- Làm sao vậy, Tình Đình, chẳng lẽ anh không đúng sao?
- Ông xã, anh làm như vậy không cảm thấy quá đáng à?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Thật ra thì anh cũng cảm thấy anh làm như vậy là quá đáng, nhưng anh làm vậy không phải vì cân nhắc đến cảm xúc của em sao? Em chỉ lo tâm trạng của em không được tốt lắm, cho nên mới nói như vậy, thật ra thì, anh đã nghĩ rồi, những chuyện này không phải là em không làm được. Bà xã, nếu em thật sự cảm thấy thấy mắc nợ anh, chi bằng...!
- Không thèm, em không cần phải làm như vậy!
Bạch Tình Đình bĩu môi, tỏ vẻ không hài lòng, nói:
- Dựa vào cái gì mà em cảm thấy thiếu nợ anh chứ, không phải là em không thể mang thai mà là do ông xã anh không chịu cố gắng, mọi người thường nói rồi đó, không phải là do đất ruộng không tốt, có thể là do hạt giống có vấn đề, tóm lại, ông xã, tất cả đều là trách nhiệm của anh!
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, hắn cảm thấy sững sờ, Diệp Lăng Phi thật sự không ngờ có một ngày Bạch Tình Đình cũng nói ra những lời này, quả thật là trình độ đã tăng tiến nhiều. Diệp Lăng Phi không nhịn được hỏi:
- Tình Đình, những câu này em nghe ai nói vậy, hình như là rất có triết lý nhân sinh đó!
- Chuyện này...!
Lúc Bạch Tình Đình nói ra câu đó, cũng có chút hối hận, cái này là cô xem trên internet, trên internet có rất nhiều những chuyện thế này, Bạch Tình Đình cảm giác thấy những thứ đó rất thú vị, cho nên ghi nhớ, hôm nay đem ra dùng, nhưng sau khi Bạch Tình Đình nói xong, cô ý thức được mấy câu đó quá hạ lưu, Bạch Tình Đình cảm thấy thẹn thùng, hờn dỗi nói:
- Ông xã, anh đừng hỏi nhiều như vậy, tóm lại là chuyện em không sinh con là do anh!
- Vậy ý em là anh phải mạnh mẽ hơn hả, ừ, vậy được rồi, tối hôm nay anh sẽ tiếp tục cảy ruộng, cày sâu cuốc bẫm hơn nữa, như vậy thì có lẽ gieo hạt giống xuống mới có thể nẩy mầm sinh trưởng được!
Diệp Lăng Phi nói mấy câu này quả là thuận miệng, không cần phải nghĩ, Bạch Tình Đình sao có thể là đối thủ của Diệp Lăng Phi, chỉ mới nói vài câu như vậy mà hai gò má cô đã ửng đỏ, cuối cùng không dám nói gì nữa. Diệp Lăng Phi dừng xe trước vòng bảo hộ ở quảng trường Minh Châu, hắn nhìn toàn cảnh quảng trường, giờ phút này, ánh đèn trên quảng trường sáng trưng, có không ít người dân và các du khách đang đi dạo trên quảng trường Minh Châu. Chỉ là hôm nay gió hơi lớn, lúc Diệp Lăng Phi xuống xe, cảm thấy gió thổi mạnh, hắn quay đầu nhìn, thấy Bạch Tình Đình vừa mới xuống xe đang ôm chặt hai tay trước ngực. Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt Bạch Tình Đình, ôm Bạch Tình Đình vào trong lòng, nói:
- Tình Đình, gió ở đây lớn lắm, chi bằng chúng ta về đi!
- Không sao đâu, em muốn tản bộ!
Bạch Tình Đình rúc vào trong ngực Diệp Lăng Phi, gió đêm thổi khiến váy Bạch Tình Đình lên cao hơn một chút, để lộ ra bắp chân trắng nõn của cô. Bạch Tình Đình cất bước đi về phía quảng trường Minh Châu, Diệp Lăng Phi không biết trong lòng Bạch Tình Đình đang nghĩ cái gì, Bạch Tình Đình muốn đi tản bộ ở quảng trường, Diệp Lăng Phi cũng chỉ có thể chiều ý Bạch Tình Đình thôi. Bạch Tình Đình đi rất chậm, Diệp Lăng Phi lại cảm thấy không quen, Bạch Tình Đình đi quá chậm, Diệp Lăng Phi đi một bước bình bình thường, Bạch Tình Đình mới bước một bước nhỏ, một bước của Diệp Lăng Phi tương đương với hai bước nhỏ của Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình bước đi gần như là mũi chân sau chạm gót chân trước, tốc độ có thể nói là giống như con ốc sên. Diệp Lăng Phi không thể không dừng lại, hắn chờ Bạch Tình Đình đi hai bước, Diệp Lăng Phi mới có thể bước một bước. Cách đi đường như vậy thật sự rất mệt, Diệp Lăng Phi không nhịn được, hỏi:
- Tình Đình, rốt cuộc là em muốn đi bộ hay là muốn tra tấn anh vậy, làm gì có ai đi chậm như e, chứ, anh cảm thấy em làm vậy hoàn toàn vì muốn trừng phạt anh, em nói đi, rốt cuộc anh đã làm sai chuyện gì mà em lại giày vò anh như vậy?
- Em chỉ muốn đi như vậy thôi!
Bạch Tình Đình ngẩng đầu, cô nhìn Diệp Lăng Phi, nói: - Ông xã, em thật sự không rõ tối hôm nay em bị làm sao nữa, em chỉ cảm thấy trong lòng bất an, muốn tới đây tản bộ một chút, nơi này là chỗ em và Hân Mính thường hay đến tản bộ, em và Hân Mính thường xuyên đi như thế này!
Diệp Lăng Phi cảm thấy tối hôm nay những gì Bạch Tình Đình nói luôn luôn có liên quan đến Chu Hân Mính, hắn nhìn Bạch Tình Đình, nói:
- Tình Đình, rốt cuộc em có chuyện gì vậy, anh cảm thấy những gì em nói tối hôm nay đều liên quan đến Hân Mính, nơi đây lại là chỗ em và Hân Mính thường đến chơi lúc còn nhỏ, có phải là em có dự cảm gì không?
- Ông xã, em đã nói là em không biết rồi, có thể là tối hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến cho em hoài niệm quá khứ, em vẫn nhớ lúc mình ở cùng với Hân Mính, bây giờ thì, em và Hân Mính lại cùng gả cho một người, đây chính là duyên phận của bọn em, chỉ là Hân Mính sắp có con rồi, mà em lại thì lại không. Không biết vì sao trong lòng em có cảm giác gì đó là lại không thể nói ra được, nhưng em cứ cảm thấy trong lòng hoảng hốt, vì thế mới muốn đến đây tản bộ!
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vây, hắn liền ôm Bạch Tình Đình vào trong lòng, nói:
- Tình Đình, em đừng nghĩ lung tung nữa, anh đã nói rồi, hai người các em ai sinh con cho anh cũng giống nhau cả, tình yêu anh dành cho các em sẽ không bao giờ thay đổi. Tình Đình, nào, để anh hôn một cái, mỗi lần anh có chuyện gì phiền não, vừa nhìn thấy em, mọi phiền muộn dường như tan biến!
Diệp Lăng Phi nói mấy câu sến chảy nước, ôm Bạch Tình Đình thật chặt, hắn ghé môi tới, hôn Bạch Tình Đình ngay ở quảng trường Minh Châu đến. Chỉ có điều, bất luận Diệp Lăng Phi an ủi Bạch Tình Đình thế nào, Bạch Tình Đình vẫn luôn có cảm giác thấp thỏm, cô chậm rãi tản bộ ở quảng trường Minh Châu, thỉnh thoảng lại nói về một ít chuyện ngày xưa của cô và Chu Hân Mính. Bạch Tình Đình càng nói, Diệp Lăng Phi càng cảm thấy có vấn đề, Diệp Lăng Phi thấy là lạ, sao vô duyên vô cớ Bạch Tình Đình cứ nhắc đến Chu Hân Mính. Vừa lúc đó, điện thoại Diệp Lăng Phi bỗng nhiên đổ chuông, Diệp Lăng Phi lấy di động ra, thấy là Chu Tiểu Linh gọi tới, Diệp Lăng Phi cười nói với Bạch Tình Đình:
- Là cô em gái của Hân Mính gọi điện thoại tới, chỉ là, đã trễ như vậy rồi mà còn gọi điện thoại cho ta, anh nghĩ là cô ấy sắp về quê, muốn nói với anh một tiếng!
Diệp Lăng Phi không nghĩ nhiều, nhận nghe điện thoại.
- Tiểu Linh, chuyện gì vậy?
Diệp Lăng Phi đặt tay lên hông Bạch Tình Đình, ôm Bạch Tình Đình đi về phía xe đang đậu. Trong điện thoại vang lên giọng nói của Chu Tiểu Linh:
- Anh rể, chị gái em sắp sinh rồi, bây giờ đang chuẩn bị, đã được đưa vào phòng rồi, anh rể, anh mau tới đi!
- Cái gì, tại sao không có người nào nói cho anh biết, cái đám y bác sĩ ở bệnh viện phụ đều là lũ ăn không ngồi rồi sao, thu của anh nhiều tiền như vậy, nhưng ngay chút chuyện nhỏ này cũng không làm xong...!
Diệp Lăng Phi không kiềm được cơn giận, mở mồm ra mắng chửi. Diệp Lăng Phi vừa mắng như vậy, ngược lại khiến cho Chu Tiểu Linh ở đầu dây bên kia không dám lên tiếng nữa, Bạch Tình Đình lập tức cầm lấy điện thoại từ trong tay Diệp Lăng, nói vào trong điện thoại:
- Tiểu Linh, bây giờ bọn chị lập tức qua đó, em không cần để ý đến anh ta, anh ta thích tức giận lung tung như vậy đấy!
Lúc này Chu Tiểu Linh mới nói:
- Mọi người mau tới đi!
Bạch Tình Đình đáp ứng một tiếng, đem điện thoại đưa cho Diệp Lăng Phi, thò tay đẩy Diệp Lăng Phi một bả, nói:
- Ông xã, ông còn đứng ở đây làm gì nữa, còn không mau đến bệnh viện phụ sản đi!
Mới rồi Diệp Lăng Phi đang mắng đám y bác sĩ ở bệnh viện phụ sản, đến lúc này, Diệp Lăng Phi mới tỉnh táo lại, úc này không phải là lúc mắng chửi người khác, mà hắn nên mau chóng chạy tới bệnh viện phụ sản. Diệp Lăng Phi nắm chặt tay Bạch Tình Đình, chạy về phía xe của mình, Bạch Tình Đình nào có thể chạy nhanh được, cô đang đi giày cao gót. Diệp Lăng Phi bế Bạch Tình Đình lên, chạy đến chỗ đỗ xe. Cảnh tượng này lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt, bây giờ đã là đêm rồi, một người đàn ông bế một người phụ nữ chạy như điên trên quảng trường, những người không biết rõ nội tình còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì đáng sợ chứ. Diệp Lăng Phi không thể quản được nhiều như vậy, hắn chạy đến mở cửa xe ra, đặt Bạch Tình Đình lên ghế lái phụ, sau đó hắn đi sang bên kia, mở cửa lên xe. Diệp Lăng Phi nghĩ tới hành vi cổ quái của Bạch Tình Đình lúc ở quảng trường, hắn cảm thấy chột dạ, quan hệ giữa Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính rất tốt, tối hôm nay vô duyên vô cớ Bạch Tình Đình muốn tản bộ ở quảng trường, còn nói về chuyện cũ giữa cô và Chu Hân Mính nữa, chẳng lẽ tất cả là điềm báo sao? Diệp Lăng Phi không dám nghĩ tiếp nữa, giẫm chân ga, chiếc xe lao đi trong đêm.