- Ông xã, em đi rửa mặt!
Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình đi ra khỏi phòng bệnh, hắn cũng ngồi lên vuốt mặt để mình tỉnh táo hơn chút, đưa tay ra nói:
- Dã Lang, cho anh điếu thuốc!
Dã Lang từ trên người rút ra điếu thuốc, sau khi châm thuốc cho Diệp Lăng Phi Dã Lang ngồi xuống bên giường bệnh nói:
- Satan, em có chuyện muốn nói với anh!
- Nói đi, chuyện gì!
Diệp Lăng Phi xoa bóp vầng thái dương, tuy tối qua hắn ôm Bạch Tình Đình ngủ nhưng giường trong bệnh viện này không bằng chiếc giường lớn ở nhà, tối qua thậm chí Diệp Lăng Phi không dám lật người, hắn không ngủ ngon giấc, lúc này cảm thấy đầu hơi đau.
Dã Lang nói:
- Tối qua em đã nói chuyện của anh cho bọn Phi Hổ biết rồi, vốn bọn họ định ngày mười bốn mười lăm đến thành phố Vọng Hải, cũng có thể đến sớm hơn, Angel nói mấy ngày này cô ấy cũng tới đây, có thể trong hai ngày bảy hoặc tám sẽ có một nhóm người đến!
- Ừm, anh biết rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Nếu như bọn họ không có việc gì phải giải quyết thì bảo bọn họ đến sớm, đã lâu lắm rồi anh không gặp họ, giờ gặp mặt họ cũng không tồi, có điều trong một lúc mà đến nhiều người như vậy thì chỗ ở vẫn là vấn đề, Dã Lang, cậu liên lạc với bên khách sạn, chọn một khách sạn được được nào đó bao trọn cả khách sạn luôn!
- Satan, cái này anh không cần lo, em và Dã Thú sớm đã mua một khách sạn trung cấp, đã tính đến trường hợp này từ lâu rồi!
- Vậy thì tốt!
Diệp Lăng Phi ngáp một cái, hắn dập điếu thuốc đã hút được nửa vào gạt tàn, nói:
- Tối qua ngủ muộn quá giờ cảm thấy còn buồn ngủ. À, Dã Lang, anh quên mất một chuyện, cậu tạm thời đóng cửa nhà luyện tập thể dục của cậu lại, nếu như những người đó đến thì không tránh được việc đến đó luyện tập, tạm thời hãy để bọn họ ở đó, anh dành thời gian liên lạc với lão già, bảo lão già nhanh chóng sắp xếp đừng có kéo dài thời gian đến đầu tháng mười một, anh thấy hạ tuần giữa tháng mười là được!
- Vâng!
Dã Lang đáp.
- Đợi lát nữa em gọi điện báo cho bọn họ!
Sau khi Dã Lang làm xong thủ tục hắn lái xe chở Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình trở về biệt thự. Lúc bọn họ trở về thì Vu Tiêu Tiếu đã được Dã Thú đưa về rồi. Diệp Lăng Phi gọi Dã Lang và Dã Thú vào trong phòng bàn tính chuyện xảy ra đêm qua, còn Bạch Tình Đình thì đi tắm.
Bạch Tình Đình vừa mới tắm được chưa lâu thì nghe thấy tiếng của Vu Tiêu Tiếu từ ngoài cửa phòng tắm vọng trở vào:
- Tỷ tỷ, chị Hân Mính gọi điện qua, hình như chị ấy có việc gấp cần tìm chị!
Bạch Tình Đình đang ngâm mình trong bồn tắm, sau khi cô nghe thấy tiếng của Vu Tiêu Tiếu nói:
- Tiêu Tiếu, em đưa điện thoại di động vào đây cho chị!
- À, vâng!
Vu Tiêu Tiếu đáp một tiếng đẩy cửa phòng tắm, Vu Tiêu Tiếu cầm di động trên tay đi đến bên bồn tắm đưa cho Bạch Tình Đình xong cô cũng không lập tức rời khỏi mà là ngồi trên cái ghế ngắn nhỏ bên bồn tắm, ngưỡng mộ nhìn làn da trắng mịn đó của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình không có thời gian nói chuyện phiếm với Vu Tiêu Tiếu, cô bắt máy hỏi:
- Hân Mính, có chuyện gì vậy?
- Tình Đình, Diệp Lăng Phi có ở nhà không?
Chu Hân Mính hiện rõ rất gấp gáp, từ trong giọng nói có thể đoán ra được giờ này Chu Hân Mính nhất định là rất lo lắng. Bạch Tình Đình đáp:
- Ở nhà, sao thế?
Sau khi Chu Hân Mính nghe được Bạch Tình Đình đáp là Diệp Lăng Phi đang ở nhà, cô thở phào nhẹ nhõm nói:
- Không có gì, mình chỉ muốn biết Diệp Lăng Phi có ở nhà hay không thôi!
Bạch Tình Đình biết được vì sao Chu Hân Mính lại hỏi như vậy, trong lòng cô đang do dự không biết có nên nói chuyện xảy ra tối qua cho Chu Hân Mính biết hay không, Bạch Tình Đình cảm thấy nói cho Chu Hân Mính biết cũng tốt, chí ít cũng để cho Chu Hân Mính biết được Diệp Lăng Phi bị thương, nghĩ đến đây Bạch Tình Đình nói:
- À, Hân Mính, có chuyện này muốn nói cho cậu biết!
- Chuyện gì?
Chu Hân Mính hỏi.
- Tối qua mình và Diệp Lăng Phi có chút hiểu lầm, lúc anh ấy ra ngoài hình như đã xảy ra sự cố, tối qua mình ở bệnh viện trông anh ấy một đêm!
Lúc Bạch Tình Đình nói đến đây, Chu Hân Mính ở đầu dây bên kia lập tức hiện rõ sự căng thẳng cực độ, còn không kịp đợi Bạch Tình Đình nói hết Chu Hân Mính đã vội vàng hỏi:
- Anh ấy bây giờ thế nào rồi, có sao không?
- Anh ấy chỉ bị trầy xướt và vết thương ngoài da thôi, còn như tại sao lại bị thương thì anh ấy không nói với mình!
Bạch Tình Đình nói.
- Mình và anh ấy vừa mới trở về nhà!
- Tình Đình, mình lập tức qua đó, có chuyện gì mình gặp nhau nói chuyện!
Chu Hân Mính nói xong liền cúp máy, Bạch Tình Đình vẫn còn chưa nói hết thì nghe thấy tiếng tút tút vọng lại từ trong điện thoại, rất rõ ràng, Chu Hân Mính đã cúp máy. Bạch Tình Đình đặt điện thoại sang một bên nhìn Vu Tiêu Tiếu đang ngồi bên cạnh bồn tắm nói:
- Tiêu Tiếu, em ngồi đây làm gì thế?
- Không có gì, em thấy da dẻ của tỷ tỷ rất đẹp, rất ngưỡng mộ tỷ tỷ!
Vu Tiêu Tiếu đưa tay ra sờ bả vai mịn màng của Bạch Tình Đình nói:
- Nếu như em là đàn ông em cũng sẽ yêu chị!
- Tiểu nha đầu này, từ lúc nào đã biết học nói những thứ này hả, chị thấy em theo Diệp Lăng Phi đã học mấy thứ xấu xa của anh ấy rồi, sau này ít gặp anh ấy đi, chị quá hiểu chồng chị mà, ai tiếp xúc lâu dài với anh ấy đều học cái xấu của anh ấy hết, chị chính là ví dụ điển hình, trước đây chị đâu có giống như bây giờ đâu, còn giờ đâu thì đã bị anh ấy lôi kéo thành xấu xa hết cả rồi!
Bạch Tình Đình nói xong hai tay cô chà ** mịn màng của mình, Vu Tiêu Tiếu đột nhiên đưa tay ra tóm lấy ** của Bạch Tình Đình, trong lúc Bạch Tình Đình định giáo huấn Vu Tiêu Tiếu một trận thì Vu Tiêu Tiếu cười nói:
- Tỷ tỷ, ai bảo chị đẹp đến thế chứ, ngay cả em cũng nhịn không được nữa là!
Nói xong Vu Tiêu Tiếu vội chạy ra ngoài.
Bạch Tình Đình nhìn dáng Vu Tiêu Tiếu chạy ra ngoài khẽ lắc đầu mỉm cười.
Diệp Lăng Phi, Dã Lang và Dã Thú ở trong phòng của hắn bàn chuyện xảy ra tối hôm qua, theo như Diệp Lăng Phi thấy việc này rất kỳ lạ, trước khi sự việc xảy ra không có bất kỳ dấu hiệu nào cả, Diệp Lăng Phi thậm chí còn không biết được là ai muốn giết hắn.
- Lão đại, anh nói mấy tên khốn đó cầm khẩu súng tiểu liên, em cho rằng mấy tên này không đơn giản, chí ít ở thành phố Vọng Hải ngoài chúng ta ra còn có mấy tên này cũng có vũ khí hạng nặng!
Dã Thú nói.
- Em nghĩ hay là em phái người đi điều tra thử, xem gần đây ở thành phố Vọng Hải có tổ chức ngầm nào buôn bán súng ống hay không?
Diệp Lăng Phi lại phủ nhận hoàn toàn lời nói của Dã Thú, hắn thẳng thừng chỉ ra điểm sơ sót trong lời nói của Dã Thú, theo như Dã Lang thấy thì vụ đả kích Diệp Lăng Phi tuyệt đối không phải là sự ngẫu nhiên mà là đã có sự chuẩn bị từ trước. Câu nói này của Dã Lang đã thức tỉnh được Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nói:
- Anh nhớ ra rồi, từ trước tới này mấy tên khốn đả kích Tiêu Triều Dương đều chưa tìm ra được, tuy nói anh đã nghi ngờ Dương Tử gây ra nhưng giờ Dương Tử đã chết rồi mà mấy tên đả kích đó vẫn chưa tìm ra. Lần này lúc anh đi Hải Nam chơi lại gặp phải Trịnh Thiên Soái và Tiền Thường Nam, Trịnh Thiên Soái chắc chắn là đồng bọn với Dương Tử, chính là nói mấy tên khốn đó là do Trịnh Thiên Soái điều khiển, nhưng tại sao Trịnh Thiên Soái lại bị nổ chết…, không đúng, bên trong còn có chuyện gì đó nữa!
Diệp Lăng Phi nói xong đứng lên đi đi lại lại trong phòng của hắn, nói:
- Chuyện Trịnh Thiên Soái bị nổ chết là vì hắn và Tiền Thường Nam bị cảnh sát hình sự quốc tế nhắm vào, Trịnh Thiên Soái liên hệ với Tiền Thường Nam cũng vì việc tư, nếu như vậy thì lúc đó nhất định có người phát hiện ra Trịnh Thiên Soái đã bị cảnh sát quốc tế theo dõi vì thế mới ra tay trừ khử Trịnh Thiên Soái, cứ như vậy thì con đường buôn lậu ở thành phố Vọng Hải sẽ không bị người ta phát hiện ra, mà người đó chính là người thực tế đã điều khiển con đường buôn lậu ở thành phố Vọng Hải, cũng chính là ông chủ của Dương Tử.
Diệp Lăng Phi nói đến dây chợt ngừng lại, hắn nhếch môi cười, Diệp Lăng Phi lúc này không có phiền não như lúc nãy, ngược lại hắn trở nên thong dong hơn ngồi xuống ghế châm điếu thuốc hút.
Dã Thú vừa nghe đã hiểu ra được một số chuyện, nhưng nhìn thấy Diệp Lăng Phi lại không chịu nói nữa Dã Thú có chút sốt ruột thúc giục:
- Đại ca, mau nói hết đi, sao chỉ nói một nửa rồi không nói nữa vậy, anh cứ như vậy thật khó chịu chết đi được!
Dã Lang ngược lại dường như đã hiểu đại khái, hắn tiếp lời:
- Satan, ý anh là lúc đầu những người này đều ở thành phố Vọng Hải, hơn nữa những người này đều nghe theo mệnh lệnh của ông chủ đứng đằng sau, cũng chính là tổ chức buôn lậu mang tính quốc tế mà cảnh sát hình sự quốc tế theo dõi lần trước!
- Đúng, Dã Lang, cậu nói rất đúng!
Diệp Lăng Phi đồng ý với Dã Lang, tay hắn kẹp điếu thuốc miệng nở nụ cười lạnh lùng nói:
- Anh lại quên khuấy đi mấy tên này, anh còn chưa báo thù cho ông nội của Tiêu Vũ Văn nữa, cũng may nhờ chuyện lần này đã nhắc nhở anh, xem ra những tên này vốn không hề rời khỏi đây!
- Nhưng làm thế nào có thể tìm ra được những tên đó?
Dã Lang hỏi.
Diệp Lăng Phi mỉm cười nói:
- Cái này dễ ẹc mà, chỉ cần phái người ra đi tìm thì chắc chắn sẽ tìm ra được manh mối, anh vốn không cho rằng những tên này cách xa thành phố Vọng Hải, rất có khả năng những tên này đang hoạt động trong phạm vi thành phố Vọng hải, cần biết rằng lần trước anh đã khẳng định đại đa số mấy tên này đều là người Hồng Kông, chắc chắn từ bên Hồng Kông cũng có điều tra về mấy tên này. Lời nói và hành vi của bọn họ nhất định khác rất nhiều so với người bản địa thành phố Vọng Hải, chỉ cần những tên này xuất hiện ở thành phố Vọng Hải thì sẽ có người nhìn thấy chúng, đây chính là đầu mối, bắt đầu từ phương diện này rất nhanh có thể điều tra ra được mấy tên đó!
Dã Lang lúc này lại nghĩ đến một vấn đề khác, hắn nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:
- Satan, những tên đó sao lại muốn giết anh?
Diệp Lăng Phi khẽ nhíu mày hiện rõ vấn đề này cũng làm cho hắn đau đầu, Diệp Lăng Phi vốn cũng chẳng phải thần tiên gì làm sao có thể biết hết mọi chuyện được, hắn chỉ có thể suy đoán những chuyện này nhưng điều đó không thể nói lên hắn biết hết tất cả mọi chuyện. Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:
- Anh thấy vấn đề này rất khó giải đáp được, anh cũng không rõ tại sao mấy tên đó lại đả kích anh, chẳng lẽ là vì chuyện anh ngăn trở việc của bọn chúng, ừm, không loại trừ khả năng này, bất luận thế nào cũng phải tìm cho được mấy tên đó trước cho anh, anh không thể để cho bọn chúng tung hoành ở thành phố Vọng Hải này!
Dã Thú vỗ ** nói:
- Lão đại, anh yên tâm, em đi làm việc này!
Hai người Dã Thú và Dã Lang vừa định rời khỏi thì Diệp Lăng Phi gọi họ lại dặn dò:
- Người của tổ chức Lang Nha chẳng phải sắp đến rồi sao, hai cậu chuẩn bị tiếp đón họ chu đáo, gần đây anh không tiện ra ngoài có thể sẽ ở nhà hai ngày, có chuyện gì thì liên lạc với anh qua điện thoại!
- Vâng!
Dã Lang và Dã Thú đáp.
Diệp Lăng Phi đột nhiên lại nghĩ đến Đới Vinh Cẩm, hắn gọi Dã Thú lại nói:
- Điều tra lai lịch của tên Đới Vinh Cẩm đó đến đâu rồi, có tin tức gì không?
- Lão đại, tên tiểu tử đó có chút lai lịch rồi, trước mắt thấy được thì hắn là một Hoa kiều, tốt nghiệp ở trường đại học Yale, giờ là chủ tịch tập đoàn xuyên quốc gia, hiện giờ chỉ có thể điều tra những cái như vậy, còn rõ ngọn ngành của hắn thì còn cần thời gian nữa!
Những cái này Diệp Lăng Phi cũng biết, Diệp Lăng Phi cũng biết đối với những chuyện này mình không thể quá vội vàng, nếu không rất dễ dàng tạo nên những tin tức sai lệch, trên những tư liệu trước mắt thì tên Đới Vinh Cẩm này chỉ là một người bình thường của một tập đoàn kinh doanh làm ăn, tạm thời không thể nhìn ra bối cảnh to lớn nào cả.
Hai người Dã Lang và Dã Thú vừa đi ra tới cổng biệt thự thì gặp phải Chu Hân Mính vội vội vàng vàng chạy đến, Chu Hân Mính nhìn thấy bộ dạng của Diệp Lăng Phi mới thấy nhẹ nhõm trong lòng.
- Có phải tối qua anh xảy ra chuyện gì không?
Giọng của Chu Hân Mính rất nhỏ, sợ Bạch Tình Đình nghe thấy được. Hai người Dã Lang và Dã Thú thấy Chu Hân Mính gọi Diệp Lăng Phi, hai người bọn họ cũng không muốn ở đây làm phiền Diệp Lăng Phi nữa vội nói tạm biệt đi trước rồi vội vàng rời khỏi.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy cả mặt Chu Hân Mính đều là thần sắc lo lắng, hắn đoán là Chu Hân Mính đã biết một số chuyện của mình, chuyện xảy ra tối qua Diệp Lăng Phi không có nói cụ thể tỉ mỉ với Bạch Tình Đình, hắn lo sau khi Bạch Tình Đình biết sẽ khiếp sợ. Nhưng Chu Hân Mính lại không giống Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính vốn là cảnh sát, những chuyện như thế này Chu Hân Mính gặp không ít.
Diệp Lăng Phi vốn định nói rõ chuyện xảy ra tối qua cho Chu Hân Mính nghe thì lại nghe thấy tiếng của Bạch Tình Đình từ trên lầu vọng xuống:
- Hân Mính, cậu đến rồi à!
Bạch Tình Đình vừa tắm xong không lâu, trên người còn thoang thoảng mùi hương quyến rũ, mái tóc còn ướt của cô xõa xuống ngang bờ vai, trên người mặc chiếc váy liền màu hồng phần mà hôm qua cô vừa mua, hai bờ vai trắng mịn lộ ra ngoài, cổ áo rộng có thể nhìn thấy rõ được chiếc áo ngực màu trắng mặc bên trong, trước ngực Bạch Tình Đình lộ ra đường rãnh sâu, ánh mắt Diệp Lăng Phi dừng lại trên khối thịt quyến rũ vùng ngực Bạch Tình Đình, hắn liếm liếm môi đưa cả hai tay về phía Bạch Tình Đình.
Bạch Tình Đình vừa mới tắm xong giống như một thiếu nữ kiều diễm như đóa phù dung, bàn chân nhỏ nhắn đỏ hỏn của cô mang đôi dép óng ánh long lanh, nhìn thấy Diệp Lăng Phi dang đôi tay ra cô cố ý cười đi về phía Diệp Lăng Phi, trong lúc Diệp Lăng Phi tưởng Bạch Tình Đình sẽ bổ vào lòng mình thì Bạch Tình Đình lại đến trước mặt Chu Hân Mính, hai tay cô ôm lấy Chu Hân Mính.
Diệp Lăng Phi hiện rõ thất vọng nói:
- Bà xã đại nhân, anh đã chủ động dang đôi tay ra rồi mà sao em có thể đối xử với anh như vậy!
Bạch Tình Đình sau khi ôm xong Chu Hân Mính mới quay người lại chủ động dán người mình vào người Diệp Lăng Phi, sát chiếc miệng nhỏ xinh yêu kiều lại hôn một cái lên má Diệp Lăng Phi, âu yếm nói:
- Ông xã, như vậy đã hài lòng rồi chứ!
Tay phải của Diệp Lăng Phi ôm lấy chiếc eo thon của Bạch Tình Đình hài lòng gật đầu nói:
- Đương nhiên là hài lòng rồi!
Bạch Tình Đình cười ha ha, cô chuyển ánh mắt qua nhìn Chu Hân Mính nói:
- Hân Mính, rốt cuộc là chuyện gì vậy, sao hôm nay cậu vội vội vàng vàng hỏi Diệp Lăng Phi có ở nhà không vậy!
- A…!
Chu Hân Mính không biết nên trả lời như thế nào, ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt của Diệp Lăng Phi, ý là cầu cứu ý kiến của Diệp Lăng Phi, nhìn xem thử có cần nói cho Bạch Tình Đình biết hay không, Diệp Lăng Phi ngầm nháy mắt với Chu Hân Mính, ý là bảo Chu Hân Mính đừng có nói, Chu Hân Mính vội vàng nói:
- Không có gì, chỉ là tối qua cậu gọi điện cho mình, mình cứ tưởng Diệp Lăng Phi xảy ra chuyện mới vội vàng hỏi cậu!
Bạch Tình Đình quả nhiên không nghĩ gì nhiều, cô cười nói:
- Hân Mính, cuộc gọi đó không biết nên nói thế nào, chính là tối qua mình làm cho anh ấy giận, anh ấy liền ra khỏi nhà tới nửa đêm vẫn chưa thấy về, mình lo lắng nên mới gọi cho cậu để muốn biết anh ấy có ở bên chỗ cậu không, bây giờ không có chuyện gì rồi, tất cả đều đã qua.
Ba người vừa nói vừa bước đến ghế sôfa trong phòng khách, sau khi Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình ngồi xuống hắn nói với Bạch Tình Đình:
- Bà xã, anh đói bụng rồi, trong nhà có gì ăn không vậy!
- Hình như trong nhà chẳng có gì ăn cả!
Bạch Tình Đình nghĩ một lúc nói:
- Ông xã, hay để em ra ngoài mua ít đồ ăn, Trương Vân chiều nay mới trở về, trưa nay chúng ta ở nhà ăn qua loa cái gì đấy, tiện thể cho anh nếm thử tài nghệ của em, em muốn cho chồng em biết em chính là vợ hiền dâu thảo lên đến phòng lớn xuống tới nhà bếp!
Diệp Lăng Phi nghe xong hôn lên má Bạch Tình Đình một cái nói:
- Vậy thì được, anh đang đợi bà xã đại nhân làm bữa trưa cho anh ăn đây, anh sẽ cố gắng đợi!
Vu Tiêu Tiếu đột nhiên từ trên lầu chạy xuống, nhìn bộ dạng hình như Vu Tiêu Tiếu muốn ra ngoài Bạch Tình Đình hỏi:
- Tiêu Tiếu, em định đi đâu?
- A, tỷ tỷ, em đi đón Tuyết Hàn, em quên mất hôm nay Tuyết Hàn trở lại thành phố Vọng Hải, lần trước em vốn định về nhà với Tuyết Hàn vào ngày lễ Quốc Khánh, kết quả là em đi Hải Nam chơi với mọi người đã bỏ rơi Tuyết Hàn, giờ em phải đi đón Tuyết Hàn chuộc tội đây!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Tỷ tỷ, buổi tối em không về đâu, em định ở bên Tuyết Hàn, chơi cùng với Tuyết Hàn!
- Tiêu Tiếu, em đợi chị với, chị cũng chạy xe ra ngoài, để chị đưa em đi một đoạn!
Bạch Tình Đình nói xong rồi hôn một cái lên mặt Diệp Lăng Phi nói:
- Ông xã, anh với Hân Mính thong thả nói chuyện, em đi mua thức ăn trước đây, sẽ về ngay!
- Đi đường cẩn thận nghe!
Diệp Lăng Phi dặn dò.
Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính tiễn Bạch Tình Đình ra tận cổng biệt thự, sau khi nhìn Bạch Tình Đình lái xe chở Vu Tiêu Tiếu rời khỏi hai người mới quay trở ngược vào biệt thự.
Vừa trở vào phòng khách Chu Hân Mính đã hỏi thẳng thừng Diệp Lăng Phi:
- Diệp Lăng Phi, tối qua rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sáng sớm nay tiểu Triệu gọi điện cho em nói đã thấy xe của anh, chiếc xe của anh gần như nhận không ra dạng nữa rồi, vẫn là nhìn biển số xe mới biết là xe của anh, tiểu Triệu nói trênn xe của anh giờ còn rất nhiều dấu vết đạn bắn, cậu ta nghi ngờ đây là một vụ án hình sjw, nhưng ở hiện trường lại không tìm thấy thi thể nên em mới vội vàng gọi điện cho Bạch Tình Đình, không ngờ tối qua quả thật anh đã xảy ra chuyện, có điều Tình Đình nói không nghiêm trọng lắm nhưng em lại không thấy vậy, tình hình lúc đó của anh nhất định là rất cấp bách, Diệp Lăng Phi anh nói rõ cho em biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế!
Diệp Lăng Phi lại rút ra điếu thuốc theo thói quen nhưng Chu Hân Mính đã đưa tay ra chặn lấy bàn tay đã đặt trên gói thuốc của Diệp Lăng Phi, cô ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi nói:
- Đừng hút nữa, hút thuốc rất có hại cho sức khỏe!
Diệp Lăng Phi buông tay ra, bàn tay đó lại ôm eo Chu Hân Mính, nói:
- Chuyện xảy ra tối qua anh không nói cho Tình Đình biết là vì lo sau khi Tình Đình biết được quá trinhg xảy ra của sự việc thì sẽ bị khiếp sợ.
Diệp Lăng Phi đem chuyện xảy ra tối qua kể rõ đầu đuôi ngọn ngành cho Chu Hân Mính nghe, sau khi Chu Hân Mính nghe xong sắc mặt cô sợ hãi đến trắng bệch, hai tay ôm chặt eo Diệp Lăng Phi, dường như sợ Diệp Lăng Phi sẽ biến mất trước mặt mình vậy.
Diệp Lăng Phi khẽ vỗ vai Chu Hân Mính nói:
- Hân Mính, em xem bây giờ anh chẳng phải rất tốt sao, em đừng có lo nữa!
- Sao em có thể không lo được chưa, tình hình tối qua của anh quá nguy hiểm rồi!
Chu Hân Mính vùi đầu vào lòng Diệp Lăng Phi nói:
- Nếu như anh thực sự xảy ra chuyện thì đứa con trong bụng em sẽ làm sao đây, anh là tên đại ngốc, anh bây giờ đã là người sắp làm bố rồi, sao anh có thể như vậy được chứ!
- Hân Mính, anh biết rồi, sau này anh sẽ cẩn thận!
Diệp Lăng Phi nói xong đưa tay ra bồng Chu Hân Mính đặt vào lòng hắn, hắn cúi đầu xuống áp sát tai vào bụng Chu Hân Mính, nói nhỏ:
- Hân Mính, sao anh chẳng nghe thấy tiếng gì cả, tiểu tử này sao chẳng có chút phản ứng nào cả!
Chu Hân Mính bị Diệp Lăng Phi ép cười lên, cô dùng tay đẩy cái đầu Diệp Lăng Phi ra khỏi bụng mình cười nói:
- Mới có chút ít thời gian, anh có thể nghe thấy âm thánh thì cũng quá nhanh rồi đó, bác sĩ nói chí ít mang thai hơn ba tháng mới có thể cảm giác rõ ràng được, đến lúc đó bụng mới reo lên, bây giờ em chẳng có gì cả, anh cũng quá nôn nóng rồi đó!
Diệp Lăng Phi ôm eo Chu Hân Mính, tay hắn đặt trên bụng Chu Hân Mính nói:
- Nói bậy, con của anh là rồng giữa nhân gian, sao có thể giống với con của người khác được. Hân Mính, sau này em phải chú ý sức khỏe đó, em phải biết bây giờ em đang mang thai con của anh, không thể tùy tiện đi mạo hiểm, em cũng đừng làm cảnh sát nữa, hãy về nhà đi để anh ngày ngày nhìn thấy em, à, còn có con của anh!
- Anh lại nói bậy!
Chu Hân Mính trừng Diệp Lăng Phi một cái nói:
- Sao em có thể không làm cảnh sát được chứ, cùng lắm thì em không làm cảnh sát hình sự nữa, em đã nói với bố rồi, em không làm mấy cái chính, chỉ làm mấy cái phụ là được rồi, bố em cũng đã đồng ý rồi.
Chu Hân Mính vừa nói đến đây đột nhiên cô nũng nịu:
- Tiểu tử anh biết ngay là muốn chuyển đề tài, chuyện lúc nãy vẫn chưa nói xong mà, anh có biết rốt cuộc là ai muốn giết anh không?
Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:
- Anh không biết, có điều anh đoán mấy tên đả kích anh có thể có liên quan đến Dương tử, cũng chính là những tên trước đây đả kích Tiêu Triều Dương, lúc đó anh đã nói rồi, những tên này chắc là người bên Hồng Kông, anh đã bảo Dã Thú đi điều tra rồi!
- Anh xem Dã Thú là người gì vậy, hắn đâu phải là cảnh sát, trong thành phố Vọng Hải, bản lĩnh của hắn chưa chẳc lớn hơn em!
Chu Hân Mính nói đến đây rồi đứng lên đùi Diệp Lăng Phi nói:
- Không được, việc này không thể kéo dài được, em phải lập tức đi điều tra, bây giờ em sắp xếp người đi điều tra mấy tên Hồng Kông đó!
- Hân Mính, sau em lại đi nhanh vậy, Tình Đình vẫn còn chưa về!
Diệp Lăng Phi nói.
Chu Hân Mính khoát tay Diệp Lăng Phi nói:
- Không đợi nữa, giờ em đi tìm bố, em phải lập tức nhậm chức!
Chu Hân Mính nói xong liền vội vội vàng vàng rời khỏi.