Lúc Diệp Lăng Phi bước xuống xe, liền nhìn thấy Bành Hiểu Lộ mặc chiếc áo khoác lớn màu trắng như tuyết, trên đầu đội chiếc mũ lông màu trắng đen, đang đeo một chiếc túi du lịch, đứng trước cửa sân bay đang nhìn trái nghiêng phải.
Diệp Lăng Phi không ngờ Bành Hiểu Lộ lại là người cứng nhắc như vậy, hắn chẳng qua chỉ nói đùa với Bành Hiểu Lộ có vài câu. Bành Hiểu Lộ quả thật lại tới ngay Ma Cao. Diệp Lăng Phi tỉ mỉ nghĩ nghĩ cũng đúng, Bành Hiểu Lộ vốn là một quân nhân, sớm đã quen với cuộc sống ăn cơm đợi lệnh, chỉ cần nhận được nhiệm vụ, lập tức liền thu dọn đơn giản chút hành lý lên đường.
Bành Hiểu Lộ chỉ cần quyết định tới Ma Cao, với thân phận của cô, không khó gì có thể lấy được vé máy bay, từ Bắc Kinh tới Ma Cao chẳng qua chỉ mất có hơn ba tiếng đồng hồ khởi hành, ào một cái là sẽ tới Ma Cao luôn.
Diệp Lăng Phi bước xuống xe, liền nhanh chân bước về phía Bành Hiểu Lộ. Ngày kia đã là tết Nguyên Đán rồi, Ma Cao sớm đã chuẩn bị tất cả để chúc mừng Tết Nguyên Đán. Bành Hiểu Lộ lần đầu tiên tới Ma Cao, cô thường ở trong quân đội, nên rất ít khi ra ngoài thăm thú, nhân lúc đợi Diệp Lăng Phi tới đón cô, Bành Hiểu Lộ liền đi khắp nơi ở sân bay quốc tế Ma Cao dạo một vòng rồi.
Sân bay quốc tế Ma Cao được xây dựng ngay cạnh bờ biển, phía đông của nó là biển lớn. Ma Cao tuy diện tích nhỏ, song trước kia bị Bồ Đào Nha chiếm đóng, mãi cho tới năm 1999 mới thu hồi lại, qua sáu năm không chịu khống chế, Ma Cao mới quay về với Tổ quốc, trở thành đặc khu hành chính giống như Hồng Kông.
Diệp Lăng Phi tới trước mặt Bành Hiểu Lộ, đưa tay ra, cầm lấy túi hành lý Bành Hiểu Lộ khoác trên vai mình, mở miệng nói:
- Hiểu Lộ, sao em nói tới là tới thế, cũng không nói trước với anh tiếng nào cả đã hành sự luôn rồi!
- Ai bảo em không nói gì!
Bành Hiểu Lộ cất bước theo sau Diệp Lăng Phi bước tới bên chiếc xe taxi đó. Cô vừa đi vừa nói:
- Hôm nay em chẳng phải đã gọi điện cho anh, lúc đó em bảo với anh em sẽ tới Ma Cao còn gì, anh không phải còn bảo em tới đi à, sao giờ lại nói rằng em không nói tiếng nào với anh hả?
- Anh cứ nghĩ em chỉ là tiện miệng nói đại với anh thế thôi, sao anh lại nghĩ được em sẽ qua đây chứ!
Diệp Lăng Phi hiển nhiên có chút buồn bực.
- Anh nói đùa với người khác quen rồi, giờ xem ra, không thể nói đùa với một số cô gái suốt ngày ở trong quân đội được, như thế này sẽ chuốc lấy phiền phức lớn thôi!
Diệp Lăng Phi vừa nói xong câu này, Bành Hiểu Lộ bỗng nhiên đứng phắt lại, không bước nữa. Diệp Lăng Phi bước lên hai bước, thấy Bành Hiểu Lộ không hề bước theo sau, quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy Bành Hiểu Lộ đứng ngay tại chỗ, hai mắt long lanh như ngọc có chút ướt át đang nhìn thẳng vào hắn. Diệp Lăng Phi bước quay trở lại, hỏi:
- Sao lại không đi nữa, chúng ta nhanh nhanh quay trở về khách sạn thôi. Nếu quay về muộn, ai biết có còn phòng trống không nữa!
- Diệp Lăng Phi, anh có phải rất ghét em qua đây không?
Nụ cười trên khuôn mặt của Bành Hiểu Lộ vụt tắt, thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng, giống hết với bộ dạng ban đầu mà Diệp Lăng Phi gặp cô. Đây mới là bộ dạng quen thuộc của Bành Hiểu Lộ, bộ dạng lạnh lùng như băng, khiến người khác nhìn mà tránh xa.
Ban nãy nụ cười của Bành Hiểu Lộ khiến Diệp Lăng Phi suýt chút nữa quên rằng Bành Hiểu Lộ lúc nào cũng ở trong quân đội sinh sống, cô gái này là một cô gái rất khó gần.
- Đâu có chuyện đó đâu, chỉ là anh ở Ma Cao đang bận việc, hơn nữa tình hình ở đây cũng phức tạp, rất nguy hiểm, anh đang lo em qua đây, bị anh liên lụy gặp nguy hiểm, thế thì anh còn mặt mũi nào mà gặp ông em nữa chứ!
Diệp Lăng Phi một tay đưa qua, nắm lấy bàn tay trái lạnh như băng của Bành Hiểu Lộ, giật mình nói:
- Em làm gì thế hả, ngay cả găng tay cũng không đeo vào, không biết bên ngoài lạnh lắm sao hả, xem tay em lạnh như đá rồi đây này!
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, khuôn mặt mới khe khẽ nở nụ cười thoáng qua, không nhìn kỹ khó nhận ra được. Tay trái của cô được Diệp Lăng Phi nắm chặt trong lòng bàn tay, Bành Hiểu Lộ cũng không có ý muốn rút ra, miệng chỉ lạnh lùng nói:
- Không sao, dù sao em cũng quen rồi. Ban đầu ở quân đội cũng thường như thế này thôi, dẫu sao cũng không có ai thích em cả, nói thô chút thì chân tay có lạnh cóng cũng chẳng có ai yêu thương!
- Anh nói Hiểu Lộ à, xem câu nói của em kìa. Nói như có vẻ em là cô gái không được ai yêu thương không bằng!
Diệp Lăng Phi nắm chặt lấy bàn tay của Bành Hiểu Lộ trong bàn tay hắn, hắn cảm thấy rất rõ cái giá lạnh buốt từ tay của Bành Hiểu Lộ truyền đến tay hắn. Hắn kéo tay Bành Hiểu Lộ, mở miệng nói:
- Đừng nói linh tinh nữa, đi nào. Nhanh lên xe thôi, để anh ủ ấm tay cho em!
Câu nói này của Diệp Lăng Phi đúng là khá hữu dụng. Bành Hiểu Lộ vừa nghe thấy vậy, liền ngoan ngoãn theo Diệp Lăng Phi bước tới trước chiếc xe taxi cách hai người không xa kia. Diệp Lăng Phi mở cửa xe taxi ra, để Bành Hiểu Lộ lên trước, rồi hắn mới bước theo lên xe. Hắn vừa lên xe, liền bảo với tài xế cho xe tới khách sạn Lisboa. Ngay sau đó liền đưa hai bàn tay lạnh cóng của Bành Hiểu Lộ nắm chặt trong tay hắn, ghé mặt qua, hỏi:
- Hiểu Lộ, em sao lại trở nên lạnh cóng thế này, em thật sự không có găng tay sao?
- Ở trong túi du lịch, em nghĩ xuống máy bay xong sẽ lên taxi tới khách sạn anh ở luôn, ai ngờ ở đây chỉ nhận có tiền Bồ và tiền Hồng Kông, em không còn cách nào khác, đành phải gọi cho anh. Dù sao ở bên này cũng không đặc biệt lạnh lắm, thế nên cũng không lôi găng tay từ trong túi du lịch ra.
- Anh thật hết cách với em rồi, chẳng lẽ em không biết ở sân bay còn có thể đổi tiền sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Không biết!
- Xem em làm tay em lạnh thành băng thế này rồi còn nói không lạnh!
Hai tay Diệp Lăng Phi nắm tay Bành Hiểu Lộ chặt thật chặt, mở miệng nói:
- Anh còn cảm thấy lạnh cóng tay nữa là. Hiểu Lộ, lần sau em nhất định đừng có ngốc thế này nữa nhé, để anh cảm thấy có lỗi thế này!
- Anh thấy có lỗi gì chứ?
Bành Hiểu Lộ hỏi. Bành Hiểu Lộ lúc này cảm thấy tay có rất ấm áp, sự ấm áp từ bàn tay của Diệp Lăng Phi không chỉ truyền ấm cho bàn tay của cô, mà nó còn mang lại cá sự ấm cúng cho con tim của cô.
Bành Hiểu Lộ ở Bắc Kinh đang buồn bực chết được, thế nên mới tới Ma Cao. Bành Hiểu Lộ chỉ là muốn tìm Diệp Lăng Phi để nói chuyện, cảm giác nói chuyện trong điện thoại thật sự không thể so sánh được với cảm giác như được nói chuyện đối mặt với Diệp Lăng Phi thế này, nhất là lúc này khi Bành Hiểu Lộ nhìn thấy biểu hiện của Diệp Lăng Phi, theo Bành Hiểu Lộ thấy, có thể nhìn thấy trên khuôn mặt của Diệp Lăng Phi những biểu hiện đa dạng về mặt tình cảm, đó cũng là một chuyện khá thú vị.
- Anh sao không cảm thấy có lỗi được chứ, sớm biết em sẽ không đeo găng tay thế này, anh đã sớm chạy qua đây. Nếu anh sớm qua đây chút, tay em cũng không bị lạnh cóng thế này!
Diệp Lăng Phi nói.
- Em nói anh có nên cảm thấy có lỗi hay không!
- Liên quan gì tới anh!
Bành Hiểu Lộ tuy trên miệng nói vậy nhưng trong lòng cô lại ngọt như rót mật vào. Tay Bành Hiểu Lộ được Diệp Lăng Phi đặt vào giữa đùi hắn, cô không khỏi nghiêng người dựa về phía Diệp Lăng Phi, nghiêng đầu, nhìn về phía đô thị với những ánh đèn sáng lấp lánh.
- Diệp Lăng Phi, không ngờ Ma Cao buổi tối lại đẹp như vậy, em thật sự muốn xuống xe đi đạo lát!
- Tạm thời quay về khách sạn đã, em ngồi máy bay cũng mệt rồi, quay về khách sạn tắm rửa thoải mái đã, đợi nghỉ ngơi xong, mai anh sẽ đưa em đi dạo một vòng!
Diệp Lăng Phi nói tới đây, bỗng nghĩ tới việc lần này Bành Hiểu Lộ đột ngột tới đây, không biết có thông báo cho người nhà biết không nữa. Diệp Lăng Phi liền hỏi:
- Hiểu Lộ, em đột ngột tới Ma Cao, em có thông báo cho ai không?
- Em chỉ gọi cho ông em thôi, nói em ở nhà buồn quá, muốn ra ngoài dạo cho thoải mái!
Bành Hiểu Lộ tùy tiện nói một câu, nghe giọng điệu của cô có vẻ như người nhà của cô đồng ý cho cô ra ngoài. Bành Hiểu Lộ là người sống trong quân đội quen rồi, cho dù về nhà cũng chẳng khác ai ở khách sạn cả, quay về ngủ một đêm, liền quay trở lại doanh trại, thậm chí có lúc cũng chỉ quay về nhà ngó qua một lát, ở không được mấy tiếng đồng hồ rồi lại bước đi.
Bố mẹ của Bành Hiểu Lộ cũng là quân nhân, hơn nữa số lần Bành Hiểu Lộ gặp mặt người nhà vô cùng ít. Cũng chỉ vì Bành Nguyên ở Bắc Kinh, thế nên Bành Hiểu Lộ mới thi thoảng quay trở về Bắc Kinh thăm Bành Nguyên thôi.
Diệp Lăng Phi nghĩ nghĩ lát, cũng đúng là như thế, ai bảo Bành Hiểu Lộ là quân nhân chứ! Diệp Lăng Phi đang nghĩ tới đây, điện thoại của Bành Hiểu Lộ liền reo lên, Bành Hiểu Lộ chỉ đưa tay phải rút ra khỏi tay của Diệp Lăng Phi. Dùng bàn tay phải mang theo hơi ấm của Diệp Lăng Phi cầm điện thoại ra, vừa nhìn màn hình điện thoại. Bành Hiểu Lộ liền quay sang nói với Diệp Lăng Phi:
- Là mẹ em gọi tới!
Vừa nói, Bành Hiểu Lộ vừa nhấc điện thoại nghe.
- Mẹ, con đi nghỉ cho thoải mái chút, con ở Bắc Kinh cũng buồn lắm! À, mẹ nói cái đó ạ, bình thường thôi, con không thích lắm, mẹ, mẹ và bố tự quyết định đi, con dù sao cũng không vấn đề gì. Cho dù có kết hôn con cũng ở trong quân đội. Anh ta lại cũng không phải là quân nhân. Vâng, mẹ tự quyết đi. Tóm lại, con cũng không thích anh ta lắm. Mẹ nói ông của anh ta nói qua với ông rồi. Ông cũng cảm thấy khá được, con không biết đâu, mọi người tự quyết là được rồi. Con nói lại lần nữa, dù con có kết hôn, con cũng muốn ở trong quân đội, con thích nhất chính là một mình ở trong quân đội sống, còn về chuyện mấy cái quan hệ mà bố mẹ nói không liên quan gì tới con, thôi mẹ, cứ thế nhé!
Bành Hiểu Lộ nói xong liền cúp luôn điện thoại. Diệp Lăng Phi nhìn Bành Hiểu Lộ cười, nói:
- Nếu đã không thích, sao còn muốn kết hôn?
- À, em không phải nói qua với anh rồi sao, phiền chết được!
Bành Hiểu Lộ cầm điện thoại đặt xuống, sau đó lại đưa tay phải nhét vào giữa hai bàn tay Diệp Lăng Phi.
- Em đâu có quyền quyết định gì đâu, mẹ em nói mẹ em đã nói qua với ông em, còn về phía ông em cũng không nói gì cả, tóm lại, em chỉ cảm thấy rất phiền phức, nếu không, em đã chẳng chạy tới Ma Cao làm gì!
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Được rồi, không nhắc chuyện này nữa, em đã ăn chưa?
- Ừm, em ăn rồi!
Bành Hiểu Lộ nói.
- Lúc ở trên máy bay có ăn qua đồ ăn vặt rồi, giờ cũng không thấy đói, không muốn ăn gì cả!
- Thế thì về khách sạn trước rồi tính tiếp!
Chiếc taxi dừng lại trước cửa khách sạn Lisboa. Diệp Lăng Phi cầm hành lý của Bành Hiểu Lộ, nắm tay Bành Hiểu Lộ, cùng nhau bước vào trong khách sạn Lisboa.
Diệp Lăng Phi vốn không định để Bành Hiểu Lộ sống cạnh phòng của hắn, nhưng lại lo Bành Hiểu Lộ một mình ở trên tầng khác không an toàn. Tuy rằng Bành Hiểu Lộ là quân nhân, nhưng dù sao cũng là một cô gái.
Trong bất kể hoàn cảnh nào, cho dù nữ quân nhân có mạnh mẽ đi chăng nữa, cũng sẽ gặp phải nguy hiểm khi đối mặt với đàn ông. Phụ nữ đối với đàn ông mà nói, đó chính là bữa ăn mỹ vị đầy đam mê, bất chấp nguy hiểm như thế nào. Đàn ông cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách, để ăn được món ăn mỹ vị này.
Diệp Lăng Phi cuối cùng vẫn chọn cho Bành Hiểu Lộ một căn phòng sang trọng ở cùng một tầng lầu với Diệp Lăng Phi, đương nhiên, tất cả phí ở đây đều do mình Diệp Lăng Phi chi trả. Diệp Lăng Phi lúc đi đón Bành Hiểu Lộ, hắn không hề nói với mấy người Angel. Hắn thấy cũng đã hơn mười một giờ rồi. Diệp Lăng Phi liền trực tiếp dẫn Bành Hiểu Lộ tới căn phòng vừa thuê xong. Sau khi mở cửa phòng ra, Diệp Lăng Phi liền bước trước vào trong phòng.
- Hiểu Lộ, nãy anh có nói với em về số phòng anh ở rồi, phòng cách ngay bên cạnh của anh chính là phòng của Dã Thú, phòng của Dã Lang và Angel cùng đều ở cùng tầng lầu này. Chỉ là bây giờ có chút muộn rồi, anh cũng không dẫn em đi gặp bọn họ nữa, đợi ngày mai anh sẽ dẫn em đi gặp mấy người bọn họ!
Diệp Lăng Phi đặt chiếc túi du lịch của Bành Hiểu Lộ vào bên trong phòng, bước tới trước cửa phòng, nhìn nhìn ra ngoài, rồi lại quay người lại, nói với Bành Hiểu Lộ:
- Anh nghĩ em chắc mệt lắm rồi, em nghỉ trước đi, có chuyện gì cứ tới tìm anh!
- Em muốn ngồi một lát!
Bành Hiểu Lộ cởi chiếc áo khoác trắng bên ngoài ra, để lộ chiếc áo len lông cừu màu trắng tuyết ở bên trong ra. Bộ ngực cao cao đẫy đà, hình thành một đường cong tuyệt đẹp. Bành Hiểu Lộ ngồi xuống bên giường, đưa tay vỗ vỗ xuống giường, đưa mắt nhìn về phía Diệp Lăng Phi, mở miệng cười nói:
- Sao thế, có phải cảm thấy em rất đáng ghét không, muốn nhanh chóng rời khỏi đây à?
- Làm gì có, có thể ngồi nói chuyện với mỹ nữ đó là một chuyện vô cùng vui sướng, anh chỉ lo em có chút mệt thôi, thế nên mới muốn để em nghỉ sớm!
Diệp Lăng Phi vẫn đứng đó không hề động đậy gì, nhìn vào Bành Hiểu Lộ.
- Em thật sự cũng có chút mệt, em nói này Diệp Lăng Phi, anh có biết mát-xa không, giúp em mát-xa chút coi!
Lúc Bành Hiểu Lộ nói câu này, cô cúi đầu xuống, đưa mắt nhìn ngón chân của mình.
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Bảo anh sờ mỹ nữ thì anh còn thạo tay, chứ bảo anh mát-xa thì thôi đi, anh căn bản không biết!
- Anh không biết sao?
Bành Hiểu Lộ nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy, không biết cơn tức giận đến từ đâu, bỗng ngẩng đầu lên, khuôn mặt vừa nãy còn đang nở nụ cười bỗng nhiên biến mất, khẽ có chút bực bội, nói:
- Anh mau đi được rồi đó, giờ em nhìn anh thấy rất bực mình!
Nói xong, Bành Hiểu Lộ liền nằm bò xuống giường, đôi vai run run cử động, trông có vẻ đang nức nở rơi lệ.
Diệp Lăng Phi thấy thực sự đau đầu rồi, Diệp Lăng Phi cũng không phải là tên ngốc, hắn có thể cảm nhận được Bành Hiểu Lộ có ý để hắn có cơ hội gần gũi, nhưng câu nói lúc nãy của Diệp Lăng Phi hiển nhiên đã làm tổn thương con tim của Bành Hiểu Lộ. Bành Hiểu Lộ từ Bắc Kinh chạy tới đây, tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là muốn dạo chơi cho thoải mái, có lẽ cô muốn tìm một sự quan tâm. Diệp Lăng Phi thấy Bành Hiểu Lộ khóc, trong lòng có chút áy náy, có lẽ Bành Hiểu Lộ chỉ hy vọng hắn mang lại cho cô chút quan tâm, chứ không hề có ý gì khác, còn hắn vừa nãy lại cự tuyệt tới mức có chút quá đáng.
Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, liền bước tới bên giường. Bành Hiểu Lộ nằm trên giường, cặp mông đẫy đà nhô lên. Diệp Lăng Phi ngồi xuống bên giường, đưa tay vỗ vỗ mạnh vào cặp mông đẫy đà đó của Bành Hiểu Lộ. Chỉ nghe thấy tiếng “bộp” một cái, Bành Hiểu Lộ bị đau liền bật lên tiếng kêu “ai da".
Diệp Lăng Phi dùng tay đẩy đẩy người Bành Hiểu Lộ, mở miệng nói:
- Đâu có ai như em thế này chứ, nằm trên giường, giầy cũng không buồn cởi, anh làm thế nào để mát-xa cho em đây!
- Em không cần anh mát-xa!
Bành Hiểu Lộ nằm bò trên giường, đầu cũng không buồn ngẩng lên, nghe tiếng có vẻ rất ấm ức, bắt đầu diễn trò tính khí trẻ con.
- Được rồi, được rồi, anh giúp em mát-xa rồi mới đi!
Diệp Lăng Phi đứng dậy, vén tay áo lên, hai tay đặt lên vai Bành Hiểu Lộ, mở miệng nói:
- Nằm cho hẳn hoi vào nhé, vừa nãy anh nói rồi, anh sờ phụ nữ còn được chứ, bảo anh mát-xa thì anh không nằm trong nghề này, nếu như mát-xa không tốt, đừng có trách anh đó!
Bành Hiểu Lộ cũng không nói gì, hai tay Diệp Lăng Phi rối loạn nắn bóp vai của Bành Hiểu Lộ. Nắn bóp một hồi xong.Bành Hiểu Lộ liền lầm bầm nói:
- Anh sao chỉ nắn có mỗi vai thôi thế hả, còn những chỗ khác từ đầu đến chân đều đang đau đó, chẳng lẽ anh không biết làm thế nào để vỗ sao?
- Ồ, anh biết rồi!
Diệp Lăng Phi trong lòng khẽ thở dài: “Cô Bành Hiểu Lộ này còn khó phục vụ hơn cả Angel, Angel ít ra còn biết nghe lời mình, Bành Hiểu Lộ thì hoàn toàn không thèm nghe lời mình tẹo nào”.
Diệp Lăng Phi cũng không còn cách nào khác với Bành Hiểu Lộ, chỉ đành vỗ vỗ từ lưng Bành Hiểu Lộ, dần dần cho tới đùi của Bành Hiểu Lộ.
Cặp mông của Bành Hiểu Lộ được chiếc quần đài màu đen bó tới chặt chặt, do nguyên nhân thường xuyên luyện tập, điều đó khiến cặp đùi của Bành Hiểu Lộ săn chắc, cặp mông đẫy đà. Diệp Lăng Phi mới vỗ vỗ vào mông của Bành Hiểu Lộ có một cái, liền cảm thấy cặp mông của Bành Hiểu Lộ có sức căng nẩy tới mức khác thường, nhất là lúc hai tay hắn vỗ vỗ vào phần eo của Bành Hiểu Lộ, liền nhìn thấy đường cong mỹ miều, được chiếc quần bó sát phân thành hai ngọn núi của cặp mông của Bành Hiểu Lộ. Tất cả đều đầy mê hoặc tới như vậy, Diệp Lăng Phi cực lực không muốn đi nghĩ những chuyện đó. Hắn đưa ánh mắt rời khỏi cặp mông của Bành Hiểu Lộ, hai tay từ eo của Bành Hiểu Lộ trực tiếp chuyển tới vùng đùi của Bành Hiểu Lộ, khẽ khẽ vỗ vỗ.
- Hiểu Lộ, em định lúc nào sẽ quay về quân đội?
Diệp Lăng Phi tìm chủ đề để nói với Bành Hiểu Lộ, làm thế này chẳng qua chỉ muốn phân tán sự chú ý của mình.
Bành Hiểu Lộ đưa mặt quay về phía Diệp Lăng Phi. Cặp mắt long lanh còn đọng chút lệ, vừa nãy cô thật sự ấm ức tới mức bật khóc, cô chạy tít từ xa tới tận Ma cao, không ngờ lại bị Diệp Lăng Phi từ chối tới mức cứng nhắc như thế. Bành Hiểu Lộ cảm thấy trong lòng vô cùng oan ức, cô hận Diệp Lăng Phi, nếu ban đầu Diệp Lăng Phi không quen biết với cô, thế thì cuộc sống của cô sẽ vẫn bình thản vô cùng, nhưng bây giờ cô lại vô cùng muốn nó trở nên yên bình, song cũng rất khó.
Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi, hiển nhiên, có vẫn còn tức Diệp Lăng Phi, miệng lầm bầm nói:
- Em không nói cho anh biết, bao giờ em muốn quay về quân đội lúc đó em sẽ tự về, liên quan gì tới anh!
- Anh chỉ tiện miệng hỏi thế thôi!
Diệp Lăng Phi nhìn vào đôi mắt long lanh nhuốm lệ của Bành Hiểu Lộ, quả thật lúc nãy Bành Hiểu Lộ khóc rồi, tốt nhất là không nên động vào Bành Hiểu Lộ lúc này. Ai biết động vào Bành Hiểu Lộ, hậu quả sẽ như thế nào chứ. Diệp Lăng Phi vội vàng chuyển mặt qua chỗ khác, hai tay cũng dùng sức để vỗ vỗ vào bắp chân của Bành Hiểu Lộ, mở miệng nói:
- Hiểu Lộ, anh kể chuyện cười cho em nghe nhé!
- Không có hứng, không muốn nghe!
Bành Hiểu Lộ nói.
- Ồ, thế thì anh không nói nữa vậy!
Diệp Lăng Phi cảm thấy hắn nói gì, Bành Hiểu Lộ cũng đều tức giận cả. Thôi thì hắn không nói ai hết cho an toàn, hai tay đặt vào chiếc dây giầy, định giúp Bành Hiểu Lộ cởi dây giầy ra, song không ngờ rằng Bành Hiểu Lộ lại quay người, lăn vào bên trong giường.
- Em không cần anh cởi hộ!
Bành Hiểu Lộ từ trên giường ngồi dậy, cô đưa tay lau lau mắt, mở miệng nói:
- Diệp Lăng Phi, đi cầm túi du lịch của em lại đây!
- Ồ, được!
Diệp Lăng Phi đáp một tiếng, cầm lấy chiếc túi du lịch của Bành Hiểu Lộ qua. Bành Hiểu Lộ cầm lấy chiếc túi du lịch, lật lật trong đó một hồi, cuối cùng cũng tìm được một cái hộp. Bành Hiểu Lộ nói với Diệp Lăng Phi:
- Đưa tay trái qua đây!
Diệp Lăng Phi không hiểu có ý gì, không biết tại sao Bành Hiểu Lộ lại bảo hắn đưa tay trái ra, chỉ đành làm theo những lời Bành Hiểu Lộ nói, đưa tay trái ra. Bành Hiểu Lộ mở chiếc hộp ra, từ bên trong lấy ra một chiếc đồng hồ màu vàng sáng lấp lánh.
- Đây là lúc em đi qua đây mua, trước em rất ít khi tự mình đi mua đồ, càng chưa bao giờ mua đồ cho ai, cũng không biết anh có thích hay không!
Bành Hiểu Lộ đưa chiếc đồng hồ đeo vào tay trái của Diệp Lăng Phi, nhìn nhìn một lát, rồi mở miệng nói:
- Nếu anh không thích, cứ vứt đi!
Diệp Lăng Phi nhìn chiếc đồng hồ Bành Hiểu Lộ đeo cho hắn, không ngờ lại là chiếc đồng hồ Rolex đắt giá.
Chiếc đồng hồ này tuy không hào nhoáng, song giá đắt ngất ngưởng. Nếu Bành Hiểu Lộ mua ở Bắc Kinh, giá cũng phải lên tới năm nghìn hơn.
- Hiểu Lộ, xem em nói gì thế hả, sao anh lại có thể không thích được chứ!
Diệp Lăng Phi mở miệng nói:
- Ừm, chiếc đồng hồ này anh thấy giá cũng phải hơn năm nghìn ấy à, mọi thứ trên người anh cộng lại cũng không đáng giá bằng chiếc đồng hồ này.
- Năm nghìn hơn một chút thôi!
Bành Hiểu Lộ nghe thấy Diệp Lăng Phi nói thích, khuông mặt cô lại nở nụ cười khe khẽ, nói:
- Em chỉ là đi gấp quá, không có tỉ mỉ tìm, em chỉ lo anh không thích!
- Ai nói thế, em nhìn chiếc đồng hồ này tốt như vậy, còn có thể xem được ngày nữa!
Diệp Lăng Phi tỉ mỉ xem xét mặt kính được làm rất tinh xảo, nói:
- Hiểu Lộ, cái này em mất không ít tiền, anh cảm thấy không nỡ!
- Dù sao tiền trợ cấp của em cũng không có chỗ để tiêu!
Bành Hiểu Lộ hiển nhiên không để ý tới vấn đề này, nói:
- Tiền trợ cấp một tháng của em cũng chỉ giữ để đó, em để nhiều tiền thế cũng không dùng tới!
Sự thật đúng là như vậy, thân phận của Bành Hiểu Lộ căn bản không cần phải tiêu tiền. Bành Hiểu Lộ cũng là một cô gái khá đặc biệt, cô dường như rất ít chi tiêu, vào năm mới trong nhà cũng mừng cô không ít tiền, chỉ riêng tiền mừng tuổi cũng đủ để Bành Hiểu Lộ tiêu xài thoải mái rồi. Thêm vào đó là tiền trợ cấp cô cũng có, con số này không phải là nhỏ đâu.
Diệp Lăng Phi biết Bành Hiểu Lộ không thiếu tiền, nhưng sự khách sáo này vẫn phải khách sáo. Hắn cười nói:
- Hiểu Lộ, cho dù em nhiều tiền, anh cũng phải cảm ơn em, anh rất thích món quà này của em!
- Thích thì tốt!
Bành Hiểu Lộ cúi đầu xuống.
Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng của Bành Hiểu Lộ, hắn nhịn không được đưa tay ôm lấy vai Bành Hiểu Lộ, mở miệng nói:
- Hiểu Lộ, em nghe lời anh, đi tắm rửa trước đi, sau đó ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm mai anh sẽ tới gọi em dậy, như thế có được không?
Bành Hiểu Lộ được Diệp Lăng Phi ôm, trong lòng cũng dễ chịu hơn. nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô gật gật đầu, nói:
- Được, thế em đi tắm trước vậy!
- Ừm!
Diệp Lăng Phi buông tay ra, đứng dậy, nói:
- Thế anh về phòng trước đây!
- Anh, anh cứ thế đi sao?
Bành Hiểu Lộ bỗng nói.
Diệp Lăng Phi giật mình, liền nhìn thấy Bành Hiểu Lộ cúi đầu xuống, cô nhỏ giọng nói:
- Em còn nhớ anh có nói qua, phương tây có một phong tục chúc ngủ ngon***!
Chuyện này cũng là do Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ ở khu căn cứ. Diệp Lăng Phi có nói, hai người bạn tốt lúc chia tay, nên dùng nụ hôn để từ biệt. Diệp Lăng Phi đâu ngờ rằng Bành Hiểu Lộ lúc này lại đưa ra yêu cầu như vậy chứ, hắn có chút chần chừ, không biết có nên làm như vậy hay không, nhưng nhìn thấy đôi má Bành Hiểu Lộ có chút ửng hồng. Diệp Lăng Phi liền cắn cắn môi, bước tới bên giường, đưa môi thơm lên môi của Bành Hiểu Lộ một cái. Sau khi thơm xong, hắn vội vàng bước ra khỏi phòng của Bành Hiểu Lộ.
Bành Hiểu Lộ cứ thế nhìn Diệp Lăng Phi mãi cho tới lúc hắn rời khỏi phòng của cô, có mới thu ánh mắt của mình lại, hai tay đặt lên má, cảm thấy má có chút nóng bỏng. Cô cắn chặt môi lại, không biết mình bị làm sao. Bành Hiểu Lộ sau khi quay lại Bắc Kinh, từng hỏi qua một người bạn điều đó có nghĩa là gì, người bạn đó giờ đã kết hôn rồi.
Cô bạn đó sau khi nghe Bành Hiểu Lộ tường thuật lại xong, phán thẳng một câu nói Bành Hiểu Lộ đã yêu rồi. Cảm giác lúc đó chính là cảm giác đang yêu.