên. Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh Bạch Tình Đình, ôm eo Bạch Tình Đình hỏi:
- Tiêu Tiếu, sao đột nhiên em đến vậy, đến cũng chẳng gọi điện trước, hơn nữa còn đến muộn thế!
Bạch Tình Đình cũng cười nói:
- Đúng đấy. Tiêu Tiếu, sao em không gọi điện tới?
Vu Tiêu Tiếu có chút chần chừ, cô nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp đại ca, em có chút chuyện không biết có nên nói hay không?
Diệp Lăng Phi nghe xong nhìn Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh một cái rồi lập tức cười lên nói:
- Tiêu Tiếu, câu nói này của em kìa, cái gì gọi là có thể nói hay không, chẳng lẽ trước mặt anh em còn không dám nói sao?
- Không phải. Diệp đại ca, chuyện này không phải chuyện của em, mà là... là chuyện của bố em!
Vu Tiêu Tiếu do dự nói.
- Em vốn cũng không định tìm anh nói, nhưng em đã nghĩ kỹ, vẫn là hỏi Diệp đại ca sẽ tốt hơn!
- Em nói thị trưởng Vu? Tiêu Tiếu, rốt cuộc là chuyện gì, nói anh nghe thử!
Diệp Lăng Phi nói.
- Có thể anh giúp được em!
Bạch Tình Đình cũng phụ họa theo:
- Tiêu Tiếu, đúng thế, có chuyện gì mau nói đi, nói không chừng bọn chị có thể giúp được em!
- Chị, việc này em thật sự chẳng biết nói thế nào!
Vu Tiêu Tiếu khó khăn nói.
- Vì bố em dặn không được nói với Diệp đại ca!
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình sau khi nghe câu nói này của Vu Tiêu Tiếu càng trở nên nghi hoặc khó hiểu hơn, trong lòng nghĩ không thấu được chuyện này có liên quan gì đến Vu Chấn.
- Tiêu Tiếu, rốt cuộc là có chuyện gì?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Là chuyện của bố em!
Vu Tiêu Tiếu thở phào nói:
- Hai ngày nay bố em gọi điện cho em nói là quan tâm em, nhưng em nghe ra bố em tìm em để oán trách. Em cảm giác được công việc hiện giờ của bố em rất không tốt, trong lòng bố em rất phiền phức. Bố em còn nói nếu có người giống Diệp đại ca giúp ông thì tốt biết mấy, có điều sau khi ông nói câu này thì dặn em không được nói với anh, em không biết rốt cuộc tại sao bố em lại nói vậy, em gọi điện cho mẹ em, mẹ bảo giờ đang ở tỉnh thành, không có ở bên cạnh bố em, có điều nghe khẩu khí của mẹ thì hình như công việc bên bố em gặp phải khó khăn. Diệp đại ca, em không biết nên làm thế nào cả, tuy bố em dặn em không được nói với anh, nhưng em vẫn không nhịn được muốn tìm anh thương lượng. Diệp đại ca, anh nói xem bố em rốt cuộc là có ý gì?
Diệp Lăng Phi sau khi nghe những lời nói này của Vu Tiêu Tiếu, trong lòng hắn rõ Vu Chấn nói như vậy là có ý gì rồi. Vu Chấn nói với Vu Tiêu Tiếu đừng nói với Diệp Lăng Phi, nhưng trên thực tế là hy vọng con gái mình nói với Diệp Lăng Phi. Có thể công việc của Vu Chấn ở thành phố Đông Hải rất không được thuận lợi mới nghĩ đến mình, hy vọng mình có thể giúp ông ta.
Diệp Lăng Phi không rõ Vu Chấn định mình giúp ông về mặt nào, là kinh tế hay chính trị. Diệp Lăng Phi không rõ. Nhưng Diệp Lăng Phi lại rõ một điều đó là con người Vu Chấn cũng là một con người vì tiền đồ chính trị của mình mà có thể từ bỏ những thứ khác, trong vô ý Vu Chấn đã nhìn thấy được quan hệ giữa mình và Vu Tiêu Tiếu, hoặc có thể nói Vu Chấn cho rằng để Vu Tiêu Tiếu nói với mình càng có tác dụng hơn. Vu Chấn hy vọng mình có thể giúp ông ta, nhưng Vu Chấn lại không muốn gọi điện cho Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi nhìn Vu Tiêu Tiếu, thầm thở dài trong bụng, nghĩ mình đã gây ra nhiều chuyện với người phụ nữ này rồi, nếu không chuyện cũng sẽ không nhiều như vậy. Nếu mình và Vu Tiêu Tiếu không có xảy ra quan hệ thì cũng thôi, đằng này mình đã có quan hệ thân mật với Vu Tiêu Tiếu, mà lần đầu tiên của Vu Tiêu Tiếu cũng đã trao cho hắn rồi. Diệp Lăng Phi nghĩ không quản cũng không được.
Diệp Lăng Phi rấ rõ, lần này mình nhất định phải dốc sức giúp Vu Chấn rồi. Diệp Lăng Phi an ủi nói:
- Tiêu Tiếu, như vậy đi, em không cần phiền não đâu, anh gọi điện cho bố em, hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì!
Diệp Lăng Phi nói xong rút điện thoại ra gọi cho Vu Chấn.
Ra bên ngoài Diệp Lăng Phi gọi điện cho tiểu Triệu, nói với tiểu Triệu lại có một vụ án xảy ra, bảo tiểu Triệu dẫn người qua. Diệp Lăng Phi dựa lưng vào tường, mò thuốc từ trên người, sau khi châm thuốc hắn vừa hút vừa nhìn sang Lý Khả Hân nói:
- Khả Hân, có phải em vẫn luôn nghĩ tại sao Lưu Hải lại làm vậy, tại sao Lưu Hải lại lừa em, có phải em không muốn chấp nhận cái sự thật này không?
Lý Khả Hân không có phủ nhận, cô nhìn Diệp Lăng Phi nhưng không nói gì. Diệp Lăng Phi sau khi hút một hơi thuốc nói:
- Đây có thể gọi là sự trả thù của đàn ông, Lưu Hải không muốn nhìn thấy em ở bên cạnh anh nên hắn nhất định phải ngăn cản, và cách ngăn cản tốt nhất chính là giả bộ bị tàn phế, chỉ có như vậy mới có thể giữ em ở lại bên cạnh hắn.
- Sao anh ta có thể làm vậy chứ, em đã tin tưởng anh ta như vậy, sao anh ta có thể làm thế!
Lý Khả Hân nấc lên, cô nhào vào lòng Diệp Lăng Phi khóc nức nở. Lý Khả Hân mong sao chân của Lưu Hải mãi không có tiến triển tốt hơn, như vậy chí ít thì Lưu Hải cũng không có lừa cô.
------o0o------
Tiểu Triệu rất nhanh đã dẫn người đến, lúc tiểu Triệu dẫn người đến Lưu Hải vẫn chưa tỉnh. Trong nhà Lưu Hải tràn ngập mùi khí gas. Tuy nói Diệp Lăng Phi đã đập một lỗ thủng lớn trên cửa sổ, nhưng khí gas vẫn không hoàn toàn thoát hết ra ngoài cửa sổ. Tiểu Triệu dẫn theo mấy cảnh sát hình sự vào mở tất cả cửa sổ ra hết, qua một hồi lâu khí gas mới bay đi hết.
Dựa theo quy trình thì Diệp Lăng Phi dẫn Lý Khả Hân đến đại đội cảnh sát làm biên bản tường thuật lại hết quá trình của vụ việc. Lưu Hải dính líu đến việc cố ý giết người, tuy nói không thể phán tử hình nhưng cuộc đời còn lại sau này của Lưu Hải chỉ có thể trải qua ở trong ngục tối.
Tâm trạng của Lý Khả Hân không vui, xưa nay cô luôn nghĩ cách để chữa trị cho đôi chân của Lưu Hải, nhưng không ngờ tất cả chỉ là một màn kịch, Lưu Hải vốn không bị tàn phế, Lý Khả Hân vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật này.
Từ đại đội cảnh sát hình sự đi ra, Diệp Lăng Phi dẫn Lý Khả Hân đi ăn cơm rồi lại dạo phố, tâm trạng của Lý Khả Hân mới xem là tốt hơn. Diệp Lăng Phi đưa Lý Khả Hân về tới dưới lầu nhà cô rồi mới chạy xe về nhà.
Diệp Lăng Phi vừa về nhà liền nói chuyện này cho Chu Hân Mính nghe. Chu Hân Mính thở phào nói:
- Con người Lưu Hải quá cố chấp, tâm lý của hắn không ổn định cực độ, có điều vậy cũng tốt, để Lưu Hải ở trong tù mà tự kiểm điểm lại mình vậy!
- Ừm, anh cũng cho là vậy!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh thấy Lưu Hải ở trong tù an toàn hơn ở ngoài nhiều, lần này anh ra tay nương tình đó, vì con người Lưu Hải không đáng cho anh phải ra tay, nhưng lần sau thì anh không biết đâu, anh không biết là anh có lấy mạng của tên Lưu Hải đó không nữa!
- Ông xã, anh có định nói chuyện này với Tình Đình không?
Chu Hân Mính hỏi.
Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:
- Việc này thôi vậy, anh không định nói chuyện này với Tình Đình, việc này kết thúc vậy đi!
Chu Hân Mính nghe xong gật đầu nói:
- Em cũng nghĩ vậy, hãy để chuyện này qua đi!
Diệp Lăng Phi không nói gì với Tình Đình về chuyện này, xem như là chưa từng xảy ra vậy, chuyện này đối với Tình Đình mà nói vốn không phải là chuyện để Bạch Tình Đình phải lao tâm suy nghĩ. Cái mà giờ Bạch Tình Đình mặc kệ tất thảy với Diệp Lăng Phi không đồng nghĩa với việc trong lòng Bạch Tình Đình không có suy nghĩ gì, cũng không đồng nghĩa Bạch Tình Đình có thể để cho Diệp Lăng Phi qua lại với mấy phụ nữ bên ngoài. Bạch Tình Đình giờ đang sử dụng chiêu khác, đổi cái quyền lực ban đầu dùng để phản đối Diệp Lăng Phi thành lôi kéo những cô gái bên cạnh Diệp Lăng Phi bắt tay xây thành một bức tường lửa, cố gắng có thể để cho mấy phụ nữ khác của Diệp Lăng Phi ở bên ngoài bức tường lửa. Đây chính là sách lượt trước mắt của Bạch Tình Đình, từ góc độ hiệu quả thì quả thực cũng tốt hơn nhiều rồi.
Tối thứ sáu Vu Tiêu Tiếu đến biệt thự Nam Sơn. Từ lúc Chu Hân Mính dọn về ở Vu Tiêu Tiếu hiện rõ giảm bớt số lần tiếp xúc với Diệp Lăng Phi. Có thể Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình đều không để ý tới Vu Tiêu Tiếu tiếp xúc với Diệp Lăng Phi, nhưng mẹ của Chu Hân Mính lại không thể chấp nhận được, vì để tránh những phiền phức không nhất thiết, Vu Tiêu Tiếu đến nhà Diệp Lăng Phi cũng ít đi rất nhiều.
Lúc Vu Tiêu Tiếu đến cả nhà Diệp Lăng Phi đang ăn cơm. Vu Tiêu Tiếu vừa xuất hiện Bạch Tình Đình liền kéo Vu Tiêu Tiếu lại cùng ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Chu Hân Mính và mẹ trở về phòng của mình. Lúc này đã là tháng ba rồi, khí hậu ở thành phố Vọng Hải cũng ấm áp lên. Bạch Tình Đình lôi Vu Tiêu Tiếu đi ra hậu hoa viên của biệt thự, Diệp Lăng Phi bưng đĩa trái cây cũng đến hậu hoa viên, đặt đĩa trái cây trên bàn đá của hậu hoa viên, Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh Bạch Tình Đình, ôm eo Bạch Tình Đình hỏi:
- Tiêu Tiếu, sao đột nhiên em đến vậy, đến cũng chẳng gọi điện trước, hơn nữa còn đến muộn thế!
Bạch Tình Đình cũng cười nói:
- Đúng đấy, Tiêu Tiếu, sao em không gọi điện tới?
Vu Tiêu Tiếu có chút chần chừ, cô nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp đại ca, em có chút chuyện không biết có nên nói hay không?
Diệp Lăng Phi nghe xong nhìn Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh một cái rồi lập tức cười lên nói:
- Tiêu Tiếu, câu nói này của em kìa, cái gì gọi là có thể nói hay không, chẳng lẽ trước mặt anh em còn không dám nói sao?
- Không phải, Diệp đại ca, chuyện này không phải chuyện của em, mà là ... là chuyện của bố em!
Vu Tiêu Tiếu do dự nói.
- Em vốn cũng không định tìm anh nói, nhưng em đã nghĩ kỹ, vẫn là hỏi Diệp đại ca sẽ tốt hơn!
- Em nói thị trưởng Vu? Tiêu Tiếu, rốt cuộc là chuyện gì, nói anh nghe thử!
Diệp Lăng Phi nói.
- Có thể anh giúp được em!
Bạch Tình Đình cũng phụ họa theo:
- Tiêu Tiếu, đúng thế, có chuyện gì mau nói đi, nói không chừng bọn chị có thể giúp được em!
- Chị, việc này em thật sự chẳng biết nói thế nào!
Vu Tiêu Tiếu khó khăn nói.
- Vì bố em dặn không được nói với Diệp đại ca!
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình sau khi nghe câu nói này của Vu Tiêu Tiếu càng trở nên nghi hoặc khó hiểu hơn, trong lòng nghĩ không thấu được chuyện này có liên quan gì đến Vu Chấn.
- Tiêu Tiếu, rốt cuộc là có chuyện gì?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Là chuyện của bố em!
Vu Tiêu Tiếu thở phào nói:
- Hai ngày nay bố em gọi điện cho em nói là quan tâm em, nhưng em nghe ra bố em tìm em để oán trách. Em cảm giác được công việc hiện giờ của bố em rất không tốt, trong lòng bố em rất phiền phức. Bố em còn nói nếu có người giống Diệp đại ca giúp ông thì tốt biết mấy, có điều sau khi ông nói câu này thì dặn em không được nói với anh, em không biết rốt cuộc tại sao bố em lại nói vậy, em gọi điện cho mẹ em, mẹ bảo giờ đang ở tỉnh thành, không có ở bên cạnh bố em, có điều nghe khẩu khí của mẹ thì hình như công việc bên bố em gặp phải khó khăn. Diệp đại ca, em không biết nên làm thế nào cả, tuy bố em dặn em không được nói với anh, nhưng em vẫn không nhịn được muốn tìm anh thương lượng, Diệp đại ca, anh nói xem bố em rốt cuộc là có ý gì?
Diệp Lăng Phi sau khi nghe những lời nói này của Vu Tiêu Tiếu, trong lòng hắn rõ Vu Chấn nói như vậy là có ý gì rồi. Vu Chấn nói với Vu Tiêu Tiếu đừng nói với Diệp Lăng Phi, nhưng trên thực tế là hy vọng con gái mình nói với Diệp Lăng Phi. Có thể công việc của Vu Chấn ở thành phố Đông Hải rất không được thuận lợi mới nghĩ đến mình, hy vọng mình có thể giúp ông ta.
Diệp Lăng Phi không rõ Vu Chấn định mình giúp ông về mặt nào, là kinh tế hay chính trị, Diệp Lăng Phi không rõ. Nhưng Diệp Lăng Phi lại rõ một điều đó là con người Vu Chấn cũng là một con người vì tiền đồ chính trị của mình mà có thể từ bỏ những thứ khác, trong vô ý Vu Chấn đã nhìn thấy được quan hệ giữa mình và Vu Tiêu Tiếu, hoặc có thể nói Vu Chấn cho rằng để Vu Tiêu Tiếu nói với mình càng có tác dụng hơn. Vu Chấn hy vọng mình có thể giúp ông ta, nhưng Vu Chấn lại không muốn gọi điện cho Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi nhìn Vu Tiêu Tiếu, thầm thở dài trong bụng, nghĩ mình đã gây ra nhiều chuyện với người phụ nữ này rồi, nếu không chuyện cũng sẽ không nhiều như vậy. Nếu mình và Vu Tiêu Tiếu không có xảy ra quan hệ thì cũng thôi, đằng này mình đã có quan hệ thân mật với Vu Tiêu Tiếu, mà lần đầu tiên của Vu Tiêu Tiếu cũng đã trao cho hắn rồi, Diệp Lăng Phi nghĩ không quản cũng không được.
Diệp Lăng Phi rấ rõ, lần này mình nhất định phải dốc sức giúp Vu Chấn rồi. Diệp Lăng Phi an ủi nói:
- Tiêu Tiếu, như vậy đi, em không cần phiền não đâu, anh gọi điện cho bố em, hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì!
Diệp Lăng Phi nói xong rút điện thoại ra gọi cho Vu Chấn.