- Bí thư Điền, sao ông lại đi ra ngoài này, tôi không dám để ông nghênh tiếp đâu!
Điền Vi Dân nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, ông ta dừng lại một chút, nở nụ cười, nói:
- Tiểu Diệp, cậu đang châm chọc tôi đấy à, cậu đã đến, sao tôi có thể không ra đón được!
Diệp Lăng Phi cố ý nhìn ra chỗ cổng tiểu khu, nói:
- Vừa rồi lúc tôi đến đây thì nhìn thấy một chiếc xe mang biển kiểm soát của nơi khác chạy ra, không biết là ai đến đây nữa. Bí thư Điền, nơi này là chỗ ở của các lãnh đạo thành ủy, ông nói xem, muộn thế này rồi có ai lại đến đây chứ?
- Cái đó thì tôi cũng không biết!
Điền Vi Dân cười cười, nói:
- Tiểu Diệp, tôi không phải thần tiên gì, sao tôi có thể biết là ai được chứ, nào, chúng ta đừng đứng đây nói chuyện nữa, mau vào trong nhà đi!
- Được, vậy tôi cũng không khách sáo nữa!
Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi và Điền Vi Dân đi vào trong phòng khách, Diệp Lăng Phi cũng không tỏ vẻ khách sáo ở trong nhà Điền Vi Dân, hắn đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, gác chân lên, Điền Vi Dân ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi trực tiếp nói:
- Bí thư Điền, tôi tới tìm ông là để làm rõ, rốt cuộc là ai đứng đằng sau giở trò với công ty của tôi?
Điền Vi Dân bất động thanh sắc nói:
- Tiểu Diệp, từ đâu mà cậu lại nói như vậy?
- Bí thư Điền, ông đã đọc báo ngày hôm nay chưa?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Điền Vi Dân lắc đầu, nói:
- Hôm nay tôi không có thời gian, nhiều việc quá thành ra...!
Điền Vi Dân nói đến đây thì thấy Diệp Lăng Phi đang cười cười nhìn mình, Điền Vi Dân ngẩn người, nói:
- Tiểu Diệp, sao tôi cảm thấy hôm nay cậu cứ khang khác thế nào ấy?
- Bí thư Điền, người khang khác là ông đó!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Đừng tưởng rằng tôi không biết chính quyền các ông như thế nào, từ trước tới giờ, tập đoàn của chúng tôi luôn là tập đoàn lớn có sức ảnh hưởng ở địa phương, hàng năm nộp ngân sách cũng không ít, cho dù xảy ra chuyện gì, báo chí muốn đưa tin thế nào cũng phải bắt chuyện với chúng tôi trước, bây giờ thì hay rồi, không nói năng gì với tập đoàn chúng tôi, lập tức tiến hành công kích tập đoàn. Tôi không nghĩ chuyện này chỉ một tòa soạn báo mà có thể làm được, nhất định nó còn có chỗ dựa!
- Tiểu Diệp, cậu hoài nghi tôi sao?
Điền Vi Dân hỏi.
- Vốn tôi không hoài nghi bí thư Điền, trước giờ tôi luôn coi ông là đồng minh của tôi, nhưng hiện giờ tôi lại không thể không hoài nghi ông. Tôi gọi điện thoại đến mà ông không nghe máy, chuyện đó đã có vấn đề, mặt khác, lúc nãy có một chiếc xe mang biển kiểm soát ở nơi khác rời khỏi chỗ này, chứng tỏ là có vấn đề. Bí thư Điền, đừng nói với tôi tất cả những chuyện này chỉ là trùng hợp, không hề có vấn đề, những lời như vậy tôi chẳng tin!
Diệp Lăng Phi rất không khách khí, trực tiếp nói ra mọi chuyện. Diệp Lăng Phi đã nói đến nước này rồi, Điền Vi Dân cũng không thể nào thoái thác được nữa, bỗng nhiên ông ta khẽ thở dài, nói:
- Tiểu Diệp, tôi nghĩ cậu đã hiểu lầm, không phải là tôi không muốn nghe điện thoại, nhưng mà tôi lại không thể nghe. Cậu nói không sai, tôi đã đọc báo ngày hôm nay rồi, tôi đang phân vân không biết có nên xen vào chuyện này không, tập đoàn của cậu quả thật đã xảy ra vấn đề, đó là sự thật. Nếu tôi không cho đưa tin, sẽ có người hoài nghi tôi, nhất là trong thời khắc then chốt này, tôi không thể phạm sai lầm!
- Then chốt?
Diệp Lăng Phi nghe Điền Vi Dân nói như vậy thì hơi ngạc nhiên, hắn nhìn Điền Vi Dân, hỏi:
- Bí thư Điền, có vấn đề gì sao?
Điền Vi Dân dường như không muốn đề cập đến chuyện này, nhưng bây giờ ông ta lại không thể không nói ra. Hóa ra là giới chức lãnh đạo của một thành phố xảy ra vấn đề, chuyện xảy ra đã lâu rồi, nhưng bây giờ lại bị Ủy ban thanh tra kỷ luật khui ra, nghe nói Ủy ban Thanh tra kỷ luật muốn điều tra vấn đề trong giới chức lãnh đạo của thành phố đó, mà lúc đó Điền Vi Dân vẫn là bí thư thành ủy của thành phố, không thể tránh khỏi chuyện này. Chiếc xe mà Diệp Lăng Phi mới nhìn thấy lúc nãy đến đây là để thông báo cho Điền Vi Dân, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, ở trong thời điểm then chốt này, Điền Vi Dân căn bản không dám có hành động gì, chỉ sợ liên can vào vụ đó. Diệp Lăng Phi nghe Điền Vi Dân nói như vậy xong, hắn mới hiểu được vì sao Điền Vi Dân lại cẩn trọng đến rụt rè như vậy, nhưng ở đây lại nảy sinh vấn đề khác, nếu không phải Điền Vi Dân thì đó có thể là ai? Diệp Lăng Phi nghĩ tới một người khác, quyền thị trưởng của thành phố Vọng Hải hiện giờ. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, hắn bỗng nhiên có chút manh mối, căn cứ theo những gì hắn được biết thì vị quyền thị trưởng này được điều tới từ tỉnh Đông Hải. Tỉnh Đông Hải chính là địa bàn của Tưởng gia, nói không chừng quyền thị trưởng này cũng là người của Tưởng gia. Chẳng lẽ Tưởng gia muốn động thủ với mình sao? Diệp Lăng Phi nhớ lúc mình ở Hồng Kông, Tưởng gia đã định động thủ với hắn, lúc đó, Diệp Lăng Phi gặp phải một loạt chuyện ở Hồng Kông, tất cả đều có liên quan mật thiết đến Tưởng gia. Diệp Lăng Phi vốn định nói một chút với Điền Vi Dân, nhưng hắn lại bỏ suy nghĩ này đi, từ phản ứng của Điền Vi Dân cũng có thấy bây giờ hiển nhiên Điền Vi Dân còn đang phiền não với chuyện của chính mình, chẳng hơi đâu mà quan tâm đến chuyện của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi chỉ có thể dựa vào chính mình để điều tra rõ chuyện này. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, hắn nói với Điền Vi Dân:
- Bí thư Điền, tôi nghĩ là tôi hiểu lầm ông, nếu đã như vậy thì tôi cũng không quấy rầy ông nữa, tôi xin phép về trước!
Điền Vi Dân cũng không giữ Diệp Lăng Phi ở lại, ông ta tiễn Diệp Lăng Phi ra đến cửa, sau khi thấy Diệp Lăng Phi lái xe rời đi, Điền Vi Dân mới quay vào trong nhà. Trên đường về nhà Diệp Lăng Phi còn suy nghĩ những chuyện này, theo hắn thấy, nếu thật sự đúng như những gì mình nghĩ thì điều đó chứng minh người của Tưởng gia sẽ ra thay với mình. Nhưng mấu chốt của vấn đề là hắn và Tưởng gia không có thâm thù đại hận gì, ngoại trừ có chút mâu thuẫn với Tưởng Khải Lâm, hắn không có xung đột gì với những thành viên khác của Tưởng gia. Diệp Lăng Phi cũng có lúc nghĩ mãi mà vẫn không ra, hắn cảm thấy càng nghĩ thì càng đau đầu, không có kết quả gì cả. Diệp Lăng Phi dứt khoát không thèm nghĩ nữa, chuyện gì phải đến thì sẽ đến. Lúc hắn lái xe về tới biệt thự, Bạch Tình Đình vẫn còn đang chờ tin tức của Diệp Lăng Phi, thấy Diệp Lăng Phi đã quay về, Bạch Tình Đình vội vàng hỏi:
- Ông xã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Anh cũng không biết, chuyện này không liên quan gì đến Điền Vi Dân, hiện giờ Điền Vi Dân còn đang gặp rắc rối, không có thời gian quản chúng ta đâu!
Diệp Lăng Phi cởi áo khoác ngoài ra, hắn đi dép lê, đến bên cửa, Diệp Lăng Phi mở cửa, đi ra ban công. Bạch Tình Đình cũng đi theo sau Diệp Lăng Phi, biệt thự nằm gần biển cả, dưới màn đêm ánh trăng chiếu xuống hiện rõ trên mặt biển. Diệp Lăng Phi tựa người vào lan can, nói với Bạch Tình Đình:
- Bà xã, chúng ta cứ làm việc theo đúng quy trình đi. Ngày mai em bảo luật sư đi cảnh cáo cái tòa soạn báo đó, nếu như không được thì cứ làm to chuyện lên cho anh. Dù sao tập đoàn chúng ta cũng không cần vốn vay của ngân hàng, càng không cần phải sợ thanh danh không tốt ảnh hưởng đến đơn đặt hàng. Lần này chúng ta sẽ làm to chuyện lên, để cho tòa soạn báo thu dọn! Lúc đầu Bạch Tình Đình còn không hiểu Diệp Lăng Phi muốn nói cái gì, nhưng rất nhanh, Bạch Tình Đình đã hiểu ra, cô khẽ gật đầu, nói:
- Ông xã, em biết phải làm thế nào rồi!
Diệp Lăng Phi bỗng nhiên nghĩ đến Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi trong lòng khẽ động, hắn nghĩ ra ngoại trừ mâu thuẫn với Tưởng Khải Lâm, dường như mình cũng có mâu thuẫn với tất cả những người trong thế hệ sau của Tưởng gia, Tưởng Thiên Dương, Tưởng Á Đông, Tưởng Nhạc Dương, mấy anh em trong thế hệ kế tục của Tưởng gia ít nhiều đều có mâu thuẫn với mình, chẳng lẽ là một trong số ba người đó muốn chỉnh mình sao? Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng vỗ vai Bạch Tình Đình một cái, nói: - Tình Đình, em vào phòng lấy di động ra đây cho anh, anh muốn gọi một cuộc điện thoại!
Bạch Tình Đình quay về phòng, cầ điện thoại của Diệp Lăng Phi ra ban công. Diệp Lăng Phi nhận lấy điện thoại, gọi cho Bành Hiểu Lộ đang ở Bắc Kinh xa xôi, lúc này thì Bành Hiểu Lộ đã đi ngủ rồi, Diệp Lăng Phi gọi tới làm Bành Hiểu Lộ thức dậy. Bành Hiểu Lộ có vẻ rất cụt hứng, cô phàn nàn: - Diệp Lăng Phi, sao anh lại gọi điện thoại vào lúc này, chẳng lẽ anh không biết em đã đi ngủ rồi sao?