- Tiểu Diệp, con đang ở đâu vậy?
- Dạ, con đã ở cổng bệnh viện rồi, nhưng mà con định hút nốt điếu thuốc rồi mới vào. Nhạc phụ, cha cũng biết là trong bệnh viện không cho phép hút thuốc!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, cười nói:
- Nhạc phụ, cha cứ ngồi trong chờ con một lát, con vào ngay đây!
- Tiểu Diệp, không cần đâu, bây giờ cha ra đó!
Chu Hồng Sâm nói,
- Cha còn có chút việc phải ra ngoài xử lý một chút, gặp mặt nói chuyện ở cổng bệnh viện cũng được!
Diệp Lăng Phi nghe Chu Hồng Sâm nói tới muốn ra gặp mình ở ngoài cổng bệnh viện, không hiểu vì sao, hắn nhíu nhíu mày, luôn cảm thấy có vấn đề gì đó, chỉ là, chưa gặp Chu Hồng Sâm, Diệp Lăng Phi cũng không thể đoán được, hắn liền đồng ý:
- Thế cũng được, nhạc phụ đại nhân, con chờ cha ở ngoài này!
Diệp Lăng Phi và Chu Hồng Sâm hẹn gặp nhau ở cổng bệnh viện, hắn ngồi ở trong xe, sau khi hút hết điếu thuốc kia, hắn lại châm một điếu khác, dạo này Diệp Lăng Phi hút thuốc nhiều hơn trước. Sau khi hút được nửa điếu thuốc, hắn nhìn thấy Chu Hồng Sâm từ trong bệnh viện đi ra. Chu Hồng Sâm đi một mình, không dẫn theo thư ký, ông ta mặc một bộ com-lê, cho dù ở chỗ nào, Chu Hồng Sâm đều chú ý đến hình tượng của mình. Trông thấy Chu Hồng Sâm từ trong bệnh viện đi ra, Diệp Lăng Phi đẩy cửa bước xuống xe.
- Tiểu Diệp, đã lâu không gặp!
Chu Hồng Sâm vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi, ông ta nở nụ cười, theo thói quen đưa tay phải ra, Diệp Lăng Phi thấy Chu Hồng Sâm đưa tay ra, hắn cũng đưa tay bắt tay Chu Hồng Sâm. Cái bắt tay này khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy rất không vui, Diệp Lăng Phi cho rằng, quan hệ giữa hắn và Chu Hồng Sâm rất thân thiết, nhưng có vẻ như Chu Hồng Sâm lại coi mình là người ngoài, còn muốn bắt tay với mình. Chỉ là những thứ này đối với Diệp Lăng Phi mà nói cũng không tính là gì, trong lòng hắn đã dự liệu được Chu Hồng Sâm sẽ có phản ứng như vậy rồi. Chu Hồng Sâm lấy một điếu thuốc lá ra, sau khi châm lửa, Chu Hồng Sâm nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Tiểu Diệp, cha nghe nói con vừa đi Hồng Kông, tình hình thế nào?
- Cũng bình thường thôi ạ!
Diệp Lăng Phi thật sự không ngờ Chu Hồng Sâm lại nhắc đến chuyện này, điều này Diệp Lăng Phi quả thật không ngờ tới, hắn nhìn Chu Hồng Sâm, nói:
- Con chỉ sang Hồng Kông du lịch một chút mà thôi, cũng không có gì cả. Chỉ là, con cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhạc phụ đại nhân, sao cha biết là con mới sang Hồng Kông!
- Cha cũng chỉ nghe người khác đề cập tới chuyện này!
Chu Hồng Sâm nói,
- Cha chỉ hiếu kỳ mà hỏi vậy thôi, không có gì đâu!
Chu Hồng Sâm càng nói như vậy, càng khiến cho Diệp Lăng Phi cảm giác trong đó có vấn đề. Diệp Lăng Phi nói:
- Nhạc phụ đại nhân, giữa hai chúng ta không thiết cần phải che giấu gì cả, con là con rể của cha, nếu cha có chuyện gì thì cứ nói với con, con cũng vậy, có chuyện gì con sẽ nói cho cha biết. Bây giờ con có điểm không hiểu, nhạc phụ đại nhân, từ lúc nào cha lại chú ý đến hành tung của con như vậy, điều này quả thực khiến cho người ta rất bất ngờ!
Chu Hồng Sâm lại hút một hơi thuốc, ông ta để điếu thuốc lá xuống, nói với Diệp Lăng Phi:
- Tiểu Diệp, chuyện này cha cũng không muốn nói nhiều, nhưng tcha lại không thể không nói mấy câu. Cha nghe nói con ở cùng với con gái Bành gia ở Hồng Kông, con ở cùng với ai là chuyện của con, nhưng con không thể không cân nhắc cảm xúc của Hân Mính. Dù sao con đang ở Trung Quốc, con đã cưới hai vợ rồi, nếu như con lại... khụ, tóm lại, có một số chuyện không cần cha phải nói quá chi tiết, trong lòng chúng ta đều biết rõ mà!
Diệp Lăng Phi nghe Chu Hồng Sâm nói như vậy, hắn nhìn thẳng vào mắt Chu Hồng Sâm, nói:
- Nhạc phụ đại nhân, con nhớ trước kia cha không xử lý chuyện này như vậy, lúc ấy, con có thể kết hôn với Hân Mính là vì có cha, may mà cha đã tán thành chuyện của bọn con. Nhưng con không biết tại sao đột nhiên cha lại thay đổi suy nghĩ, điều này khiến con cảm thấy rất khó hiểu, chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình gì khác?
- Tất nhiên là không có gì đâu!
Chu Hồng Sâm nói,
- Tiểu Diệp, con đừng suy nghĩ lung tung, cha chỉ muốn nhắc nhở con, con là người đàn ông đã có gia đình, không thể không để ý mọi người xung quanh con mà tùy ý làm bậy. Lần này, cha đến thành phố Vọng Hải cũng là vì muốn nói chuyện này với con, từ trước tới giờ, cha rất hài lòng với một chàng rể như con, cha không muốn xảy ra chuyện gì đó không hay!
Diệp Lăng Phi nghe những lời này Chu Hồng Sâm cảm thấy những lời ông ta nói còn có ý gì đó, không phải Chu Hồng Sâm chỉ nghĩ như vậy thôi đâu. Từ những gì mà Chu Hồng Sâm vừa nói, Diệp Lăng Phi nghe ra được, dường như Chu Hồng Sâm rất không muốn mình tiếp tục chung sống với Chu Hân Mính nữa, trong chuyện này dường như có vấn đề. Diệp Lăng Phi mở miệng, vốn định hỏi Chu Hồng Sâm rốt cuộc là chuyện gì, nhưng nghĩ lại, cho dù mình có hỏi, Chu Hồng Sâm cũng sẽ không trả lời thật lòng, tại sao lại phải lãng phí thời gian vì một lời nói dối chứ. Hắn cười cười, nói:
- Nhạc phụ đại nhân, nếu cha đã nói như vậy, tất nhiên là con sẽ ghi nhớ trong lòng. Từ nay trở đi, con sẽ cẩn thận hơn, sẽ không để xảy ra chuyện đó nữa đâu!
- Ừ, vậy là tốt rồi. Tiểu Diệp, cha không có ý gì đâu, cha chỉ hi vọng con và Hân Mính có thể sống thật hạnh phúc!
Đến lúc này Chu Hồng Sâm vẫn không quên giải thích với Diệp Lăng Phi, để bảo vệ hình tượng vĩ đại của ông ta. Nhưng đáng tiếc, Diệp Lăng Phi đã cảm thấy không hài lòng với Chu Hồng Sâm, chỉ có điều, Diệp Lăng Phi ngại tình cảm của hai người, không biểu hiện sự bất mãn ra ngoài, hắn chỉ nói:
- Vâng, nhạc phụ đại nhân, con hiểu mà!
Vừa lúc đó, điện thoại của Diệp Lăng Phi lại đổ chuông, Diệp Lăng Phi nói một tiếng xin lỗi với Chu Hồng Sâm, sau đó lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên của người gọi tới, Diệp Lăng Phi không nghe điện thoại ở trước mặt Chu Hồng Sâm mà ấn nút từ chối cuộc gọi tới. Hắn quay sang phía Chu Hồng Sâm, nói:
- Nhạc phụ, con còn chưa vào thăm Hân Mính, con xin phép vào trước, không tiếp chuyện với cha được!
Chu Hồng Sâm khẽ gật đầu, nói:
- Được rồi, Tiểu Diệp, con vào thăm Hân Mính đi, vừa nãy Hân Mính còn nhắc tới con nữa đó!
Diệp Lăng Phi cười cười, không nói gì thêm với Chu Hồng Sâm nữa, cất bước đi vào bên trong. Trong khi Diệp Lăng Phi đi vào trong bệnh viện, Chu Hồng Sâm đứng ở ngoài cổng, chau mày, Chu Hồng Sâm cảm thấy, cuộc điện thoại vừa rồi của Diệp Lăng Phi rất kỳ lại, vì sao Diệp Lăng Phi không chịu nhận cuộc gọi đó ở trước mặt mình, chẳng lẽ cú điện thoại đó có gì cổ quái? Chu Hồng Sâm nghĩ đến đây, ông ta lấy điện thoại di động ra đến, gọi cho lái xe của mình. Chu Hồng Sâm làm sao có thể một mình đến thành phố Vọng Hải được chứ, khi đầu dây bên kia nghe máy, Chu Hồng Sâm nói:
- Tiểu Vương, bây giờ cậu lập tức lái xe đến bệnh viện, đúng vậy, tôi đang đứng trước cổng bệnh viện....!
Diệp Lăng Phi đi vào trong bệnh viện, hắn lấy điện thoại di động ra, gọi lại cho đối phương, sau khi người bên kia nghe máy, Diệp Lăng Phi liền nói lời xin lỗi:
- Xin lỗi, xin lỗi Vu thị trưởng, vừa nãy tôi không tiện nghe máy!
Người gọi điện thoại tới chính là Vu Chấn, Vu Chấn bây giờ đã là bí thư thành ủy thành phố Đông Hải, bây giờ ông ta đã là bí thư thành ủy, nhưng hồi trước may mà có Diệp Lăng Phi giúp đỡ, nếu như không có Diệp Lăng Phi, không biết Vu Chấn sẽ thế nào chứ đừng nói tới chuyện làm bí thư thành ủy như bây giờ. Vu Chấn cười nói:
- Tiểu Diệp, không sao đây, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, tôi vừa mới đến thành phố Vọng Hải. Nếu như bây giờ cậu không có việc gì thì chúng ta gặp nhau nói chuyện một lát có được không?