Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Tình Đình cả ngày không đến thăm Diệp Lăng Phi, cũng may là có Đường Hiểu Uyển ở bên cạnh cho nên Diệp Lăng Phi không cảm thấy tịch mịch, trong lòng hắn lúc này đang oán trách nàng.

- Hay lắm, lão bà của ta, lão công của cô nhập viện mà cô cũng không tới thăm, ngay cả gọi điện thoại hỏi thăm cũng không có.

Diệp Lăng Phi nghĩ lại, cảm thấy mình có lẽ sẽ không nên cùng với lão bà này kết hôn. Nói không chừng, lúc này không có mình ở bên cạnh, nàng ta lại càng tiêu dao tự tại hơn.

- Khụ, xem ra lão bà của ta đúng là còn có người khác. Ta thấy trò chơi này xem ra không sớm thì muộn cũng phải kết thúc với Bạch Tình Đình.

Trong lòng Diệp Lăng Phi bỗng nhiên có một ý định là sẽ chấm dứt cuộc sống thử này với Bạch Tình Đình. Hăn phát hiện ra mình không hề có cảm giác giống như lúc mới đầu đồng ý sống thử với Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình không đến thăm hắn, hắn cảm thấy rất cô đơn.

Diệp Lăng Phi nằm trên giường bệnh cầm lấy quyển tạp chí lúc nãy Bạch Tình Đình mang tới, lật mười trang tạp chí ra xem xong hắn đã cảm thấy mệt rã rời.

Người nằm viện quả nhiên đã có một câu tục ngữ: “Ăn no thì ngủ, tỉnh ngủ thì lại ăn”

Diệp Lăng Phi ném xấp tạp chí lên giường, gác chân ngửa mặt mà ngủ. Tư thế ngủ này tuy khá bất nhã nhưng là tư thế mà Diệp Lăng Phi thích nhất. Dùng lời nói của Diệp Lăng Phi mà hình dung, đây gọi là nam tính, chỉ có tư thế này mới biểu hiện nam tính và nữ tính bất đồng mà thôi.

Cũng không biết bao lâu Diệp Lăng Phi đang mơ màng thì bỗng nhiên nghe thấy có tiềng bước chân truyền vào tai. Hắn tưởng rằng y tá đến tắt đèn cho nên cũng lười nhác mở mắt dậy. Đột nhiên, ở cổ Diệp Lăng Phi có một vật gì đó lạnh như băng kìm chế. Hắn kinh hãi mở to hai mắt ra.

Trong đêm tối, ánh trăng lờ mờ sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào phòng bệnh. Dưới ánh nguyệt quang, Diệp Lăng Phi nhìn rõ gương mặt cô gái trước mặt mình. Vừa nhìn lên, mồ hôi hắn đã chảy ra, cô gái này chính là Chu Hân Mính, hôm nay nàng mặc một chiếc áo khoác màu trắng, bên trong là chiếc áo lông màu vàng. Mái tóc dài rối tung xõa trên vai, có một cảm giác rất ma mị.

- Cô… cô định làm gì.

Diệp Lăng Phi nhìn rõ đó chính là khuôn mặt của Chu Hân Mính. Bàn tay phải của mình bị một bàn tay sắt chế trụ trên đầu giường. Cho dù Diệp Lăng Phi là người lợi hại, nhưng gặp phải tình huống này, hắn cũng không thể không kinh hãi.

Nếu Diệp Lăng Phi không đắc tội với Chu Hân Mính thì hắn cũng không lo lắng. Nhưng ngày trước đúng là hắn đã nhiều lần khi dễ nàng ta. Bây giờ Diệp Lăng Phi lo lắng rằng Chu Hân Mính một khi ra tay, không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó khác người.

Chu Hân Mính từ từ ngồi xuống bên giường của Diệp Lăng Phi. Bàn tay của nàng lúc này vẫn còn đang bị thương phải cột băng vải. Tuy nhiên có vẻ như không vì vậy mà nàng hành động bất tiện. Tay trái của Chu Hân Mính chuyển tới bên hông, rút khẩu súng ngắn từ đó ra, sau đó nàng nhấc một vòng trước mặt Diệp Lăng Phi rồi đặt ở trên bàn.

- Diệp Lăng Phi, cây súng này có đủ đạn để bắn anh. Đêm khuya hôm nay tôi tới tìm anh chỉ là để hỏi anh một số vấn đề, nếu như anh thành thực trả lời thì sẽ không có bất kỳ chuyện gì. Nếu như anh không thành thực, thì xin lỗi rồi, chớ trách tôi. Tôi sẽ gộp cả thù mới hận cũ để phế anh, tránh sau này anh khiến cho tôi cảm thấy tức giận.

- Đừng, đừng, Hân Mính, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói, cần gì phải như vậy. Cô đầu tiên hãy thu hồi khẩu súng lại, tôi nhìn thấy mà phải sợ hãi.

Diệp Lăng Phi đang định đổi tư thế, tư thế nằm gác chân như vậy bây giờ lại khiến hắn có cảm giác không thoải mái. Chu Hân Mính lạnh lùng nói:

- Diệp Lăng Phi, tôi cảnh cáo anh không được nhúc nhích.

- Tôi sẽ không động đậy.

Diệp Lăng Phi thấy biểu hiện của Chu Hân Mính thì biết rằng hôm nay mình sẽ lành ít dữ nhiều. Một mặt bên ngoài miệng hắn ứng phó với Chu Hân Mính, một mặt bên trong tìm đối sách với nàng.



Chu Hân Mính đưa chân lên trên giường, ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi. Trên khuôn mặt băng lãnh của nàng không hề có bất kỳ một cảm tình nào, giọng nói của nàng lạnh như băng:

- Từ nay về sau không cho phép anh gọi tôi là Hân Mính, tên tôi không phải là để cho anh gọi tùy tiện, có nghe không?

- Tôi hiểu.

Diệp Lăng Phi bây giờ đang bị người khác chế trụ, làm sao dám không đồng ý chứ. Thế nhưng, ánh mắt của hắn vẫn lướt qua cặp đùi xinh đẹp của Chu Hân Mính, nuốt nước miếng thầm nghĩ:

- Người này chẳng lẽ được trời sinh ra để câu dẫn nam nhân, tư thế chọc tức người khác như vậy, lại mặc một chiếc quần bó sát, đây không phải là dụ dỗ người ta phạm tội hay sao?

Chu Hân Mính thấy dáng vẻ của Diệp Lăng Phi thì trong lòng thầm nghĩ:

- Người này cuối cùng cũng biết sợ hãi.

Trông thấy biểu hiện của Diệp Lăng Phi rất tốt, Chu Hân Mính dùng một giọng nói thẩm vấn phạm nhân:

- Anh nói cho tôi biết, lúc anh mười tám tuổi anh đang làm công việc gì?

- Lúc tôi mười tám tuổi tôi phải đi làm thuê. Đầu tiên tôi ở công trường Nghiễm Châu làm một công nhân lao động bình thường, sau đó tôi lại chuyển về làm công nhân ở Châu Hải, cuối cùng xuất cư trái phép đi nước Anh làm việc kiếm tiền.

- Đừng cho rằng tôi tin lời nói dối này của anh.

Chu Hân Mính khẽ vươn tay, cầm lấy khẩu súng vốn đặt ở trên bàn, họng súng sáng loáng nhắm vào não của hắn.

- Anh tốt nhất hãy thành thực cho tôi, tôi đã tra qua hồ sơ của anh, bề ngoài thì tuy nói là anh mất tích sáu năm nhưng thực tế thì không phải vậy. Tôi đã tra hồ sơ bên công an, phát hiện thấy anh vào năm mười sáu tuổi đã không phải là một người bình thường. Anh nói anh đi Nghiễm Châu làm việc, anh nói cho tôi biết, làm cách nào để anh tới đó được?

- Tôi không nhớ rõ, chỉ nhớ đó là chuyện của mười năm trước.

Diệp Lăng Phi cất tiếng nói.

- Anh xem ra rất biết giả bộ.

Chu Hân Mính nhắm họng súng vào cằm của Diệp Lăng Phi, thong thả nói:

- Tôi tận mắt thấy anh giết người, tuyệt đối, đây không phải là lần đầu giết người của anh, hơn nữa, chắc chắn rằng anh đã trải qua việc huấn luyện. Điều quan trọng nhất là con dao găm anh dùng để xử lý tên sát thủ kia càng không dễ dàng mà có được. Trên người anh ẩn tàng quá nhiều bí mật, tôi hoàn toàn không tin rằng anh chỉ là một người nhập cư trái phép vào Anh quốc để làm vài công việc lặt vặt.

Diệp Lăng Phi ngửi thấy từ người Chu Hân Mính truyền đến từng làn hương thơm của sữa tắm. Làn hương này kích thích tâm trí khiến cho tim hắn không ngừng đập thình thịch. Nếu như không phải Diệp Lăng Phi đang bị thương, tay bị khóa ở trên đầu giường thì không chừng hắn đã áp người vào thân của Chu Hân Mính. Lúc này tuy dục hỏa tiết ra nhưng Diệp Lăng Phi lại không có đủ khả năng để tiến tới.

Yết hầu của Diệp Lăng Phi khẽ có động đậy, hắn nuốt một ngụm nước miếng vào trong, cố gắng nghĩ cách kích thích Chu Hân Mính:

- Hân Mính, à Chu cảnh quan nói đúng, nếu như tôi đã làm cho cô bị hiểu lầm thì tôi chỉ có thể nói là tôi thật có lỗi với cô. Đúng là tôi đã học qua tán thủ cho nên thân thủ có hơn người bình thường một chút, nhưng quả thực, tôi là một người bình thường.



Chu Hân Mính cũng không ngờ rằng lúc này nàng đang câu dẫn Diệp Lăng Phi. Giờ phút này, nàng đang tự nghĩ làm cách nào để kiếm thông tin từ Diệp Lăng Phi. Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm của nàng, Diệp Lăng Phi này thuộc loại phần tử ngoan cố. Người này tâm lý rất ổn định, thủ đoạn thẩm vấn bình thường không thể nào khiến cho hắn mở miệng. Chắc chắn rằng Diệp Lăng Phi chính là người như vậy, Chu Hân Mính liền cầm khẩu súng đẩy đẩy cái cằm của Diệp Lăng Phi.

Chu Hân Mính định sử dụng chiêu cuối cùng. Nàng cầm khẩu súng đẩy cằm Diệp Lăng Phi, ánh mắt sắc bén nhìn vào cặp mắt thanh tịnh của hắn cười lạnh một tiếng nói:

- Diệp Lăng Phi, đây là do anh tự chuốc lấy, cho tôi cơ hội để trả thù. Anh không nói thật vậy thì cũng đừng trách ta.

- Nói!

Chu Hân Mính đặt tay ở cò súng.

- Tôi hỏi lại một câu nữa, anh có nói thật hay không?

- Tôi nói.

Diệp Lăng Phi cũng không phải là người quá đần độn, u mê để chết dưới tay của Chu Hân Mính. Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi nuốt nước miếng lần nữa thì trong lòng cảm thấy vô cùng khẩn trương. Nàng đối với biểu hiện của Diệp Lăng Phi hiện tại hết sức hài lòng, trong người thầm nghĩ:

- Diệp Lăng Phi tôi không tin là tôi không có biện pháp khiến anh nói thật.

- Tôi biết cô với Bạch Tình Đình là bạn tốt với nhau. Tuy tôi ăn nói có vẻ hơi ti bỉ nhưng tôi muốn nói rằng, tôi đối với cô có một cảm giác rất yêu mến. Tôi thừa nhận, tôi có thân thủ không bình thường, đó là bởi vì tôi đã trải qua cuộc chiêu mộ của lục quân nước anh, đảm nhiệm chức vụ đặc công. À, chính là cơ quan tình báo 007, mã số của tôi là 017, bởi vì đây là cơ quan tình báo 007 cho nên tất cả đặc công đều có số cuối là số 7. Đặc công này rất nổi danh, đã từng lập không ít chiến công, bắt được Saddam Hussein cũng chính là chiến công của đội đặc công này.

Chu Hân Mính nghe mà choáng vàng. Nàng dĩ nhiên biết rõ 007 chỉ là nàng nhớ đây là nhân vật trong phim do một công ty điện ảnh bên Anh sản xuất. Hơn nữa cái tên Saddam Hussein do Diệp Lăng Phi nhắc đến nữa, nàng tuyệt đối không muốn tin lời hắn nói. Tuy nhiên với biểu lộ của Diệp Lăng Phi, khiến cho nàng không tin cũng không được.

Diệp Lăng Phi nhìn thấy biểu lộ này của Chu Hân Mính thì trong lòng cười thầm:

“ Tôi không chỉ nói dối cô, mà ngay cả cục trưởng CIA của Mỹ cũng đã từng bị tôi lừa gạt.


Diệp Lăng Phi tuy nghĩ như vậy nhưng bên ngoài không có biểu lộ, hắn tiếp tục cất tiếng:


- Tôi sở dĩ trở lại Trung Quốc bởi vì tôi không muốn trải qua cuộc sống nhiều lo âu trước kia nữa, muốn sống cuộc sống của một người bình thường.


Những lời này chính là những lời thật lòng của Diệp Lăng Phi. Hắn trở về Trung Quốc thực sự bởi vì đã chán ghét việc buôn lậu súng ống đạn dược, muốn tìm lại cuộc sống của một con người bình thường.


Chu Hân Mính bán tín bán nghi hỏi:


- Tôi sẽ kiểm chứng lời nói của anh, nếu như tôi phát hiện thấy anh nói dối, tôi nhất định sẽ bắn nổ đầu anh.


Chu Hân Mính vốn định sẽ không giết Diệp Lăng Phi, cũng thực sự không phải đến đây với mục đích chính là để thẩm vấn hắn. Trước khi đến, Chu Hân Mính đã gọi điện thoại hỏi Bạch Tình Đình là nàng có đến thăm Diệp Lăng Phi hay không, khi nghe Bạch Tình Đình trả lời” Cả buổi tối nay chưa gặp Diệp Lăng Phi” thì nàng mới tìm đến gặp hắn.


Mục đích lần này của Chu Hân Mính chính là triệt để kết thúc cùng Diệp Lăng Phi, từ nay về sau không còn bất kỳ chuyện gì liên quan với hắn nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK