- Tỷ tỷ, chị đừng hiểu lầm, ai da, chị xem em cứ mở mệng ra là lại nói linh tinh!
Bạch Tình Đình vừa nghe vậy, cười nói:
- Tiêu Tiếu, chị không hiểu lầm, chị biết chuyện của Tuyết Hàn và ông xã nhà chị. Chị chỉ sợ Tuyết Hàn lại lo lắng gì đó vì chị, vì thế nên mới muốn tâm sự với Tuyết Hàn một chút!
Vu Tiêu Tiếu nghe Bạch Tình Đình nói như vậy mới thở phào nhẹ nhõm, tay cô cầm cái thìa nhỏ, khuấy khuấy cốc cà phê trước mặt, nói:
- Tỷ tỷ, nếu như chị đã biết chuyện của Tuyết Hàn và Diệp đại ca, em cũng không cần phải giải thích nhiều nữa, em đã từng cùng với Tuyết Hàn đi kiểm tra thân thể, sức khỏe của Tuyết Hàn rất bình thường!
- Tiêu Tiếu, em lại thích nghĩ lung tung rồi, em nghĩ chị là người phụ nữ nhỏ mọn vậy sao?
Bạch Tình Đình cười nói.
- Vừa nãy chị thấy thần sắc của Tuyết Hàn có cái gì đó không bình thường, cho nên mới muốn tâm sự với Tuyết Hàn, là muốn để Tuyết Hàn không nên có những suy nghĩ sai lầm về chị, tính tình chị hiền hòa lắm!
- Vâng, tỷ tỷ, em cũng nghĩ như vậy!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Tỷ tỷ, chờ Tuyết Hàn quay lại, ba người chúng ta sẽ tâm sự!
- Được!
Bạch Tình Đình đáp.
Khi Trương Tuyết Hàn trở về, Vu Tiêu Tiếu nhường một chỗ để Trương Tuyết Hàn ngồi cạnh Bạch Tình Đình. Trương Tuyết Hàn ngồi bên cạnh Bạch Tình Đình, cảm thấy hơi mất tự nhiên. Bạch Tình Đình nhìn ra được phản ứng của Trương Tuyết Hàn, cô nhẹ giọng nói:
- Tuyết Hàn, chúng ta hẳn là đã rất quen rồi, lẽ nào em không nhớ chuyện lần trước ở nhà chị sao?
Bạch Tình Đình không đề cập tới chuyện này còn may, vừa nhắc tới, Trương Tuyết Hàn đã đỏ hết cả mặt lên, đỏ từ trên tai xuống tận cổ. Cô lấy tay khẽ vuốt tóc, che khuất cái cổ trắng muốt đã đỏ ửng, cúi đầu, nhẹ giọng nói:
- Em còn nhớ!
- Tuyết Hàn, em vẫn chưa hiểu chị, chị là một người rất thích kết bạn, ùm. Tiêu Tiếu có thể chứng minh điều này!
Vu Tiêu Tiếu đang cầm lấy cốc cà phê, vừa mới được một hớp nhỏ, nghe Bạch Tình Đình nhắc tới mình, cô vội vàng đế cốc cà phê lên trên bàn, quay sang nhìn Trương Tuyết Hàn, Vu Tiêu Tiếu nói:
- Đúng vậy, Tuyết Hàn, tỷ tỷ của mình thực sự rất thích kết bạn, mình có thể làm chứng!
Trương Tuyết Hàn vẫn cúi đầu như cũ, ngọc thủ thon dài xoa xoa mép váy của mình, ôn nhu nói:
- Mình biết rồi!
Phản ứng này của Trương Tuyết Hàn càng chứng minh trong lòng Trương Tuyết Hàn có chuyện. Trương Tuyết Hàn không dám đối mặt Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình cố ý dịch mông về phía Trương Tuyết Hàn, ngồi rất sát Trương Tuyết Hàn, nhẹ giọng nói:
- Tuyết Hàn, chị luôn cảm thấy ở trước mặt chị em có vẻ quá câu nệ, chị đã nói rồi mà, chị không giống như những gì trong suy nghĩ của em đâu. Chị biết tối hốm đó em và ông xã nhà chị đã phát sinh quan hệ, nhưng những chuyện này cũng qua rồi, đàn ông toàn là như vậy, thích vọng động, chỉ có phụ nữ chúng ta là khổ, luôn luôn nhớ mãi lần đầu tiên của mình cho ai!
Những lời này Bạch Tình Đình giống như là trực tiếp làm rõ, nói thẳng quan hệ giữa Trương Tuyết Hàn và Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình đã trải qua rất nhiều chuyện như vậy rồi, cũng học được tư tưởng vào trước là chủ. Cô nói thẳng ra, mục đích là muốn để Trương Tuyết Hàn biết, Bạch Tình Đình cũng không phải đứa ngốc, không biết chuyện gì cả. Như vậy, Trương Tuyết Hàn cũng không cần phải cố gắng che giấu. Những lời này của Bạch Tình Đình quả thực đã phát huy hiệu quả, Trương Tuyết Hàn nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, gương mặt vốn đã ửng đỏ, bây giờ thì cả gương mặt cũng đỏ như là áng mây lúc hoàng hôn vậy. Trương Tuyết Hàn cúi đầu, khẽ gật đầu. Bạch Tình Đình thấy Trương Tuyết Hàn phản ứng như vậy, trong lòng biết mình đã chiếm thế chủ động rồi, Trương Tuyết Hàn cũng sẽ không trông cậy vào việc có thể lừa dối mình, như vậy ngược lại dễ khiến cho Trương Tuyết Hàn mở rộng tấm lòng với minh.
- Tuyết Hàn, chị rất đồng tình với em, chúng ta đều là phụ nữ, tất nhiên là hiểu tâm lý của phụ nữ!
Bạch Tình Đình vừa nói vừa quan sát Diệp Lăng Phi ở một bàn không xa mấy cô lắm, thấy Diệp Lăng Phi đang tựa lưng vào ghế, nói chuyện phiếm với Vu Chấn. Bạch Tình Đình không nhìn tiếp nữa, nói với Trương Tuyết Hàn:
- Thế cho nên em không cần phải lo lắng gì về chị, bởi vì chị hiểu và thông cảm cho em. Tiêu Tiếu là em gái của chị, em ấy cũng là bạn thân của em, bây giờ nhìn lại, quan hệ giữa hai chúng ta cũng gần gũi đó nhỉ, chị không có em gái, cho nên muốn nhận thêm mấy em gái nữa. Tuyết Hàn, lần đầu tiên thấy em chị đã thấy hai chúng ta rất hợp, nếu như em không chê chị, chỉ bằng làm em gái nuôi của chị nhé!
Trương Tuyết Hàn ngẩng đầu lên, trên gương mặt mỹ lệ hiện lên một vẻ mặt phức tạp khó có thể nói bằng lời. Cô bé Trương Tuyết Hàn này hay suy nghĩ, so với Vu Tiêu Tiếu, Trương Tuyết Hàn suy nghĩ về nội tâm của Bạch Tình Đình nhiều hơn. Hàm răng cô cắn chặt bờ môi mông, chân mày nhíu chặt, một lúc sau, Trương Tuyết Hàn mới nhẹ giọng nói:
- Em từ nay em không xuất hiện trước mặt Diệp đại ca thì tốt hơn!
Trương Tuyết Hàn nói câu này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình cho rằng chỉ cần mình nói như vậy, Trương Tuyết Hàn sẽ lập tức gật đầu đồng ý, nhưng không ngờ Trương Tuyết Hàn lại nói ra câu này, khiến cho cô cảm thấy không thể hiểu nổi. Bạch Tình Đình cuối cùng cũng không thể bắt chước Diệp Lăng Phi có thể dễ dàng khiến cho các cô gái mê muội mình. Bạch Tình Đình luôn cho rằng chỉ cần mình làm như vậy là có thể dễ dàng đạt được mục đích. Nhớ ngày đó Vu Tiêu Tiếu cũng chỉ đơn giản như vậy đã trở thành em gái của mình, hơn nữa Bạch Tình Đình cũng chỉ nói mấy câu đơn giản, đế Vu Tiêu Tiếu cảm kích mình, trở thành một tâm phúc trung thành của cô. Nhưng câu nói kia của Trương Tuyết Hàn khiến cho Bạch Tình Đình nếm trải cái gọi là thất bại, Trương Tuyết Hàn căn bản là không như Vu Tiêu Tiếu, lại không chấp nhận làm em gái mình. Vu Tiêu Tiếu cũng không hiểu vì sao Trương Tuyết Hàn lại nói như vậy, theo Vu Tiêu Tiếu thì có thể làm em gái Bạch Tình Đình là chuyện tốt mà, nhưng vì sao Trương Tuyết Hàn lại không chấp nhận chứ?
Vu Tiêu Tiếu thấy Bạch Tình Đình hơi xấu hổ, cô vội vàng nói:
- Tuyết Hàn, cậu làm sao vậy, chị mình muốn nhận cậu làm em nuôi, đây là chuyện tốt mà, sao cậu lại ăn nói kỳ vậy!
Trương Tuyết Hàn nhìn thoáng qua Vu Tiêu Tiếu, nhẹ giọng nói:
- Tiêu Tiếu, mình sợ sau này gặy Diệp đại ca thì không biết phải đối mặt như thế nào, nếu đã nói đến nước này rồi thì mình sẽ nói thẳng ra vậy. Mình thừa nhận, mình thích Diệp đại ca. Mấy năm gần đây, mình vẫn chẳng có tư cách gì để đi thích một người. Nhưng Diệp đại ca đã cứu mình, anh ấy khiến mình dám làm những chuyện kích động, dám làm những việc min mình h thích. Mình không biết nói như vậy có phải là không không biết xấu hổ không, nhưng mà chuyện đêm đó cả đời này mình sẽ không quên được, mình chưa từng nghĩ tới nghĩ tới mình… mình cũng có cảm giác này!
Trương Tuyết Hàn nói đến đây, không nói được gì nữa, trong mắt cô long lanh ánh nước, cúi đầu, hai tay che mặt. Đến giờ Bạch Tình Đình mới hiểu được tâm tư của Trương Tuyết Hàn, thì ra trong lòng Trương Tuyết Hàn lại có ý nghĩ như vậy. Giờ khắc này trong lòng Bạch Tình Đình sinh ra một sự đồng tình vô hạn. Cô thương cảm cho tao ngộ mà Trương Tuyết Hàn gặp phải, lại càng có thể hiểu được suy nghĩ của Trương Tuyết Hàn lúc này. Cô ôm lấy Trương Tuyết Hàn, dịu dàng nói:
- Tuyết Hàn, chị hiểu ý của em, không sao đâu, chuyện chị nhận em làm em gái không hề có bất cứ mâu thuân gì với chuyện em thích Diệp Lăng Phi cả, Tuyết Hàn, em hiểu ý chị không?
Trương Tuyết Hàn bỗng nhiên tựa vào người Bạch Tình Đình, khóc nức nở.
Diệp Lăng Phi và Vu Chấn đang trò chuyện về thành phố Đông Hải, Vu Chấn đem một loạt chuyện mới phát sinh gần đây ở thành phố Đông Hải nói cho Diệp Lăng Phi nghe. Trong số đó có chuyện nhân dân thành phố Đông Hải đến trước cửa tòa nhà ủy ban thành phố đê xin giúp đỡ, nói tóm lại là gần đây thành phố Đông Hải không hề yên tĩnh chút nào, liên tục xảy ra sự vụ. Vu Chấn cảm thấy có một số việc vốn là do có kẻ cố ý làm ra, mục đích là muốn xem năng lực phản ứng của mình như thế nào. Theo lý thuyết thì dưới ông ta có ba phó thị trưởng, cai quản các khu, có một số việc ba phó thị trưởng đí có thể tự xử lý, không cần phải đến tìm thị trưởng như Vu Chấn đế xin chỉ thị, nhưng ba tay phó thị trưởng đó xem ra là cố ý muốn làm khó Vu Chấn, chuyện gì cũng muốn xin chỉ thị của Vu Chấn.
Vu Chấn bản thân vừa mới tới thành phố Đông Hải, cũng không hiểu rõ lắm về tình hình của chính quyền thành phố Đông Hải, bây giờ thì vui rồi, chuyện lớn chuyện bé đều do Vu Chấn quyết định. Vu Chấn đâu có thể làm được nhiều việc như vậy, ông ta lại không thể quyết định lung tung một chuyện nào, ông ta lo lắng trong chuyện này có vấn đề. Cứ như vậy, Vu Chấn cảm thấy công việc của mình trở nên khó khăn, nhất thời, ông ta lại không tìm được biện pháp giải quyết. Vu Chấn kể lể một hồi trước mặt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thì lại cười nói:
- Thị trưởng Vu, trước tiên ông nói cho tôi biết, ông có chức vị gì?
- Thị trưởng thành phố!
Vu Chấn sửng sốt, thuận miệng nói:
- Có vấn đề gì sao?
- Có chứ, dù sao ông cũng là thị trưởng thành phố, xin lỗi nếu lời này khó nghe, ông cũng là nhân vật có thực quyền, bây giờ thì sao, ông biến thành bù nhìn rồi, ông nói cho tôi biết, quyền lực của ông ở đâu rồi?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- BỊ tước mất rồi!
Vu Chấn khẽ thở dài, nói:
- Những chuyện này nói ra thì dài lắm, thị trưởng như tôi nói mà không có ai nghe, vậy thì chỉ là một con bù nhìn mà thôi, Tiểu Diệp, sự tình thực sự không đơn giản như cậu nghĩ đâu, bây giờ công việc của tôi rất gian nan!
Diệp Lăng Phi khoát tay, nói:
- Thị trưởng Vu, theo ý tôi thì cái gọi là bù nhìn chỉ là tự mình tìm cho mình thôi, nói thế nào thì ông cũng là thị trưởng, không cần quan tâm là có phải là chính thức hay không, ông cũng là người có thực quyền. Đương nhiên, người khác không mong muốn để ông có thực quyền, ba tên phó thị trưởng của ông chính là kẻ như vậy. Đương nhiên, nếu ba tên đó dám làm như vậy, cũng không phải không có nguyên nhân đâu, bởi vì bọn chúng đã đạt được sự ủng hộ của phái có thể lực ở thành phố Đông Hải các ông, cho nên ba tên đó mới dám làm như vậy!
Vu Chấn thở dài, nói:
- Tiểu Diệp, tôi cũng hiểu, nhưng mà tôi lại bất lực!
- Thị trưởng Vu, đây chỉ là lo lắng trong lòng ông mà thôi!
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Bây giờ ông không thể làm như vậy được, ông làm như vậy chỉ khiến cho mình rơi vào thế bị động, tôi đã nói rồi, ông muốn ngăn cơn sóng dữ, chứ không phải như lúc này chỉ phó mặc cho số phận. Muốn ngăn cơn sóng dữ rất đơn giản, chỉ cần tìm đúng cơ hội, lật đổ nhân vật chính trong phe có thể lực là được. Theo ý tôi thì, kẻ có thực quyền nhất ở thành phố Đông Hải các ông không phải là bí thư thị ủy, mà là cái tên phó bí thư thị ủy lái chiếc xe hơi màu đen, ở cùng khu nhà với ông đấy!
Người mà Diệp Lăng Phi nhắc tới là phó bí thư thị ủy, kiêm nhiệm cục trưởng cục công an thành phố Đông Hải, Nghiêm Trường Thủ. Vu Chấn trong lòng cũng rõ ràng, ở thành phố Đông Hải, tay Nghiêm Trường Thủ này lại là kẻ quyền lực nhất, ngay cả bí thư thị ủy cũng phải nể hắn ba phần, có khi bí thư thị ủy cũng nghe Nghiêm Trường Thủ nữa. Vu Chấn không hiểu rốt cuộc vì sao bí thư thị ủy lại nghe lời Nghiêm Trường Thủ, nhưng trên thực tế Nghiêm Trường Thủ mới là nhân vật số một ở thành phố Đông Hải. Khi Vu Chấn nói lại việc này cho Diệp Lăng Phi nghe, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Thị trưởng Vu, để tôi nói nhé, tay Nghiêm Trường Thủ đó nhất định nắm giữ một số bằng chứng bí mặt của bí thư thị ủy của các ông, như vậy thì bí thư thị ủy của các công đã bị Nghiêm Trường Thủ khống chế rồi!
Vu Chấn nghe xong hít vào một hơi lạnh, luôn miệng nói:
- Điều này không có khả năng, tại sao có thể như vậy chứ?
Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói:
- Việc ấy rất dễ, nếu như là tôi, cho dù là cố ý hãm hại cũng phải khống chế được bí thư thị ủy trong tay, như vậy, hắn đã là số một rồi. Bây giờ chẳng phải Nghiêm Trường Thủ là phó bí thư thị ủy sao, thị trưởng như ông nếu như không nghe lời hắn ta, có lẽ sẽ bị phế bỏ, hoặc là bị hắn khống chế. Thị trưởng Vu. ông nghĩ tôi nói có đúng không?
Vu Chấn không phủ nhận, ông ta trầm ngâm một lát, sau đó mới hỏi:
- Tiểu Diệp, vậy cậu thấy tôi nên làm thế nào bây giờ?
- Lặng yên quan sát kỳ biến!
Diệp Lăng Phi nói.
- Thị trưởng Vu, tôi cho rằng hiện giờ ông căn bản là không có tư cách để đấu với chúng. Việc ông cần làm bây giờ là thăm dò rõ tình huống của thành phố Đông Hải, chỉ có như vậy, ông mới có cách thức phản kích. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ông có thể tự bảo vệ mình, cố hết sức để không rơi vào bẫy!
- Rất khó đó!
Vu Chấn nói.
- Tôi chưa từng nghĩ đến có một ngày, tôi lại lưu lạc đến tình trạng như lúc này, một mình tôi ở thành phố Đông Hải, nếu như Nghiêm Trường Thủ thực sự muốn hãm hại tôi, tôi thực sự rất khó phòng bị, giống như cậu vừa đề cập qua đó, đến cả bí thư thị ủy cũng có thể đã bị Nghiêm Trường Thủ khống chế, tôi…
Vu Chấn không nói hết câu, chỉ thở dài, cầm lấy cốc cà phê trước mặt, sau khi uống một ngụm nhỏ, đặt cái cốc xuống rồi lại cầm lên uống hết. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Thị trưởng Vu, tôi cho rằng bây giờ ông không cần lo lắng những thứ này, theo ý tôi thì, hiện nay đám Nghiêm Trường Thủ cũng chưa coi ông là đối thủ, chỉ đang quan sát ông mà thôi, muốn xem năng lực của ông thế nào. Đây là lí do vì sao ba tên phó thị trưởng đó lại cố ý đẩy hết công việc lại cho ông, điều ông phải làm lúc này là tìm hiểu rõ tình hình ở thành phố Đông Hải, chỉ khi hiểu được tình hình ở nơi đó rồi mới có thể tìm được trọng điểm!
Vu Chấn rất tán đồng quan điểm này của Diệp Lăng Phi, ông ta gật đầu, nói:
- Điều này tôi hiểu, tôi nghĩ mình biết nên làm như thế nào rồi. Chỉ là… Tiểu Diệp, một khi tôi đã quen thuộc với thành phố Đông Hải rồi, cậu thực sự có năng lực để giúp tôi ngăn cơn sóng dữ sao? Tôi cảm thấy nhất định Nghiêm Trường Thủ cũng có người trên tỉnh, bằng không tôi không cho rằng hắn ta to gan như vậy!
Diệp Lăng Phi lắc lắc đầu, cười nói:
- Thị trưởng Vu, chuyện này ông không cần phải lo lắng đâu, tôi sẽ đi xử lý!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, bỗng nhiên gãi gãi đầu, cười nói:
- Khụ, xem ra mấy chuyện trên chốn quan trường đau đầu quá nhi, thị trưởng Vu. ông đã nghĩ tới một vấn đề chưa?
- Vấn đề gì vậy?
Vu Chấn hơi ngạc nhiên, ông ta nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Tiểu Diệp, tôi không rõ ý cậu là gì!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Thị trưởng Vu, lẽ nào ông không sợ sau khi tôi giúp ông giải quyết chuyện ở thành phố Đông Hải xong thì sẽ khống chế nó sao?
Vu Chấn cười cười, không trả lời mà vẫy vẫy nhân viên quán cà phê bưng thêm một cốc lên đây. Diệp Lăng Phi tay cầm ly cà phê, nhìn Vu Chấn ngồi đối diện không chịu trả lời, hắn cười nói:
- Thị trưởng Vu, ông không cần suy nghĩ nhiều, tôi chỉ đùa với ông một chút mà thôi, vẫn là câu nói cũ, là bởi vì Vu Tiêu Tiếu nên tôi mới giúp ông!
Diệp Lăng Phi và Vu Chấn hàn huyên một hồi, chờ Diệp Lăng Phi và Vu Chấn trò chuyện xong, quay về chỗ Bạch Tình Đình thì Diệp Lăng Phi hơi sững người, hắn thấy vành mắt của Trương Tuyết Hàn hơi đỏ lên, đang tựa sát vào người Bạch Tình Đình, trò chuyện cực kỳ hưng phấn. Vừa rồi Diệp Lăng Phi chỉ lo bàn chuyện với Vu Chấn, cũng không chú ý tới chuyện vừa xảy ra bên này, càng không biết Trương Tuyết Hàn khóc lúc nào nữa. Chờ khi hắn quay trở lại tài mới phát hiện vành mắt Trương Tuyết Hàn hơi đỏ. Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh Bạch Tình Đình, hỏi:
- Tuyết Hàn, sao mắt em đỏ vậy, lẽ nào em vừa khóc sao?
Trương Tuyết Hàn nhìn Diệp Lăng Phi, sau đó quay sang nhìn Bạch Tình Đình, nhẹ giọng nói:
- Tỷ tỷ, em không biết phải nói như thế nào nữa, chị nói với Diệp đại ca đi!
Bạch Tình Đình cười với Trương Tuyết Hàn, sau đó quay sang chỗ Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, để em giải thích chuyện này với anh. Tuyết Hàn vừa nhận em làm chị gái rồi, chỉ là trước khi nhận người chị này, Tuyết Hàn còn nói mấy lời trong đáy lòng với em. Ông xã, anh có muốn nghe xem trong lòng Tuyết Hàn nghĩ gì không?
Trương Tuyết Hàn quả thật không ngờ Bạch Tình Đình lại nói như vậy, khi cô nghe Bạch Tình Đình nói những lời này, Trương Tuyết Hàn có vẻ hơi khẩn trương, thấp giọng nói:
-Tỷ tỷ !
Bạch Tình Đình âm thầm véo Trương Tuyết Hàn một cái, ý bảo Trương Tuyết Hàn không cần lo lắng. Lúc này Trương Tuyết Hàn mới không nói gì thêm nữa, Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình hỏi mình như vậy, cười nói:
- Đương nhiên là anh muốn nghe rồi. Bà xã, em nói anh nghe chút nào!
Bạch Tình Đình cười nói:
- Ông xã, anh muốn biết nhưng em không nói cho em đâu!
Diệp Lăng Phi đưa tay vòng qua eo ôm lấy Bạch Tình Đình, nói:
- Bà xã, bây giờ càng ngày em càng không nghe lòi anh nữa rồi đó!
Buổi tối Vu Chấn sẽ ở lại khách sạn Vọng Hải, Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn cũng ở lại khách sạn, đến tối sẽ lại quay về trường học. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình thì lái xe quay về biệt thự Nam Sơn. Lúc Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi vào biệt thự thì Chu Hân Mính đang ngồi trong phòng khách tán gẫu với mẹ mình. Thấy Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi đã về nhà. Chu Hân Mính cười nói:
- Ông xã, sao anh về sớm vậy, em còn tưởng là đến tối muộn anh mới về nhà chứ!
- Trò chuyện với thị trưởng Vu xong rồi thì quay về thôi!
Diệp Lăng Phi đi tới ngồi xuống bên cạnh Chu Hân Mính bên, hắn liếc nhìn Bạch Tình Đình, nói với Chu Hân Mính:
- Hân Mính, hôm nay Tình Đình đã nhận thêm một cô em gái nữa đó!
- Lại thu nhận thêm một cô em gái mới à?
Chu Hân Mính hơi ngạc nhiên, nhìn về phía Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình cười nói:
- Thật ra thì cũng không có gì, mình chỉ cảm thấy cô bé Tuyết Hàn đó rất tốt, vì thế mới nhận em ấy làm em gái nuôi!
- Vậy à!
Chu Hân Mính lên tiếng.
Đúng lúc này, di động của Diệp Lăng Phi đổ chuông. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra xem, là từ bên Anh quốc gọi đến. Diệp Lăng Phi gác chân lên, nhận cuộc gọi, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, nhưng mà sau khi nghe người ở đầu dây bên kia nói. Diệp Lăng Phi muốn cười cũng không thể cười nổi nữa. Mặt hắn tái xanh, đứng dậy khỏi salon, đi thẳng lên gác. Chờ khi lên đến tầng trên, Diệp Lăng Phi cuối cùng cũng quát lên, giải phóng cục tức nghẹn lại từ nãy đến giờ:
- Mẹ nó, rốt cuộc là tên khốn nào ăn gan hùm mặt gấu, lại dám đánh bom tổng bộ Lang Nha hả!