Diệp Lăng Phi nghe Vu Chấn nói xong, cau mày lắc đầu nói:
- Thị trưởng Vu, ông có chút vội vàng rồi, ông như vậy là đã ép Ngiêm Trường Thủ, điều đó chỉ mang đến tai họa chết người cho ông thôi.
Vu Chấn vừa nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, bèn nhìn Diệp Lăng Phi vẻ không hiểu hỏi:
- Tại sao lại có tai họa chết người, lẽ nào Nghiêm Trường Thủ lại ra tay với tôi?
Diệp Lăng Phi nói:
- Điều đó không nói chắc được. Thị trưởng Vu, Nghiêm Trường Thủ mong muốn nhất là ông sẽ cùng hội cùng thuyền với ông ta, ông ta dành cho ông rất nhiều thời gian, nhưng hôm nay trong cuộc họp ông công khai đối kháng với ông ta. Như vậy là đã ép Nghiêm Trường Thủ ra tay, Thị trưởng Vu, tôi thấy Nghiêm Trường Thủ chắc chắn sẽ ra tay.
Diệp Lăng Phi chưa nói hết lời nhưng Vu Chấn đã hiểu rất rõ rồi. Vu Chấn vừa rồi chỉ biết vui mừng không hề nghĩ đến điều này, nghe Diệp Lăng Phi nhắc nhở Vu Chấn có chút sợ hãi.
Nghiêm Trường Thủ được coi là vua ở thành phố Đông Hải, bản thân mình là thị trưởng thì đã sao, nếu ông muốn làm một việc gì đó, âm thầm loại bỏ thị trưởng, ông ta là cục trưởng cục công an thành phố Đông Hải, cứ cho là tiến hành điều tra, ông ta cũng chỉ bỏ công không bỏ sức, cuối cùng không được thì sẽ tìm một kẻ thế thân.
Vu Chấn vừa nghĩ đến đó, trán ông ta ướt đẫm mồ hôi. Vu Chấn chung quy cũng chỉ là một người bình thường trong chốn quan trường, chua hề gặp phải những tình huống vô cùng nguy hiểm. Lần này, Vu Chấn cảm thấy nguy hiểm, ông ta nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Tiểu Diệp, cậu thấy tôi nên làm thế nào?
Diệp Lăng Phi lại lấy thuốc ra hút, hắn vừa định châm thuốc thì đột nhiên lại đặt xuống. Diệp Lăng Phi trong lúc đó hút rất nhiều thuốc, hắn đặt điếu thuốc vừa rút ra xuống, thở dài nói:
- Thị trưởng Vu, tôi thấy tình hình ở đây không dễ xử lý, ai mà biết được Nghiêm Trường Thủ sẽ ra tay trong trường hợp nào? Tôi thấy, ông nên điều người ở bên ngoài vào, trước tiên chỉnh lý hệ thống công an ở đây, ít nhất có thể bảo vệ ông.
Vu Chấn vừa nghe xong, mặt mày liền giãn ra. Diệp Lăng Phi nói thì đơn giản, nhưng khi thực hiện thì lại rất khó. Việc điều người từ bên ngoài vào không hề đơn giản, cứ cho là trong tỉnh đồng ý, cũng cần rất nhiều thời gian mới có thể điều người đến, chứ không phải nói điều đến là điều đến ngay được.
Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy việc này rất khó, Diệp Lăng Phi muốn giải quyết từ từ, nhưng không ngờ Vu Chấn lại vội vàng như vậy, bây giờ coi như đã ra mặt với Nghiêm Trường Thủ.
Diệp Lăng Phi nói:
- Thị trưởng Vu, không thì thế này vậy, tôi để Dã Thú đi theo ông. Chỉ cần Dã Thú ở bên cạnh ông, thì sẽ không ai động được đến ông, chủ yếu là ông phải tin tưởng Dã Thú.
Vu Chấn gật đầu đồng ý. Diệp Lăng Phi gọi Dã Thú đến, để Dã Thú ở bên cạnh Vu Chấn trong những ngày này. Lời của Diệp Lăng Phi, Dã Thú tất nhiên sẽ làm theo, nhưng trong lòng Dã Thú không muốn đi cùng Vu Chấn, anh ta không quen làm vệ sĩ cho người khác.
Tình hình ở Đông Hải vượt ngoài dự tính của Diệp Lăng Phi, Ở bên này rất loạn, căn cứ vào tình hình hiện tại, không sử dụng người trong tỉnh không được. Nhưng thành phố Đông Hải lại thuộc Tỉnh Đông Hải, chủ yếu ở chỗ, người nhà họ Tưởng lại ở trong Tỉnh, Diệp Lăng Phi biết hắn không thể dùng quan hệ phía Nhạc Lâm Sơn, sợ làm sự việc càng trở nên căng thẳng.
Diệp Lăng Phi có chút khó xử. Cách giải quyết tốt nhất trong chuyện này là trên tỉnh cử người xuống giải quyết, xem ra chỉ có để Chu Ôn Quốc giải quyết việc này. Do Vậy, Diệp Lăng Phi hẹn gặp Chu Ôn Quốc, Chu Ôn Quốc cảm thấy Nghiêm Trường Thủ vì trong hội nghị thường ủy thành phố ông ta không ủng hộ Nghiêm Trường Thủ, khiến Nghiêm Trường Thủ vô cùng bất mãn. Ông ta cũng muốn nhanh chóng giải quyết, nghe Diệp Lăng Phi nói xong, ông ta do dự nói:
- Tôi có thể báo cáo lên Tỉnh ủy, nhưng...
Chu Ôn Quốc không nói hết câu, nhưng Diệp Lăng Phi đã hiểu được sự lo lắng của Chu Ôn Quốc. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bí thư Chu, việc đó của ông chi là chuyện nhỏ, tôi nói rồi, tôi sẽ giúp ông giải quyết, bây giờ ông đề nghị Tỉnh ủy phái nhóm điều tra xuống, để điều tra tình hình ở đây, tôi sẽ giúp ông giải quyết những chuyện khác.
Chu Ôn Quốc suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.
Trong khi Chu Ôn Quốc báo cáo với Tỉnh ủy về tình hình ở Đông Hải, nhóm điều tra do Vu Chấn dẫn đầu cũng đã thu được tiến triển mang tính thực chất, rất nhanh đã điều tra ra Nghiêm Dược Thiên là người đứng đằng sau điều khiển việc này, Nghiêm Dược Thiên cũng đã bị bắt.
Mọi việc dường như tiến triển theo dự đoán của mọi người, đúng lúc đó, trên Tỉnh ủy có tin Bí thư thị ủy thành phố Đông Hải Chu Ôn Quốc do bị tình nghi có liên quan đến tham ô, đã bị bắt, trước mắt Bí thư thị ủy thành phố Đông Hải do Phó bí thư thị ủy đảm nhiệm.
Việc này vượt xa ra ngoài dự kiến của mọi người, ngay cả Diệp Lăng Phi cũng không thể tưởng tượng được thế lực của Nghiêm Trường Thủ lại lớn đến thế, có thể hạ gục Bí thư thị ủy Chu Ôn Quốc như vậy. Đương nhiên, mọi việc bên trong và việc Nghiêm Trường Thủ nắm được bằng chứng tham ô của Chu Ôn Quốc có quan hệ trực tiếp với nhau.
Sự việc đến nước này, Diệp Lăng Phi thấy mình không còn đường lui. Từ trước đến nay hắn chưa từng gặp phải tình cảnh này, có thể nói sự khó khăn của sự việc vượt ngoài dự liệu của hắn. Sự ảnh hưởng của Nghiêm Trường Thủ trong Tỉnh ủy lại lớn đến vậy.
Tại biệt thự, trước mặt Vu Chấn, Diệp Lăng Phi gọi điện cho Nhạc Lâm Sơn, kể lại tình hình thành phố Đông Hải, đồng thời, Diệp Lăng Phi đặc biệt nhấn mạnh Bí thư thị ủy Chu Ôn Quốc mặc dù có hành vi tham nhũng nhưng Chu Ôn Quốc bị Nghiêm Trường Thủ hãm hại, chủ yếu nhất hắn đã hứa với Chu Ôn Quốc sẽ giúp ông ta bình an vô sự, không phải ngồi tù.
Ở đầu kia điện thoại, Nhạc Lâm Sơn nén giận, nói:
- Tiểu Diệp, xem ra tình hình ở bên đó tôi phải can thiệp rồi
Chỉ câu nói đó là đủ rồi, hai ngày sau, cơ quan kỷ kiểm Tỉnh ủy điều Nghiêm Trường Thủ rời khỏi Đông Hải. Diệp Lăng Phi không biết Nhạc Lâm Sơn rút cuộc đã làm như thế nào, trong ấn tượng của Diệp Lăng Phi, quan hệ giữa Tưởng gia và Nhạc Lâm Sơn không hề tốt, lẽ nào Tưởng gia lại để Nhạc Lâm Sơn can thiệp việc ở Đông Hải. Diệp Lăng Phi mới hiểu được, đối với việc này Tưởng gia không gây bất cứ trở ngại nào, bên Tỉnh ủy cũng có hành động mạnh mẽ, người bên kỷ kiểm cũng đã đưa đi vài người trong Tỉnh ủy.
Bất luận nói như thế nào, việc Nghiêm Trường Thủ bị bắt đi, việc xử lý cả thành phố Đông Hải trở nên dễ dàng rất nhiều. Vu Chấn điều cục trưởng cục công an, phó cục trưởng và nhiều cảnh sát từ nơi khác đến. Một nửa số cảnh sát trong hệ thống cảnh sát thành phố Đông Hải bị điều tra, đồng thời, Vu Chấn cũng tiến hành điều tra thị ủy, cơ quan chính quyền thành phố.
Người dân thành phố Đông Hải đều nói, Đông Hải từ trước đến nay chưa từng có cuộc cải cách như vậy. Trong quá trình cải cách ấy, Vu Chấn thể hiện năng lực lãnh đạo mạnh mẽ và quyết đoán, chống lại áp lực từ nhiều phía, cắt chức bốn phó thị trưởng, từ thị ủy đến ủy ban thành phố, rất nhiều lãnh đạo bị cắt chức.
Cho đến kỳ nghỉ Quốc tế lao động 1/5, sự việc ở đây vẫn chưa giải quyết được. Còn về Trần Cương do sớm đã nghe được tin tức, khi cảnh sát đến nhà người tình hắn, Trần Cương đã bỏ trốn rồi.
Dưới sự ủng hộ của Diệp Lăng Phi, Tôn Hồng đã khống chế được giới xã hội đen ở Đông Hải.
Tại quảng trường Hải Tinh, thành phố Vọng Hải, lúc này là kỳ nghỉ 1/5, khách du lịch từ khắp nơi trong cả nước đổ về Vọng Hải, khắp nơi trong quảng trường Hải Tinh đều là khách du lịch ở nơi khác đến, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy khách du lịch chụp ảnh lưu niệm.
Diệp Lăng Phi mặc một chiếc áo phông màu trắng, cộc tay, bên dưới mặc một chiếc quần đùi kẻ caro, trên đầu đội một chiếc mũ chống nắng cùng với Bạch Tình Đình ngồi trên bờ biển, trước mặt hai người vứt hai chai nước suối đã uống hết.
Diệp Lăng Phi nằm trên bãi cát, nhìn ra biển cả xanh biếc, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống mặt kiến hắn cảm thấy thật dễ chịu.
Bạch Tình Đình mặc một chiếc váy liền màu trắng, cô ta không nằm trên bãi cát như Diệp Lăng Phi mà ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi.
Đây là ngày thứ hai Diệp Lăng Phi trở về Vọng Hải, sau khi giải quyết xong sự việc ở Đông Hải, Diệp Lăng Phi bèn trở về Vọng Hải. Hôm nay là ngày thứ ba trong kỳ nghỉ 1/5, Diệp Lăng Phi tranh thủ thời tiết đẹp, bèn ra ngoài cho khuây khỏa. Thời gian này, Diệp Lăng Phi ở Đông Hải rất lo lắng, nếu sự việc không đến mức không còn cách nào khác, Diệp Lăng Phi sẽ không nhờ đến mối quan hệ với Nhạc Lâm Sơn. Hắn lúc đầu lo lắng Nhạc Lâm Sơn ra mặt sẽ làm cho sự việc càng tồi tệ hơn. Nhưng sự việc lại nằm ngoài dự liệu của Diệp Lăng Phi, Tưởng gia không hề gây khó khăn.
Hoặc là Tưởng gia cân nhắc đến vấn đề chính trị, trong việc này không gây mâu thuẫn với Nhạc Lâm Sơn. Bất luận như thế nào, Sự việc ở Đông Hải cũng đã được giải quyết rồi, những vấn đề còn lại là việc vủa Vu Chấn. Diệp Lăng Phi không quan tâm cũng không muốn quan tâm. Hắn bây giờ chỉ muốn hưởng thụ mọi thứ trước mắt, hưởng thụ ánh mặt trời, biển cả và người đẹp bên cạnh.
Diệp Lăng Phi nhắm mắt, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt Diệp Lăng Phi khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy thật thoải mái, hắn rất thích cảm giác đó.
Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, Cô ta hai tay ôm gối, mắt luôn nhìn về Diệp Lăng Phi, nhìn thấy Diệp Lăng Phi nhắm mắt tựa hồ như đang ngủ. Bạch Tình Đình nhổ một cọng tóc, nhẹ đưa vào mũi Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cảm thấy ngứa mũi, không chịu được bèn hắt hơi.
Bạch Tình Đình cười phá lên, Diệp Lăng Phi dang tay ôm lấy Bạch Tình Đình nằm xuống, nhẹ nhàng nói:
- Bà xã, em từ khi nào không chịu nghe lời vậy hả?
Bạch Tình Đình bĩu môi, khẽ nói:
- Em không nghe lời lúc nào? Ngược lại là anh thì có, nói là đến đây chơi với em, kết quả anh lại ngủ.
- Bà xã, anh không ngủ, đây gọi là hưởng thụ nhân sinh, hưởng thụ cuộc sống. Tình Đình, mau đến học giống anh nè, em nhắm mắt lại
Bạch Tình Đình làm theo lời Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi hỏi:
- Bà xã, em nhìn thấy gì?
Bạch Tình Đình không nói gì, miệng nhoẻn cười. Một lúc lâu sau, Bạch Tình Đình mới mở mắt, cô ta quay sang Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, em nhìn thấy chúng ta.
Lời tác giả: Do một lý do đặc biệt, tâm trạng của tôi không được tốt. Chắc sẽ có độc giả hiểu được nội tình, hoặc biết được tại sao tôi buồn. Tôi đã dùng hơn một năm rưỡi để viết cuốn Đô Thị Tàng Kiều này. Bản thân tôi đã rất cố gắng để tiếp tục viết, không ít bạn đọc cũng nhận ra điều đó. Cùng với tâm trạng của tôi, cuốn sách cũng đã có nhiều biến động lớn. Lúc này, có quá nhiều sự việc khiến tâm trạng của tôi không tốt, thành phố Đông Hải vốn có rất nhiều điều để viết, nhưng tôi đã từ bỏ rồi, giống như lần trước tôi ngừng đoạn vậy. Có một số việc tôi bắt buộc phải học cách từ bỏ. Tự đáy lòng mình tôi không muốn kết thúc Đô Thị Tàng Kiều, giống như nhìn một đúa trẻ đang lớn, cho đến hôm nay, đã cùng tôi hơn một năm rưỡi, nhưng thôi đành vậy, tôi cố gắng viết tốt từng trang một, câu chuyện sẽ tăng dần tốc độ. Thuận theo tự nhiên, hi vọng các bạn sẽ chúc phúc tôi! Tôi cũng hy vọng bản thân mình sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này!