- Cha ơi, cha có biết tên Phan Tốn kia ở thành phố Vọng Hải có có ý đồ bất chính với con không?
Vu Đình Đình vừa nói ra những lời này, hai vợ chồng Vu Hướng Dương đều ngây ngẩn cả người ra. Vu Hướng Dương vội vàng hỏi:
- Đình Đình, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?
- Cha, vốn con cũng không muốn nói ra, nhưng con lại không thể không nói, con sợ sau này Phan Tốn còn có thể tiếp tục làm vậy với con!
Vu Đình Đình kể lại chuyện xảy ra hôm đó, đương nhiên, cô dựa theo những lời Diệp Lăng Phi dạy cho mình, cố ý thêm mắm thêm muối, cường điệu mức độ nghiêm trọng của tình hình lúc đó.
- Cha, nếu như hôm đó không phải là có người đi ngang qua, đánh đuổi cái tên Phan Tốn kia, con thực sự không biết…!
Vu Đình Đình còn chưa nói hết câu. Vu Hướng Dương đã không nhịn được nữa, ông ta hung hăng nện tay phải lên mặt bàn, mắng:
- Cái thằng nhãi ranh thật là quá khốn nạn, tôi muốn báo cảnh sát, để cho nó phải ngồi tù!
Vu Hướng Dương vừa nói xong câu đó. Vu Đình Đình vội vàng nói:
- Cha à, dù sao cha và mẹ của Phan Tốn cũng là đồng nghiệp, con không muốn để mối quan hệ đồng nghiệp của cha lại bị rạn nứt, vốn con cũng không muốn nói ra chuyện này, là bởi vì con sợ sau khi con nói ra sẽ ảnh hưởng đến công việc của cha, hơn nữa, chuyện này cũng đã trôi qua lâu rồi, dù bây giờ con muốn tìm người nhân chứng kia cũng không tìm được nữa!
- Hừ, thằng Phan Tốn khốn kiếp kia, tôi sẽ không bỏ qua nó!
Vu Hướng Dương đứng lên, nói:
- Đình Đình, chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy!
Vu Hướng Dương nói, đi tới chỗ điện thoại cố định trong nhà, cầm lấy điện thoại, gọi điện thoại cho mẹ của Phan Tốn, đầu dây bên kia vừa bắt máy. Vu Hướng Dương bắt đầu mắng xối xả vào trong điện thoại. Vu Hướng Dương mắng mỏ xong, trước kia dập máy còn nói:
- Cô nói cho cái đứa con trai khốn nạn của cô biết, chuyện lần này đừng tưởng rằng cứ như vậy là xong, nếu như sau này nó mà còn dám quấn quít lấy con gái của tôi nữa, tôi sẽ cho nó ngồi tù đó!
- Bốp!
Vu Hướng Dương hung hăng đặt điện thoại vào chỗ cũ, ông ta xoay người lại, nói với Vu Đình Đình nói:
- Đình Đình, con yên tâm, chuyện này cha sẽ xử lý, chiều nay cha sẽ đi tìm tên nhãi ranh khốn kiếp đó ngay mặt hỏi cho rõ ràng. Hừ, cha đây cũng không phải là người dễ bắt nạt đâu, cha không chọc người khác, người khác cũng đừng tường có thể trêu chọc cha!
Tay Vu Hướng Dương này cũng quen biết một số người bạn. Vu Hướng Dương ngồi trên ghế salon, suy nghĩ hồi lâu, lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho một người bạn của mình trong ngành cảnh sát. Sau khi nói chuyện xong, Vu Hướng Dương đứng lên, nói:
- Tôi không ăn nữa đâu. Tôi và lão Hoàng ra ngoài ăn một bữa cơm!
Mẹ của Vu Đình Đình vội vàng nói:
- Ông chú ý một chút, chớ để xảy ra chuyện gì đấy!
- Trong lòng tôi tự biết có chừng mực mà, tôi chỉ cùng lão Hoàng trò chuyện một chút, lão Hoàng là cảnh sát, ông ấy hiểu chuyện này nên xử lý như thế nào!
Vu Hướng Dương nói.
- Chiều này tôi và lão Hoàng đi tìm cái thằng nhóc kia, từ nay về sau không thể để cái thằng nhóc mất dạy kia quấy rầy Đình Đình thêm lần nào nữa!
Phản ứng của Vu Hướng Dương tất cả đều nằm trong dự tính của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đã đoán được nhất định Vu Hướng Dương sẽ làm như vậy. Vu Đình Đình trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, buổi trưa vừa ăn cơm vừa cười nói trò chuyện với mẹ, vừa mới ăn xong bữa trưa, Vu Đình Đình đã lại chạy ra ngoài. Vu Đình Đình đi đến khách sạn mà Diệp Lăng Phi đang ở, kể lại phản ứng của cha mình cho Diệp Lăng Phi nghe. Diệp Lăng Phi nghe xong, tảng đá ở trong lòng mới được hạ xuống. Hắn nói với Vu Đình Đình:
- Đình Đình, chuyện của em ở đây anh có thể yên tâm rồi. Anh dự định ngày mai sẽ trở về thành phố Vọng Hải!
- Ngày mai sao?
Không chỉ có Vu Đình Đình, ngay cả Đường Hiểu Uyển cũng cảm thấy bất ngờ, đường Hiểu Uyển vừa mới ở cùng Diệp Lăng Phi tại Nam Dương này được có hai ngày mà thôi, vậy mà mai đã phải đi rồi, cô cảm thấy quá nhanh. Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Bây giờ cũng sắp đến tết Nguyên đán rồi, anh còn muốn thừa dịp năm mới chưa tới mà về nhà, bên nhà anh còn một đống chuyện phải giải quyết đó, Đình Đình, chờ em đón Tết xong quay về thành phố Vọng Hải, chúng ta sẽ lại ở cùng nhau!
Diệp Lăng Phi đã hạ quyết tâm. Vu Đình Đình mặc dù có chút luyến tiếc nhưng cũng đành phải như vậy thôi. Xử lý xong chuyện ở chỗ Vu Đình Đình, ngày hôm sau Diệp Lăng Phi đã lên đường quay về thành phố Vọng Hải. Trên đường trở về, trong lòng Diệp Lăng Phi rất thư thái, không còn giống như lúc hớt hơ hớt hãi chạy đến Nam Dương nữa, lúc về còn lòng vòng qua mấy thành phố khác, đến ngày 28 tháng chạp thì về đến thành phố Vọng Hải.
Mấy ngày giáp Tết này, thành phố Vọng Hải thời tiết đặc biệt lạnh, căn cứ theo dự báo của đài khí tượng thủy văn thành phố Vọng Hải, thành phố Vọng Hải sẽ đón một cái tết âm lịch lạnh nhất trong lịch sử. Dã Thú đưa Diệp Lăng Phi về nhà, lần này về đến nhà, Diệp Lăng Phi lại cảm giác được không khí ấm áp như mùa xuân về. Bạch Tình Đình, Vu Tiêu Tiếu hai người trong mấy ngày Diệp Lăng Phi không ở thành phố Vọng Hải, mỗi ngày đều ra phố mua đồ. Bạch Tình Đình trang hoàng cho cả biệt thự phải tràn ngập không khí rộn rã vui vẻ.
Diệp Lăng Phi về đến nhà, Bạch Tình Đình đi ra đón, nhào vào trong lòng Diệp Lăng Phi, kể lể nổi khổ tương tư của mình. Diệp Lăng Phi ôm lấy Bạch Tình Đình, an ủi:
- Bà xã, không phải là anh đã trở về rồi sao? À. Hân Mính đâu?
- Hân Mính quay về nhà của cậu ấy rồi!
Bạch Tình Đình nói.
- Mẹ của Hân Mính muốn Hân Mính về nhà cậu ấy, bác ấy muốn chăm lo cho Hân Mính!
- Ừ, vậy sao, thế cũng tốt, sau này anh có thể chạy đến đấy rồi!
Diệp Lăng Phi cười nói.
Bạch Tình Đình cũng không hỏi Diệp Lăng Phi rốt cuộc đã đi nơi nào, chờ Diệp Lăng Phi về. Bạch Tình Đình chuyển tới chuyển lui trước mặt Diệp Lăng Phi. Vu Tiêu Tiếu ở bên kia cũng chuyển đi chuyển lại. Diệp Lăng Phi bị hai người đẹp chuyển tới chuyển lui đến mức hoa mắt chóng mật, hắn nói:
- Hai người các em không thể ngồi yên một lát được sao, sao cứ đổi tới đổi lui trước mặt anh vậy!
- Đây không phải là vì nhớ anh sao?
Bạch Tình Đình cười nói.
- Ông xã, anh không biết chứ mấy ngày anh không ở nhà, Tiêu Tiếu luôn miệng nhắc tới anh đó!
- Tỷ tỷ, chị bịa chuyện, em không có như vậy mà!
Vu Tiêu Tiếu vừa nghe vậy, vội vàng nói:
- Em thấy chị mới nhớ Diệp đại ca ấy, ở trước mặt lúc nào cũng nhắc tới Diệp đại ca, Diệp đại ca!
Diệp Lăng Phi cười lắc đầu, nói:
- Được rồi, hai người các em cũng không cần đẩy đi đẩy lại cho nhau như thế!
Diệp Lăng Phi đứng lên, nói:
- Anh phải đi tắm mới được, tắm xong sẽ đánh một giấc thật ngon!
Diệp Lăng Phi vừa mới đi vào trong phòng tắm, Bạch Tình Đình cũng cùng vào theo. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy bộ dạng ngượng nghịu của Bạch Tình Đình là biết ngay Bạch Tình Đình muốn làm cái gì. Trước khi trở về, Diệp Lăng Phi đã từ miệng Bạch Tình Đình biết được mấy ngày này là thời kì nguy hiểm của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình rất muốn mang thai con của Diệp Lăng Phi, tất nhiên mấy ngày này sẽ là cơ hội tốt nhất. Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi hai người thì ân ái trong phòng tắm, còn Vu Tiêu Tiếu thì ngồi trong phòng khách gọi điện thoại cho người nhà của mình.
- Mẹ à, con sống ở chỗ này rất tốt!
Vu Tiêu Tiếu cười nói.
- Buổi tối hôm 30 tết con chuẩn bị đi ăn cơm tất niên, rất nhiều người ở cùng nhau, náo nhiệt lắm mẹ ạ!
- Tiêu Tiếu, cha con đang ở nhà đấy, con có muốn trò chuyện với cha con không?
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu hỏi.
Vu Tiêu Tiếu ngập ngừng trong chốc lát rồi lập tức nói:
- Mẹ à, bây giờ con sống rất tốt, con biết cha đã được điều đến thành phố Đông Hải rồi, tạm thời con...!
Vu Tiêu Tiếu còn chưa kịp nói xong, chợt nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Vu Chấn:
- Tiêu Tiếu, con vẫn còn giận cha đó à?
Vu Tiêu Tiếu im lặng. Vu Chấn lại tiếp tục nói:
- Tiêu Tiếu, cha biết là cha không tốt, lúc trước cha không nên nói chuyện với con như vậy, con cũng hiểu nỗi khổ tâm của cha mà, cha cũng không có biện pháp nào cả, là ông nội của con buộc cha… Khục khục, không nói nữa. Tiêu Tiếu, nói tóm lại mọi chuyện đã trở nên như vậy rồi, muốn thay đổi cũng không còn cách nào nữa rồi, ông nội con đã mặc kệ chuyện này rồi, mà cha cũng không muốn ép buộc con, mấy ngày nay cha suy nghĩ cũng đã thông suốt, so với con gái của mình, chức vị của cha thì có tính là gì đâu!
- Cha ơi, con xin lỗi, con biết con vẫn rất tùy tiện!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Nhưng mà tên khốn kiếp Tưởng Nhạc Dương kia thì vô luận như thế nào con cũng không thể gả cho hắn được, hắn chính là một tên vô lại!
- Tiêu Tiếu, cha biết mà!
Vu Chấn nói.
- Tiêu Tiếu, hôn sự giữa chúng ta và Tưởng gia cứ kết thúc như vậy đi, từ nay về sau sẽ không bao giờ nhắc lại nữa. Tiêu Tiếu. Tết năm nay con có về nhà không?
- Cha, năm nay con muốn đón năm mới ở thành phố Vọng Hải cơ!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Con sống ở chỗ chị con rất thoải mái!
- Tiêu Tiếu, như vậy là tốt rồi!
Vu Chấn nói.
- Sang năm cha và mẹ con sẽ chuyển đến thành phố Đông Hải, chờ khi nào cha mẹ thu xếp bên đó xong xuôi. Tiêu Tiếu, con đến thẳng thành phố Đông Hải nhé!
- Vâng, cha, con biết rồi!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Năm sau con sẽ đến thành phố Đông Hải đó!
Vu Tiêu Tiếu dập máy, cảm thấy có chút hưng phấn, rốt cục thì quan hệ giữa mình và người nhà đã tốt lên rồi, xem ra chuyện cha đến Đông Hải đảm nhiệm chức vụ thị trưởng đối với mình cũng là một tin tức tốt. Vu Tiêu Tiếu không nhịn được, muốn báo cái tin này cho Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi. Cô chạy lên trên gác, ở trong phòng ngủ không nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình. Vu Tiêu Tiếu lại chạy đến trước cửa phòng tắm, chợt nghe thấy trong phòng tắm truyền ra tiếng rên rỉ của Bạch Tình Đình, "ông xã, anh nhẹ một chút đi, a a!”
Tiếng rên rỉ của Bạch Tình Đình khiến cho Vu Tiêu Tiếu cảm thấy nóng bừng mặt, vốn định rời đi, nhưng lại tiếc rẻ không muốn. Nghe tiếng rên rỉ lúc xuống thấp lúc lên cao của Bạch Tình Đình trong phòng tắm. Vu Tiêu Tiếu không tự chủ được đặt tay lên ngực mình, cả người tựa vào cửa phòng tắm, nhưng không ngờ được rằng cửa phòng lại không khóa. Vu Tiêu Tiếu thoáng cái ngã vào trong phòng tắm, ở bên trong, cô thấy Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi dùng hai tay nâng mông lên, cặp đùi của Bạch Tình Đình quấn chặt lấy hông Diệp Lăng Phi như rắn, nương theo những lần nâng lên hạ xuống của Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình phát ra từng đợt tiếng rên rỉ.
- A, xin lỗi, xin lỗi hai người!
Vu Tiêu Tiếu có vẻ cực kì lúng túng, cô khó khăn bò dậy, chạy như bay ra ngoài. Vu Tiêu Tiếu chạy về gian phòng của mình, bổ nhào lên giường, lấy cái chăn che đầu mình lại. Một màn khi nãy khiến cô cảm thấy cực kì xấu hổ. Lúc đó nếu như có một cái lỗ, Vu Tiêu Tiếu có thể lập tức chui xuống đó. Cũng không biết đã qua bao nhiêu thời gian, cô chợt nghe thấy tiếng bước chân, sau đó là tiếng cửa mở ra. Vu Tiêu Tiếu thò đầu ra khỏi cái chăn, thấy Diệp Lăng Phi đang đi tới.
- A. Diệp đại ca, vừa rồi em không cố ý đâu, em không cố ý nghe trộm!
Vu Tiêu Tiếu luôn mồm giải thích, gương mặt của cô ửng đỏ, không dám nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đi tới bên giường, cười nói:
- Tiểu nha đầu, vừa nãy sao lại chạy thế?
- A, em muốn về phòng ngủ một giấc, vâng, em muốn ngủ!
Vu Tiêu Tiếu giống như là đang tự nói với mình vậy, luôn miệng nói:
- Diệp đại ca, em mệt quá!
- Em mệt quá nhỉ!
Diệp Lăng Phi vươn tay phải ra đặt lên bộ ngực của Vu Tiêu Tiếu, hắn hơi dùng sức vuốt ve, nói:
- Tiêu Tiếu, em có thể ngủ được sao?
- Diệp đại ca, em mệt mà, thực sự rất mệt!
Vu Tiêu Tiếu nói.
Diệp Lăng Phi cười cười buông tay ra, nói:
- Tiêu Tiếu. Tình Đình muốn anh gọi em qua bên đó, cô ấy nói có chuyện muốn nói với em!
- Có chuyện muốn nói với em?
Vu Tiêu Tiếu sửng sốt, hỏi:
- Chị ấy có chuyện gì sao?
- Em đi là biết ngay ấy mà!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Yên tâm đi, không phải là chuyện xấu gì đâu!
- À vâng!
Vu Tiêu Tiếu bước xuống từ trên giường. Cô đi tới gian phòng của Bạch Tình Đình, vừa mới đi vào, cô thấy Bạch Tình Đình đang ngồi trước máy vi tính chơi trò chơi. Thấy Vu Tiêu Tiếu đã đi sang. Bạch Tình Đình vội vàng bảo:
- Tiêu Tiếu, em mau lại đây, dạy chị chơi trò chơi này với, lần trước em dạy chị chơi nhưng mà cuối cùng chị vẫn không chơi được!
Vu Tiêu Tiếu không biết vì sao bỗng dưng Bạch Tình Đình lại muốn mình sang chơi trò chơi. Vu Tiêu Tiếu ngồi bên người Bạch Tình Đình, dạy Bạch Tình Đình chơi trò chơi. Bạch Tình Đình thỉnh thoảng lại hỏi Vu Tiêu Tiếu có nên chơi như vậy hay không. Vu Tiêu Tiếu kiên trì giải đáp, rất nhanh. Vu Tiêu Tiếu đã nhập tâm vào trong trò chơi, quên sạch những chuyện đang xảy ra. Bạch Tình Đình nhường máy vi tính lại cho Vu Tiêu Tiếu, cô ngồi bên cạnh Vu Tiêu Tiếu, xem Vu Tiêu Tiếu chơi trò chơi.
- Thắng rồi!
Vu Tiêu Tiếu bỗng nhiên nhõng nhẽo hô một tiếng, reo lên:
- Để ngươi đuổi ta chạy, ta sẽ nổ hoa cúc của ngươi, ngươi đã thấy mình ngu chưa, thằng ngốc!
Vu Tiêu Tiếu hét lên xong mới nhớ ra Bạch Tình Đình đang ngồi ngay bên cạnh. Vu Tiêu Tiếu há hốc mồm, lập tức nói:
- Tỷ tỷ, xin lỗi chị, em quen thế mất rồi!
- Không có gì!
Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh Vu Tiêu Tiếu, vừa cười vừa nói:
- Tiêu Tiếu, em tiếp tục chơi trò chơi đi, chị ngồi bên cạnh xem em chơi là được!
- Tỷ tỷ, không được đâu, em không chơi nữa!
Vu Tiêu Tiếu thoát ra khỏi trò chơi. Bạch Tình Đình thấy Vu Tiêu Tiếu không chơi nữa mới kéo Vu Tiêu Tiếu ngồi lên trên giường, nói:
- Tiêu Tiếu, sao em lại về phòng của mình vậy, không phải hai ngày nay em đều ngủ ở chỗ này sao?
- Tỷ tỷ, em thấy Diệp đại ca đã về rồi, em cũng nên trở về phòng mình thôi!
Vu Tiêu Tiếu nói.
Bạch Tình Đình kéo tay Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Tiêu Tiếu, em đừng có áp lực tâm lý gì cả, anh ấy trở về thì trở về, dù sao chúng ta cũng là chị em tốt, em có thể ngủ cùng với chị mà, cùng lắm thì để anh ấy sang phòng khác mà ngủ!
- Tỷ tỷ, em...!
Vu Tiêu Tiếu còn chưa kịp nói xong. Bạch Tình Đình đã ngắt lời:
- Tiêu Tiếu, được rồi, đừng nói nhiều với chị nữa, tối hôm nay em cứ ngủ trong phòng này đi. À, chị hỏi em một việc, vừa nãy em ở chỗ phòng tắm bao lâu vậy?
- A, chị à, em cũng không ở đó lâu lắm, em cũng chỉ vừa mới lên đó thôi!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Lúc đó em vừa mới gọi điện thoại cho người nhà của em, em muốn nói cho chị biết là quan hệ giữa hai cha con em đã bình thường lại rồi, kết quả là em vừa mới đến trước phòng tắm thì...!
Vu Tiêu Tiếu cúi đầu, không dám nói tiếp nữa.
Bạch Tình Đình vừa nghe vậy, gương mặt mang theo nụ cười, hỏi:
- Tiêu Tiếu, em và cha em đã khôi phục quan hệ rồi sao?
- Vâng ạ!
Vu Tiêu Tiếu gật đầu, nói:
- Cha em muốn Tết này em quay về nhà, nhưng mà em không muốn rời chỗ của chị, cha em nói để sang năm em sẽ đến thành phố Đông Hải!
- Đây là chuyện tốt đó!
Bạch Tình Đình nói.
Lúc Bạch Tình Đình vừa mới nói xong câu đó, Diệp Lăng Phi đẩy cửa phòng ngủ ra, đi vào bên trong. Diệp Lăng Phi vừa đi vào liền hỏi:
- Tình Đình, em vừa nói chuyện gì mà tốt vậy!
- Ông xã, em nói về Tiêu Tiếu!
Bạch Tình Đình đứng lên, đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, hôn Diệp Lăng Phi một cái, sau đó quay sang chỗ Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Vừa nãy Tiêu Tiếu nói hai cha con em ấy đã hòa thuận với nhau rồi, hơn nữa sang năm em ấy muốn đến thành phố Đông Hải để gặp cha mẹ mình!
Diệp Lăng Phi vừa nghe vậy, nở nụ cười, nói:
- Chuyện này đúng là một tin tức tốt!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đi tới bên giường, đưa tay vỗ vỗ vai Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Tiêu Tiếu, em làm gì mà cúi đầu vậy?
- Không có… Không có gì!
Vu Tiêu Tiếu vừa thấy Diệp Lăng Phi tiến đến, cô bước xuống giường, vội vàng nói:
- Tỷ tỷ, em trở về phòng mình ngủ đây!
Bạch Tình Đình vừa nghe Vu Tiêu Tiếu nói phải đi về phòng, cô kéo cánh tay Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Tiêu Tiếu, không phải chị vừa nói với em rồi sao, tối hôm nay em cứ ở lại đây ngủ đi!
- Chị à, em...!
Trông bộ dạng muốn nói lại thôi của Vu Tiêu Tiếu. Bạch Tình Đình kéo Vu Tiêu Tiếu đi sang một bên, thấp giọng nói:
- Tiêu Tiếu, đừng đi mà, vừa nãy chị đã thấy chịu không nổi rồi, em ở lại đi!
- Tỷ tỷ, như vậy không hay đâu!
Vu Tiêu Tiếu đó mặt, tuy giữa cô và Diệp Lăng Phi đã có quan hệ, nhưng chưa từng thân thiết với Diệp Lăng Phi trước mặt Bạch Tình Đình, lúc này Vu Tiêu Tiếu cũng nghe ra ý của Bạch Tình Đình là muốn để mình cùng bồi tiếp Diệp Lăng Phi. Vu Tiêu Tiếu không rõ lắm Bạch Tình Đình, làm như vậy có phải là để thử mình hay không, trong lòng rất muốn lưu lại, nhưng lại lo lắng đây là Bạch Tình Đình đang thử mình, lại không dám nói suy nghĩ trong lòng minh ra. Bạch Tình Đình nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi đã ngồi trên giường, thấp giọng nói:
- Tiêu Tiếu, chị đã nói với em rồi, em là em gái của chị, cái này thì làm sao chứ, không có vấn đề gì đâu, nào, chúng ta lên giường ngủ thôi!
Bạch Tình Đình vừa nói vừa ôm Vu Tiêu Tiếu đi đến bên giường. Vu Tiêu Tiếu đỏ mặt, cởi quần áo ra, chỉ còn lại bộ đồ lót trèo lên giường. Bạch Tình Đình cũng lên giường. Diệp Lăng Phi bỗng nhiên lật người lại, đè Vu Tiêu Tiếu xuống bên dưới.
- A, tỷ tỷ!
Vu Tiêu Tiếu yêu kiều kêu một tiếng, nhưng cô vừa kêu một tiếng, môi của Diệp Lăng Phi đã che kín môi của Vu Tiêu Tiếu rồi, không để cô phát ra tiếng gì nữa. Trong lúc Diệp Lăng Phi đặt Vu Tiêu Tiếu bên dưới người mình. Bạch Tình Đình cũng tắt đèn trong phòng đi, cả gian phòng trở thành một màu u tối, chợt nghe thấy của tiếng rên rỉ Vu Tiêu Tiếu, vùng với đó là tiếng thở dốc nặng nề của Diệp Lăng Phi.
Ngày hôm sau, lúc Diệp Lăng Phi tỉnh lại thì Vu Tiêu Tiếu đang tựa đầu lên cánh tay Diệp Lăng Phi mà say giấc nồng. Diệp Lăng Phi lặng lẽ dời cánh tay ra khỏi người Vu Tiêu Tiếu, hắn quay người lại, đã thấy Bạch Tình Đình đang mở mắt nhìn mình. Bạch Tình Đình không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, thấy Diệp Lăng Phi muốn rời giường. Bạch Tình Đình đặt cái đùi thon dài mềm mại lên trên người Diệp Lăng Phi, nũng nịu nói:
- Ông xã, anh đừng dậy mà, ngủ thêm một lát nữa đi!
Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình, thấp giọng nói:
- Anh muốn dậy để rèn luyện thân thể, không phải là em muốn để sức khỏe của ông xã em không tốt đó chứ?
- Không phải như vậy!
Bạch Tình Đình nũng nịu nói vào tai Diệp Lăng Phi,
- Ông xã, em muốn anh ngủ thêm một lát, đêm qua anh đã mệt chết đi đó!
- Anh nên dậy thì hơn!
Diệp Lăng Phi nóí,
- Nha đầu Tiêu Tiếu kia có chút xấu hổ, đêm qua thì còn đỡ, nếu như là ban ngày, chúng ta nằm như vậy, em ấy sẽ không thích ứng được!
Bạch Tình Đình nũng nịu nói:
- Ông xã, anh thích như vậy sao?
- Thích dạng gì cơ?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Giống như thế này ý!
Bạch Tình Đình nói.
- Tiêu Tiếu tuổi còn trẻ, vóc người lại đẹp, anh có muốn tối hôm nào cũng ôm Tiêu Tiếu ngủ như vậy không?
- Em nói linh tinh gì vậy, anh có em và Hân Mính, như vậy là đủ rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh cũng không muốn tối hôm nào cũng làm như vậy, thân thể của anh không chịu nổi đâu!
- Ông xã, em nói là nếu như ba người bọn, em ở cùng với anh, anh có định ra bên ngoài tìm phụ nữ khác nữa không vậy?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Tình Đình, em đừng có nghĩ lung tung như vậy chứ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bây giờ cả đêm anh mệt muốn chết rồi, đâu còn có sức để mà đi tìm nữa chứ, được rồi, anh rời giường đây, em cứ ngủ thêm một lát nữa đi!
Diệp Lăng Phi nói xong liền trèo qua người Bạch Tình Đình, đi xuống giường. Bạch Tình Đình nhìn theo Diệp Lăng Phi tới lúc đi ra khỏi phòng mới kéo chăn che thân thể mỹ lệ ngọc ngà của mình lại. Khóe miệng Bạch Tình Đình có vẻ hơi mỉm cười, cô muốn nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, suy nghĩ Bạch Tình Đình rất đơn giản, phải giữ trái tim của ông xã lại, mặc kệ dùng biện pháp gì cũng đều phải để lòng của ông xã ở bên cạnh mình.
Diệp Lăng Phi thật không sự ngờ Tiger, cha của Alice sẽ đến thành phố Vọng Hải vào đúng dịp Tết. Đương nhiên, Tiger là người ngoại quốc, trong cuộc sống của Tiger cũng không có cái gọi là Tết nguyên đán này. ông ta chỉ biết tới lễ Giáng Sinh, lễ Giáng Sinh ở phương Tây gần với tết âm lịch Trung Quốc. Lần này Tiger đột nhiên tới thành phố Vọng Hải khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy rất bất ngờ. Diệp Lăng Phi đi bộ xong, vừa mới trở lại biệt thự thì đã thấy Alice ngồi trong phòng khách chờ Diệp Lăng Phi. Khi Alice nói với Diệp Lăng Phi là cha mình sẽ lập tức đến thành phố Vọng Hải. Diệp Lăng Phi hơi ngẩn người, sau đó nói:
- Cha em là tới tìm anh sao?
- Em không biết!
Alice nói.
- Cha em cũng không nói cụ thể mục đích chuyến tới thành phố Vọng Hải lần này là gì, chỉ nói nói với em là ông sẽ đến thành phố Vọng Hải thăm em, là chuyến phi cơ chiều hôm nay!
- Alice, có cần anh đi gặp cha của em không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Alice nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Đây là vấn đề của anh mà. Satan, từ góc, độ của em, em vẫn hy vọng anh có thể đi gặp cha của em, em tin rằng cha em cũng rất muốn gặp anh đó!
- Ừ, vậy được rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh chuẩn bị một chút, đến lúc đó, anh sẽ lái xe cùng em đến sân bay đón cha của em!
Diệp Lăng Phi đếm trên đầu ngón tay toán ngày, ngày mai là 30 tết, buổi tối định cùng Alice và mọi người cùng nhau ăn cơm tất niên. Tiger lúc này lại tới thành phố Vọng Hải, không biết có tính toán gì không. Sau khi Alice rời khỏi biệt thự, Diệp Lăng Phi đi tắm, khi hắn trở lại phòng ngủ, dự định thay quần áo thì thấy Vu Tiêu Tiếu cùng Bạch Tình Đình hai người ôm nhau cùng một chỗ, còn đang ngủ say. Vu Tiêu Tiếu chung quy vẫn chỉ là một, đâu có thể chịu được sự công kích mãnh liệt của Diệp Lăng Phi đêm qua. Sở dĩ Bạch Tình Đình làm như vậy là tự có quyết định của mình. Bạch Tình Đình trong lòng rất rõ ràng, với thân thể nhạy cảm của mình thì không thể nào thỏa mãn Diệp Lăng Phi được. Bạch Tình Đình đã từng thử qua rồi, muốn cho Diệp Lăng Phi thỏa mãn, cuối cùng cô không chịu nổi. Những đợt cao trào liên tiếp khiến cho Bạch Tình Đình cảm thấy mình như muốn chết vậy, cô không cách nào mà chịu đựng được. Bây giờ Chu Hân Mính đã mang thai rồi, ham muốn cũng bớt đi rất nhiều. Bạch Tình Đình lo lắng một khi mình không thể thỏa mãn Diệp Lăng Phi được nữa. Diệp Lăng Phi có thể sẽ ra bên ngoài tìm phụ nữ, như vậy thì rắc rối rồi. So với việc để Diệp Lăng Phi ra bên ngoài tìm phụ nữ, chẳng bằng để Diệp Lăng Phi tìm Vu Tiêu Tiếu. Theo cái nhìn của Bạch Tình Đình, Vu Tiêu Tiếu là tâm phúc của mình, sẽ không phản bội lại cô đâu.
Diệp Lăng Phi bước đi rất nhẹ nhưng vẫn làm Bạch Tình Đình giật mình tỉnh giấc. Bạch Tình Đình bỏ tay ra khỏi người Vu Tiêu Tiếu, trở mình một cái, thấy Diệp Lăng Phi đã trở về. Bạch Tình Đình nũng nịu hỏi:
- Ông xã, bây giờ là mấy giờ rồi?
- Hon tám giờ sáng. Bà xã, em ngủ thêm lát nữa đi!
Diệp Lăng Phi nói.
Bạch Tình Đình dụi dụi mắt, từ trên giường ngồi dậy, nói,
- Em không ngủ nữa, em đi tắm đây, có thể tỉnh táo hơn một chút!
Bạch Tình Đình vừa nói vừa cầm lấy áo ngủ, mặc vào, vừa đi vừa ngáp rời khỏi gian phòng. Bạch Tình Đình vừa đi, Vu Tiêu Tiếu lập tức mở mắt. Lúc Diệp Lăng Phi đi vào phòng thì Vu Tiêu Tiếu cũng đã tỉnh rồi, chỉ là Bạch Tình Đình còn ở trong phòng, Vu Tiêu Tiếu không muốn mở mắt.
- Diệp đại ca!
Vu Tiêu Tiếu nũng nịu kêu một tiếng. Diệp Lăng Phi vừa mặc quần lót vào, nghe được giọng nói nhõng nhẽo của Vu Tiêu Tiếu, hắn đi tới bên giường. Vu Tiêu Tiếu trần truồng ngồi dậy, gương mặt còn mang theo sắc hồng nhuận, nũng nịu nói:
- Diệp đại ca, đêm qua có phải là em rất không biết xấu hổ hay không?
- Nha đầu ngốc, vì sao lại nói mình như vậy chứ?
Diệp Lăng Phi đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt mềm mại của Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Nha đầu ngốc, em đừng suy nghĩ lung tung nữa!
- Diệp đại ca, em thực sự hận chính mình, đêm qua em không nên ngủ lại chỗ này, nhưng mà em lại không nhịn được, em thực sự rất thích cảm giác được Diệp đại ca anh ôm ngủ, em ngủ rất say, trong đầu không suy nghĩ gì cả. Diệp đại ca, đêm qua em còn nằm mơ về anh đó!
- Vậy thì tốt!
Diệp Lăng Phi nói.
- Nếu như em thích, vậy em cứ ngủ ở đây đi, anh thích bên cạnh có hai người đẹp làm bạn!
Diệp Lăng Phi cố ý dùng ánh mắt mê đắm nhìn chằm chằm vào nửa thân trần lộ ra của Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Nhất là cô gái xinh đẹp trẻ tuổi giống như Tiêu Tiếu đây, anh lại càng thích!
Khuôn mặt của của Vu Tiêu Tiếu càng thêm ửng đỏ, cô vội vàng kéo chăn che nửa thân trên của mình, nũng nịu nói:
- Diệp đại ca, anh đừng nói nữa, em không để ý đến anh nữaỊ
- Ha ha. Tiêu Tiếu, rời giường đi tắm đi!
Diệp Lăng Phi kéo cái chăn từ trên người Vu Tiêu Tiếu xuống, thân thể trắng nõn yêu kiều của Vu Tiêu Tiếu hoàn toàn lộ ra trước mắt Diệp Lăng Phi, ánh mắt của Diệp Lăng Phi đảo qua đảo lại trên người Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu vội vàng chổng mông muốn đi tìm áo ngủ. Ngay trong lúc đó, Diệp Lăng Phi cố ý chọc vào mông Vu Tiêu Tiếu một cái, nhẹ nhàng nói:
- Tiêu Tiếu, em đây là cố ý muốn anh làm như vậy đúng không!
- Diệp đại ca biến thái!
Vu Tiêu Tiếu hờn dỗi, nhanh chóng cầm lấy áo ngủ mặc vào người. Diệp Lăng Phi thấy Vu Tiêu Tiếu đã rời khỏi phòng ngủ, hắn cười lắc đầu, loại cuộc sống diễm phúc khôn cùng này vốn là tất cả đàn ông đều hướng tới, nhưng khi rơi vào chính mình, không biết vì sao luôn cảm giác hơi mệt mỏi. Diệp Lăng Phi mặc quần áo tử tế đi xuống tầng dưới. Trương Vân đã đặt tờ báo mới ngày hôm nay lên trên bàn. Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế salon trong phong khác, bắt chéo chân, vừa uống nước trà Trương Vân pha cho mình vừa đọc báo.
Trương Vân làm việc nhà xong, rửa tay, đi ra khỏi nhà bếp. Cô đi thẳng tới trước mặt Diệp Lăng Phi, nhưng lại đứng đó hơi chần chừ. Diệp Lăng Phi bỏ tờ báo xuống, nhìn Trương Vân, cười nói:
- Trương Vân, cô làm sao vậy?
- Diệp tiên sinh, tôi có chút chuyện!
Trương Vân ấp a ấp úng nói.
- Nói đi, chuyện gì vậy!
Diệp Lăng Phi nói.
- Trương Vân, cô cũng không phải người ngoài, có chuyện gì thì cứ nói với tôi!
- Diệp tiên sinh, tôi có thể xin nghỉ phép vài ngày được không?
Trương Vân hỏi.
- Xin nghỉ à?
Diệp Lăng Phi sửng sốt, hỏi:
- Vì sao lại muốn xin nghỉ?
- Chuyện này…!
Trương Vân ấp a ấp úng không nói. Diệp Lăng Phi thấy phản ứng của Trương Vân, bỗng nhiên vỗ vào đầu mình một cái, nói:
- Trương Vân, cô xem trí nhớ của tôi này, tết âm lịch cô hẳn là phải về nhà, có phải là lại nhớ người ở nhà không?
Trương Vân gật đầu, nói:
- Diệp tiên sinh, năm đó cha tôi quả là đã làm chuyện có lỗi với tôi, nhưng dù sao ông ấy cũng là cha của tôi, tôi nghĩ Tết Nguyên đán phải về nhà, tôi muốn thăm cha mẹ tôi!
- Tết Nguyên đán tất nhiên là phải về nhà rồi!
Diệp Lăng Phi cũng tán thành,
- Trương Vân, lúc nào cô muốn đi vậy?
- Chờ đến gần hết Tết, tôi muốn xin nghỉ một vài ngày!
Trương Vân nói.
- Tôi muốn ở nhà vài ngày, tôi dự định mùng bốn Tết sẽ quay về nhà!
- Mùng bốn đúng không, không thành vấn đề!
Diệp Lăng Phi nói.
- Cô cứ ở lại nhà mình thêm một vài ngày, cô không cần bận tâm đến chuyện ở bên thành phố Vọng Hải này đâu, cô muốn ở quê mấy ngày cũng được!
- Cảm ơn Diệp tiên sinh!
Trương Vân mừng rỡ, vội vàng nói câu cảm ơn.
- Trương Vân, từ lúc nào cô lại khách khí với tôi như vây?
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi vẫn luôn coi cô là người trong nhà, cô đừng khách sáo với tôi như vậy!
Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu tắm rửa xong, nắm tay nhau đi từ trên gác xuống. Diệp Lăng Phi kể lại việc Trương Vân sang năm phải về nhà cho Bạch Tình Đình, sau khi Bạch Tình Đình nghe xong, cô thương lượng với Diệp Lăng Phi:
- Ông xã, anh thấy chúng ta có nên lì xì cho Trương Vân không, bây giờ cũng gần sang năm mới rồi, hẳn là phải lì xì cho cô ấy!
- Tỷ tỷ, em cũng muốn nhận tiền lì xì!
Vu Tiêu Tiếu ở bên cạnh xen mồm vào. Bạch Tình Đình quay sang vỗ đầu Vu Tiêu Tiếu vỗ một cái, nói:
- Tiêu Tiếu, em không cần lo lắng chuyện này, chị sẽ không thiếu tiền mừng tuổi của em đâu!
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Tình Đình, anh thấy hôm nay em và Tiêu Tiếu đi ra ngoài, đồng thời làm việc này luôn, ừm, chuẩn bị cho Trương Vân một tấm thẻ chi phiếu, trong tài khoản chuẩn bị nhiều tiền một chút. Trương Vân ở trong nhà chúng ta cũng rất khổ cực, một năm đã trôi qua rồi, đương nhiên phải mừng tuổi cô ấy nhiều nhiều!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, tự đánh giá một chút rồi nói:
- Thế này đi, trước tiên em cứ gửi vào tài khoản của Trương Vân 100 nghìn tệ, coi như là tiền lì xì cho năm mới, sang năm thì vào mấy ngày lễ, gửi thêm cho Trương Vân mấy trăm nghìn nữa. Bà xã, em nói như vậy có được không?
Bạch Tình Đình cũng tán đồng:
- Được, ông xã, hôm nay em sẽ đi ra ngoài làm như lời anh!
Vu Tiêu Tiếu vừa nghe Diệp Lăng Phi thuận miệng nói ra đã là hơn 100 nghìn tiền mừng tuổi, cô nói:
- Diệp đại ca, nhà anh có còn cần người giúp việc không?
- Làm gì vậy?
Diệp Lăng Phi hói,
- Em muốn giới thiệu ai sao?
- Đúng vậy, em có một sự lựa chọn hoàn hảo nhất!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Chính là em đây, em cũng muốn làm người giúp việc trong nhà anh, đến cuối năm mà nhận được nhiều tiền lì xì như vậy, em cũng muốn làm người giúp việc đó!
Bạch Tình Đình cười cười, ôm vai Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Tiêu Tiếu, em thì lại không được đâu, em ở nhà làm việc đó là chuyện đương nhiên mà!
- Tiêu Tiếu, em đỏ mắt vì tiền rồi hả!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Em yên tâm đi, tiền lì xì cho năm mới không thể thiếu phần của em đâu! Bà xã, hôm nay em chuẩn bị nhiều tiền lì xì một chút, sắp sang năm mới rồi, chúng ta náo nhiệt mới vui, anh vẫn còn muốn tiền mừng tuổi đây này!
Bạch Tình Đình minh bạch ý tứ của Diệp Lăng Phi, đáp:
- Em hiểu rồi!
- À. Tình Đình, thiếu chút nữa anh quên mất một việc!
Diệp Lăng Phi nói với Bạch Tình Đình,
- Vừa nãy Alice tới đây, cô ấy nói chiều nay cha cô ấy sẽ tới thành phố Vọng Hải, buổi chiều anh sẽ ra sân bay đón cái tay vua châu báu Tiger kia, buổi tối không chắc có thể về nhà ăn được. Cái gã Tiger này cũng là một nhân vật khó đối phó lắm, nhớ năm đó, vì chuyện của Alice. Tiger đã ra tay với anh không ít lần!
- Tiger đến thành phố Vọng Hải ư, ông ta muốn làm gì?
Bạch Tình Đình hơi do dự nói.
- Lẽ nào Tiger đến là muốn tìm anh tính sổ?
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Cái đó thì cũng chưa chắc, có thể là Tiger tới thăm Alice thôi. Alice chính là bảo bối của Tiger. Alice sống một mình ở thành phố Vọng Hải, Tiger nhất định sẽ lo lắng, anh đoán lần này Tiger hẳn là đến để thuyết phục Alice quay về Anh quốc đây. Như vậy thì tốt rồi, anh cũng không cần phải lo lắng cho Alice nữa!
- Ông xã, anh thực sự không tiếc nuối khi Alice rời khỏi đây sao?
Bạch Tình Đình hỏi.
Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình, cười nói:
- Bà xã, câu này của em là có ý gì vậy?
- Em không có ý gì cả!
Bạch Tình Đình nói.
- Em chỉ cảm thấy nếu như Alice rời khỏi thành phố Vọng Hải nói, em và anh chắc sẽ lưu luyến lắm đây!
- Alice sống ở thành phố Vọng Hải thực sự là không an toàn!
Diệp Lăng Phi nói.
- Cô ấy có thể quay về Anh quốc đó thật ra cũng là một sự lựa chọn không tệ, tất nhiên, anh sẽ tôn trọng sự lựa chọn Alice!
Diệp Lăng Phi ăn xong bữa trưa thì lái xe ra khỏi biệt thự. Hắn dừng xe trước cửa căn biệt thự mà Alice và Angel đang ở, xuống xe đi vào bên trong, ở trong biệt thư. Laura và Ann đang ngồi trong phòng khách xem TV, trong tivi là một Chương trình nước ngoài trên kênh CCTV-9 (kênh quốc tế cho người nói tiếng Anh). Laura và Ann cũng chỉ xem kênh CCTV-9 mà thôi.
- Alice đâu?
Diệp Lăng Phi tiến đến, hỏi:
Laura và Ann còn chưa kịp trả lời, Angel đã từ trên gác đi xuống, đáp:
- Alice đang thay quần áo ở trên gác đó. Satan, không phải là anh định hẹn hò với Alice đó hả?
- Angel lẽ nào em không biết cha của Alice sắp đến thành phố Vọng Hải sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Đương nhiên là biết rồi!
Angel đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Em chẳng qua nói đùa với anh một chút mà thôi. Nhưng mà. Satan à, em thực sự chẳng có tí hảo cảm gì với ông già của Alice cả, luôn cảm thấy cái lão già đó rất đáng ghét, nếu như đó không phải là cha của Alice thì nói không chừng em đã giết chết ông ta rồi, anh còn nhớ năm đó…!
Angel vừa muốn đề cập lại chuyện năm xưa đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:
- Angel năm đó tất cả đều là sai lầm của anh. Nếu như tương lai em có con cái, em sẽ hiểu được tâm tình của Tiger năm đó!
- Em cũng muốn có con lắm mà, nhưng mà anh không để cho em có cơ hội đó!
Angel cố ý ưỡn bộ ngực của mình ra, nói:
- Satan, không thì anh để em mang thai đi, em nuôi một đứa con xem thế nào, rốt cuộc xem là có con rồi thì cảm giác có khác gì không!
Diệp Lăng Phi cười cười không nói gì. Angel đã sớm đoán được Diệp Lăng Phi sẽ có phản ứng như vậy, cô ghé môi hôn lên môi Diệp Lăng Phi một cái, nói:
- Em biết anh rất khó xử, nhưng mà em tin tưởng câu tục ngữ Trung Quốc "Chỉ cần thành tâm thành ý, vàng đá cũng phải vỡ", em chờ đợi anh đó. ừm, em đi ra ngoài chơi đây, hai ngày nay còn em đang cố quyến rũ một à thiếu phụ, vẫn còn chưa xong đây này!
- Cẩn thận một chút, đừng chơi đùa rồi xảy ra chuyện đó!
Diệp Lăng Phi dặn dò.
- Anh cứ yên tâm đi, không có chuyện gì đâu!
Angel khoát khoát tay với Diệp Lăng Phi, đi ra khỏi biệt thự. Diệp Lăng Phi cất bước đi lên lầu, đi tới trước cửa phòng Alice, hắn gõ cửa. Khi Alice mở cửa phòng ra, sau khi thấy người đứng ở ngoài là Diệp Lăng Phi, cô vội vàng kéo tay Diệp Lăng Phi đi vào trong phòng của mình.
- Satan, anh lại đây xem em mặc cái gì thì đẹp?
Alice lấy chỉ vào đống quần áo đang bày trên giường, cô có chút buồn bực nói:
- Em không biết mặc cái gì mới đẹp!
- Tùy tiện mặc bộ nào cũng được!
Diệp Lăng Phi nói.
- Alice, việc mặc quần áo chú ý đến thoải mái, lần này em đi đón cha mình, cũng không phải là tham gia yến hội gì cả, không cần ăn mặc trang trọng như vậy, cứ thoải mái là tốt nhất!
Alice nghe Diệp Lăng Phi nói xong liền gật đầu. Cô đi tới bên giường, cầm lấy một cái áo khoác lông cừu màu trắng, đặt trước ngực ước lượng một chút. Sau khi thấy không tệ, Alice cởi quần áo đang mặc ra, để lộ bộ ngực cao chót vót của mình. Thân hình của Alice rất cân đối, được xưng tụng là vóc người chuẩn nhất, bộ ngực ngạo nhân của cô quả là cực kì mê người. Alice mặc một cái áo lót thêu ren, giữa hai gò bồng đảo cao vút là rãnh sâu thăm thẳm. Alice cầm lấy cái áo lông cừu định mặc lên người, lại thấy Diệp Lăng Phi đang nhìn vào bộ ngực của mình. Alice bỗng nhiên để áo lông cừu lại trên giường, đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, hai tay ôm lấy cổ hắn, môi hôn tới. Phản ứng này Alice làm cho Diệp Lăng Phi cảm thấy hơi bất ngờ. Diệp Lăng Phi thật sự không ngờ Alice lại muốn hôn mình, ngay trong khoảnh khắc đó, môi của Alice đã kề sát mặt hắn.
Cảm giác quen thuộc đó lại hiện lên trong đầu Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi hai tay ôm eo Alice, hai người bắt đầu hôn nhau. Những nụ hôn nóng bỏng qua đi, Alice ngẩng mặt lên, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế như thiên sứ của cô hiện lên sự hoài niệm về quá khứ, cô nói:
- Satan, anh còn nhớ không, khi xưa chúng ta thường hay như vậy đó, anh luôn luôn thích đứng bên cạnh xem em thay quần áo!
- Có một số thói quen đúng là rất khó bỏ!
Diệp Lăng Phi cười cười.
- Ví dụ như là anh rất thích thấy em cười, cho tới bây giờ vẫn là như vậy!
Alice nghe những lời này của Diệp Lăng Phi xong, lại chủ động trao cho Diệp Lăng Phi những nụ hôn nồng thắm. Diệp Lăng Phi hai tay ôm Alice đi tới bên giường, hắn đặt Alice ở trên giường, sau đó nằm đè lên cô. Bàn tay to to bè của hắn chậm rãi cởi áo ngực của Alice ra, nắm lấy bộ ngực của Alice, cảm giác quen thuộc đã lâu chưa từng có lại hiện lên trong đầu Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cảm thấy tình yêu với Alice lại một lần nữa trỗi dậy trong lòng mình, vẫn luôn là mình làm Alice tổn thương. Bàn tay của Diệp Lăng Phi vuốt ve cặp tuyết lê của Alice, bỗng nhiên hắn buông tay ra.
Trong đầu Diệp Lăng Phi lại nhớ tới Bạch Tình Đình, vừa nghĩ tới bên cạnh mình đã có nhiều người phụ nữ như vậy, nếu như có thêm Alice nữa, chuyện này sẽ trở nên hỏng bét hơn nữa, điều mà Diệp Lăng Phi lo lắng nhất chính là minh làm thế nào để có thể thỏa mãn hết những người phụ nữ này, không thể phủ nhận, suy nghĩ của Bạch Tình Đình đã phát huy hiệu quả. Diệp Lăng Phi từ trên giường đứng lên, nói với Alice:
- Alice, em mau mặc quần áo vào đi, chúng ta còn phải đi sân bay đón cha em nữa đó!
- Vâng!
Trên gương mặt Alice hiện lên một nụ cười vui sướng, khi xưa cô cũng thường nở nụ cười như vậy, chỉ là từ khi Diệp Lăng Phi rời bỏ cô, nụ cười như thế này của cô đã rất hiếm gặp, hôm nay, trên gương mặt Alice mới lại xuất hiện nụ cười sung sướng như thế này.