Bạch Tình Đình hơi giãy dụa, miệng lãnh đạm nói:
- Ông xã, em muốn nói chút chuyện với anh.
- Được, nói đi. anh vẫn đang nghe!
Diệp Lăng Phi cố ý bày ra tư thế chú ý, nghe Bạch Tình Đình nói.
Bạch Tình Đình cầm bó hoa tươi trong tay, hơi thở dài, nói:
- Ông xã, em muốn biết anh thực sự yêu em?
Diệp Lăng Phi sửng sốt, không hiểu hỏi:
- Vì sao lại hòi anh như vậy?
- Ông xã, anh trả lời em trước đi!
Bạch Tình Đình kiên trì nói.
Vu Tiếu Tiếu vẫn ngồi cạnh Bạch Tình Đình, vừa rồi Diệp Lăng Phi chưa tới, Vu Tiêu Tiếu và Bạch Tình Đình đang tâm sự. Bây giờ thấy Diệp Lăng Phi tới rồi, Vu Tiêu Tiếu liền căm giác mình có chút dư thừa. Vu Tiêu Tiếu biết sau đây sẽ xảy ra những chuyện gì, nàng không muốn ở chỗ này quấy rầy Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi nói chuyện, vì vậy nói:
- Chị, em ra bờ biển chơi.
Vu Tiêu Tiếu như trút được gánh nặng, đi về phía bờ biển xa xa.
Ở đây chỉ còn lại có Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi. hỏi:
- Ông xã, anh vẫn không trả lời vấn đề của em.
- Anh yêu em!
Diệp Lăng Phi không có chút gì do dự nói.
Bạch Tình Đình đạm nhạt cười nói:
- Nói mà không nghĩ. Nhất định là nói dối.
- Anh nói thật ra!
Diệp Lăng Phi rất nghiêm túc nói,
- Tình yêu của anh đối với em mà vẫn luồn khắc sâu trong lòng. Anh căn bản là không cần suy nghĩ.
Bạch Tình Đình nghiêng người. Hai tay đưa lên má Diệp Lăng Phi, đồi mắt trong suốt dường như ngọc sơn thanh tuyền kia nhìn thật sâu vào mắt Diệp Lăng Phi. Sau hơn hai mươi giây, sắc mặt Bạch Tình Đình rốt cục nhẹ nhõm hơn. Nàng tin tưởng Diệp Lăng Phi không lừa gạt mình. Bạch Tình Đình buồng hai bàn tay xuống. Nàng lại nhìn ra phía biến rộng nhàn nhạt nói:
- Ông xã. Anh đã yêu em. Vậy anh có thể nói cho em biết. Giữa anh và Trương Lộ Tuyết có quan hệ gì không?
Diệp Lăng Phi nghe đựợc cái tên Trương Lộ Tuyết này. Đầu liền ông một tiếng. Diệp Lăng Phi không nghĩ ra tại sao Bạch Tình Đình lại hỏi mình như vậy. Hơn nữa còn là sau khi hỏi mình có yêu cô ấy không? Diệp Lăng Phi nghĩ thầm trong lòng: "Lẽ nào Bạch Tình Đình biết chuyện giữa mình và Trương Lộ Tuyết?"
Diệp Lăng Phi vừa nghĩ lại. lại cảm giác không đúng. Chuyện này Trương Lộ Tuyết sẽ không nói cho Bạch Tình Đình. Chí ít trong suy đoán cùa Diệp Lăng Phi. Trương Lộ Tuyết chưa nói cho Bạch Tình Đình. Nếu như không phải Trương Lộ Tuyết nói cho Bạch Tình Đình. Vậy Bạch Tình Đình từ chỗ nào biết được chuyện đó đây?
Diệp Lăng Phi nhớ tới chuyện đêm hôm trước. Lúc đó Bạch Tình Đình chỉ thuận miệng nói vậy. Mà chính mình lại ngốc nghếch tin tưởng. Kết quả bị Bạch Tình Đình hoài nghi hắn. Diệp Lăng Phi không muốn lại mắc lừa Bạch Tình Đình. Chí ít khi chưa chính tai nghe được Trương Lộ Tuyết nói cho Bạch Tình Đình. Hắn sẽ sống chết không chịu thừa nhận. Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình, cười nói:
- Bà xã. Em đang nói cái gì vậy. Anh và Trương Lộ Tuyết quan hệ thế nào chứ. Em nói còn có thể là quan hệ thế nào đây, đồng nghiệp thôi mà. À. Bây giờ cô ấy còn là cấp trên của anh, đơn giản vậy thôi!
- Thật sự đơn giản như thế?
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi. Hơi cười lạnh nói:
- Không có chuyện khác?
- Bà xã, ngày hôm nay em làm sao vậy. Có phải sinh bệnh nữa không?
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đưa tay đặt ở trên trán Bạch Tình Đình. Giã vờ sờ soạng một cái, nói:
- Không nóng nha. Bà xã, rốt cuộc em sao vậy.
- Em có thể làm sao đây?
Bạch Tình Đình cười lạnh nói.
- Hay là chính anh làm ra chuyện gì. Em cho anh một cơ hội nữa, rốt cuộc anh nói hay không?
- Anh phải nói cái gì chứ, anh thật sự không có gì để nói.
Diệp Lăng Phi kiên trì nói.
- Được, anh không nói đúng không, tối nay em sẽ về nhà, sau này anh cũng đừng đến gặp em.
Bạch Tình Đình nói, từ trong tay Diệp Lăng Phi giãy dụa đi ra. đứng dậy, làm bộ muốn đi.
Diệp Lăng Phi hoảng rồi, hắn không biết rốt cuộc Bạch Tình Đình biết chuyện gì giữa mình và Trương Lộ Tuyết. Nhưng Diệp Lăng Phi biết là mình không thể đem chuyện đó nói thật ra, nếu mình không nói thật, chí ít còn có một tia cơ hội, nếu nói thật, vậy thì thật sự không còn cơ hội rồi.
Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, vội vàng đứng lên, ôm eo Bạch Tình Đình, ôm chặt lấy Bạch Tình Đình, miệng nói:
- Bà xã, rốt cuộc đã có chuyện gì?
- Anh buông ra, nếu không buồng ra, chúng ta sẽ ly hôn!
Bạch Tình Đình bỗng nhiên nói ra những lời này ép Diệp Lăng Phi buồng tay ra. nụ cười trên mặt hắn rút đi, thay vào đó là sắc mặt hơi giận dữ. Diệp Lăng Phi nhìn vào mắt Bạch Tình Đình, trong đôi mắt thâm thúy kia lộ ra một tia tức giận.
Bạch Tình Đình không biết vì sao bỗng nhiên có chút khiếp đảm, nàng vốn định buộc Diệp Lăng Phi nói ra chuyện giữa hắn và Trương Lộ Tuyết. Sau khi Bạch Tình Đình từ trong miệng Trịnh Khả Nhạc biết chuyện Trương Lộ Tuyết mang thai, nàng không thể tin được đây là sự thật. Liên tưởng đến chuyện lần trước Diệp Lăng Phi lừa đối nàng, Bạch Tình Đình bắt đầu bán tín bán nghi. Bạch Tình Đình suy nghĩ hồi lâu, mới nghĩ tới chủ ý này, bức bách Diệp Lăng Phi tự nói ra, về phần Bạch Tình Đình vừa mới nói ly hôn, hoàn toàn chỉ là thuận miệng nói ra hù dọa Diệp Lăng Phi, nhưng Diệp Lăng Phi đột nhiên biến sắc, làm cho Bạch Tình Đình sợ hãi trong lòng. Nàng không dám nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi, tránh né ánh mắt sắc bén kia cùa Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình, rất nghiêm túc mà nói:
- Bà xã, anh nhấn mạnh lần nữa, anh yêu em. Em nhớ hôm trước anh đã nói gì với em không, anh nói rồi anh sẽ dùng tính mạng của anh bảo hộ em. Anh không biết em từ trong miệng ai nghe nói có chuyện giữa anh và Trương Lộ Tuyết, nếu như em cứng rắn muốn nói anh và cô ta có quan hệ, tốt lắm. anh thừa nhận giữa anh và cô ta có quan hệ, hiện tại em hài lòng chưa.
Diệp Lăng Phi nói xong, không hề nhìn Bạch Tình Đình, mà là nhìn về phía biển, từng chữ từng câu. nói:
- Từ khi anh và em kết hôn đã biết tính mạng của anh và em buộc chặt với nhau, anh vẫn luồn khát vọng có một mái nhà ấm áp, vẫn luôn hy vọng vợ của anh toàn tâm toàn ý mà yêu anh. Thế nhưng, ngày hôm nay anh rất thất vọng, anh không ngờ em lại nói sẽ ly hôn, cái này đại biểu từ trước tới giờ em chưa từng chân chính yêu anh. Cũng được, em đã nói vậy, anh sẽ đáp ứng em. Bây giờ em tự do, không cần nghĩ đến anh, mà anh cũng sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của em nữa.
Diệp Lăng Phi nói xong, xoay người rời đi. Bạch Tình Đình thoáng cái trợn tròn mắt, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao. Vu Tiêu Tiếu thấy Diệp Lăng Phi rời đi, mà Bạch Tình Đình lại ngây ngốc đứng đó, nàng vội vàng đi tới, nhẹ nhàng kéo cánh tay Bạch Tình Đình, hỏi:
- Chị, đã xảy ra chuyện gì, sao sư phụ em lại đi như vậy?
Bị Vu Tiêu Tiếu kéo như vậy. Bạch Tình Đình mới giật mình tỉnh lại. Lúc này, Diệp Lăng Phi đã đi rất xa. Bạch Tình Đình bất chấp gỉai thích với Vu Tiêu Tiếu, vội vàng đuổi theo. Chờ khi Bạch Tình Đình thở hổn hển chạy đến quảng trường thì đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang lên xe.
- Ông xã, chờ đã, anh nghe em nói!
Bạch Tình Đình hô lên, nhưng Diệp Lăng Phi lại không chịu nghe nàng nói, khởi động xe. Bạch Tình Đình vội vàng chạy về phía trước xe của Diệp Lăng Phi, nàng vừa mới chạy vài bước, đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi bồng nhiên quẹo tay lái, đâm thẳng vào tảng đá giữa quãng trường.
Bạch Tình Đình cả người như chết sững, lúc này cũng không cố kị người khác nhìn nàng thế nào, nàng kêu to
- Ông xã,
Rồi vội vàng chạy tới. Vu Tiêu Tiếu cũng nhìn thấy một màn này, Vu Tiêu Tiếu cũng cảm giác lần này to chuyện rồi, nàng chạy theo phía sau Bạch Tình Đình.
Cửa xe vừa mở ra. Diệp Lăng Phi từ trên xe bước xuống. Trên trán Diệp Lăng Phi có máu chảy ra, hắn đưa tay sờ trán một cái, liền đứng ở bên cạnh xe nhìn xe mình, không nói một lời.
Lúc này Bạch Tình Đình đã chạy tới, bất chấp chuyện gì khác, ôm chặt Diệp Lăng Phi, khóc nức nở nói:
- Ông xã, anh không có chuyện gì chứ, anh nghìn vạn lần đừng dọa em, ông xã, em sai rồi, em thực sự sai rồi, em không nên hòài nghi anh, em không nên hoài nghi anh, em không rời xa anh được, ông xã, đừng tức giận!
Diệp Lăng Phi đưa tay ôm thắt lưng Bạch Tình Đình, nhẹ nhàng nói:
- Bà xã, anh không sao, anh thật sự không sao đâu.
- Ông xã, anh chảy máu rồi, chảy máu!
Bạch Tình Đình thấy máu trên trán Diệp Lăng Phi, vội vàng đi tìm khăn tay, nhưng trong lúc vội vàng nàng biết đi đâu tìm khăn tay. may là có Vu Tiêu Tiếu lấy ra khăn tay, Bạch Tình Đình vội vàng đem khăn tay đặt lên trán Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, chúng ta tới bệnh viện đi!
- Không có việc gì, vết thương nhẹ thôi, thật sự là nhẹ thôi mà!
Diệp Lăng Phi lắc đầu, đưa tay gỡ bàn tay Bạch Tình Đình đặt ở trên trán mình ra, lại lau một cái, miệng nhẹ nhàng nói:
- Cũng không chảy máu nhiều, về nghỉ một lát sẽ ổn. Bà xã, em giúp anh gọi cho công ty bảo hiểm, bảo người của bọn họ đến kiểm tra hiện trường, anh muốn về nhà trước, anh có chút mệt.
- Ông xã, bây giờ em đưa anh tới bệnh viện, ở đây không cần lo lắng, cùng lắm thì em mua cho anh một chiếc xe khác.
Bạch Tình Đình sốt ruột, không biết nói gì cho phải. Diệp Lăng Phi nói:
- Tự anh có tiền, xe anh có thể mua được, bà xã, anh đã nói rồi, anh hơi mệt, thực sự.
Diệp Lăng Phi hơi thở dài, nói:
- Có lẽ trong lòng em, chẳng bao giờ chân chính coi anh cùng một loại người với em, anh không trách em, trước đây bất kể em tức giận như thế nào, thậm chí yêu cầu anh cái gì, anh đều không tính toán với em, bởi vì anh yêu em, anh sẽ chấp nhận tất cả cùa em. Thế nhưng, hôm nay em thực sự khiến anh cảm giác rất thất vọng, em lại có thể đơn giản nói ra câu ly hôn, xem ra Diệp Lăng Phi anh rất thất bại.
- Ông xã, không phải, thật sự không phải là như vậy!
Bạch Tình Đình gấp đến độ sắp khóc, nói.
- Chỉ là em muốn. . . Muốn biết anh có yêu em không, anh biết không, khi em nghe nói Trương Lộ Tuyết có con với anh, em cảm thấy cả người em dường như suy sụp, em. ... em không biết làm sao bây giờ.
Bạch Tình Đình nói tới đây, hai tay ôm chặt Diệp Lăng Phi, nức nờ nói:
- Ông xã, lúc đó, em mới phát hiện anh là người quan trọng nhất trong cuộc đời em, không có anh, sau này em không biết sống thế nào nữa.