- Cha, mẹ, hài nhi thắp hương cho cha mẹ đây, con dẫn hai người vợ của con đến thắp hương cho cha mẹ, bây giờ con thật sự rất tốt...!
Diệp Lăng Phi nói chuyện trước bia mộ, những thôn dân đó nghe Diệp Lăng Phi nói đến chuyện dẫn theo hai vợ đến, bọn họ kêu lên những tiếng đầy kinh ngạc, theo bọn họ thế, xã hội này chỉ cho phép có một vợ, nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi vậy mà dám cưới hai vợ, hơn nữa còn quang minh chính đại như vậy trong lòng bọn họ không khỏi cảm khái một phen, xã hội này có tiền vẫn là tốt nhất. Diệp Lăng Phi mcũng chẳng quan tâm xem đám thôn dân nói như thế nào, hắn chỉ cần nghĩ cho mình là đủ rồi. Sau khi hắn nói xong, đến lượt Chu Hân Mính nói trước, đơn giản chỉ nói mình là vợ của Diệp Lăng Phi gì gì đó, đến lượt Bạch Tình Đình, cô lại một chút, sau đó nói:
- Cha, mẹ, con nhất định sẽ nối dõi tông đường cho Diệp gia!
Sau khi Bạch Tình Đình nói câu này, ngay cả Diệp Lăng Phi cũng toát lên vẻ, hiển nhiên, Diệp Lăng Phi không ngờ Bạch Tình Đình sẽ nói như vậy, hắn liền bảo:
- Tình Đình, em không cần...!
Diệp Lăng Phi còn chưa nói hết lời, đã nghe Bạch Tình Đình nói:
- Ông xã, những lời này là tâm sự từ đáy lòng em, em luôn luôn mong muốn như vậy, trước kia em đã nghĩ như vậy, sau này em vẫn nghĩ như thế!
Diệp Lăng Phi không nói thêm gì nữa, cứ để Bạch Tình Đình nói thế nào thì nói. Tang lễ của Đỗ Thuận được cử hành vào ngày hôm sau, Diệp Lăng Phi cũng tham gia tang lễ, so với lúc vừa tới, hiện giờ Diệp Lăng Phi đã bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn mặc đồ tang tham gia tang lễ Đỗ Thuận, sau khi trở về, Diệp Lăng Phi gọi đám người trưởng thôn vào trong nhà Đỗ Thuận.
- Trưởng thôn, tôi đã từng nói rồi, sau khi Đỗ gia gia chết, tôi sẽ không tiếp tục tài trợ cho thôn này nữa!
Thật ra thì trưởng thôn cũng đã sớm có chuẩn bị về chuyện này, lúc Diệp Lăng Phi nói câu đó, tất cả mọi người dân trong thôn đều nghe rõ ràng, cũng nhớ rành mạch, từ đó về sau, tất cả đều tỏ ra thân thiện với Đỗ Thuận, ai bảo hàng năm đều cầm tiền của người ta chứ, cầm tiền của người ta, tất nhiên phải chăm sóc tốt cho Đỗ Thuận, lúc Đỗ Thuận qua đời, người dân trong thôn còn cân nhắc đến việc không thông báo cho Diệp Lăng Phi về cái chết của Đỗ Thuận, sau đó nghe lời của trưởng thôn, loại chuyện này sao có thể không nói cho người ta được, nếu không nói cho người ta, tương lai người ta biết được nhất định sẽ rất tức giận. Hiện giờ trưởng thôn nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, ông ta lập tức nói:
- Chuyện này chúng toi đã sớm biết, những năm qua may mà có anh chiếu cố...,!
Trưởng thôn còn chưa kịp nói xong, đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:
- Trưởng thôn, vừa rồi tôi còn chưa nói xong, ông không nên nói vội, ý của tôi là tuy trước đây tôi có nói với mọi người như vậy, nhưng cũng không có nghĩa là bây giờ tôi đã thực sự làm như vậy, tuy Đỗ gia gia đã qua đời, nhưng khi còn sống dù sao cũng được mọi người chăm lo, trước kia tôi thừa nhận trong lòng tôi có chút tức giận, nhưng hiện giờ không còn nữa rồi, tôi cũng không muốn nhắc đến những chuyện đó nữa, tôi vẫn có thể tiếp tục tài trợ cho thôn ta, trước kia thế nào, bây giờ vẫn giữ nguyên như thế!
Diệp Lăng Phi nói như vậy hoàn toàn nằm ngoài những gì mà trưởng thôn dự liệu, trưởng thôn không ngờ cuối cùng mọi chuyện lại thành như thế này, ông ta nhìn Diệp Lăng Phi, muốn kiểm tra xem mình có nghe lầm không, Diệp Lăng Phi nói một cách chắc chắn:
- Trưởng thôn, chính là như vậy đấy, chuyện của Đỗ gia gia tiếp theo phải phiền ông xử lý giùm, còn có phần mộ của cha mẹ tôi nữa, sau này phải phiền toái trưởng thôn rồi!
- Anh yên tâm, chuyện ở đây cứ giao cho chúng tôi xử lý!
Trưởng thôn luôn miệng đáp.
Diệp Lăng Phi lấy tiền ra, giao cho trưởng thôn, hôm qua ở lại thôn cả đêm, bây giờ Diệp Lăng Phi không muốn tiếp tục ở lại ở lại đây nữa, hắn muốn về thành phố Nam Dương trước, Diệp Lăng Phi cảm thấy tâm trạng rối bời, cũng không rõ là do nguyên nhân gì nữa, chỉ cảm thấy cả người khó chịu. Còn chưa tới thành phố Nam Dương, Diệp Lăng Phi lên cơn sốt cao, khiến Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính sợ tới mức lập tức đưa Diệp Lăng Phi vào bệnh viện Nam Dương, sức khỏe của Diệp Lăng Phi rất tốt, Diệp Lăng Phi bình thường sẽ không vô duyên vô cớ sinh bệnh đâu, lần này, Diệp Lăng Phi đến thôn Nam Dương không được nghỉ ngơi đầy đủ, có thể thấy được, tâm tình Diệp Lăng Phi không được tốt, một người trước khi đến thành phố Nam Dương, Diệp Lăng Phi còn có mâu thuẫn với Bạch Tình Đình, điều đó khiến cho tâm trạng của Diệp Lăng Phi không được thoải mái, lần này đến thôn Nam Dương lại vất vả ngược xuôi một phen, nếu không phải Diệp Lăng Phi cảm thấy cơ thể hơi khó chịu thì hắn sẽ không nói với trưởng thôn rồi đi sớm như vậy.
Diệp Lăng Phi được đưa vào bệnh viện, lập tức tiến hành truyền dịch. Bệnh viện thành phố Nam Dương cùng lắm chỉ là bệnh viện loại ba, chung quy không thể bằng bệnh viện ở thành phố Vọng Hải, Chu Hân Mính đã định đưa Diệp Lăng Phi về thành phố Vọng Hải, nhưng lo lắng đường xá xa xôi, Diệp Lăng Phi vốn đang sinh bệnh, nếu tiếp tục đi xa như vậy nữa, bệnh của Diệp Lăng Phi sẽ còn nặng hơn, bởi vậy, đành phải đưa tạm vào bệnh viện ở thành phố Nam Dương để điều trị trước. Diệp Lăng bởi vì sức đề kháng suy giảm, cho nên mới bị cảm lên cơn sốt, sau khi được truyền nước ở bệnh viện thành phố Nam Dương, bệnh tình đã được không chế, chỉ là không thể lập tức quay về thành phố Vọng Hải được thôi. Chu Hân Mính quyết định ở lại thành phố Nam Dương nghỉ ngơi một hai ngày, ít nhất để cho Diệp Lăng Phi khôi phục lại đã rồi nói sau. Trong phòng khách sạn ở thành phố Nam Dương, Diệp Lăng Phi nằm trên giường, Bạch Tình Đình mặc một cái áo ngủ màu trắng thêu hoa ngồi ở bên giường, trong tay cô cầm một quả táo vừa mới gọt vỏ xong, đưa cho Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, ăn táo đi!
Diệp Lăng Phi khoát khoát tay, nói:
- Hay vẫn là không ăn rồi, bây giờ anh không có lòng dạ nào để ăn cả!
- Vậy để em cho ông xã ăn!
Lúc này Bạch Tình Đình bắt đầu làm nũng, cô lên giường, cầm lấy tay Diệp Lăng Phi đặt lên trên đùi mình, dịu dàng nói:
- Ông xã, nếu anh không ăn thì em sẽ không cho anh nghỉ ngơi!
- Em đây là đang khiêu khích anh đấy à?
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Đừng tưởng rằng bây giờ anh không thể xử lý em!
- Thế thì anh cứ làm đi!
Diệp Lăng Phi không nhúc nhích đạn, cười cười, nói:
- Được rồi, anh không không chấp nhặt với em nữa, em là một người không nói đạo lý, bà xã, anh chỉ có thể nghe lời em thôi!
- Ai không nói đạo lý chứ, em là người rất coi trọng đạo lý!
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, nếu có một ngày chúng ta không còn ở chung với nhau nữa, anh có nhớ em không?
- Tất nhiên là sẽ nhớ rồi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Vì sao anh lại không nhớ em chứ?
- Ông xã, nếu có một ngày chúng ta bị ép phải rời xa nhau, anh sẽ làm gì?
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi hơi ngẩn người, nói:
- Bà xã, rốt cuộc em muốn nói cái gì?
- Không, không có gì!
Bạch Tình Đình đổi giọng,
- Em chỉ tùy tiện nói như vậy thôi, à, đúng rồi, ông xã, ạn còn nhớ cái tay Johann Vương mà lần trước chúng ta gặp ở tỉnh thành không?
- Tất nhiên là anh vẫn còn nhớ, có chuyện gì vậy?
Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình, hỏi:
- Chẳng lẽ em có liên hệ với hắn ta?
Bạch Tình Đình không phủ nhận, nói:
- Hắn và bạn học của em đều tới thành phố Vọng Hải, rốt cuộc bọn họ đến thành phố Vọng Hải để làm gì em cũng không rõ ràng lắm, nhưng em cứ có cảm giác cái tay Johann Vương đó rất đáng sợ, em không thể nói tại sao mình lại có cảm giác như vậy, nhưng nó vẫn cứ hiện hữu!
Diệp Lăng Phi vừa nghe đến đó, lông mày lập tức nhíu lại, hắn dường như đã khôi phục tinh thần, lập tức nói với Bạch Tình Đình:
- Tình Đình, em kể lại tình hình lúc em tiếp xúc với Johann Vương cho anh biết, phải thật rõ ràng cụ thể, không được bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào!