Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi vừa thấy Tần Dao nhắn tin thì trong lòng liền cảm thấy lo lắng, có một dự cảm không tốt. Theo như hắn biết thì Tần Dao là một cô gái rất kiên cường. Vậy mà trong tin nhắn nàng lại viết như vậy thì chắc là nàng đã bị tổn thương rất lớn cho nên mới nghĩ đến việc tự sát. Diệp Lăng Phi lập tức gọi điện thoại lại cho nàng, sau bảy tám hồi chuông, nàng mới bắt máy.

- Có chuyện gì xảy ra vậy?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Diệp đại ca, bây giờ em muốn gặp anh, rất muốn gặp anh.

Đầu dây bên kia truyền tới tiếng khóc của Tần Dao.

Trong lòng Diệp Lăng Phi thầm cảm thấy lo lắng. Nghe thấy tiếng khóc của Tần Dao hắn biết rằng tình hình không khả quan. Diệp Lăng Phi nhăn lông mày lại, thẩm phỏng đoán chuyện mà Tần Dao có thể gặp. Tần Dao tự tử định tự tử như vậy khả năng lớn nhất là bị người khác lừa gạt. Nghĩ tới chuyện trước kia ở khu nhà trọ Trí Thức, lông mày Diệp Lăng Phi lập tức nhăn lại, liệu nàng có bị người khác…

Nghĩ tới đây Diệp Lăng Phi vội vàng hỏi:

- Tần Dao rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Nói cho anh anh nhất định sẽ giúp em.

Tần Dao chỉ khóc chứ không chịu nói gì, kiên quyết muốn gặp Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy nàng như vậy biết rằng hỏi tiếp cũng không có kết quả vì vậy sau khi hỏi nơi nàng đang ở xong, Diệp Lăng Phi liền cúp điện thoại.

- Tiểu Diệp, có chuyện gì vậy?

Tiền Thường Nam nhìn Diệp Lăng Phi nghe điện thoại nãy giờ, sau khi hắn cúp điện thoại, Tiền Thường Nam liền đi tới, vỗ vai Diệp Lăng Phi hỏi.

- Tiền phó tổng, tôi có chút chuyện cần phải giải quyết, không thể đi chơi cùng các anh được.

Diệp Lăng Phi xin lỗi nói.

- Tiểu Diệp, không sao, lần sau chúng ta đi chơi cũng được, nếu có khó khăn thì cứ tìm tôi, nếu có thể tôi sẽ giúp đỡ cậu.

- Cám ơn.

Diệp Lăng Phi không có tâm tình nói chuyện với Tiền Thường Nam nữa, hắn cất tiếng sau đó vội vã rời khỏi.

Chu Tuấn đi tới gần Tiền Thường Nam, nhìn theo bóng lưng Diệp Lăng Phi rời đi nhếch miệng nói:



- Phó tổng, tôi thấy tiểu tử này có vẻ hơi ngu ngốc, không biết có nghe chúng ta hay không.

Tiền Thường Nam cười lớn nói:

- Ngốc thì không tốt sao? Tương lai nếu như hắn không nghe lời của chúng ta,thì xử lý hắn, ta không tin một tên tiểu tử vừa mới tới công ty lại có thể làm gì được ta.

Diệp Lăng Phi tìm mãi mới thấy học viện ngoại ngữ. Bởi vì hôm nay là thứ bảy cho nên học sinh đứng ở cổng trường rất nhiều. Diệp Lăng Phi đem xe đỗ ở bãi đỗ học viện rồi cất bước đi vào trong đó.

Diệp Lăng Phi nhìn lướt qua cổng thì nhìn thấy hai gã bảo vệ đang đứng ở đó nói chuyện với nhau, hoàn toàn không chú ý đến cửa ra vào.

Diệp Lăng Phi dễ dàng đi vào trong học viện ngoại ngữ, đi ở trên sân trường học viện là một số học sinh nhỏ tuổi. Diệp Lăng Phi có một cảm giác mình đã già, nhớ lúc trước khi mình còn trẻ, bởi vì sinh tồn mà liều mạng, chưa từng bao giờ được như những sinh viên kia.

Theo lời nói của một thanh niên đeo kính thì Tần Dao hiện đang ở tầng ba khu Bắc ký túc xã. Diệp Lăng Phi đi tới cửa ra vào tòa nhà ký túc xá thì thấy đây là một tòa ký túc xá bảy tầng, bên cạnh lầu chính là một cửa nhỏ, có một người phụ nữ trung niên ở đó, chắc là nhân viên quản lý.

Vì bây giờ là chiều cuối tuần cho nên các nữ sinh ở đây đều ăn mặc đẹp đẽ. Một số người ngó Diệp Lăng Phi, trong lòng thầm nghĩ không biết người đàn ông này tới đây để làm gì.

Diệp Lăng Phi xác nhận được phòng số ba liền cất bước vào trong đó. Vừa đi vài bước đã nghe thấy ở bên cửa nhỏ truyền đến tiếng quát:

- Đứng lại, anh đến đây làm gì?

Một người phụ nữ tiến lên ngăn ở trước mặt Diệp Lăng Phi.

- Đến để tìm người.

Diệp Lăng Phi tự nhiên trả lời.

- Không biết anh tìm cô gái nào trong ký túc xá này, đàn ông không được phép đi vào đây. Nếu như anh tìm người thì đứng ngoài chờ, không được phép tiến vào bên trong.

Người phụ nữ kia chuẩn bị chụp lấy cổ áo Diệp Lăng Phi , trong lòng nàng thầm nghĩ “Không chỉ ngươi mà ngay cả một con kiến cũng đừng hòng tiến vào trong ký túc xá”

Lúc người phụ nữ này sắp đụng vào cổ áo của Diệp Lăng Phi thì đột nhiên Diệp Lăng Phi cất tiếng quát:

- Dừng tay, nếu như cô dám đụng vào người tôi, tôi sẽ lập tức phế cô.



- Quả nhiên lời nói này đã chế trụ được người phụ nữ. Chưa có nam nhân nào tiến vào trong ký túc xá mà dám mạnh miệng như thế. Diệp Lăng Phi nói những lời này cũng chỉ vì hắn lo lắng cho Tần Dao, sợ rằng trong lúc nghĩ quẩn, Tần Dao lại làm việc ngu ngốc, như vậy có hối hận cũng không kịp, bởi vậy lúc này không phải là lúc nhẫn nại.

Ánh mắt hắn lóe sáng, mục quang bắn vào trong mắt người phụ nữ kia.

- Tôi cho cô biết, nếu như cô làm tôi chậm trễ trong việc tìm người, tôi sẽ cho cô chết rất thê thảm.

Diệp Lăng Phi nói xong, không thèm để ý nũa, tiến thẳng lên bậc cầu thang.

Sau khi Diệp Lăng Phi biến mất trên bậc cầu thang, người phụ nữ kia mới hồi phục lại tinh thần. Trong lòng nàng run lẩy bẩy, không có lá gan tiếp tục gây rối với Diệp Lăng Phi nữa. Nàng ngoài cứng trong mềm, dựa vào thân phận quản lý ký túc xá của mình mà đã hù dọa rất nhiều nam sinh muốn vào thăm nữ sinh,.

Nhưng bây giờ, nàng đã sợ hãi, làm sao dám quản tiếp.

Nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn người đàn ông này tiến vào trong ký túc xá được. Chuyện đến nước này nàng cũng đảm đương không nổi, vội vàng trở về phòng lấy điện thoại gọi cho bảo vệ trường học.

Diệp Lăng Phi đi tới lầu ba, dọc theo hành lang tìm tới phòng 305. Sau khi hắn gõ cửa xong không hề có bất cứ lời đáp lại nào. Diệp Lăng Phi nín thở nghe ngóng thì thấy quanh đó tới một tiếng khóc rất nhỏ.

Bỗng nhiên, một nữ sinh ở phòng ký túc xá kế bên thấy Diệp Lăng Phi đang đứng ở cửa ra vào thì cảnh giác hỏi:

- Anh tìm ai?


Diệp Lăng Phi nhìn lại thì thấy nữ sinh này phần trên mặc một chiếc áo khoác màu trắng, bên dưới mặc một chiếc váy màu đen uốn nếp, tóc vài xõa ngang vai, cao chừng khoảng một mét bảy lăm. Hơn nữa lúc này nàng mặc giày cao gót cho nên so với Diệp Lăng Phi cũng không thấp hơn bao nhiêu lắm. Cô gái này rất xinh đẹp, nhưng so với Tần Dao thì ôn nhu hơn một chút.


- Tôi tìm Tần Dao.


Diệp Lăng Phi nói.


Cô gái nhìn hành lang khong có ai, lúc này mới dùng ngón tay chỉ vào phòng số 305, sau đó trở lại phòng của mình.


- Thật là một cô gái kỳ quái.


Diệp Lăng Phi thầm nghĩ trong lòng:”Giống như là đang sợ hãi điều gì vậy”


Hắn không nghĩ thêm nữa, đẩy cửa phòng ký túc xá ra, sau khi cửa phòng được mở, Diệp Lăng Phi nhìn thấy một cô gái đầu tóc rối bời ở bên giường, quả nhiên là Tần Dao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK