- Nhanh lên đi, tôi còn có việc, anh có cái gì thì lấy ra đi!
Gã đàn ông đeo kính đó lấy ra từ trong ba-lô của mình sáu bảy tấm ảnh, đưa cho Diệp Lăng Phi, anh ta nói:
- Đây là những gì tôi chụp được chiều nay!
Diệp Lăng Phi nhìn nhìn một lát, phát hiện những bức ảnh này đều chụp Bạch Tình Đình ngồi với một người đàn ông ở trong một quán trà, cũng không có hành động thân mật gì cả, Diệp Lăng Phi không cảm thấy gì không ổn, hắn quơ quơ mấy tấm ảnh chụp trong tay, hỏi:
- Chỉ có thế này thôi sao?
- Đây là do tôi chụp chiều nay, chẳng lẽ số ảnh này vẫn chưa thể nói rõ vấn đề sao? Tôi tin là chỉ cần đem những bức ảnh này đến cho tòa soạn báo, tòa soạn báo nhất định sẽ cho không ít tiền đâu!
Diệp Lăng Phi cười cười, hắn nhét mấy bức ảnh đó vào tay của gã đàn ông đeo kính kia, nói:
- Nếu anh đã cho là như vậy thì tùy anh thôi, anh có thể đi được rồi!
- A... này...!
Gã đeo kính bị Diệp Lăng Phi đẩy ra khỏi xe, gã kia liên tục chửi mắng, tỏ ra cực kỳ bất mãn. Diệp Lăng Phi chẳng thèm để ý đến mấy chuyện đó, theo Diệp Lăng Phi thấy, Bạch Tình Đình đi ra làm việc sẽ tiếp xúc với những chuyện này, hắn không thể yêu cầu Bạch Tình Đình không gặp gỡ những người đàn ông khác, về phần tại sao Bạch Tình Đình lại gặp mặt người đàn ông đó ở quán trà, có lẽ còn có nguyên nhân khác. Diệp Lăng Phi cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy cái gã đeo kính vừa rồi khiến cho người ta chán ghét, làm hại mình còn tưởng rằng cái tên đó là một kẻ biến thái, nếu không thì Diệp Lăng Phi cũng không rời khỏi quán bar về nhà. Bất kể thế nào đã về nhà rồi, Diệp Lăng Phi cũng không muốn đi tiếp nữa. Lúc hắn về đến nhà, Bạch Tình Đình đã về rồi. Diệp Lăng Phi tắm rửa, sau đó ở bên Diệp Mính Đình và Chu Hân Mính một lát, mới đến thư phòng gặp Bạch Tình Đình. Cửa thư phòng bị khóa trái, Diệp Lăng Phi gõ gõ cửa, chỉ nghe thấy tiếng bước chân, Bạch Tình Đình mở cửa thư phòng ra, sau đó quay trở lại trước laptop của mình.
- Em làm gì vậy, nhốt mình trong thư phòng không chịu ra ngoài!
Diệp Lăng Phi đi tới, ánh mắt đảo qua cái laptop của Bạch Tình Đình, phát hiện Bạch Tình Đình đang lên mạng, cũng không có gì khác thường, chẳng lẽ Bạch Tình Đình chỉ lên mang thôi sao? Diệp Lăng Phi lưu ý đến một điểm là Bạch Tình Đình đang online QQ, chỉ là ngay sau khi Diệp Lăng Phi đi vào, cô thoát khỏi QQ, quay sang phía, Diệp Lăng Phi, nở một nụ cười thật tươi, đáp:
- Không có gì đâu, em chỉ đang tra cửu một chút mà thôi!
- Vậy à!
Diệp Lăng Phi đi đến sau lưng Bạch Tình Đình, hắn ghé môi định hôn Bạch Tình Đình, nhưng không ngờ Bạch Tình Đình lại dùng tay bịt miệng Diệp Lăng Phi lại, nói:
- Hôi chết mất, ông xã, cả người toàn mùi rượu, tối hôm nay không cho phép anh ngủ trong phòng ngủ!
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Anh không vào ngủ, chẳng lẽ em ngủ một mình sao?
Bạch Tình Đình trợn trừng hai mắt, cười nói:
- Đương nhiên rồi, em muốn ngủ một mình, tránh để Hân Mính cứ nói là em chiếm l ông xã anh làm của riêng, ông xã, tối hôm nay anh sang phòng Hân Mính đi, em muốn nhủ một mình!
Lúc mới đầu Diệp Lăng Phi còn cho rằng Bạch Tình Đình đang nói đùa với hắn, nhưng hiện giờ Diệp Lăng Phi lại cảm thấy đó không phải là nói đùa, Bạch Tình Đình nói vậy thì sẽ làm thật, buổi tối Bạch Tình Đình thật sự không cho Diệp Lăng Phi vào phòng ngủ, nói không chừng đây là Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình đã thương lượng trước với nhau rồi, Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Vậy được rồi, buổi tối anh đã sang phòng Hân Mính, à, đúng rồi, Tình Đình, chiều nay em đi làm, có chuyện gì không?
- Không có chuyện gì đâu, chỉ là đến công ty xem một lát, sau đó, em và chị em đi tham gia buổi tiệc rượu thôi!
Bạch Tình Đình ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, chị của em còn nhắc với em về chuyện tiền nong, chị ấy nói anh lừa gạt chị ấy, quỹ từ thiện chưa có đồng nào cả!
- À, chuyện đó thì đúng là anh quên mất, dạo này bận quá không thể nào dứt ra được!
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Anh biết rồi, để anh đi thu xếp chuyện này, bà xã, chiều nay em thật sự đến công ty, không đi chỗ nào khác sao?
- Tất nhiên rồi, anh nghĩ em đi đâu chứ?
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy, cô bỗng nhiên đứng dây, hôn nhẹ lên môi Diệp Lăng Phi một cái, nói:
- Ông xã, anh đừng nghĩ lung tung nữa, mau đi ra đi, em còn phải làm việc đây!
Nói xong, Bạch Tình Đình dùng hai tay trợ giúp Diệp Lăng Phi đi ra khỏi phòng, Diệp Lăng Phi không ở lại quá lâu, hắn rời khỏi thư phòng. Khi Chu Hân Mính nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi vào gian phòng của mình, cô cảm thấy hơi ngạc nhiên, hỏi:
- Ông xã, anh không đi ngủ sao?
- Không có, anh chạy đến chỗ này rồi!
Diệp Lăng Phi đặt mông ngồi xuống giường, cởi cúc áo ra, để lộ ra bộ ngực cường tráng, Chu Hân Mính cười hỏi:
- Sao Tình Đình lại đuổi anh ra khỏi phòng thế?
- Anh không biết, tóm lại, anh cũng muốn ngủ ở đây!
Diệp Lăng Phi dường như đã quyết định, ôm Chu Hân Mính vào trong lòng, bờ môi hôn hít cái cổ thon dài của Chu Hân Mính, sau đó hôn lên môi, hai cái lưỡi nóng bỏng xoắn xuýt lấy nhau, Chu Hân Mính không hỏi nhiều, cô chỉ ôm chặt cổ Diệp Lăng Phi, nhắm mắt lại, hưởng thụ tất cả. Diệp Lăng Phi tách hai chân Chu Hân Mính ra, môi hắn hôn lấy vùng nhạy cảm, nương theo tiếng thở gấp mê người của Chu Hân Mính cái, hai tay Diệp Lăng Phi tiếp tục giữ lấy hai chân Chu Hân Mính, tiến vào trong cơ thể cô. Không biết vì sao mà dục hỏa trong người Diệp Lăng Phi lại mãnh liệt như vậy, từng đợt va chạm khiến cho Chu Hân Mính chỉ còn biết rên rỉ, so với trước kia thân thể đầy đặn của Chu Hân Mính lại càng mang theo một cảm xúc khác, điều này khiến cho Diệp Lăng Phi không khỏi so sánh cô với Trần Ngọc Đình, hắn phát hiện thân thể Chu Hân Mính không chỉ có vẻ đầy đặn thục nữ như Trần Ngọc Đình mà còn có một hương vị khác. Chu Hân Mính thật sự không ngờ Diệp Lăng Phi lại mãnh liệt như vậy, không nhịn được phải cầu xin tha thứ, đã lâu không cùng Diệp Lăng Phi ân ái mãnh liệt như vậy, lần này thật sự cô cảm thấy không chịu nổi.
Liên tiếp hai ba lần cao trào qua đi, Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi đều rã rượi nằm xuống giường, Diệp Lăng Phi không nghĩ xem rốt cuộc tại sao Bạch Tình Đình không để cho mình vào phòng ngủ. Diệp Lăng Phi sáng sớm rời giường, dựa theo thói quen từ lâu của hắn lại tiếp tục chạy bộ buổi sớm, nơi này chung quy không bằng biệt thư Dương Quang, chỉ là biệt thự ở đó đã bị phá hủy rồi. Diệp Lăng Phi lại nghĩ tới những hành vi của Bạch Tình Đình tối qua, luôn cảm thấy trong chuyện này còn có nguyên nhân khác, Bạch Tình Đình đang yên đang lành sao lại không để ý đến mình chứ? Thậm chí còn không để cho mình vào phòng ngủ, lúc chiều, rõ ràng cô đi gặp một người đàn ông khác, vì sao Bạch Tình Đình lại không nói cho mình chứ? Chẳng lẽ..., không thể nào, sẽ không đâu, Bạch Tình Đình sao lại làm những chuyện như vậy chứ?
Diệp Lăng Phi cảm thấy tâm tình rối loạn, nhất là tối hôm qua lúc hắn hỏi thăm Bạch Tình Đình về chuyện buổi chiều cô đi đâu, Bạch Tình Đình rõ ràng có chút bối rối, trước đó Bạch Tình Đình đang khó chịu vì trên người Diệp Lăng Phi có mùi rượu, không muốn để cho Diệp Lăng Phi hôn cô, nhưng sau đó Bạch Tình Đình lại chủ động muốn hôn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có chút cổ quái, nhưng trong lúc nhất thời lại không rõ nguyên nhân từ đâu. Sau khi chạy xong một vòng, về tới biệt thư, hắn vào phòng tắm, trong lòng lại tiếp tục suy nghĩ xem rốt cuộc Bạch Tình Đình làm sao. Trong lúc hắn đang chậm rãi tắm rửa, giọng nói của Chu Hân Mính vang lên, cô nói:
- Ông xã, điện thoại của anh này!
- A, em lấy cho anh!
Diệp Lăng Phi nói xong liền trần truồng mở cửa phòng tắm ra, chuyện này không có gì phải xấu hổ cả, đều là vợ mình mà. Diệp Lăng cầm lấy điện thoại di động, chợt nghe thấy giọng nói của Trương Tuyết Hàn vang lên trong điện thoại:
- Diệp đại ca, hôm nay em và Tiêu Tiếu muốn đi cắm trại dã ngoại, nghe nói anh đã về rồi, Tiêu Tiếu muốn hỏi là anh có định đi cùng không?
- Cắm trại dã ngoại đúng không, đó là chuyện hay mà, đã lâu lắm rồi anh chưa đi, ừm, anh cũng tham gia!
Diệp Lăng Phi đáp ứng,
- Lát nữa anh sẽ gọi điện thoại lại cho các em!