Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi tay cầm điện thoại, hắn nói:

- Dã Lang, cậu tin anh đi, Serena nhất định vẫn còn sống!

Trong điện thoai truyền lại tiếng của Dã Lang:

- Satan, anh không cần an ủi em, trong lòng em đã có dự tính rồi, Serena sớm muộn cũng xảy ra chuyện, chỉ là em không ngờ lại xảy ra chuyện nhanh như vậy!

- Dã Lang, cậu vẫn chưa thấy xác của Serena sao mà cậu biết Serena xảy ra chuyện được!

Diệp Lăng Phi nói,

- Cậu nên tin anh, Serena vốn không dễ dàng gặp nguy hiểm như cậu nghĩ đâu, theo anh thấy Serena có tính mẫn cảm rất cao với nguy hiểm, nói không chừng vì cô ấy biết có nguy hiểm sắp xảy ra nên mới trốn đi!

Dã Lang lặng im một lát rồi lập tức nói:

- Satan, em biết rồi!

Diệp Lăng Phi nghe Dã Lang nói thì biết tâm tình Dã Lang bây giờ không được tốt lắm, hắn an ủi Dã Lang:

- Dã Lang, cậu tin lời anh nói đi, Serena sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!

- Lúc này em chỉ có thể như vậy thôi!

Dã Lang nói.

Sau khi Diệp Lăng Phi tắt máy hắn khẽ thở dài, từ câu nói cuối cùng mà Dã Lang vừa nói, Diệp Lăng Phi thấy được trong lòng Dã Lang bây giờ rất mệt mỏi, chính xác là tình cảm của Dã Lang và Serena không đơn giản là tình cảm bình thường như vậy. Diệp Lăng Phi không nói thêm gì nữa, hắn bỏ điện thoại vào trong người chần chừ một lát rồi lập tức bước về phía xe của mình.

Diệp Lăng Phi vốn định đi đến Cục cảnh sát để hỏi tên Hoàng Việt đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng không biết vì sao Diệp Lăng Phi lại thấy trong lòng mình có chút lo lắng, có lẽ là gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cho nên trong lòng hắn lo lắng không yên, có lẽ là hắn không dám khẳng định Serena còn sống hay đã chết nên trong lòng hắn trở nên thấy lo lắng, bất luận nói thế nào Diệp Lăng Phi luôn cảm thấy trong lòng lo lắng nên cũng không có tâm trạng nào để quan tâm đến chuyện của Hoàng Việt. Diệp Lăng Phi cảm thấy mình cứ tiếp tục như vậy thì không những bị điên mà còn suy nghĩ không được nữa.

Sau khi Diệp Lăng Phi lên xe, hắn cầm điện thoại gọi cho Bạch Tình Đình, điện thoại vừa reo lên hai ba tiếng thì nghe thấy tiếng Bạch Tình Đình ở đầu dây bên kia truyền lại.

- Ông xã, xin lỗi anh, khi nãy em mải nói chuyện với Trương Lộ Tuyết nên quên mất anh gọi điện thoại, ông xã, anh không trách em chứ?

- Vì sao anh lại trách em chứ?

Diệp Lăng Phi nói,

- Anh chỉ muốn gọi điện thoại cho em thôi. Tình Đình, bây giờ em có thời gian không, anh muốn gặp em!

- Bây giờ à, bây giờ thì em rảnh!

Bạch Tình Đình có đôi chút do dự rồi mới nói là cô có thời gian. Diệp Lăng Phi nghe khẩu khí của Bạch Tình Đình dường như Bạch Tình Đình đang có chuyện gì đó vốn không muốn để Diệp Lăng Phi đến. Diệp Lăng Phi hỏi:

- Bà xã, có phải em đang có chuyện gì đó đúng không?

- Không có gì!

Bạch Tình Đình nói,

- Ông xã, anh đến đây đi!

Trong lời nói của Bạch Tình Đình dường như còn kèm theo một chuyện gì đó nữa, Diệp Lăng Phi biết Bạch Tình Đình không phải mới ngày một ngày hai, tâm tư của Bạch Tình Đình thay đổi thế nào Diệp Lăng Phi có thể nhận ra hết, Diệp Lăng Phi nghe thấy trong khẩu khí nói chuyện của Bạch Tình Đình dường như cô đã xảy ra chuyện gì đó. Diệp Lăng Phi nghĩ đến khi nãy Bạch Tình Đình có cùng Trương Lộ Tuyết mở cuộc họp, Diệp Lăng Phi đoán Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết hai người này đã xảy ra tranh cãi, chuyện này thì Diệp Lăng Phi không giải quyết được, một người là vợ hắn còn người kia là người phụ nữ vì hắn mà đã hy sinh rất nhiều, lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, Diệp Lăng Phi chau mày, trong lòng hắn hy vọng giữa Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết không xảy ra xung đột gì quá lớn, như vậy cho dù giữa bọn họ có chuyện thì Diệp Lăng Phi cũng có thể điều tiết được.

- Bà xã, vậy bây giờ anh qua đấy!



Diệp Lăng Phi cuối cùng lại nói một câu:

- Em muốn ăn gì không, như là bánh gatô hoặc kem gì đó, anh sẽ mang đến công ty cho em!

- Không, em không muốn ăn gì hết!

Bạch Tình Đình nói.

Diệp Lăng Phi nghe khẩu khí của Bạch Tình Đình giống như trong lòng Bạch Tình Đình có chuyện gì đó không vui, muốn nói ra nhưng lại không muốn nói, xem ra trong lòng Bạch Tình Đình thật sự đang có mâu thuẫn. Diệp Lăng Phi không hỏi nhiều nữa, sau khi hắn cúp máy thì bước lên xe.

Diệp Lăng Phi lái xe không quá bảy tám phút thì nhận được điện thoại của Mộ Văn. Sau khi Diệp Lăng Phi nghe điện thoại thì thấy tiếng của Mộ Văn từ đầu dây bên kia truyền lại:

- Diệp Lăng Phi, anh chạy đi đâu rồi?

Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn nói như vậy thì hắn khẽ nói:

- Mộ Văn, tôi đã nói rồi, tôi muốn đi ra ngoài, sao cơ, có chuyện gì à?

- Tôi còn cho rằng anh sẽ cùng tôi đi đến Cục cảnh sát chứ, xem ra anh có việc rồi, được rồi, coi như tôi không hỏi gì, không nói nữa. Diệp Lăng Phi, lát nữa tôi sẽ đến Cục cảnh sát gặp Hoàng Việt, có chuyện gì tôi sẽ gọi điện thoại cho anh!

Mộ Văn nói đến đây thì lại nói thêm:

- Diệp Lăng Phi, anh cẩn thận chút nhé!

- Ừ, tôi biết rồi, tôi sẽ cần thận!

Diệp Lăng Phi nghe thấy Mộ Văn nói như vậy hắn không có phản ứng gì, hắn dường như không nghe được ý nghĩa trong lời nói của Mộ Văn. Diệp Lăng Phi tắt máy, hắn móc trên người ra điếu thuốc, Diệp Lăng Phi mồi thuốc rồi hung hăng hút một hơi. Khi Diệp Lăng Phi đến tòa nhà của công ty Thế Kỷ, lúc này đã hơn hai giờ, Diệp Lăng Phi vốn dĩ sẽ không lái xe chậm như vậy, chỉ là vì trong đầu hắn đang nghĩ đến chuyện khác, lực chú ý của hắn không tập trung, thiếu chút nữa đụng phải những người đi bộ trên đường. Diệp Lăng Phi vốn định lấy lại tinh thần chậm rãi lái xe, nhưng bất luận hắn làm thế nào cũng không lấy lại tinh thần được, luôn cảm thấy có chuyện gì đó buồn bực trong lòng khiến hắn khó thở. Diệp Lăng Phi lái xe đến bãi đậu xe của Tòa nhà Thế kỷ, sau khi dừng xe, Diệp Lăng Phi đẩy cửa bước xuống, hắn đứng ở cửa xe hít thở sâu, tâm tình hắn vẫn không thể tốt lên, lông mày của Diệp Lăng Phi càng nhíu chặt hơn, hắn cảm thấy mình dường như đang có vấn đề. Lúc đầu, Diệp Lăng Phi mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng, nhờ có Angel tìm được thuốc để khống chế bệnh của Diệp Lăng Phi, sau khi trở về Vọng Hải, ngoài một lần tái phát, Diệp Lăng Phi cũng không phát bệnh nữa, nhưng lúc này, Diệp Lăng Phi cảm thấy ngực mình lại đau lên, đây là dự báo sắp phát bệnh. Diệp Lăng Phi không mang theo thuốc trong người, nên biết bệnh của hắn lâu rồi không tái phát, Diệp Lăng Phi cũng sơ ý, hắn bây giờ cũng không dám thế. Diệp Lăng Phi lo lắng mình nếu phát bệnh không biết sẽ làm ra những chuyện gì. Diệp Lăng Phi vốn đã xuống xe nay hắn lại lên xe lại, rút điện thoại ra gọi điện thoại cho Dã Thú.

- Dã Thú, cậu ở đâu rồi?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Lão đại, em đang ở ngoài, có chuyện gì vậy?

Dã Thú hỏi.

- Cậu bây giờ đến chỗ đậu xe của Tòa nhà Thế kỷ, anh đang ở đấy, anh cảm thấy anh lại muốn phát bệnh lên rồi, cảm giác này rất không tốt. Dã Thú, cậu mau đến đây, anh không biết nếu anh phát bệnh sẽ xảy ra hậu quả gì nữa!

Diệp Lăng Phi vừa nói thì Dã Thú ở đầu dây bên kia vội vàng trả lời:

- Lão đại, em biết rồi, em bây giờ qua đó đây, à, đúng rồi, lão đại, thuốc của anh ở đâu vậy?

- Để ở nhà rồi!

Diệp Lăng Phi nói,

- Dã Thú, cậu qua nhà anh trước, bảo Hân Mính đưa thuốc cho anh!

Diệp Lăng Phi nói đến đây hắn đã cảm thấy ngực mình đau muốn nứt ra, trong lòng có cảm giác muốn đập một thứ gì đó, Diệp Lăng Phi cố gắng không cho cơ thể mình phát tiết, hắn thúc giục:

- Dã Thú, mau lên, bây giờ trạng thái của anh rất không tốt rồi!

- Được rồi, Lão đại, em biết rồi!

Dã Thú trả lời, sau đó hắn cúp máy. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại muốn gọi cho Bạch Tình Đình nhưng hắn đã bấm số điện thoại rồi lại bỏ xuống. Theo Diệp Lăng Phi bây giờ không nên tìm Bạch Tình Đình, nếu mình thật sự phát tiết nói không chừng sẽ làm hại đến Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi nghĩ đến Angel, bây giờ xem ra chỉ có Angel mới giúp được hắn, Diệp Lăng Phi bấm số điện thoại của Angel, lúc này Angel đang ngủ say, sau khi điện thoại reo lên mấy tiếng thì mới nghe tiếng của Angel mơ mơ hồ hồ ở đầu dây bên kia truyền lại, cô mắng:



- Ai gọi điện thoại cho lão nương vậy, không sợ lão nương…!

Angel vẫn chưa mắng xong thì nghe thấy tiếng Diệp Lăng Phi ở đầu dây bên kia, Angel rút lại câu nói phía sau, cô hỏi:

- Satan, lẽ nào anh không biết bây giờ bên Mỹ là nửa đêm sao?

- Anh biết!

Diệp Lăng Phi nói:

- Angel, anh nghĩ là anh lại phát bệnh rồi, chính là…!

Diệp Lăng Phi vẫn chưa nói xong thì nghe tiếng Angel:

- Satan, bệnh của anh lại tái phát rồi à, thuốc em đưa cho anh ở bên người đâu?

- Anh không mang theo, anh không nghĩ là bệnh của anh lại tái phát!

Diệp Lăng Phi nói,

- Angel, em có kiến nghị gì không, bây giờ ngực của anh đau lắm, cảm giác rất khó chịu, anh không biết anh có thể kiên trì được bao lâu nữa, Dã Thú đã về nhà lấy thuốc nhưng Dã Thú cũng không thể đến ngay được. Angel, không còn cách nào để anh chịu đựng sao?

- Satan, em đã nói với anh rồi, bệnh này của anh rất có khả năng là vấn đề tâm lý, gần đây không phải anh chịu áp lực quá lớn sao, nên làm cho tâm lý của anh rơi vào tình trạng như lúc trước!

Angel khẽ dừng lại một chút rồi nói:

- Satan, nghĩ cách làm dịu tâm tư lúc này đi, cố gắng thả lỏng, đừng nghĩ ngợi gì cả, để tâm anh bình yên trở lại!

- Nói thì dễ nhưng làm khó lắm!

Diệp Lăng Phi nghe vậy liền nói:

- Angel, bây giờ tình hình của anh không giống như em tưởng tượng đâu, tình hình của anh bây giờ rất gay go, rất khó mà làm tâm bình yên được, lẽ nào em không nghĩ ra được cách nào khác à?

- Em có!

Angel nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy cô do dự rồi nói:

- Thuật thôi miên nhé, em không biết thuật thôi miên có hiệu quả với anh bao lâu, bây giờ chỉ có thể giúp anh thử xem, em cố gắng để anh bình tĩnh lại, anh nghe em nói!

Angel cầm điện thoại dùng thuật thôi miên với Diệp Lăng Phi.


Khi Dã Thú đang lái xe tới thì Diệp Lăng Phi đang nằm trên chỗ ghế phía sau xe bình tĩnh lại, mặt hắn mang một biểu hiện bình tĩnh, hai tay Diệp Lăng Phi nắm chặt lại với nhau, Dã Thú gõ cửa xe khiến Diệp Lăng Phi mở mắt ra, sau khi Diệp Lăng Phi mở cửa xe, Dã Thú đưa thuốc hắn cầm trong tay cho Diệp Lăng Phi và nói:


- Lão đại, thuốc của anh!


Thuốc này là Dã Thú lấy ở nhà Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi để thuốc trong nhà, Chu Hân Mính biết nơi để thuốc của hắn, khi Dã Thú vừa đến chỗ Diệp Lăng Phi thì Chu Hân Mính lập tức đi tìm thuốc, Dã Thú lúc này mới vội vàng lái xe đến đó. Diệp Lăng Phi lấy thuốc từ trong tay Dã Thú, hắn cầm một viên bỏ vào miệng, Dã Thú sớm đã chuẩn bị sẵn nước, đưa cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi uống một ngụm lớn rồi mới bước xuống xe.


- Lão đại, bây giờ anh cảm thấy thế nào?


Dã Thú nhìn vào gương mặt Diệp Lăng Phi, trong lòng vẫn còn chút lo lắng, Diệp Lăng Phi nhìn Dã Thú xua xua tay và nói:


- Dã Thú, anh đã không có chuyện gì nữa rồi, khi nãy anh cảm thấy dường như bệnh của anh sắp tái phát, may mắn anh đã gọi cho Angel, Angel đã trị liệu tâm lý cho anh, bây giờ anh cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Dã Thú, lần này làm phiền cậu rồi, khiến cho cậu phải chạy đến đây!


- Lão đại không sao đâu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK