Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trịnh Khả Nhạc lập tức lấy điện thoại di động ra rồi gọi điện thoại cho Triệu Đào.

Trương Lộ Tuyết và Trịnh Khả Nhạc hai người từ Tòa nhà tập đoàn đi ra, Trịnh Khả Nhạc đã hẹn với Triệu Đào rồi, gặp mặt ở nhà hàng Tụ Long Viên của Thành phố, nhà hàng kia cách khách sạn của Triệu Đào cũng không quá xa. Trịnh Khả Nhạc chưa nhắc đến thân phận của Trương Lộ Tuyết với Triệu Đào, chẳng qua là chỉ nói với Triệu Đào rằng Trương Lộ Tuyết là bạn của cô, tối nay sẽ cùng đến đây, muốn Triệu Đào cùng mời hai cô bữa cơm. Triệu Đào đồng ý một cách tự nhiên mà không có chút do dự gì.

Trương Lộ Tuyết không để ý đến bữa cơm đó, cô chỉ là muốn ra ngoài đi dạo để giải sầu. Sau khi cô cùng Trịnh Khả Nhạc lên xe, Trịnh Khả Nhạc bỗng nhiên nói:

- Chị Lộ Tuyết, chị có từng nghĩ rằng nếu như Diệp đại ca biết chị cùng ăn cơm với người đàn ông khác thì anh ấy có tức giận hay không?

Trịnh Khả Nhạc cũng chỉ là thuận miệng mà nói, cô cũng không có ý gì khác. Nhưng Trương Lộ Tuyết có thể suy nghĩ, sau khi cô thắt dây an toàn thì không lập tức lái xe, mà cầm điện thoại lên và gọi cho Diệp Lăng Phi rồi nói:

- Khả Nhạc, em nói rất đúng, chị phải để cho tên Diệp Lăng Phi kia biết chị hẹn hò với một người đàn ông khác, để chị xem xem anh ta có phản ứng gì, đừng tưởng rằng chị không thể hẹn hò với người đàn ông khác để anh ta không gọi điện cho chị, hứ…!

Trịnh Khả Nhạc vừa nghe Trương Lộ Tuyết nói như vậy, trong lòng cô thầm hối hận, sớm biết Trương Lộ Tuyết sẽ gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi thì cô sẽ không nói với Trương Lộ Tuyết như vậy. Một khi Diệp Lăng Phi tức giận, ai biết Diệp Lăng Phi có thể đem chuyện này đổ lên đầu cô hay không. Lúc này, cho dù Trịnh Khả Nhạc muốn khuyên Trương Lộ Tuyết không nên gọi cú điện thoại này thì cũng đã không còn kịp nữa rồi, Trịnh Khả Nhạc chỉ có thể âm thầm hối hận, bây giờ cô làm cái gì cũng không kịp nữa rồi.

Trương Lộ Tuyết bấm số điện thoai của Diệp Lăng Phi, khi cô gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi thì Diệp Lăng Phi đã cùng Bạch Tình Đình về đến nhà. Lúc này, Diệp Lăng Phi đang nói chuyện phiếm cùng Chu Hân Mính. Cú điện thoại này là Suzu Yamakawa báo cho Diệp Lăng Phi biết, Chu Hân Mính đang mang thai sắp phải đi bệnh viện chuẩn bị sinh rồi, điện thoại và máy tính những loại vật dụng có phóng xạ không thể để gần Chu Hân Mính, tránh ảnh hưởng đến thai nhi mà Chu Hân Mính đang mang trong bụng.

Diệp Lăng Phi cầm điện thoại từ tay Suzu Yamakawa, hắn nhìn trên màn hình hiển thị là số Trương Lộ Tuyết gọi đến, trong lòng hắn thầm may mắn vì không phải là Bạch Tình Đình nghe điện thoại, nếu để Bạch Tình Đình biết Trương Lộ Tuyết gọi điện thoại tìm hắn, ai biết trong lòng Bạch Tình Đình nghĩ gì nữa.

Diệp Lăng Phi nghe điện thoại, từ bên trong điện thoại truyền đến âm thanh của Trương Lộ Tuyết:

- Diệp Lăng Phi, tối nay em muốn đi ăn cơm!

Trương Lộ Tuyết nói một câu mà không nói thêm gì nữa cả. Diệp Lăng Phi cảm thấy có chút kỳ lạ, hắn hỏi:

- Lộ Tuyết, lẽ nào em muốn mời anh đi ăn cơm à?

- Em không dám mời anh ăn cơm đâu!

Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô lập tức nói:



- Em chỉ nói cho anh biết một tiếng thôi, tối nay có người mời em đi ăn cơm, anh không cần gọi điện thoại cho em, em lo người ta sẽ hiểu nhầm, em chỉ nhắc nhở anh vậy thôi, Diệp Lăng Phi, anh nhất định phải nhớ đấy!

Diệp Lăng Phi trong lòng vốn không nghĩ gì khác, nhưng khi hắn nghe thấy những lời nói phía sau của Trương Lộ Tuyết thì Diệp Lăng Phi mới cảm thấy ở đây có một vấn đề lớn, hắn nói:

- Trương Lộ Tuyết, chẳng lẽ em hẹn hò với người đàn ông khác sao?

- Chuyện đó có liên quan đến anh sao?

Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô lập tức nói:

- Đây là chuyện của em, em và anh không danh không phận, cho dù em có gặp gỡ người đàn ông khác thì đó là quyền của em, anh căn bản cũng không có quyền can thiệp vào, Diệp Lăng Phi, anh không nên hỏi nhiều nữa, anh cứ quản lý cho tốt bà xã anh đi. Tối nay em sẽ ăn tối ở nhà hàng Tụ Long Viên dưới ánh nến lãng mạn, cơm nước xong rồi nói không chừng em sẽ đi bar uống rượu, hoặc là hát karaoke, cũng có thể sẽ đi khiêu vũ, điều này thật khiến cho người ta mong đợi đấy. Diệp Lăng Phi, em không nhiều lời với anh nữa, em hẹn với người ta sáu giờ sẽ gặp mặt tại Tụ Long Viên hoặc gặp ở tòa nhà thương mại số 120 đường trung tâm thành phố, à, anh phải nhớ là anh đừng quấy rầy em, nếu anh dám xuất hiện thì nhất định em sẽ tức giận đấy, anh nhớ chưa, đừng đến Tụ Long Viên đấy!

Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết thốt ra những lời này thì trong lòng hắn âm thầm nở nụ cười. Làm gì có cô bé nào mà lại nói như vậy, Trương Lộ Tuyết căn bản là không giống như đang đang cảnh cáo Diệp Lăng Phi đừng đi đến đó, rõ ràng cô chính là bảo Diệp Lăng Phi nhất định phải đi, bằng không, Trương Lộ Tuyết sẽ cũng không cần nói địa chỉ cặn kẽ như vậy với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi mới định nói thì nghe thấy tiếng tít tít từ đầu dây bên kia vọng lại, Trương Lộ Tuyết đã tắt máy rồi. Diệp Lăng Phi cũng bỏ di động xuống, hắn suy nghĩ một chút, rồi xoay người lại, đi về phía phòng ngủ của mình.

Trương Lộ Tuyết bỏ điện thoại xuống, Trịnh Khả Nhạc ngồi ỏ bên cạnh Trương Lộ Tuyết, những lời mà mới vừa rồi Trương Lộ Tuyết nói với Diệp Lăng Phi thì Trịnh Khả Nhạc hoàn toàn nghe thấy cả. Trong lòng Trịnh Khả Nhạc đang lo lắng Diệp Lăng Phi sẽ tức giận, nhưng khi nghe Trương Lộ Tuyết nói như vậy thì trong lòng Trịnh Khả Nhạc cũng đã hiểu được ý của Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết chính là muốn Diệp Lăng Phi ghen, nếu không Trương Lộ Tuyết cũng không cần phải nói cặn kẽ với Diệp Lăng Phi như thế, ngay cả địa chỉ và thời gian gặp gỡ cô cũng khai báo rõ ràng.

Trịnh Khả Nhạc không nói gì, ngược lại Trương Lộ Tuyết lại nói trước:

- Ừ, Khả Nhạc, chúng ta đi thôi, bây giờ khẩu vị của chị rất tốt, không biết tại sao, bây giờ tâm tình của chị lại trở nên rất tốt!

Trịnh Khả Nhạc tươi cười, trong lòng cô biết tâm tình Trương Lộ Tuyết tại sao lại trở nên tốt vậy, chẳng qua là Trịnh Khả Nhạc không nói ra mà thôi, cô nói:

- Dạ!

Trương Lộ Tuyết nổ máy rời khỏi bãi đậu xe. Trương Lộ Tuyết mới vừa đi khỏi thì có một người phụ nữ nãy giờ nấp ở gần đây cũng nhanh nhanh chóng rời khỏi đây. Cô ta đi đến bên lề đường giơ tay vẫy một chiếc xe taxi.

- Làm ơn đi theo chiếc xe phía trước!



Người phụ nữ tóc đen khi vừa bước lên xe thì nói với tài xế xe taxi với một giọng tiếng Trung Quốc không lưu loát lắm. Tên tài xế xe taxi là một người đàn ông hơn 40 tuổi, hắn tài xế lái ban ngày, xe này không phải là của hắn mà là xe của người khác. Hắn chẳng qua là mướn người ta để làm việc, khi hắn vừa nghe người phụ nữ này nói xong thì hắn vừa lái xe, vừa nói:

- Không ngờ đây lại là một người nước ngoài, xem ra tiếng Trung Quốc của chúng ta đã trở thành ngôn ngữ của thế giới rồi, ngay cả người ngoại quốc cũng biết nói!

Người phụ nữ tóc đen kia không nói gì, ánh mắt của cô ta vẫn nhìn chiếc xe phía trước. Tên tài xế xe taxi kia thấy người phụ nữ ngoại quốc này không có phản ứng gì đối với lời nói của hắn, hắn tự nhủ:

- Tôi biết con người của tôi nhiều chuyện rồi, hay là không nói gì thì tốt hơn!

Trương Lộ Tuyết cũng không biết là cô đang bị người ta theo dõi, cô và Trịnh Khả Nhạc vẫn đang nói chuyện ở trong xe. Trương Lộ Tuyết rất có hứng thú đối với người bạn học tên là Triệu Đào của Trịnh Khả Nhạc, suốt quãng đường này cô đều hỏi Trịnh Khả Nhạc về chuyện của Triệu Đào. Sau khi phía trước xuất hiện một cột đèn đỏ thì Trương Lộ Tuyết mới dừng xe lại.

- Khả Nhạc, em không muốn qua lại với cậu bạn học của em sao?

Trương Lộ Tuyết hỏi.

Trịnh Khả Nhạc lắc đầu cô nói:


- Không, em không có tình cảm gì với cậu ấy cả, em không muốn có bất cứ qua lại gì với cậu ấy!


Trương Lộ Tuyết cười nói:


- Chuyện này cũng chưa chắc, Khả Nhạc, đừng nói chắc chắn như vậy, giữa nam và nữ vốn không có chuyện tuyệt đối gì cả, nói không chừng tối nay sau khi ăn cơm xong em sẽ có cảm tình với cậu bạn học của em đấy, ngày mai bọn em sẽ gắn như keo cho mà xem!


Trịnh Khả Nhạc lắc đầu và nói:


- Chị Lộ Tuyết, thật sự là không thể nào mà!


- Chuyện này chưa chắc đâu!


Khi Trương Lộ Tuyết nói chuyện mắt cô nhìn lướt qua kính chiếu hậu, cô vốn chỉ là tùy tiện mà nhìn thôi, không ngờ vừa nhìn thì Trương Lộ Tuyết đã nhìn thấy ở phía sau xe, một người phụ nữ người ngoại quốc tóc đen bước xuống xe, cô ta đang trên đường đi tới đây. Trương Lộ Tuyết không để ý đến người phụ nữ kia, cô lại quay sang tiếp tục nói chuyện với Trịnh Khả Nhạc. Người phụ nữ ngoại quốc tóc đen kia càng đi đến gần xe của Trương Lộ Tuyết xe, tay phải của cô ta để vào trong ngực áo, giống như thể đang chuẩn bị rút ra một thứ gì đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK