- Mẹ, sao mẹ không gõ cửa mà đã đi vào trong phòng con vậy, lẽ nào mẹ không hiểu cần tôn trọng sự riêng tư của con sao?
- A. Tiêu Tiếu, vừa nãy mẹ cũng gõ cửa rồi, nhưng mà bên trong lại không có tiếng trả lời, hơn nữa cửa phòng cũng không khóa, vì thế nên mẹ đi vào!
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu bị Vu Tiêu Tiếu hỏi như vậy, trái lại cảm giác mình không nên tự ý đi vào phòng của con gái như vậy.
- Con và chị con đang trò chuyện qua webcam!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Mẹ à, mẹ đợi một chút, để con chúc chị con ngủ ngon!
Vu Tiêu Tiếu vừa nói vừa quay sang chỗ máy vi tính, sau khi chúc Bạch Tình Đình một tiếng ngủ ngon, cô tắt webcam đi, thấy áo ngủ của mình đang rất hớ hênh. Vu Tiêu Tiếu vội vàng buộc nút áo ngủ lại, nói:
- Mẹ, mẹ có chuyện gì ạ?
- Không có gì đâu!
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu nói.
- Tiêu Tiếu, cả ngày con cứ giam mình ở trong phòng, có muốn đi ra ngoài một chút không, có thể gặp gỡ những người bạn mới!
- Có cái gì hay mà gặp gỡ chứ!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Con không thích ở đây đâu, mẹ, mẹ cũng đừng quản con nữa, con ở nhà rất vui mà!
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu nghe Vu Tiêu Tiếu nói như vậy, không có cách nào cả, đành phải nói với Vu Tiêu Tiếu:
- Tiêu Tiếu, con đừng lên mạng suốt cả ngày như thế, như vậy không tốt cho đôi mắt của mình đâu!
- Vâng ạ, mẹ, con biết rồi. Mẹ đã mệt mỏi cả ngày rồi, cũng nên đi nghỉ sớm một chút đi ạ!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Ừ!
Mẹ Vu Tiêu Tiếu đi ra khỏi gian phòng của Vu Tiêu Tiếu, sau đó nghe thấy tiếng Vu Tiêu Tiếu đóng cửa phòng mình lại. Mẹ của Vu Tiêu Tiếu lắc đầu, cất bước đi xuống tầng dưới. Bà vừa mới đi xuống cầu thang, đã thấy dưới lầu có hai người đàn ông xa lạ đang ngồi. Một người đàn ông thoạt nhìn khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, tóc ngắn, mặt béo phì, con mắt của ông ta rất nhỏ, nếu như ông ta cười, có lẽ con mắt sẽ híp lại không thấy gì nữa. Còn cậu thanh niên choai choai thì hình như con trai của người đàn ông đó, nói tóm lại tướng mạo của hai người khá giống nhau, chẳng qua là cậu thanh niên khoảng chừng trên dưới 20 tuổi kia thì ăn mặc khá sành điệu, đầu cũng được vuốt keo sáng bóng lên.
Vu Chấn vừa thấy vợ mình đi xuống, vội vàng giới thiệu:
- Đây chính là vợ của tôi, bây giờ vẫn còn đang công tác ở tỉnh thành, lần này là tới chỗ này ở vài ngày đã!
Ánh mắt của người đàn ông kia đảo qua mẹ của Vu Tiêu Tiếu, đừng coi mẹ của Vu Tiêu Tiếu đã có tuổi rồi, nhưng nhan sắc rất mặn mà, vẻ đẹp của Vu Tiêu Tiếu phân nửa là được thừa hưởng từ mẹ mình. Người đàn ông kia nhìn thoáng qua mẹ của Vu Tiêu Tiếu, sau đó lập tức quay mặt lại nhìn Vu Chấn, cười nói:
- Thị trưởng Vu có một người vợ tốt đó!
- Đúng vậy, mấy năm nay đã làm cho vợ tôi khổ sở không ít rồi!
Vu Chấn thở dài nói.
- Lần này đến thành phố Đông Hải còn không biết tôi sẽ ra sao, vợ tôi lo lắng nên mới theo tôi tới đây. Chỉ là nếu như muốn được điều đến công tác ở thành phố Đông Hải thì để êm xuôi cũng rất phiền phức, hơn nữa cô ấy cũng không thể bỏ việc của mình được, trước mắt chỉ có thể tạm thời như vậy thôi, sau này sẽ từ từ tính tiếp!
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu ngồi bên cạnh Vu Chấn. Vu Chấn giới thiệu hai người kia. Nguyên lai người đàn ông mặt béo kia là phó bí thư thị ủy thành phố Đông Hải Nghiêm Trường Thủ, còn cậu thanh niên kia chính là con trai của Nghiêm Trường Thủ, Nghiêm Sâm. Hai cha con bọn họ tới đây để thăm người mới, đều ở trong cùng một khu vực mà, tất nhiên sẽ phải gặp nhau nhiều.
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu nghe xong, trên mặt lộ ra một nụ cười, nói:
- May quá, chúng tôi mới tới chỗ này nên cũng không có người quen nào ở đây cả, con gái của tôi đến thành phố Đông Hải chỉ biết cả ngày nằm nhà, ngay cả một người bạn cũng không có!
Nghiêm Trường Thủ nghe mẹ của Vu Tiêu Tiếu nói như vậy, cười nói:
- Chuyện này thì cũng dễ thôi mà, cứ để Nghiêm Sâm nhà tôi dẫn con bé ra ngoài đi dạo, quen biết nhiều bạn bè hơn một chú, cậu con trai này của tôi cái khác thì không nói, nói về kết bạn thì, ở bên ngoài bạn của nó nhiều lắm đó!
Vu Chấn nghe vậy cười nói:
- Đó cũng là một chuyện tốt mà!
Nói xong, ông ta bảo vợ mình lên gác gọi Vu Tiêu Tiếu đi xuống, mẹ của Vu Tiêu Tiếu lên gác, nói với Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu thì trăm lần không muốn, nhưng sau khi nghe mẹ khuyên bảo một hồi, không thể làm gì khác được đành thay quần áo, đi xuống tầng dưới. VuTiêu Tiếu vừa đi xuống, sau khi thấy cậu thanh niên kia, cô lập tức hô:
- Sao lại là tên tiểu sắc lang nhà cậu!
- Tiểu sắc lang ư?
Mọi người ngồi đó đều sửng sốt. Vu Chấn có vẻ hơi xấu hổ, nói:
- Tiêu Tiếu, con đừng có nói lung tung chứ, đây là con trai phó bí thư thị ủy Nghiêm. Nghiêm Sâm, không phải là con nhận nhầm người đó chứ?
Vu Tiêu Tiếu mặc kệ là con trai của phó bí thư thị ủy gì gì đó, cô lầu bầu:
- Sao con có thể nhận nhầm người được, chính là hắn ta, lần trước lúc con đi đổ rác thì chính là hắn ta đùa giỡn con, còn nói muốn lên giường với con nữa. Hừ, cha à, con trở về phòng đây, không thèm nói chuyện với cái loại dâm tặc này!
Vu Tiêu Tiếu nói xong quay người lại, đi lên trên gác. Nghiêm Sâm nhìn chằm chằm vào bộ mông đầy đặn bị chiếc quần jean bó sát của Vu Tiêu Tiếu, âm thầm nuốt nước bọt. Nghiêm Trường Thủ thật không ngờ lại xảy ra chuyện này, ngay lập tức ông ta hỏi:
- Tiểu Sâm, đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Cha, con cũng không biết là chuyện gì!
Nghiêm Sâm giả bộ rất vô tội, nói:
- Con nghĩ có lẽ con và chị Vu có chút hiểu lầm thì phải!
- Thị trưởng Vu, tôi thấy chuyện này chắc là có chút hiểu lầm. Tiểu Sâm nhà tôi ngoan lắm, không làm những chuyện như thế này đâu!
Nghiêm Trường Thủ nói.
- Bí thư Nghiêm, tôi cũng nghĩ thế, sao chuyện này lại xảy ra được chứ!
Vu Chấn cười nói.
- Cái con bé Tiêu Tiếu nhà tôi rất là tùy tiện, tôi cũng không dạy dỗ nó cho tốt, bí thư Nghiêm, ông đừng để bụng nhé!
- Sao tôi lại để bụng chứ!
Nghiêm Trường Thủ cười cười, nói:
- Thị trưởng Vu, tôi và con tôi tới thăm gia đình, sau này trong công việc còn giúp đỡ ủng hộ nhau. Tôi biết ông vừa mới tới thành phố Đông Hải, khó tránh khỏi sẽ một số chuyện lạ nước lạ cái, không có vấn đề gì, nếu như có chuyện gì thì cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ ông!
- Cảm ơn bí thư Nghiêm!
Nghiêm Trường Thủ và Vu Chấn nói chuyện phiếm thêm một lúc nữa mới dẫn con trai rời khỏi đó. Hai vợ chồng Vu Chấn tiễn Nghiêm Trường Thủ ra khỏi biệt thự, sau khi trở về, mẹ của Vu Tiêu Tiếu nói:
- Ông thấy chuyện Tiêu Tiếu nói có phải là sự thật hay không?
Vu Chấn ngồi trên ghế salon trong phòng khách, ông ta tiện tay cầm lấy một điếu thuốc, châm lừa, thấp giọng nói:
- Chuyện này cũng khó nói lắm, nói tóm lại là bà dặn Tiêu Tiếu không nên ra ngoài. A, không phải là Tiêu Tiếu sắp đi học lại rồi ư, không thì bà bảo Tiêu Tiếu quay trở về thành phố Vọng Hải đi, dù sao thì nhà Tiểu Diệp cũng ở bên đó, có Tiểu Diệp ở đó chiếu cố Tiêu Tiếu tôi cũng yên tâm!
- Không phải là ông đang lo lắng điều gì đó chứ?
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu hỏi.
Vu Chấn khẽ thở dài, nói:
- Không phải là tôi muốn lo lắng, nơi này có rất nhiều chuyện tình khiến tôi không thể không lo lắng, bây giờ tôi cũng khó mà nói được rốt cuộc nơi này có chuyện gì, nói tóm là để Tiêu Tiếu rời xa Thành phố Đông Hải thì tốt hơn!
- Được rồi!
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu nói.
- Tôi lên gác nói với Tiêu Tiếu một tiếng!
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu đi lên gác. Vu Chấn ở lại trong phòng khách, cau mày. ông ta cảm thấy chuyện ở nơi này quả thực là rất nhiều, không biết vì sao Vu Chấn luôn có một loại cảm giác nguy hiểm, giống như là có người đang theo dõi ông ta vậy. Theo cái nhìn của Vu Chấn, trước mặt minh đã có một cái bẫy, chỉ chờ mình bước vào thôi, ông ta không lo lắng cho mình, điều mà hiện giờ ông ta lo lắng nhất chính là người nhà. Vu Chấn cảm thấy Vu Tiêu Tiếu ở lại thành phố Đông Hải thực sự rất nguy hiểm, cứ quay về thành phố Vọng Hải thì tốt hơn. Mẹ của Vu Tiêu Tiếu đi lên gác, bà gõ cửa phòng Vu Tiêu Tiếu, gọi:
- Tiêu Tiếu!
Trong phòng truyền đến tiếng bước chân, sau đó Vu Tiêu Tiếu mở cửa phòng ra. Vu Tiêu Tiếu đã thay quần áo, chỉ mặc một cái áo ngủ, đứng ở trước cửa, hỏi:
- Mẹ, có chuyện gì sao ạ?
- Tiêu Tiếu, mẹ muốn tâm sự với con một chút, được không?
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu hỏi.
Vu Tiêu Tiếu không nói gì, quay người lại, đến bên giường của mình, mẹ của Vu Tiêu Tiếu thì đóng cửa lại, đi theo Vu Tiêu Tiếu ngồi xuống bên giường. Bà ngồi cạnh Vu Tiêu Tiếu, vừa cười vừa nói:
- Tiêu Tiếu, con nói cho mẹ nghe một chút rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy, cậu thanh niên đó rốt cuộc đã nói những gì với con?
- Mẹ à, nói chung không phải là những lời tử tế gì cả!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Con rất ghét cái tên tiểu sắc lang kia, con khôngmuốn gặp hắn!
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu thấy Vu Tiêu Tiếu không chịu nói, bà cũng không tiếp tục truy hỏi nữa mà chuyển ý của Vu Chấn tới Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Tiêu Tiếu, ý của cha con là muốn để con quay trở về thành phố Vọng Hải, con xem con cũng sắp vào học rồi, về thành phố Vọng Hải trước đi, chờ đến lúc nào được nghỉ học thì con trở về nhà!
Vu Tiêu Tiếu vừa nghe vậy, lập tức nở nụ cười. Cô ôm lấy mẹ mình, nói:
- Mẹ, thật vậy sao hả mẹ?
- Đương nhiên là sự thật rồi, mẹ lừa con làm gì!
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu nói.
- Tiêu Tiếu, con xem lúc nào thì về bên đó?
- Ngày mai con về đó luôn!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Mẹ ơi, con nói thật nhé, con thực sự không thích ở thành phố Đông Hải, con rất muốn quay trở về thành phố Vọng Hải!
- Ngày mai à, nhanh như vậy sao?
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu hiển nhiên không ngờ được Vu Tiêu Tiếu lại muốn đi gấp như vậy, bà hơi chút sững sờ, rồi lập tức nói:
- Tiêu Tiếu, để mẹ bảo cha con tìm người đưa con đến nhà ga thành phố Đông Hải!
- Mẹ à, không cần đâu, để con bảo anh rể con tới đón con là được!
Vu Tiêu Tiếu vừa nói vừa buông tay ra, nói:
- Mẹ, con muốn gọi điện thoại cho anh rể của con, bảo anh ấy tới đón con!
- Tiêu Tiếu à, suốt ngày cứ làm phiền người ta như vậy thì không hay đâu!
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu lo lắng nói,
- Người ta lại phải đi từ thành phố Vọng Hải tới đây, lại còn phải quay lại nữa, mẹ chỉ sợ …!
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu còn chưa kịp nói xong câu đó, đã thấy Vu Tiêu Tiếu đi tìm điện thoại di động của mình, nẹ của Vu Tiêu Tiếu không còn cách nào, chỉ biết khẽ thở dài, bây giờ bà cảm giác được con gái lớn đã không nghe lời nữa rồi, dù cho bà có nói thêm gì đi nữa. Vu Tiêu Tiếu cũng sẽ không nghe lời của bà. Bà không biết làm gì được đành đứng dậy, nói với Tiêu Tiếu:
- Tiêu Tiếu, nếu như ngày mai con về bên đó, mẹ đi chuẩn bị đồ đạc cho con đây!
- Vâng!
Vu Tiêu Tiếu gật đầu.
Cô cầm lấy điện thoại di động của mình, nhưng không lập tức gọi điện thoại mà lại nhìn mẹ mình. Mẹ của Vu Tiêu Tiếu thấy bộ dạng đó của Vu Tiêu Tiếu, trong lòng ngầm hiểu, con gái muốn mình đi ra ngoài, bà cũng không nhiều lời, rời khỏi gian phòng của Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu vội vàng đóng cửa phòng mình lại, gọi cho điện thoại Diệp Lăng Phi, sau khi đầu dây bên kia nghe máy. Vu Tiêu Tiếu lập tức nũng nịu nói:
- Diệp đại ca à, anh có nhớ em không?
- Không nhớ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh còn đang bận đây!
- Diệp đại ca, anh bận cái gì vậy?
Vu Tiêu Tiếu hói.
- Còn có thể là cái gì nữa, tất nhiên là bận quét dọn rồi!
Diệp Lăng Phi có vẻ rất phiền muộn, nói.
- Trong biệt thự bừa bãi không ra thể thống gì nữa. Trương Vân không có ở đây, việc quét dọn đều rơi vào đầu anh. Khụ khụ, làm mấy cái này thật là mệt. à, đúng rồi, Tiêu Tiếu, chừng nào thì em quay trở về thành phố Vọng Hải vậy, chi bằng em quay về sớm một chút, giúp anh dọn dẹp biệt thự!
- Diệp đại ca, anh nhớ em rồi à?
Vu Tiêu Tiếu hôi.
- Tiêu Tiếu, anh nói thật với em đó!
Diệp Lăng Phi nói.
- Em nghĩ xem nếu như anh thuê người làm công tạm thời, một ngày cũng phải mấy trăm, chi bằng em tới nhà anh làm công, một ngày anh trả cho em 200 tệ!
- Có mỗi 200 tệ thôi à, em mặc kệ!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Ít nhất phải được 500 tệ, hơn nữa phải có tiền thưởng, nếu như em dọn dẹp tốt, anh phải thưởng cho em thêm 200 tệ nữa!
- Trời ạ, đãi ngộ cho công việc làm thêm của em cao quá đó, một ngày cũng được bảy, tám trăm tệ rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Thế cũng được, anh sẽ trả em số tiền này, thế nào, có làm hay không?
- Đương nhiên là em làm rồi!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Diệp đại ca, ngày mai anh đến đón đi, ngày mai em sẽ quay về thành phố Vọng Hải đó!
- Ngày mai em quay về thành phố Vọng Hải ư?
Diệp Lăng Phi sửng sốt, vừa ròi hắn cũng chỉ nói đùa một chút với Vu Tiêu Tiếu mà thôi, nhưng đâu nghĩ rằng Vu Tiêu Tiếu thực sự phải về đây. Diệp Lăng Phi cho rằng Vu Tiêu Tiếu cũng đang nói giỡn với mình, hắn xác nhận lại:
- Tiêu Tiếu, em thực sự chắc chắn ngày mai muốn anh đến đón em ư?
- Đương nhiên rồi!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Diệp đại ca, anh tới đón em đi, em muốn về Vọng Hải cơ!
- Được rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Ngày mai anh đi đón em!
Diệp Lăng Phi quả thật không ngờ Vu Tiêu Tiếu mới về nhà được một vài ngày đã lại quay trở về thành phố Vọng Hải rồi. Diệp Lăng Phi nói lại chuyện này với Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình cười nói:
- Ông xã, em đoán cái con bé Tiêu Tiếu này nhất định là lại cãi nhau với người nhà rồi, nếu không thì sao lại vội vã quay trở về như vậy?
Diệp Lăng Phi nghe vậy, hơi do dự nói:
- Bà xã, vậỵ em nói anh có nên đón em ấy về đây không?
- Đương nhiên là có rồi!
Bạch Tình Đình nói.
- Nếu Tiêu Tiếu nói muốn về, vậy cứ đón em ấy về nhà là được, vừa lúc nhà mình đang thiếu chân lao công, để Tiêu Tiếu quét tước nhà cửa là được!
- Bà xã, suy nghĩ của em giống hệt anh đó!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh cũng nghĩ như vậy!
Diệp Lăng Phi vừa nói dứt lời, điện thại di động của hắn bỗng nhiên báo có tin nhắn đến. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra xem, thấy có một tin nhắm viết là thẻ tín dụng tại ngân hàng Kiến Thiết vừa bị rút ra 10000 tệ, nếu như có thắc mắc gì, gọi điện thoại đến ngân hàng Kiến Thiết, phía dưới cùng của cái tin nhắn còn có một dãy số điện thoại. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại di động nói với Bạch Tình Đình:
- Bà xã đại nhân, em có thẻ tín dụng của ngân hàng Kiến Thiết không?
Bạch Tình Đình lắc đầu, nói:
- Em cũng không có thẻ tín dụng ở ngân hàng Kiến Thiết!
- À, vậy anh biết rồi!
Diệp Lăng Phi nói xong liền gọi tới số điện thoại mà tin nhắn gửi cho, điện thoại vang lên giọng của một người phụ nữ. Diệp Lăng Phi nói,
- Alô, tôi vừa nhận được tin nhắn của các cô...!
Diệp Lăng Phi kể lại nội dung mà tin nhắn tới cho đầu dây bên kia, người đó trả lời:
- Vị tiên sinh này, nếu như anh cảm thấy có thắc mắc gì, chúng tôi có thể tra giúp cho anh, phiền anh để lại số tài khoản và mật mã, sau khi điều tra rõ ràng, chúng tôi sẽ lập tức báo lại cho anh!
- À, cái này thì không cần!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi chỉ muốn hỏi một chút, tôi không có thẻ tín dụng ở ngân hàng Kiến Thiết, nếu như các cô muốn giúp tôi việc gì, lần này rút 10000 tệ, ít ra vẫn còn tiền dư chứ, phiền cô giúp tôi một chút, đem thẻ tín dụng mà các cô làm giúp tôi cùng với mật mã chuyển phát nhanh đến cho tôi, cảm ơn nhé!
Khi Bạch Tình Đình nghe đến đó, cô đã cười đến không ngậm miệng lại được. Diệp Lăng Phi dập máy, mắng:
- Còn dám chơi trò này với ta à, không nhìn xem ta làm cái gì sao!
- Ông xã, anh đúng là quá bá đạo!
Bạch Tình Đình hai tay ôm cổ Diệp Lăng Phi, hôn một cái thật kêu lên mặt Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã của em chính là người ưu tú nhất!
- Được rồi, bà xã đại nhân à, em không cần phải động viên suông anh kiểu đấy, lẽ nào em lại không thể giúp anh làm việc nhà sao!
Diệp Lăng Phi nói.
- Em xem bây giờ anh bận đến mức không còn thời gian mà đi tắm, từ lúc cơm tối xong xuôi đã bắt đầu làm việc, không phải là em muốn làm anh mệt chết à!
Bạch Tình Đình nghe vậy vội vàng nói:
- Ông xã, em thực sự rất muốn giúp đỡ anh, nhưng anh xem, em vừa mới tắm rửa xong, trên người đang rất thơm tho, nếu như em làm việc thì sẽ bị bẩn mất, như vậy thì không được rồi!
Diệp Lăng Phi lẩm bẩm trong miệng:
- Vậy thì tắm lại lần nữa, có cái gì không được chứ, em cũng không thể trơ mắt nhìn chồng em mệt như vậy chứ, em chẳng giúp gì được cho anh sao!
Bạch Tình Đình suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ông xã, em sẽ giúp đỡ anh hết mình!
Ngay lúc Diệp Lăng Phi cho rằng Bạch Tình Đình định xắn tay lên hỗ trợ, đã thấy Bạch Tình Đình giơ hai tay lên, nói:
- Ông xã cố gắng lên, ông xã cừ nhất, ông xã cố gắng lên,!
Diệp Lăng Phi hết chỗ nói, náo loạn cả nửa ngày, đây là cái mà Bạch Tình Đình gọi là hỗ trợ…
Làm đàn ông thật khổ, làm đàn ông có rất nhiều phụ nữ đó lại càng khổ hơn. Tối hôm qua Diệp Lăng Phi bận rộn mãi mới dọn dẹp nhà được sạch sẽ, sáng sớm hôm sau, trong lúc Bạch Tình Đình còn đang chổng mông ngủ khì trên giường. Diệp Lăng Phi đã rời giường, sau khi đánh răng rửa mặt xong. Diệp Lăng Phi quay trở lại phòng ngủ, mặc quần áo vào. Lúc này. Bạch Tình Đình mới mở mắt ra, lẩm bẩm:
- Ông xã, anh cần phải về sớm một chút đó!
- Ừ, anh biết rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh sẽ mau chóng trở về!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa hôn lên gương mặt Bạch Tình Đình một cái, sau đó thò tay vỗ một cái thật kêu lên bộ mông của Bạch Tình Đình, sau đó mới đi ra khỏi phòng ngủ. Hắn nghĩ nên đến thành phố Đông Hải sớm một chút, như vậy cũng có thể quay trở về sớm hơn. Diệp Lăng Phi lái xe ra khỏi biệt thự Nam Sơn, tại lúc đi ngang qua tiệm báo. Diệp Lăng Phi còn tiện thể mua luôn mấy tờ báo, ném hết tất cả trong xe. Thành phố Vọng Hải đặc biệt dễ bị tắc đường vào lúc sáng sớm, nhất là đi đến đường cao tốc càng dễ kẹt xe hơn.
Diệp Lăng Phi mua báo là vì muốn giết thời gian trong lúc tắc đường, quả nhiên, hắn thực sự gặp phải cảnh tắc đường. Diệp Lăng Phi cũng không sốt ruột, cứ chờ thôi, hắn trở mình cầm lấy mấy tờ báo. Bỗng nhiên Diệp Lăng Phi thấy trên mặt báo có đưa tin về mình, tuy không nói hẳn danh tính của mình, nhưng trên tờ báo lại đẳng bức ảnh mà hôm đó mình nói chuyện với Tiểu Triệu ở chỗ trạm kiểm soát đường cao tốc, chỉ là trong bức ảnh hắn và Tiểu Triệu đều quay lưng lại, mặt không rõ lắm.
Diệp Lăng Phi đọc xong bài báo đó lại bật cười thành tiếng, hắn thật sự không ngờ cô nhà báo kia lại viết như vậy, còn nói là hắn cấu kết với cảnh sát bắt cóc người nước ngoài. Tuy trong tờ báo không nói đến tên của hắn, nhưng mà miêu tả cái gì mà chồng của bà chủ một tập đoàn lớn thì lại giống với thân phận của hắn, chủ yếu là tấm ảnh đó, chính là tấm ảnh buổi tối hôm đó hắn gặp mặt Tiểu Triệu. Diệp Lăng Phi vốn tưởng rằng đây là do cái cô nhà báo Hứa Tư Tư kia viết, đến lúc hắn nhìn lại thì mới phát hiện ra người kí tên viết bài này không phải Hứa Tư Tư, mà là một nhà báo tên là Vương Thần. Diệp Lăng Phi sửng sốt, trong trí nhớ của hắn không có cái tên nhà báo Vương Thần, không biết cái tay nhà báo tên là Vương Thần là thần thánh phương nào, lại có thể viết ra một cái bài báo như vậy.
Diệp Lăng Phi căn bản là không đề ý đến bài báo đoc, hắn ném tờ báo kia qua một bên, lại chuyên tâm lái xe. Khi xe đi vào đường cao tốc, Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Tiểu Triệu, trong điện thoại có vẻ như tâm tình củaTiểu Triệu rất kích động, một mực nói:
- Diệp ca, đây là tay nhà báo nào dám viết xằng viết bậy như vậy, em muốn tìm bọn họ tính sổ!
- Nhìn thấy không, người kí tên là tay nhà báo tên là Vương Thần!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tiểu Triệu, chuyện này cậu không cần lo lắng, không có bất kì một vấn đề gì đâu!
- Diệp ca, em cũng biết là không có chuyện gì!
Tiểu Triệu nói.
- Chỉ là em ức không thể chịu nổi, lại có người dám viết linh tinh như thế, em không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được. Tuy là không nhắc đến tên em, nhưng mà đại đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự này không phải là em đại đội trưởng Ngô sao, mà hôm đó đại đội trưởng Ngô lại không đi ra ngoài, chỉ còn lại mình em thôi, ai cũng biết là nói em rồi, cái này mà còn phải viết rõ ra sao!
- Tiểu Triệu, cậu trước hết không nên nóng ruột!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bây giờ anh đang ở trên đường cao tốc, phải đến thành phố Đông Hải xử lý chút việc, chờ anh trở về hãy bàn tiếp!
- Diệp ca, chuyện này không cần anh ra tay, em có thể xử lý được rồi!
Tiểu Triệu thở phì phì nói.
- Lát nữa em phải đi tòa soạn báo, em muốn phải có một câu trả lời thỏa đáng!
- Tiểu Triệu, muốn họ giải thích cũng được, nhưng mà không thể để tâm tình quá kích động như vậy!
Diệp Lăng Phi nói.
- Cậu nhất định phải khống chế được tâm tình, đã biết chưa?
- Dạ. Diệp ca, em biết rồi!
Tiểu Triệu nói.
Diệp Lăng Phi dập máy xong không hề nghĩ đến chuyện này nữa mà lái xe thẳng đến Đông Hải. Lúc hắn đến thành phố Đông Hải thì đã là hơn 10 giờ sáng rồi. Diệp Lăng Phi lái xe tới trước cửa khu nhà mà Vu Chấn ở, lại bị bảo vệ ngăn lại. Diệp Lăng Phi lại gọi điện thoại cho Vu Chấn, trong lúc Diệp Lăng Phi chờ bảo về cho đi thì thấy chiếc xe hơi màu đen rất vênh váo mà hắn đã từng gặp đi từ trong khu biệt thự này ra, lần này, rốt cục Diệp Lăng Phi đã thấy rõ mặt của người ngồi trên xe. Mặt của người đó rất to, con mắt thì lại nhỏ, người ta sẽ nghĩ là khi người đó cười thì con mắt sẽ híp lại không nhìn thấy nữa.
-o0o-