- Tình Đình, vừa rồi lúc nói chuyện với Suzu Yamakawa bỗng nhiên anh nghĩ tới đến khoảng thời gian trước kia của chúng ta, anh nhớ lại lúc chúng ta ngắm mặt trời mọc, anh, em và cả Hân Mính, ba người chúng ta. Em còn nhớ chuyện chúng ta ngắm mặt trời mọc không?
Bạch Tình Đình khẽ gật đầu, nói:
- Ông xã, tất nhiên là em nhớ chứ, sao em có thể quen được, em nhớ rất rõ ràng tình cảnh khi ấy!
Bạch Tình Đình nở một nụ cười đầy hạnh phúc, cô nói:
- Lúc đó em còn ngốc nghếch cho rằng ông xã anh chỉ là một người bình thường chứ, nhưng em không ngờ ông xã lại không tầm thường như vậy, chỉ chớp mắt thôi mà đã bao nhiêu thời gian trôi qua, Hân Mính cũng đã sinh cho em một đứa bé, nhưng em lại chẳng có chút động tĩnh nào cả. Bành gia gia qua đời làm em ý thức được, tính mạng của chúng ta thật ra rất yếu ớt, chúng ta cũng không có nhiều thời gian để tiêu tốn như vậy, em biết là sẽ đến lúc phải như vậy, nhưng mà em tự lừa dối lòng mình mà thôi, có một số việc, em không muốn suy nghĩ, cũng không dám đối mặt. Ông xã, bây giờ em muốn nói, em nhất định phải sinh cho anh một đứa con, nếu em không thể có thai bằng các tự nhiên, em sẽ đi phẫu thuật, em nhất định phải sinh cho anh một cục cưng đáng yêu!
Diệp Lăng Phi không ngờ một câu nói của mình mà lại khiến cho Bạch Tình Đình cảm ngộ được nhiều như vậy, hắn ôm lấy Bạch Tình Đình, nói:
- Tình Đình, anh không có ý đó, sở dĩ anh nhắc đến chuyện chúng ta đi ngắm mặt trời mọc là vì anh nghĩ tới Chu Hồng Sâm. Thật ra, anh và ông bố vợ đó của anh có chút mâu thuẫn, ừm, quả thật là có mâu thuẫn, mà những mâu thuẫn đó em không biết đâu!
Bạch Tình Đình quả thật không biết chuyện Diệp Lăng Phi và Chu Hồng Sâm có mâu thuẫn, từ trước đến giờ, Bạch Tình Đình luôn cho rằng mối quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Chu Hồng Sâm rất tốt đẹp, nếu không thì Chu Hồng Sâm cũng sẽ không ủng hộchuyện Chu Hân Mính gả cho Diệp Lăng Phi, nhưng hiện giờ, Bạch Tình Đình lại nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến chuyện hắn và Chu Hồng Sâm có mâu thuẫn, Bạch Tình Đình cũng biết được chuyện này đã trở nên rất nghiêm trọng rồi, bằng không thì Diệp Lăng Phi cũng sẽ không nói với cô chuyện này.
- Ông xã, chuyện này Hân Mính có biết không vậy?
Bạch Tình Đình hỏi.
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Anh cũng đã từng nói qua với Hân Mính, tuy lúc ấy Hân Mính còn chưa tỏ thái độ một cách rõ ràng, nhưng mà có thể cảm giác được đối mặt với chuyện này Hân Mính rất bất đắc dĩ. Tình Đình, thật ra thì anh nghĩ để nhạc phụ đến làm thị trưởng ở tỉnh thành là giúp cho ông ấy thăng chức, lúc đó anh rằng chuyện này không sao cả, anh cũng không coi nói là chuyện qua trọng. Nhưng mà những chuyện sau đó thì lại nằm ngoài dự liệu của anh, có một số việc anh không thể khống chế được nữa, ví dụ như là chuyện nhạc phụ trở nên thân cận với Tưởng Khải Lâm, lúc đó anh cho rằng có thể khiến nhạc phụ cách xa Tưởng Khải Lâm, nhưng mà nhạc phụ ở tỉnh thánh đã thay đổi nhiều lắm, mà những sự thay đổi đó trước kia anh chưa bao giờ nghĩ tới, nhạc phụ cũng là một người bình thường, ông ta cũng có thất tình lục dục thôi. Tình Đình, em còn nhớ Chu Tiểu Linh không?
- Tất nhiên là nhớ chứ!
Bạch Tình Đình nói,
- Chu Tiểu Linh là người mà Hân Mính đã nhận làm em gái, Hân Mính luôn nói cô bé tên là Chu Tiểu Linh rất ngoan, ông xã, sao anh lại đột nhiên nhắc đến Chu Tiểu Linh …!
Lúc Bạch Tình Đình nói đến đây, bỗng nhiên há hốc mồm, mắt thì trợn trừng lên, lắp bắp nói:
- Ông xã, ý của anh là... chuyện đó không thể nào, chuyện đó không thể nào… sao có thể như vậy được...!
Bạch Tình Đình đã đoán ra thân phận của Chu Tiểu Linh, Diệp Lăng Phi cũng không quanh co, hắn nói thẳng:
- Tình Đình, em đoán không sai, Chu Tiểu Linh thật sự là con gái ruột của Chu Hồng Sâm, nếu không thì sao Chu Hồng Sâm lại đối xử với Chu Tiểu Linh tốt như vậy chứ. Còn một chuyện khác nữa ngoại trừ chuyện của Chu Tiểu Linh ra, đó Chu Hồng Sâm còn có tình nhân ở tỉnh thành, anh nghĩ những chuyện này em đều không biết!
Diệp Lăng Phi nói không hề sai, quả thật Bạch Tình Đình không biết những chuyện này, Bạch Tình Đình thật sự không ngờ được rằng một người bình thường toàn thân ra vẻ chính khí như Chu Hồng Sâm lại âne giấu nhiều bí mật như vậy, càng không ngờ được rằng Chu Hồng Sâm còn có một cô con gái nữa. Bạch Tình Đình không thể tin được đây là sự thật, cô nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, không phải là anh đang đùa em đó chứ, chuyện này sao có thể là thật được!
- Anh biết là em sẽ nghĩ như vậy mà!
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh cũng không muốn tin rằng những chuyện này là sự thật, nhưng trên thực tế, đó lại là sự thật. Lúc đó vì vấn đề Tưởng Khải Lâm mà anh và Chu Hồng Sâm có chỗ bất đồng, anh cho rằng Chu Hồng Sâm cảm thấy anh sẽ làm ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của ông ta, vì thế mới muốn phủi sạch quan hệ, vạch rõ giới hạn với anh. Tình Đình, em đoán xem anh vừa nghĩ đến điều gì?
- Anh nghĩ tới điều gì vậy?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Anh nghĩ là anh nên kéo nhạc phụ lại, anh đã từng nghĩ mình cứ như vậy mà buông bỏ đi, anh sẽ không để ý tới tương lai Chu Hồng Sâm sẽ có kết cục như thế nào nữa. Nhưng mà ngay lúc vừa rồi anh lại thay đổi chủ ý, cho dù muốn kéo Chu Hồng Sâm trở lại thì đúng là có khó khắn, nhưng nếu không thử thì sao anh biết có thành công hay không chứ!
- Ông xã, chuyện này có lẽ anh nên nói với Hân Mính, theo cái nhìn của em, nếu Hân Mính ra mặt thì hữu hiệu hơn so với anh, dù sao bác Chu cũng cha đẻ của Hân Mính, em tin rằng bác Chu sẽ nghe Hân Mính đó!
Bạch Tình Đình nói,
- Em cũng có thể bảo cha em cùng đi khuyên bảo bác Chu, em muốn để bác Chu hiểu ra rằng, so với mấy cái tiền đồ chính trị gì gì đó, gia đình mới là quan trọng nhất!
Tình Đình, em nghĩ đơn giản quá, nếu mọi chuyện được đơn giản như vậy thì đã tốt!
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Anh nghĩ Chu Hồng Sâm đã lún quá sâu vào trong đó, không phải nói rằng để ông ta rời khỏi chốn quan trường là có thể thật sự rời khỏi đó được đâu, có một số việc ông ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ. Chuyện anh phải làm bây giờ là giúp cho ông ta rời khỏi cái vũng bùn ở tỉnh thành, rời khỏi chỗ đó rồi sẽ có cơ hội để giúp Chu Hồng Sâm tỉnh táo lại!
- Ông xã, rốt cuộc anh định làm như thế nào?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Chuyện này thì anh phải bàn bạc với Nhạc Lâm Sơn một chút, vận dụng quan hệ của Nhạc Lâm Sơn để giúp Chu Hồng Sâm rời khỏi tỉnh thành, có lẽ là điều Chu Hồng Sâm đến Bắc Kinh thì đỡ hơn, nhưng mà những chuyện đó không phải anh có khả năng quyết định được!
Diệp Lăng Phi lấy một điếu thuốc lá, châm lửa hút ngay trước mặt Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình ngửi thấy khói thuốc, cô ho một tiếng, bước xuống giường, ngồi ở ngoài ghế sô pha. Diệp Lăng Phi hút một hơi, kẹp điếu thuốc lá trong tay, nói:
- Hôm nay Nhạc Lâm Sơn có thể đến gặp mặt Bành Nguyên lần cuối, bất kể thế nào cũng thấy được quan hệ của hai người rất sâu sắc, từ góc độ đó có thể Nhạc Lâm Sơn từ sẽ đi dự tang lễ của Bành Nguyên, đến lúc đó, anh sẽ bàn bạc chuyện này với Nhạc Lâm Sơn. Nhạc Lâm Sơn nói ông ta muốn rời khỏi chính trường, nhưng anh thấy ông ta không phải là một người chịu rời xa chính trị, anh thật sự không tưởng tượng nổi một khi Nhạc Lâm Sơn rời khỏi chính trường thì ông ta còn có thể làm cái gì khác!
Bạch Tình Đình không nói gì, chỉ nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi rất nhanh chóng hút xong điếu thuốc, hắn để đầu lọc vào trong gạt tàn, bước xuống giường, đi đến trước cửa sổ khách sạn, thì thầm:
- Lần này bất kể thế nào anh cũng phải kéo Chu Hồng Sâm trở lại, đó xem như món quà anh dành cho Hân Mính đi!
Bạch Tình Đình có điều muốn nói, nhưng lúc này, cô lại nói không nên lời, Diệp Lăng Phi là một người đàn ông khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ đi làm, Bạch Tình Đình không hy vọng Diệp Lăng Phi sẽ vì cô mà thay đổi quyết định. Ở Nhật Bản, Suzu Yamakawa sau khi nói chuyện điện thoại với Diệp Lăng Phi xong, cô vẫn không ngủ, cô căn bản là không ngủ được, những lời mà Diệp Lăng Phi nói như khắc sâu vào trong đầu Suzu Yamakawa, tuy trong lòng Suzu Yamakawa không cho rằng biện pháp này của Diệp Lăng Phi là tốt nhất, nhưng Suzu Yamakawa lại có một sự tín nhiệm mù quáng dành cho Diệp Lăng Phi, cô tin tưởng Diệp Lăng Phi nói vậy là vì tốt cho cô, sẽ không hại cô đâu.
- Tiểu thư Yamakawa, cô thật sự không ngủ được sao?
Minako lại đứng ở sau lưng Suzu Yamakawa, cất tiếng hỏi, lúc này trời bên ngoài đã sáng, Minako vừa mới tắm xong trên người tỏa ra hương thơm thoang thoảng, cô nhẹ nhàng nói:
- Thời gian xuất phát là chín giờ sáng, trước đó, tiểu thư Yamakawa có bốn tiếng để nghỉ ngơi!
- Không cần phải như vậy!
Suzu Yamakawa nói,
- Em cảm thấy trạng thái của mình bây giờ rất tốt, hoàn toàn không có vấn đề gì đâu. Chị Minako, chị thông báo cho các phương tiện truyền thông, nói với bọn họ rằng sáng hôm nay em sẽ đi bái tế mộ cha em, đồng thời, sẽ tuyên bố một tin tức lớn đối với bên ngoài, nhất định không làm bọn họ thất vọng đâu!