Diệp Lăng Phi nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Tiếu cùng Trương Tuyết Hàn liền đoán được nhất định là vừa rồi tiểu tử kia nói một ít chuyện khó chịu, chọc Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn. Vẻ mặt Trương Tuyết Hàn trắng bệch, trên mặt có nét giận dữ, nhưng nàng vẫn cắn chặt môi. Trái lại, Tiêu Tiếu vẫn cười lạnh không nói gì, tựa hồ có sát tâm.
Vu Tiêu Tiếu ra hiệu Diệp Lăng Phi đưa tai đến bên cạnh nàng, nàng kề sát bên tai Diệp Lăng Phi thấp giọng nói:
- Vừa rồi ta gọi điện thoại cho Tiểu Bá Vương, ngươi cứ chờ xem trò hay đi!
- Tiểu Bá Vương là ai?
Diệp Lăng Phi thấp giọng hỏi.
Vu Tiêu Tiếu hướng về phía Trương Tuyết Hàn, thấp giọng nói:
- Em trai Tuyết Hàn, một tiểu tử không sợ trời không sợ đất.
Diệp Lăng Phi cũng không hỏi nữa, hiện tại hắn thầm nghĩ chờ xem kịch vui thôi. Đám người Hứa Trung Ân bên cạnh cũng không phát hiện Diệp Lăng Phi, vừa rồi khi Diệp Lăng Phi đi ra nghe điện thoại, vừa vặn gặp thoáng qua đám người Hứa Trung Ân. Hứa Trung Ân cùng ba tên lưu manh kia đi học viện Nghệ Thuật dạo qua một vòng, không tìm được mục tiêu thích hợp. Tên lưu manh được Hứa Trung Ân gọi là Hạo ca gọi điện thoại tìm một tiểu thư đến chơi đùa, những người này vốn định lái xe tới nội thành chơi, nhưng cảm giác có chút đói bụng, nên trước hết tùy tiện tìm một nhà hàng, chuẩn bị ăn chút cơm, uống chút rượu, an ủi dạ dày rồi nói sau.
Hứa Trung Ân sao có thể nghĩ đến chuyện sẽ trùng hợp như thế, vừa vặn khi Trương Tuyết Hàn, Vu Tiêu Tiếu cùng với Diệp Lăng Phi vừa ngồi vào cái bàn bên cạnh, đúng lúc này bọn họ nói chuyện phiếm, lại còn nói một ít lời thô tục có liên quan đến Vu Tiêu Tiếu cùng Trương Tuyết Hàn. Đám người này hồn nhiên chưa phát giác ra, vẫn còn uống rượu, ở chỗ này khoác lác. Khoảng hơn hai mươi phút đồng hồ sau, bốn thanh niên trẻ tuổi, đầu cua từ bên ngoài nhà hàng đi tới, bốn tên này thoạt nhìn đều có vẻ rất mạnh, nhất là tiểu tử dẫn đầu cao hơn 1 mét 7 kia, thật đúng là nhìn hết sức mạnh mẽ. Khuôn mặt có làn da ngăm đen khỏe mạnh.
Tiểu tử dẫn đầu này chính là em trai của Trương Tuyết Hàn - Trương Đông Dương, hắn vừa đi đến, liền nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu gọi hắn đi tới. Trương Đông Dương bước nhanh tới, nhìn thấy Trương Tuyết Hàn cắn môi không nói gì. Hắn đối với bà chị họ này của mình vô cùng thân thiết, ai bảo trước khi hắn đi học, cha mẹ hắn đã nhiều lần dặn dò phải quan tâm đến chị của mình. Vừa nhìn chị mình tức giận, Trương Đông Dương liền trừng mắt lên. Hắn biết tính cách chị mình. Mình hỏi chị cũng không hỏi được, tốt hơn hết là hỏi Vu Tiêu Tiếu. Hắn cũng rất quen thuộc với Vu Tiêu Tiếu, liền hỏi:
- Tiêu Tiếu tỷ, mấy kẻ đó đang ở đâu?
Vu Tiêu Tiếu chỉ vào bàn bên cạnh, nói:
- Chính là bốn tên kia.
Trương Đông Dương cũng không nhiều lời. Mang theo ba gã bạn học của mình chạy sang chỗ của đám người Hứa Trung Ân, không đợi Hứa Trung Ân và ba tên lưu manh kia hiểu được chuyện gì, Trương Đông Dương đã cầm một cái ghế đập vào mặt tên có vết sẹo ở gần mình nhất. Đầu tên mặt sẹo kia lập tức tuôn ra đầy máu, ba gã bạn học kia của Trương Đông Dương cũng không đứng nhìn, mỗi người đều cầm một cái ghế đập tới.
Vu Tiêu Tiếu đột nhiên nghĩ đến một chuyện trọng yếu. Hứa Trung Ân kia nói như thế nào cũng là người có bối cảnh. Nếu gây ra chuyện sẽ rất khó giải quyết. Chờ khi nàng nghĩ muốn nhắc nhở Trương Đông Dương cũng đã chậm. Hứa Trung Ân đã bị đập cho nằm bẹp trên mặt đất.
- Tên họ Hứa kia không thể đánh.......
Vu Tiêu Tiếu vừa mới nói mấy câu. Đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời nói:
- Tên tiểu tử kia có thân phận gì?
- Hắn là Hứa Trung Ân, con trai phó chủ nhiệm Hội Đồng Nhân Dân Thành Phố - Hứa Lạc Sơn.
Vu Tiêu Tiếu thốt ra.
- Sợ cái gì. Chỉ cần không bị đánh chết là được.
Diệp Lăng Phi hai tay giữ tấm bình phong thò đầu lên trên. Cười ha hả nói:
- Các huynh đệ, đánh mạnh vào. Mấy tên tiểu tử này đều là lưu manh. Đây là các ngươi vì dân trừ hại. Người dân thành phố Vọng Hải sẽ nhớ kĩ tên các ngươi. A. Tốt nhất không nên đánh chết. Đỡ gặp phiền toái. Đánh cho bọn chúng nhớ đời là được rồi.
Diệp Lăng Phi vừa nói ra. Ngay cả Trương Tuyết Hàn vẫn cắn môi giữ im lặng cũng không nhịn được cười hì hì. Vu Tiêu Tiếu chỉ bất đắc dĩ lắc đầu. Giang hai tay ra nói:
- Tuyết Hàn. Nhìn thấy chứ. Đây là bản chất của sư phụ ta. Đổi trắng thay đen. Khụ. Ta thấy tiểu tử họ Hứa này phải bị thương không nhẹ.
Diệp Lăng Phi thấy đã đánh khá lâu rồi. Hô:
- Mọi người chú ý một chút nha. Thời gian cũng đã lâu rồi. Tùy tiện đánh vài cái nữa. Kết thúc công việc đi thôi.
Trương Đông Dương cũng không ngu, vừa nghe Diệp Lăng Phi nói thế, hung hăng đạp Hứa Trung Ân nằm trên mặt đất một cước, gọi bạn học của mình, chạy nhanh ra khỏi nhà hàng. Hứa Trung Ân đầu đầy máu, từ trên mặt đất đứng lên, lảo đảo hai vòng, rốt cuộc nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang cười ha hả nhìn hắn, hắn lảo đảo vươn tay phải chỉ vào Diệp Lăng Phi căm hận nói:
- Là... Là mày, tao.... tao muốn mày phải hối hận.
Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:
- Cứ tùy tiện, dù sao tao chỉ là người xem , chuyện này cũng không có chút quan hệ nào với tao.
Chuyện này quả thật rất phiền toái, ba tên lưu manh kia còn dễ nói chuyện, nhưng dính dáng đến Hứa Trung Ân, vậy tính chất liền trở nên phiền toái. Cảnh sát nghe tin chạy tới không dám chậm trễ, đem những người liên can bao gồm Trương Tuyết Hàn, Vu Tiêu Tiếu, Diệp Lăng Phi đều đưa về thẩm vấn.
Bốn người Hứa Trung Ân được đưa vào bệnh viện, Hứa Lạc Sơn cũng rất nhanh nhận được tin tức này, lập tức gọi điện thoại cho sở trưởng khu Học Phủ yêu cầu nghiêm túc xử lý chuyện này. Trong điện thoại Hứa Lạc Sơn rất nghiêm khắc, đem chuyện này tô vẽ thành hành vi ác liệt có tính chất xã hội đen, ban ngày ban mặt, lại dám động thủ đánh người.
Trưởng công an khu Học Phủ - Lý Bân cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, ở hắn trong khu hắn quản lý lại phát sinh loại chuyện này. Hắn hiểu rõ ràng ý tứ của Hứa Lạc Sơn, đem vụ án này xác định là vụ án mang tính chất xã hội đen đánh người trả thù, mệnh lệnh cho thủ hạ nhất định phải nghiêm túc xử lý, cho hắn một câu trả lời thuyết phục.
Có sở trưởng ra lệnh, cảnh sát này đã có chủ ý, đem một mình Diệp Lăng Phi vào trong phòng thẩm vấn, muốn tiến hành thẩm vấn. Mà mặt khác, cũng cho nhân viên ghi hồ sơ đối với Tiêu Tiếu cùng Trương Tuyết Hàn, cảnh sát kia cố ý dẫn dắt hai vị mỹ nữ này đem vụ án này hướng tới tính chất xã hội đen trả thù. Vu Tiêu Tiếu là người thông minh ra sao, vừa nhìn đã biết chuyện lần này phiền toái lớn rồi. Nàng vội vã gọi điện thoại cho cha mình, nói tóm tắt mọi chuyện một lần, cố ý nhấn mạnh rằng chuyện lần này là Đông Dương dẫn người đánh con trai phó chủ nhiệm Hội Đồng Nhân Dân thành phố Vọng Hải, mà công an khu này thẩm vấn cố ý đưa chuyện này mang tính chất xã hội đen, mà một người bạn vô tội của nàng đã bị dính dáng đến.
Cha của Vu Tiêu Tiếu là Vu Chấn ở trong điện thoại không tỏ thái độ, chỉ dặn dò Vu Tiêu Tiếu không cần kinh hoảng, đem mọi chuyện nói ra. Sau đó, Vu Chấn liền gọi điện thoại cho Bộ công an, muốn Bộ công an nhúng tay vào vụ án này.
Bộ công an ý thức được cảnh sát thành phố Vọng Hải lần này có thể đã chọc phải phiền toái lớn. Vu thị trưởng tự mình gọi điện thoại cho Bộ công an, tuy chỉ nói là một vụ án hắn nghe được từ con gái mình, hy vọng Bộ công an ra mặt, không nên tạo thành án oan sai. Nhưng trong chuyện này bao hàm rất nhiều thứ, Vu Chấn là ai, thị trưởng một thành phố, mà cha người ta đang công tác ở Trung Ương. Người của Bộ công an không dám chậm trễ, lập tức gọi điện thoại đến Cục công an thành phố Vọng Hải.
Trong cục công an, Triệu Thiên Khiếu đang nói chuyện với Chu Hân Mính ở phòng làm việc. Vừa vặn điện thoại Bộ công an gọi tới đây. Chờ Triệu Thiên Khiếu nghe điện thoại xong, tức giận đến vỗ bàn, mắng:
- Lý Bân này đúng là ngu xuẩn, lần này chọc phải phiền toái lớn rồi.
Nói xong, hắn chưa nói gì đã vội vàng nhấc điện thoại lên gọi đến đồn công an khu Học Phủ, ngay mặt mắng té tát Lý Bân, ra lệnh Lý Bân lập tức đối đãi người ta cẩn thận, chờ hắn tự mình xử lý.
- Hân Mính, đi, theo tôi đi tới đồn công an khu Học Phủ.
Triệu Thiên Khiếu cầm mũ, vội vàng đi ra cửa. Chu Hân Mính không hiểu ra sao, nàng đi theo phía sau Triệu Thiên Khiếu, khó hiểu mà hỏi thăm:
- Cục trưởng, phát sinh chuyện gì?
- Lý Bân chọc phải một chuyện phiền phức lớn. Cụ thể thì đi trên đường nói sau.
Triệu Thiên Khiếu không có thời gian giải thích với Chu Hân Mính. Chỉ vội vàng đi ra khỏi phòng làm việc.
Lý Bân mới vừa tiếp điện thoại xong, một nữ công an vội vàng chạy vào phòng làm việc của Lý Bân.
- Đồn trưởng, đã xảy ra chuyện.
- Xảy ra chuyện gì mà như vậy, chẳng lẽ trời còn có thể sụp xuống sao.
Lý Bân bị Triệu Thiên Khiếu không đầu không đuôi mắng té tát, còn đang ức chế, tức giận hỏi.
- Đồn trưởng. Tôi thấy tôi không thể thẩm vấn hai cô gái kia.
Nữ công an này mới vừa rồi được Lý Bân sai đi, muốn dẫn dắt hai gã cô gái kia viết lời khai, đơn giản nghĩ muốn làm cho hai cô gái này dựa theo phương diện xã hội đen trả thù mà khai, nói cách khác, hai cô gái này cũng không thoát được liên quan. Chỉ là hai cô gái này đều ngậm miệng không nói, mặc cho cô ta hỏi như thế nào, hai cô gái trẻ tuổi này nhất định không nói. Nữ công an này đang định hù dọa các nàng, đồng sự bên kia đã vội vàng gọi điện thoại, nói rằng vụ án lần này rất khó giải quyết. Trong ba người này trừ bối cảnh nam nhân kia coi như đơn giản, chỉ là con rể tổng giám đốc tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, mặt khác hai cô gái kia căn bản không phải mấy tiểu nhân vật như bọn họ có thể dây vào được.
Nữ công an vừa nghe thiếu chút nữa ngã xuống dưới bàn. Cũng không dám thẩm vấn nữa, vội vàng đi tìm Lý Bân báo cáo. Lý Bân tiếp nhận phần tài liệu có liên quan tới thân phận hai cô gái này, hít vào một hơi, hắn liền cảm giác trong đầu nổ một tiếng, trong lòng biết lần này xem như thật sự chọc tới phiền toái lớn rồi. Thân phận hai cô gái này đều không phải là người bình thường có thể đắc tội, trong lòng Lý Bân mắng chửi thậm tệ tên Hứa Lạc Sơn này, không chỉ nói Hứa Lạc Sơn, mà ngay cả thư kí thị ủy tự mình gọi điện thoại muốn mình tra vụ án này, hắn cũng không dám tra xét nữa.
- Mau mời hai cô gái kia vào đây.
Lý Bân mới vừa nói xong, liền vội vàng đứng lên, nói:
- Hay là ta tới mời đi, lần này xem như phiền phức rồi, thật sự là phiền phức lớn.
Lý Bân vội vã muốn đi mời hai cô gái kia vào phòng làm việc của mình, mới vừa đi đến cửa phòng thẩm vấn, liền nhìn thấy năm sáu cảnh sát đang dùng sức phá cửa.
- Các ngươi làm cái gì vậy?
Lý Bân hiện tại tức giận đến thiếu chút nữa điên rồi, không rõ thủ hạ của mình chạy đến phòng thẩm vấn phá cửa làm gì.
- Đồn trưởng, tiểu Lý cùng tiểu Vương ở bên trong thẩm vấn tên nam nhân bị mang về kia.
Có người nói.
- Vậy các ngươi đạp cửa làm cái gì!
Lý Bân hoàn toàn bị tức đến hôn mê, cơ hồ là quát lên.
- Nhưng là.... Nhưng là, tiểu Vương cùng tiểu Lý đang hô cứu mạng!
Đầu Lý Bân hoàn toàn rối loạn rồi, đến khi cửa sắt mở ra bị từ bên trong, liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi cười ha hả đứng ở cửa, hai gã cảnh sát kia bị còng trên ghế, cả người bọn họ trên dưới đều là nước chảy từng giọt từng giọt, nước đá từ thân thể bọn họ chảy xuôi xuống mặt đất. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Ông chính là đồn trưởng sao, thủ hạ của ông mới vừa rồi chuẩn bị dùng phương thức này bức cung ta, ta cũng bất đắc dĩ, dù sao cũng muốn biết nếu đổ nước lạnh lên trên người ta sẽ có hậu quả gì, không thể làm gì khác đành bắt thủ hạ của ông làm thí nghiệm, trước mắt xem ra, loại thủ đoạn này rất tàn nhẫn, ta cũng không cần!
Vừa nói, Diệp Lăng Phi cầm còng tay đưa cho Lý Bân, cười ha hả nói:
- Làm phiền chút, nếu ông nghĩ muốn còng tay ta thì đổi lại một bộ còng tay ta không mở ra được, loại còng tay đơn giản này, một giây đồng hồ là ta có thể mở ra.
Có vài tên cảnh sát nắm súng lục, nòng súng nhắm vào Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không thay đổi sắc mặt, cười nói:
- Ta cho ông một đề nghị nữa. Làm phiền thủ hạ của ông dời đi họng súng, ta không phạm pháp bất cứ chuyện gì, đây là các người vu cáo, nếu như các ngươi không sợ tạo ra tranh chấp ngoại giao, các ngươi cứ việc nổ súng, nhưng ta cảnh cáo các ông, trong nháy mắt khi họ nổ súng, chính là lúc đám cảnh sát ở đây phải chết.
Những lời này vừa nói xong, vài tên cảnh sát vẻ mặt tức giận, đang chuẩn bị giáo huấn Diệp Lăng Phi. Lại nghe Lý Bân hét lớn một tiếng:
- Đám khốn kiếp này, mau buông súng.
Mấy tên cảnh sát đều choáng váng, không rõ là có chuyện gì xảy ra.
Diệp Lăng Phi cười vỗ vỗ vai Lý Bân, thấp giọng nói:
- Phiền ông lần sau lúc muốn bắt ta, điều tra kỹ bối cảnh của ta đi. Không phải ta hù dọa ông, ở thành phố Vọng Hải chỉ có một người có thể động đến ta, đó chính là Chu đội trưởng của cục cảnh sát các người, biết nguyên nhân không, bởi vì đó là nữ nhân của ta.
Diệp Lăng Phi nói xong, càn rỡ cười lớn từ trong đám người đi ra.
- Chu Hân Mính, ông trời của ta, sao vừa lại động phải một người không thể trêu vào như vậy.
Lý Bân lúc này suy nghĩ muốn chết cũng có, ba người hắn bắt về, người nào hắn cũng không dám động, trong lúc nhất thời. Lý Bân hy vọng đây chỉ là một giấc mộng. Chờ tỉnh mộng, hết thảy đều kết thúc.
Chỉ là giấc mộng này vẫn chưa tỉnh lại, hơn nữa nhất định sẽ là một cơn ác mộng.
Khi Triệu Thiên Khiếu cùng Chu Hân Mính vội vàng chạy tới, hai người đồng thời nhìn thấy Diệp Lăng Phi. Trong đầu Triệu Thiên Khiếu “ông” một tiếng, mất nửa ngày, chẳng lẽ người bị oan uổng kia là Diệp Lăng Phi sao. Ngày đó Triệu Thiên Khiếu tận mắt thấy Diệp Lăng Phi chỉ gọi một cuộc điện thoại. Liền có điện thoại từ Bắc Kinh bên kia gọi tới thành phố Vọng Hải, mà ngay cả hai người đứng đầu thành phố Vọng Hải - Chu Hồng Sâm và Điền Vi Dân nhận được cuộc điện thoại kia, cũng không dám chậm trễ, tuy hai người này không nói cho Triệu Thiên Khiếu là ai gọi điện thoại tới đây, nhưng Triệu Thiên Khiếu cũng không ngu, trong lòng đều biết, cuộc điện thoại này cũng không đơn giản, rất có khả năng là đại nhân vật ở Trung Ương tự mình gọi tới. Nếu nói như vậy, vậy nói rõ Diệp Lăng Phi này cùng vị đại nhân vật ở Trung Ương có quan hệ.
Sau khi Triệu Thiên Khiếu nhìn thấy Diệp Lăng Phi. Tưởng lầm là nhân vật ở Trung Ương kia trực tiếp gọi điện thoại đến Bộ công an. Mà Bộ không dám chậm trễ, trực tiếp gọi tới chỗ mình.
- Lý Bân. Ngươi, đồn trưởng này, ta nhất định phải đuổi ngươi, còn phải thẩm tra ngươi.
Lúc này Triệu Thiên Khiếu đã đi xuống quyết tâm, lần này không đẩy Lý Bân ra làm bình phong, tất cả cảnh sát thành phố Vọng Hải này sẽ gặp phải xui xẻo.
Chu Hân Mính nhìn thấy Diệp Lăng Phi ở trong đồn công an, trong lòng nhảy lên một chút. Nàng không ngờ Diệp Lăng Phi sẽ bị người ta vu cáo, cơn giận của Chu Hân Mính đã nổ ra rồi. Nếu nói ai khác là xã hội đen còn chấp nhận được, không nghĩ tới cảnh sát ở đây sẽ vu cáo Diệp Lăng Phi là xã hội đen. Chu Hân Mính tức giận nói:
- Ai bắt người, chứng cớ ở đâu?
Lần này Chu Hân Mính thật sự tức giận rồi, một đám cảnh sát trong đồn công an đầu đều bắt đầu cúi xuống, nhất là hai người mới vừa bị Diệp Lăng Phi thu thập kia, trong lòng tức giận bất bình, hai người mới vừa thay đổi một bộ cảnh phục khác, mới vừa rồi còn đang âm thầm tính toán làm sao chỉnh Diệp Lăng Phi, nhưng không nghĩ đến Chu đội trưởng đứng đầu đội cảnh sát lại tức giận như vậy. Muốn chứng cớ? Đi đâu tìm đây, vốn không có chứng cớ gì. Tuy nói có bốn người kia đang ở bệnh viện kiểm tra thương thế, nhưng không có chứng cớ có thể chứng minh vụ án này có liên quan với Diệp Lăng Phi. Hai gã cảnh sát này cũng không ngu, đã dự cảm được chuyện không ổn.
- Triệu cục trưởng, cảnh sát các ông sao có thể dùng tư hình bức cung.
Diệp Lăng Phi ngồi cười ha hả chỉ vào hai cảnh sát cúi đầu không nói lời nào kia nói,
- Chính là hai người bọn hắn, mới vừa rồi khi thẩm vấn ta, chuẩn bị dùng hình bức ta thừa nhận ta là xã hội đen, ông nói con người của ta tuân thủ luật pháp, sao lại đi làm xã hội đen đây. À, thật ra mấy người bị đánh kia giống như là xã hội đen, theo ta thấy có phải cảnh - phỉ (cảnh sát và cướp) cấu kết nhau hay không, cảnh sát lấy ta làm dê thế tội, thật là hay, nếu như Triệu cục trưởng không tự mình cho ta một câu trả lời thuyết phục, ta đây cũng chỉ có thể nghĩ đến biện pháp khác. Ta tin tưởng xã hội này là công bằng , luôn luôn có nơi nói lý.
- Diệp tiên sinh, đây có thể là hiểu lầm thôi, tôi sẽ tự mình đến xử lý chuyện này. Tôi thấy như vậy đi, ngài về nhà trước, bên này có gì cần ngài hợp tác , tôi sẽ tự mình gọi điện thoại cho ngài. À, Hân Mính, cô tiễn Diệp tiên sinh về nhà đi.
Triệu Thiên Khiếu biết Chu Hân Mính cùng Diệp Lăng Phi có quan hệ rất thân thiết, Triệu Thiên Khiếu trông cậy vào Chu Hân Mính có thể nói đỡ với Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính còn đang tức giận, thấy mình quát lên đám cảnh sát kia đều cúi đầu, cơn giận của Chu Hân Mính lại càng lớn hơn nữa, tay phải hung hăng đập lên bàn, chợt nghe ‘rầm’ một tiếng, dọa mọi người ở đây nhảy dựng hết lên.
- Các ngươi thân là cảnh sát, lại dám làm loại chuyện này, ta nói cho các ngươi biết chuyện này sẽ không để yên như vậy đâu, các ngươi có thể làm việc hay không, nếu không thể thì nói ra, tất cả về nhà. Mặc cảnh phục mà làm những chuyện như vậy, còn có mặt mũi đứng ở chỗ này à.
Chu Hân Mính quay sang Triệu Thiên Khiếu nói:
- Cục trưởng, tôi cho rằng trong chuyện này dính dáng đến vấn đề xã hội đen, có phải có thành viên cảnh sát kết bè kết đảng với xã hội đen hay không, tôi thấy toàn bộ những người này cần phải tiếp nhận điều tra, tôi sẽ điều thành viên cục cảnh sát tới đây, cho dù đem địa bàn khu Học Phủ đào lên ba thước đất, tôi cũng muốn hoàn toàn loại bỏ khối u ác tính xã hội đen ở đây.
Trong lòng Triệu Thiên Khiếu sợ hãi bất an, cha Chu Hân Mính trước mắt đã là thị trưởng thành phố Vọng Hải, tuy nói quyết định bổ nhiệm còn chưa đưa xuống, nhưng bất quá cũng chỉ là chuyện hai ba ngày sau. Nếu bên này mình không xử lý chuyện này cho tốt, Chu thị trưởng nhất định sẽ tự mình hỏi chuyện này, không cần nói lãnh đạo Bộ quan tâm, cho dù Chu thị trưởng chỉ quan tâm một chút, hắn liền ăn đủ.
Triệu Thiên Khiếu biết mình không thể trêu vào Chu Hân Mính, Chu Hân Mính vốn bạo lực, hơn nữa cha nàng có quyền lực như vậy, tuyệt đối không thể trêu vào . Triệu Thiên Khiếu vội vã an ủi nói:
- Hân Mính, cô không cần tức giận như vậy, trước hết cô hộ tống Diệp tiên sinh trở về, bên này đã có ta xử lý.
Triệu Thiên Khiếu vừa nói vừa dụ dỗ, lúc này Chu Hân Mính mới đáp ứng đưa Diệp Lăng Phi trở về nhà.
Chờ đám người Diệp Lăng Phi, Vu Tiêu Tiếu vừa đi, sắc mặt Triệu Thiên Khiếu liền trầm xuống tới, lớn tiếng quát:
- Lý Bân, đây là chuyện gì xảy ra, lập tức cho ta một câu trả lời.
Lý Bân lúc này liền cảm giác mình chết đi còn tốt hơn, mọi chuyện xong hết rồi. Sao quan hệ của ba người này, một người so với một người càng mạnh mẽ hơn vậy, vẻ mặt cầu xin nói:
- Cục trưởng, lần này nhất định phải giúp đỡ tôi.