Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thường ngày Trương Vân thường nằm mơ thấy Diệp Lăng Phi, nhưng khi nàng tỉnh dậy thì những phút giây hạnh phúc đó chợt tiêu tan mất. Đối với Trương Vân mà nói thì Diệp Lăng Phi chính là ân nhân của nàng, cuộc sống hiện tại của nàng cũng là nhờ Diệp Lăng Phi mà có. Nàng rất muốn báo đáp Diệp Lăng Phi nhưng trên thực thế nàng vẫn chưa có cơ hội nào để đáp đền ân nghĩa của hắn.

Dùng thân thể của mình để báo đáp là cách duy nhất Trương Vân có thể làm được cho Diệp Lăng Phi. Từ sau lần đó, Diệp Lăng Phi chưa từng quan hệ với Trương Vân thêm lần nào, thậm chí hắn còn không hề có ý muốn lên giường cùng Trương Vân. Chính điều này đã khiến Trương Vân cảm thấy thất vọng, kiểu thất vọng này thậm chí đã khiến nàng mất tự tin về bản thân mình.

Trước khi xuất giá, Trương Vân là một mỹ nữ có tiếng, không biết đã có bao nhiêu người đến nhà nàng để cầu hôn. Trương Vân cũng không biết tại sao mà nàng lại rất tôn trọng chồng của mình, chồng nàng chỉ là một người nông dân bình thường lớn lên từ nhỏ ở vùng thôn quê. Hắn là người rất chịu khó, thường xuyên sang giúp Trương Vân làm việc nhà. Còn về Trương Vân thì nàng lại rất thích người chịu khó, nàng tin rằng chỉ cần mình chịu được khổ thì nhất định sẽ có cuộc sống tốt. Kết quả là Trương Vân kịch liệt phản đối người mà cha mẹ nàng đã sắp đặt, vì chuyện này mà khiến cho cha nàng rất tức giận, ông đã tuyên bố từ mặt đứa con gái của mình.

Sau khi kết hôn, cuộc sống của đôi vợ trẻ cũng tạm ổn. Nhưng đột nhiên chồng của nàng lại mắc phải một căn bệnh cấp tính rồi qua đời, từ đó trở đi cuộc sống của nàng vô cùng chật vật.

Sau khi kết hôn được hai năm, có sự tiếp xúc của chồng nàng, Trương Vân lại càng xinh đẹp hơn. Không chỉ có những người đàn ông trung niên trong thôn mà ngay cả những tiểu tử mới hai mươi mấy tuổi đầu cũng bị vẻ kiều diễm của Trương Vân làm cho thần hồn điên đảo. Những người này thường hay mượn cớ này cớ nọ để được nói chuyện với nàng.

Rồi thì lâu ngày, những người rỗi việc trong thôn bắt đầu bịa đặt rồi bàn tán về những chuyện xấu của Trương Vân, nhưng cũng thật lạ, tất cả những chuyện này lại đều giống nhau. Mẹ chồng Trương Vân vốn dĩ đã rất lo lắng, con trai bà vừa chết, để lại một người vợ xinh đẹp. Thế nên bà tin ngay những lời đồn đại trong thôn và bắt đầu đánh chửi Trương Vân. Nàng bị oan ức nhưng không có chỗ nào phát tiết thế nên nàng mới phải bỏ quê nhà để vào thành phố.

Cũng là do số kiếp Trương Vân tốt thế nên mới gặp được Diệp Lăng Phi. Nếu như gặp phải một người đàn ông có tâm địa bất chính, e rằng khi nhìn thấy thân thể đẫy đà của Trương Vân hắn sẽ biến thành một tên yêu râu xanh, thì không biết bây giờ Trương Vân sẽ khổ đến mức nào.

Trương Vân đã bị Diệp Lăng Phi hấp dẫn, nàng cũng biết mình là một quả phụ, căn bản không xứng với Diệp Lăng Phi. Trương Vân cũng không có yêu cầu gì quá đáng, nàng chỉ hi vọng thỉnh thoảng Diệp Lăng Phi đến thăm nàng là được.

Trương Vân không thể tin được buổi tối hôm nay là sự thật, nàng không thể ngờ rằng Diệp Lăng Phi lại chủ động yêu cầu nàng theo hắn. Trương Vân hoàn toàn đắm chìm trong hạnh phúc, trong lòng nàng hạnh phúc vô bờ cũng khiến cho Diệp Lăng Phi rất khoái cảm. Tất cả những động tác nàng làm đều muốn Diệp Lăng Phi được thỏa mãn. Đối với một người đàn bà đã có chồng thì việc làm sao để cho người đàn ông được thỏa mãn căn bản không phải là chuyện khó khăn gì.

Sự mạnh mẽ của Diệp Lăng Phi khiến cho Trương Vân không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ. Hai tay nàng ôm chặt lấy sau lưng Diệp Lăng Phi, nàng phối hợp nhịp nhàng với Diệp Lăng Phi để cả hai đều cảm thấy thỏa mãn.

Cuối cùng thì Diệp Lăng Phi cũng đã dừng lại, hắn vẫn nằm đè lên người Trương Vân, thở hổn hển. Trương Vân vừa trải qua những giây phút hưng phấn đến đỉnh điểm nên nàng cảm nhận được hạnh phúc của mình cũng đã đạt đến mức tột đỉnh.

Diệp Lăng Phi không hề cử động, hắn cứ nằm sấp người như vậy. Thân thể của hai người dính chặt lấy nhau, không hề có ý muốn xa nhau. Trương Vân sợ rằng nếu như mình khẽ động thì Diệp Lăng Phi sẽ nhanh chóng rời khỏi nàng, nàng thực sự không muốn kết thúc nhanh như vậy.

Nhưng cuối cùng cái gì đến cũng sẽ đến. Sau khi thở dốc mấy hơi thì rốt cuộc Diệp Lăng Phi cũng tách khỏi thân thể của Trương Vân. Hắn nằm sang bên cạnh Trương Vân, hai mắt nhìn lên trần nhà. Trương Vân cứ để mặc thân thể của mình như vậy, nàng không hề động đậy và cũng không hề nói gì. Nàng không biết mình nên nói như thế nào, có thể chờ Diệp Lăng Phi mở miệng là một lựa chọn đúng đắn.

- Trương Vân, cô cho rằng tôi là người như thế nào?

Sau khi thở dốc, Diệp Lăng Phi hạ thấp giọng hỏi.

Trương Vân nghiêng người sang một bên, bộ ngực đầy đặn của nàng đè lên cánh tay phải cường tráng của Diệp Lăng Phi. Mặc dù hai người vừa mây mưa với nhau thế nhưng cảm giác sung sướng trong người nàng vẫn chưa biến mất, nàng vẫn còn cảm thấy toàn thân mình nhộn nhạo hết cả lên. Nàng nhìn Diệp Lăng Phi, dịu dàng nói:

- Diệp tiên sinh, tôi thấy anh là một người tốt, đối với ai anh cũng rất nhiệt tình.



- Tôi là một người tốt.

Trong tiếng cười của Diệp Lăng Phi có pha chút giễu cợt, hắn vươn tay phải qua cổ Trương Vân, đặt tay lên bộ ngực trắng nõn của nàng thế nhưng hắn lại không hề âu yếm vuốt ve.

- Tôi không phải là người tốt, tôi có rất nhiều bí mật không thể nói cho ai biết được. Có thể trong mắt cô tôi là một người tốt thế nhưng trong mắt người khác thì tôi lại không phải người tốt. Khi tôi vừa mới tìm được cảm giác của một người bình thường thì tôi lại phát hiện mình không thích hợp với cuộc sống của người thường, bởi vì tôi không biết làm sao để có thể trở thành một người bình thường. Dù sao thì trong hơn mười năm qua, phương thức sinh hoạt cũ vẫn còn tồn tại trong tư duy của tôi nên nhất thời rất khó thích ứng được với cuộc sống hiện tại.

Trương Vân cảm thấy rất kì lạ, nàng không thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Diệp Lăng Phi. Nhưng nàng biết nhất định là Diệp Lăng Phi có nỗi khổ riêng. Nàng nhích người lại gần Diệp Lăng Phi, thân thể hai người lại càng tiếp xúc thân mật hơn, thiếu chút nữa ** của nàng đã chạm vào đùi Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi nhìn xuống phía dưới, ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt Trương Vân. Nhìn thấy đôi mắt mơ màng của nàng, hắn cười ha hả nói:

- Cô không thể hiểu được tôi đâu, dường như ngay cả tôi cũng không hiểu được chính bản thân mình. Cô biết không, mấy ngày nay tôi đang sống thử với một người khác thế nhưng tôi phát hiện ra rằng mình không thể thay đổi được thói quen cũ, tôi vẫn sống theo kiểu của một lãng tử. Việc này rất khó để tôi có thể trở thành một người chồng tốt.

Lần này thì Trương Vân đã hiểu, nàng không biết rõ từng chi tiết thế nhưng đại khái nàng cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Nàng hỏi thăm dò:

- Diệp tiên sinh, có phải vì chuyện của vợ anh mà anh buồn rầu không?

- Không thể coi là vợ của tôi được, chúng tôi chỉ đang trong giai đoạn sống thử thôi.

Tay phải của Diệp Lăng Phi rời khỏi bộ ngực của Trương Vân, hắn đưa tay xuống mò mẫm cặp mông hết sức đàn hồi của nàng. Lúc này trong lòng Diệp Lăng Phi cũng không có quá nhiều dục hỏa, hắn đang trầm tư nghĩ đến quan hệ của mình với Bạch Tình Đình và Lý Khả Hân. Tay phải của hắn nhẹ nhàng vuốt ve cặp mông của Trương Vân, nhưng ngay cả bản thân hắn cũng không phát hiện ra rằng tay mình đã chạm vào phần dưới bụng của nàng.

Trương Vân cũng không ngờ rằng Diệp Lăng Phi lại đặt tay vào chỗ đó của nàng. Theo bản năng hai bên mông nàng kẹp chặt lại nhưng ngay lập tức nàng ý thức được rằng có thể nàng đã khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy không được hài lòng. Trương Vân làm bất cứ chuyện gì cũng đều muốn Diệp Lăng Phi được thoải mái thế nên nàng cố gắng không nghĩ đến chuyện đó nữa. Nhưng tay của Diệp Lăng Phi lại kích thích thần kinh của nàng, khiến nàng cực kỳ hưng phấn. Chồng của nàng cũng chưa từng sờ qua chỗ đó, tuy rằng Trương Vân đã kết hôn thế nhưng dù sao chồng của nàng cũng là một người đàn ông thôn dã thế nên những lúc quan hệ với nhau, hắn chưa từng dùng tay động qua những chỗ như vậy.

Diệp Lăng Phi nào đâu biết được tâm trạng phức tạp của nàng, hắn nói:

- Xem ra tôi không thích hợp để sống với bất kỳ ai.

- Diệp tiên sinh, anh không nên nghĩ như vậy.

Trương Vân nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, nàng vội vàng nói:

- Có thể anh không hiểu được tâm lý của phụ nữ, nhưng tôi là một phụ nữ nên tôi rất hiểu tâm lý của họ. Bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều mong muốn có người đàn ông yêu thương mình. Tôi không biết vợ anh nghĩ như thế nào nhưng tôi cho rằng chỉ cần người đàn ông đó yêu mình là đủ rồi.

- Nói nhẹ nhàng vậy.

Diệp Lăng Phi nhìn Trương Vân, tay trái của hắn vươn ra phía sau ôm lấy lưng của nàng. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trương Vân, hắn cười nói:



- Nếu như vợ của cô nhìn thấy cô có quan hệ mờ ám với một cô gái khác thì cô nên làm cái gì bây giờ?

Trương Vân không dám đón nhận ánh mắt của Diệp Lăng Phi, nàng nhìn xuống phía dưới, dịu dàng nói:

- Tôi không biết, tôi không có quá nhiều kinh nghiệm. Nhưng nếu tôi là cô gái kia thì tôi sẽ cân nhắc, mọi người có thể sống chung với nhau có lẽ sẽ tốt hơn.

Câu này của Trương Vân khiến Diệp Lăng Phi được mở rộng tầm mắt. Hắn tỉ mỉ quan sát Trương Vân, dường như nàng đã biến thành một người khác. Thấy Diệp Lăng Phi không nói gì, Trương Vân ngượng ngùng nói:

- Diệp tiên sinh, có phải tôi nói sai cái gì không?

- Không phải, cô nói rất khá, tôi phải để Bạch Tình Đình nói chuyện một chút với cô mới được, để cho nàng tiếp thu suy nghĩ của cô.

Diệp Lăng Phi không ngờ Trương Vân lại nói những lời này, ngay cả hắn cũng chưa từng nghĩ qua điều này. Có thể có nhiều nữ nhân bênh cạnh không phải hắn được hưởng phúc sao.

Đương nhiên, Diệp Lăng Phi cũng chỉ nói đùa với Trương Vân như vậy thôi chứ thực ra hắn biết là nàng sẽ không đồng ý. Xã hội bây giờ không giống như thời kỳ phong kiến nữa, nữ nhân phải biết tam tòng tứ đức, lễ nghĩa Khổng Mạnh, chế độ chồng chung cũng không còn nữa, bây giờ phụ nữ đã được giải phóng khỏi tư tưởng cũ rồi.

Trương Vân cười cười, nàng sẽ không ngốc đến mức đi nói chuyện này với vợ Diệp Lăng Phi. Người có thể kết hôn với Diệp Lăng Phi chắc chắn thân phận không thấp, chứ không phải là loại người mà nàng có thể nói chuyện tùy tiện được.

Diệp Lăng Phi thu lại vẻ tươi cười, hắn nói rất nghiêm túc:


- Tôi đã nói rồi, tôi là một người thích lưu lạc. Số kiếp của tôi đã định trước tôi không thể dừng lại với bất kỳ người phụ nữ nào thế nên tôi và cô cũng vậy, buổi tối hôm nay chỉ là vui chơi thôi.


Trương Vân không đợi Diệp Lăng Phi nói xong nàng vội đưa tay che miệng Diệp Lăng Phi. Nàng nói:


- Diệp tiên sinh, anh không nên hiểu lầm. Tôi cũng không hi vọng cái gì lớn quá, chỉ cần anh đồng ý đến thăm tôi thế là tôi đã thỏa mãn lắm rồi.


Diệp Lăng Phi nhấc tay Trương Vân trên môi mình xuống, hắn cười ha hả nói:


- Nhìn cô kìa, không nên lúc nào cũng nghĩ đến tôi. Tôi thấy cô rất xinh đẹp, chỉ cần cô tự tin một chút, ăn mặc đẹp một chút là chắc chắn có vô số đàn ông sẽ bám theo cô.


Nhìn vẻ mặt sững sờ của Trương Vân, tay phải Diệp Lăng Phi bỗng chộp lấy vú nàng, hắn cười xấu xa nói:


- Mỹ nữ, có hứng thú tắm cùng với tôi không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK