Diệp Lăng Phi quay sang phía Bạch Tình Đình, thấp giọng nói:
- Bà xã, em xem bên kia!
Hắn bảo Bạch Tình Đình nhìn, Bạch Tình Đình vừa nhìn sang, liền sủng sốt, nàng không nghĩ ra lại gặp phải cha mình ở chỗ này. Càng làm cho Bạch Tình Đình cảm giác giật mình là cha mình thoạt nhìn đang đi cùng một nữ nhân trang niên khoảng hơn năm mươi tuổi. Bạch Tình Đình nhìn nữ nhân kia, cảm thấy rất quen mắt, thế nhung trong lúc nhất thời lại không nhớ nổi đã gặp nhau ở nơi nào.
- Bà xã, có muốn qua chào hỏi không?
Diệp Lăng Phi thấp giọng hỏi. Bạch Tình Đình bắt đầu trở nên do dự, không biết nên qua đó hay là không nên qua đó.
Vốn đang nói giỡn, Chu Hân Mính đột nhiên thấy Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi vẻ mặt có chút cổ quái, nàng nghiêng đầu, nhìn về phía hai người đang nhìn, chỉ thấy cha Bạch Tình Đình đang ngồi xuống, Chu Hân Mính vội vàng quay mặt lại, nói:
- Tình Đình, cha bạn!
- Mình biết, mình không biết có nên qua đó chào hòi không!
Bạch Tình Đình cúi đầu, trong tay nắm chén trà, xem ra có vẻ thật khó khăn, Chu Hân Mính nói:
- Tình Đình, cho dù bạn không tói, nói không chừng cha bạn cũng thấy bạn, mình thấy nên qua đó chào hỏi thì hay hơn!
Chu Hân Mính vừa dứt lời, chỉ nghe thấy Bạch Cảnh Sùng gọi:
- Tình Đình!
Thì ra Bạch Cảnh Sùng vừa ngồi xuống, đã nhìn thấy Bạch Tình Đình, ông ta liền gọi. Bạch Tình Đình lúc này muốn không qua đó chào hỏi cũng không được, nàng đẩy cánh tay Diệp Lăng Phi nói:
- Đi thôi!
Diệp Lăng Phi đứng dậy, hấn và Bạch Tình Đình cùng đi đến bàn Bạch Cảnh Sùng và nữ nhân kia đang ngồi. Ánh mắt Bạch Tình Đình liếc mắt quét nữ nhân kia, lại chuyển sang phía cha mình, miệng nói:
- Cha, thật trùng họp, con thật không ngờ lại gặp cha ở đây.
- Đúng vậy, cha cũng không ngờ lại gặp con ở đây!
Bạch Cảnh Sùng cười nói, hắn hô:
- Hai con nhanh ngồi xuống, cha giới thiệu một người cho các con.
Bạch Tình Đình vội vàng nói:
- Cha, Hân Mính còn có một người bạn của con đang chờ con bên kia, con không quấy rầy cha ăn cơm nữa!
Nói xong, định kéo Diệp Lăng Phi trở lại, lúc này, chợt nghe thấy nữ nhân đối diện Bạch Cảnh Sùng kia cười nói:
- Bạch tiên sinh, cô bé này chính là Tình Đình con gái anh sao!
- Ừ. Chính là nó. Đứa bé này bây giờ đã trường thành!
Bạch Cảnh Sùng cười nói
- Thế nào. Có phải không giống như lúc còn bé không?
- Tôi cơ hồ không nhận ra nữa. Năm đó khi tôi rời khỏi thành phố Vọng Hải. Tình Đình còn rất nhỏ. Không nghĩ tới bây giờ lớn lên đẹp như vậy!
Bạch Tình Đình nghe xong. Lại đưa ánh mắt sang phía nữ nhân kia, cố gắng suy nghĩ rốt cuộc nữ nhân này là ai. Bạch Cảnh Sùng thấy dáng vẻ Bạch Tình Đình như vậy. Hắn cười nói:
- Tình Đình. Con không nhớ dì Lan sao. Khi còn bé con sợ nhất gặp dì Lan đó.
- Dì Lan?
Bạch Tình Đình vừa nghe, sửng sốt một chút. Lập tức nàng nghĩ ra nữ nhân kia là người nào. Nhịn không được thân thiết nói:
- Thì ra là dì. Cháu thật không ngờ là dì. Vừa rồi thật ngại quá!
Nữ nhân kia cười nói:
- Tình Đình. Không sao cả. Dì cũng không nhận ra cháu!
Nói rôi nữ nhân kia kéo tay Bạch Tình Đình. Nói:
- Cháu bây giờ thật xinh đẹp. Rất giống mẹ cháu năm đó.
Nói đến đây. Nữ nhân này bỗng nhiên ý thức được mình đã lỡ miệng. Vội vàng nói sang chuyện khác:
- Đây chính là chồng cháu sao?
- Vâng. Đây là chồng cháu!
Ấn tượng của Bạch Tình Đình đối với mẹ mình chỉ giới hạn trong những tấm ảnh chụp. Khi nàng còn rất nhỏ mẹ nàng đã qua đời. Đối vói Bạch Tình Đình mà nói. Nàng căn bàn không nhớ rõ hình dạng của mẫu thân mình. Chỉ là bằng vào ảnh chụp mà tường tượng dáng vẻ của mẹ mình. Những năm gần đây. Bạch Tình Đình đã sớm phai nhạt đi ký ức về mẹ. Thế cho nên nàng cũng không có thương cảm như cha nàng.
Bạch Tình Đình đem Diệp Lăng Phi kéo đến trước mặt mình, nói:
- Dì Lan, đây là ông xã của cháu, Diệp Lăng Phi!
- Ừ, rất tuấn tú!
Nữ nhân kia tán dương.
- Dì quá khen!
Diệp Lăng Phi lúc này cũng không có dáng'dấp vô lại như lúc trước, hắn cũng biết khách khí. Bạch Tình Đình quay đầu liếc mắt nhìn Chu Hân Mính và Điền Ny, nghĩ hai người còn đang chờ mình, mà đứng ở bên cạnh nói cũng không tốt lắm. Bạch Tình Đình hỏi:
- Dì Lan, lần này di sẽ ở thành phố Vọng Hải bao lâu?
- Khoảng một tuần, lần này dì trở về chỉ là muốn gặp người quen ở đây, sau đó trở về Thuỵ Điển, dì chỉ đi chơi thôi!
- À, như vậy đi, dì cho cháu số điện thoại, rồi cháu sẽ gọi điện thoại cho dì, chúng ta tâm sự, bên kia cháu còn có một người bạn, dì Lan, không tiện ngôi đây nói chuyện với dì!
Bạch Tình Đình nói.
- Ừ, cũng tốt!
Dì Lan nói cho Bạch Tình Đình điện thoại và địa chỉ.
- Đây là điện thoại phòng khách sạn của dì, tuần này dì cùng sẽ ở đây thôi, buổi tối cháu gọi cho dì là được.
- Vâng!
Bạch Tình Đình nói rồi nàng và Diệp Lăng Phi lại quay về bàn, lúc này, nhân viên phục vụ đã bưng các món ăn lên. Điền Ny vừa nhìn thấy Bạch Tình Đình và nữ nhân kia nói chuyện, chờ Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi trở lại, Điền Ny chủ động nói:
- Tôi thấy mọi người gặp người quen, hay là lần sau chúng ta ăn cơm sau, tôi đi trước.
- Điền Ny, đừng đi!
Bạch Tình Đình vừa nghe Điền Ny nói muốn đi, nàng vội vàng nói:
- Bên kia là cha tôi và một bác sĩ gia đình khi tôi còn bé, cho dù tôi tới, cũng không tới phiên tôi nói chuyện, hôm nay khó có được cơ hội ăn cùng cô, nếu để cho cô cứ như vậy ròi khỏi, chẳng phải là quá thất lễ rồi!
Điền Ny nghe đến đó, cũng không tiện nói thêm gì nữa, đành phải đáp ứng.
Diệp Lăng Phi nghe được Bạch Tình Đình nhắc tới nữ nhân kia là bác sĩ gia đình nàng ngày xưa, rất hiếu kỳ hỏi thăm:
- Bà xã, nữ nhân kia rốt cuộc có lai lịch gì?
- Chờ có thời gian sẽ nói chuyện với anh!
Bạch Tình Đình ỷ bảo có Điền Ny ở đây, không muốn nói chuyện này. Diệp Lăng Phi gật đầu, lập tức nói sang chuyện khác, chủ động hàn huyên vói Điền Ny.
Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi bên này trò chuyện với Điền Ny, bên kia Bạch Cảnh Sùng và nữ nhàn kia cũng bắt đầu nói chuyện phiếm. Nữ nhàn này tên gọi là Khâu Lan, hơn hai mươi năm trước là bác sĩ gia đình cho nhà Bạch Cảnh Sùng, sau lại gặp người chông bây giờ, hai người tới Thuỵ Điển định cư, nhoáng cái đã hơn hai mươi năm, tuy nói Khâu Lan đã tùng trở lại, nhưng chỉ gặp người nhà của mình, nhưng không gặp mặt Bạch Cảnh Sùng.
Khâu Lan và Bạch Cảnh Sùng nhắc tói vợ của Bạch Cảnh Sùng, theo Khâu Lan, nếu như dựa theo điều kiện chữa bệnh hiện tại, vợ của Bạch Cảnh Sùng không đến mức sớm qua đời như vậy. Bạch Cảnh Sùng than nhẹ nói:
- Khi đó tôi còn đang phấn đấu, cô ấy theo tôi không hề có ngày tháng yên ổn.
- À, đúng rồi, vú Ngô còn ở nhà anh giúp việc không?
Khâu Lan vừa thấy Bạch Cảnh Sùng có chút tự trách, nàng không đành lòng tiếp tục nói chuyện vợ Bạch Cảnh Sùng, vì vậy nói sang chuyện khác, hỏi tói vú Ngô.
- Ừ, vú Ngô còn ở nhà tôi giúp việc!
Bạch Cảnh Sùng nói.
- Thoáng cái đã hơn hai mươi năm, tôi nghĩ con trai vú Ngô cũng đã xấp xỉ tuổi Tình Đình!
Khâu Lan nói.
- Con trai của vú Ngô?
Bạch Cảnh Sùng sủng sốt, hắn nhìn Khâu Lan hỏi:
- Sao tôi chưa nghe qua vú Ngô có con trai nhỉ.
- Không thể nào, anh không biết vú Ngô có một đứa con trai?
Khâu Lan sủng sốt, thuận miệng nói:
- Lúc trước chính là tôi giúp vú Ngô giới thiệu một bác sĩ khoa sản, ngẫm lại chú nhóc kia cũng đã hai mươi mấy tuổi.
Bạch Cảnh Sùng hơi lắc đầu nói:
- Tôi biết vú Ngô đã từng xin nghi dài hạn, khi đó, tôi nhớ kỹ vú Ngô nói là về nhà thăm thân nhân mình, chuyến đi đó gần một năm, sau đó vú Ngô lại trở lại tiếp tục giúp việc, thế nhưng, chưa từng nghe vú Ngô đề cập qua cô ấy còn có một đứa con trai.
- Tôi cũng không biết!
Khâu Lan nói.
Bạch Cảnh Sùng nhíu mày, trong lòng hắn đang suy nghĩ một chuyện. Việc này vẫn luôn là hổ thẹn lớn nhất trong lòng Bạch Cảnh Sùng đời này, cũng bởi vì chuyện này, cho nên mấy năm nay Bạch Cảnh Sùng đều sống một mình, chẳng bao giờ nghĩ tới tái hôn...
Đám người Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi nói chuyện phiếm rất lâu, Bạch Tình Đình thậm chí còn không biết cha mình và Khâu Lan rời khỏi nhà hàng lúc nào.
Chờ trò chuyện đã không sai biệt lắm, mọi người mới đứng dậy rời khỏi nhà hàng. Điền Ny rời đi trước, Chu Hân Mính muốn đi gặp cha nàng. Chu Hân Mính vẫn nghĩ chuyện đêm qua Diệp Lăng Phi nói vói nàng, Chu Hân Mính muốn nói cho cha của mình.
Hai người này vừa đi, chỉ còn lại Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình buổi chiều cũng không có chuyện gì, liền đề nghị đi đánh bowling.
- Em không đi, không có gì vui cả!
Bạch Tình Đình bĩu môi, nói:
- Kết hôn với anh lâu như vậy, cũng chưa từng thấy anh lãng mạn bao giờ!
- Muốn lãng mạn, đương nhiên không có vấn đề!
Diệp Lăng Phi nói,
- Chúng ta đi xem phim đi!
- Quá thô thiển!
Bạch Tình Đình cong môi, nói:
- Anh không thể nghĩ ra chuyện lãng mạn hơn sao?
- Bà xã, anh thật không biết nên lãng mạn thê nào!
Diệp Lăng Phi ủy khuất nói,
- Em không phải là không biết, anh căn bản cũng không phải là một người hiểu được lãng mạn!
- Được rồi, được rồi, em không làm khó dễ anh nữa, ai biết ngươi thật sự không hiểu được lãng mạn hay là cố ý giã bộ, kỳ thực lãng mạn rất đơn giản, chọ dù anh đi dạo vói em, tâm sự cũng được mà!
Bạch Tình Đình nói,
- Đừng nói anh không muốn đi!
- Sao có thể thế, anh dĩ nhiên muốn đi dạo cùng bà xã!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Bà xã đại nhân, bây giờ chúng ta liền đi nha!
Bạch Tình Đình lúc này mới hài lòng cười rộ lên, nàng đưa tay mở cửa xe, lên xe, Diệp Lăng Phi theo sát cũng lên xe. Bạch Tình Đình ngồi ở ghế lái phụ, Diệp Lăng Phi vừa thắt dây an toàn, vừa nói:
- Bà xã đại nhân, hôm nay anh và em đi lãng mạn một lần, em nói đi đâu liền đi đó, anh tuyệt đối nghiêm túc!
- Biến, không nên nói lung tung, làm như em ép buộc anh đi vậy, nếu như anh không muốn đi, anh có thể không đi, em không ép buộc anh!
Bạch Tình Đình nói.
- Bà xã đại nhân, em hiểu lầm, ý của anh là anh đặc biệt muốn đi chơi lãng mạn với bà
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Được rồi, được rồi, bà xã đại nhân, thắt dây an toàn đi, anh lái xe đây!
Diệp Lăng Phi nói rồi khởi động xe, đi thẳng đến bờ biển.