Cả Bạch Tình Đình lẫn Chu Hân Mính đều được trời sinh cho cặp đùi thon dài. Vóc người Chu Hân Mính cao hơn Bạch Tình Đình thế nên khi nàng mặc chiếc váy ngắn càng khiến cho cặp đùi thon dài trở lên đẹp mê người. Cặp đùi Bạch Tình Đình thì trắng mịn còn của Chu Hân Mính thì rất săn chắc. Cái đó cũng bởi vì Chu Hân Mính thường xuyên phải luyện tập, phàm là những người được huấn luyện thì chân tay càng trở lên săn chắc. Bạch Tình Đình thì lại tốn thời gian vào việc chăm sóc thế nên trông đùi nàng có vẻ kiều diễm hơn.
Hai mỹ nữ này trời sinh cho vóc người đẹp, hơn nữa lại là tuyệt sắc mỹ nữ trong vạn người chọn một. Trong bộ quần áo này, hai nàng khiến cho tâm thần Diệp Lăng Phi nhộn nhạo, không kìm nén được bản thân.
Diệp Lăng Phi nhớ tới đêm đó cùng Chu Hân Mính trong bệnh viện, trong ngực cảm thấy nóng ran. Hắn thầm nghĩ không thể để cho một mỹ nữ như Chu Hân Mính thoát khỏi tay mình được, còn Bạch Tình Đình thì lại càng không thể tùy tiện buông tha. Diệp Lăng Phi không thể tự chủ được những ý nghĩ trong đầu, hắn thầm nghĩ nếu như hắn có được cả hai vị mỹ nữ này thì diễm phúc biết bao. Đương nhiên Diệp Lăng Phi cũng phải suy nghĩ thật kỹ, nếu như xử lý không khéo thì không chừng cả hai mỹ nữ này đều tuột khỏi tay mình như chơi.
Chu Hân Mính vừa đi đến thì đã thấy Diệp Lăng Phi đang nhìn mình. Nàng sợ Bạch Tình Đình sẽ nhận ra điều gì nên vội vàng hướng ánh mắt sang chỗ khác. Diệp Lăng Phi cũng không phải là kẻ ngốc, hắn cũng biết được rằng Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình là bạn tốt, Chu Hân Mính đang lo lắng Bạch Tình Đình sẽ nhìn ra quan hệ của hắn và nàng. Diệp Lăng Phi thầm nghĩ nếu như lúc này mình cố ý lảng tránh Chu Hân Mính thì Bạch Tình Đình sẽ cảm thấy nghi ngờ, có khi sẽ tìm ra được điểm khác lạ gì đó cũng không chừng. Vì vậy, hắn đơn giản coi hắn và Chu Hân Mính chưa từng có quan hệ gì, chỉ đối xử với nàng như một cô gái mới quen. Hắn cười xấu nói:
- Ai ui, lão bà ở cùng một chỗ với sĩ quan Chu đúng là khiến cho đàn ông phải hồn siêu phách lạc. Em không sợ anh không cầm lòng được, bị hai mỹ nữ dụ dỗ sẽ làm chuyện gì sai lầm sao.
Những lời này của Diệp Lăng Phi khiến Chu Hân Mính sợ quá chừng. Nàng liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, trong lòng thầm mắng hắn không biết giữ mồm. Nếu như để cho Bạch Tình Đình nhìn ra một đầu mối gì thì sau này nàng làm sao có thể đối mặt với Bạch Tình Đình nữa, không phải là nàng đi cướp chồng của Bạch Tình Đình sao?
Ngược lại Bạch Tình Đình lại không có cảm giác gì, nàng sớm đã biết cách nói chuyện mang theo chút lưu manh của Diệp Lăng Phi rồi. Nếu như Diệp Lăng Phi mà nói chuyện nghiêm túc thì nàng lại cho rằng trong lòng hắn có ý đồ xấu gì đó. Bạch Tình Đình bĩu môi, nói:
- Diệp Lăng Phi, anh đừng có nằm mơ, em và Chu Hân Mính sẽ không để anh chiếm tiện nghi đâu.
Nói rồi nàng bất ngờ hôn lên má Chu Hân Mính một cái, giọng thị uy nói:
- Thấy chưa, em tình nguyện đợi Chu Hân Mính cả đời cũng không cho anh chiếm tiện nghi đâu.
Diệp Lăng Phi cố ý liếm môi một cái, dường như vô cùng khát khao được làm như Bạch Tình Đình, hôn lên khuôn mặt trắng mịn và xinh đẹp của Chu Hân Mính. Nhưng vừa nhìn thấy Bạch Tình Đình trừng mắt nhìn mình, hắn vội vàng tỏ vẻ nghiêm túc, lẩm bẩm nói:
- Hừ, có gì hay đâu. Hai người đều là nữ nhân, anh không tin cả đời này hai người không cần đến đàn ông.
Những lời này khiến Chu Hân Mính tâm thần rung động, nàng nghĩ đến đêm đó cùng Diệp Lăng Phi, cảm giác sung sướng vẫn còn quanh quẩn phía dưới nàng. Đó là lần đầu tiên nàng có được khoái cảm như vậy. Thân thể cường tráng đầy nam tính của Diệp Lăng Phi đã sớm chinh phục được Chu Hân Mính, nàng cảm giác cả đời này rất khó có thể tiếp nhận được người đàn ông thứ hai.
Bạch Tình Đình đương nhiên là không hiểu được những suy nghĩ phức tạp trong đầu Chu Hân Mính. Nàng vừa nghe xong Diệp Lăng Phi nói như vậy liền quay sang làm nũng với Chu Hân Mính.
- Hân Mính, cậu xem anh ta nói cái gì kìa. Cậu không phải là cảnh sát sao, cậu mau bắt người lại này đem nhốt vào tù vài chục năm để mình đỡ phải bị hắn làm cho tức giận suốt ngày.
Chu Hân Mính cũng ý thức được rằng mình và Diệp Lăng Phi không giống như trước kia nữa. Nếu như tiếp tục như thế này chắc chắn Bạch Tình Đình sẽ nhận ra. Nàng cười ha hả nói:
- Tình Đình, người như Diệp Lăng Phi thì không ai có thể bắt được anh ta. Không phải chỉ có cậu mà ngay cả mình là cảnh sát cũng phải sợ anh ta. Nếu như cậu không chịu được nữa thì mang anh ta đến nhà mình ở đi. Cậu không nhìn thấy anh ta nữa có phải là sẽ không phải tức giận sao?
- Hừ, mình sẽ không để cho anh ta được thoải mái như vậy đâu. Nếu như anh ta còn chọc mình nữa, mình sẽ treo anh ta lên.
Bạch Tình Đình lẩm bẩm cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Diệp Lăng Phi lắc đầu, hắn cầm lấy vợt cầu lông, nói:
- Lão bà, chúng ta đừng ở đây đấu võ mồm nữa. Không phải là em thích chơi cầu lông sao, chúng ta chơi vài trận nếu như ai thua thì phải sủa tiếng chó.
- Anh là đàn ông, lẽ nào lại nhẫn tâm đi đối phó với một cô gái yếu đuối như em.
Bạch Tình Đình kéo tay Chu Hân Mính, nói:
- Trừ phi, một mình anh đánh với hai người bọn em. Nếu như anh thua, anh phải sủa tiếng chó.
Diệp Lăng Phi cả quyết nói:
- Một đánh hai cũng được. Nếu như hai người thua, thì cả hai đều phải sủa tiếng chó.
Bạch Tình Đình cầm lấy vợt cầu lông, nàng không phục nói:
- Anh có phải là đàn ông không đấy, tại sao lại đi tính toán chi li như đàn bà vậy? Nếu như bọn em thua, anh không thấy xấu hổ khi thấy bọn em sủa giống chó à? Không có phong độ đàn ông thế mà cũng nhận là đàn ông.
Bạch Tình Đình đứng ở sân cầu lông, nàng chuẩn bị sẵn tư thế rồi nói:
- Nếu như bọn em thua thì cả hai sẽ mời anh ăn. Được ngồi ăn cùng với hai mỹ nữ anh còn đòi hỏi gì nữa.
Chu Hân Mính cũng cầm vợt đi vào sân, nàng đứng ở phía sau Bạch Tình Đình. Nàng cong mông ra phía sau, thân thể hơi nhô về phía trước, nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp Lăng Phi, anh đừng có trách tôi đấy. Tôi đồng ý với anh, nếu như tôi thua, tôi sẽ sủa tiếng chó.
Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi sẽ không dễ dàng đánh cuộc như vậy nên nàng nói thế.
- Sĩ quan Chu, đây là cô nói đấy, tôi không hề ép cô.
Diệp Lăng Phi cười xấu nói:
- Tôi chưa bao giờ ép nữ nhân.
- Có chơi hay không, phát bóng nhanh lên.
Chu Hân Mính nhịn không được nói.
- Được rồi, chuẩn bị cho tốt, tôi bắt đầu phát bóng.
Diệp Lăng Phi nói xong liền đưa quả cầu lên, dùng chiếc vợt đánh sang phía bên kia. Hai người đối diện vội vàng tiếp cầu. Thường ngày Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính thường chơi cầu lông nên hai nàng đánh cũng khá tốt. Hai người phối hợp nhịp nhàng với nhau khiến cho Diệp Lăng Phi bận tối mắt.
Lý Thiên Bằng đã thay quần áo xong. Hắn quay trở lại thì thấy Diệp Lăng Phi đang đánh cầu cùng Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính. Chỉ còn lại một mình Lý Thiên Bằng, bất đắc dĩ, không còn cách nào hơn hắn đành phải cầm vợt ngồi bên cạnh sân. Hắn vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi chơi cầu lông cũng không được tốt cho lắm, bị Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đánh cho tối tăm mặt mày. Lý Thiên Bằng tự nhận nếu như mình đánh với Diệp Lăng Phi thì chỉ cần hai ba vụt là hắn chết ngay.
Vừa nghĩ tới đây thì thấy Chu Hân Mính đánh quả cầu đi với tốc độ không nhanh thế nhưng cước bộ của Diệp Lăng Phi lại rất chậm, hắn trừng mắt nhìn quả cầu rơi xuống dưới sân.
Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình vừa nhìn thấy quả cầu rơi vào giữa sân, hai người đều rất hưng phấn, vỗ tay tán thưởng.
Diệp Lăng Phi lắc đầu, không phục nói:
- Đâu có ai chơi cầu như hai người, tôi đánh bên trái cũng không được, đánh bên phải cũng không xong, rõ ràng là chơi xấu mà. Đánh như hai người thì không phải tôi mà cho dù là Linde cũng không đánh lại được.
- Diệp Lăng Phi, anh đánh không lại bọn em còn oán giận cái gì. Rõ ràng là anh chơi tệ lại còn trách bọn em.
Bạch Tình Đình cười ha hả nói:
- Xem ra có người sắp phải sủa tiếng chó rồi.
- Cắt, vẫn còn chưa đánh xong mà, tại sao lại nói anh thua.
Diệp Lăng Phi cầm vợt cầu lông trong tay, tay phải hắn xoay xoay chiếc vợt nói:
- Anh chơi không tốt nhất định là do chiếc vợt này rồi. Trước đây anh từng đoạt chức vô địch cơ mà.
- Tài nghệ của anh mà cũng vô địch à, em không tin!
Bạch Tình Đình nói.
- Thật mà, anh thề có Thượng Đế vĩ đại. Lúc anh mười tuổi anh đã giành chức vô địch. Tuy rằng chỉ có mười đứa trẻ chơi với nhau nhưng dù sao anh vẫn là quán quân.
- Cắt, sớm biết vậy mà.
Bạch Tình Đình đã sớm chuẩn bị, nàng bĩu môi nói:
- Tài nghệ của anh chỉ được đến thế thôi.
Lý Thiên Bằng ngồi ở bên cạnh hắn cảm thấy lẻ loi vì không có ai nói chuyện. Hắn rất muốn đi tới để chơi, ít nhất cũng có cơ hội được thể hiện trước mặt Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình một phen. Hắn thấy Diệp Lăng Phi đánh cầu trong lòng sớm đã không coi Diệp Lăng Phi ra gì. Vừa nghe Diệp Lăng Phi khoe khoang như vậy, Lý Thiên Bằng không nhịn được rất muốn thể hiện một phen, Hắn đứng dậy, châm chọc nói:
- Diệp tiên sinh này, anh đánh quả thật không tệ. Lúc mười tuổi mà đã vô địch ở nhà trẻ thì rất giỏi đấy.
Diệp Lăng Phi đang loay hoay với chiếc vợt hắn vừa nghe Lý Thiên Bằng châm chọc mình liền cười đáp trả:
- Lý công tử nói rất khá. Xem ra Lý công tử cũng thường xuyên chơi thể thao, nhìn vóc người anh tuấn, cân đối của Lý công tử quả là Phan An tái thế. Khụ, Lý công tử, tôi biết với kỹ thuật chơi cầu của anh thì chắc chắn có thể đánh bại tôi thế nhưng ai bảo hai mỹ nữ cứ muốn đánh với tôi, không thể làm gì hơn đành phải tự bêu xấu thôi.
Nghe Diệp Lăng Phi nói cả Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình đều không nhịn được cười rộ lên. Thoạt nghe thì có vẻ như Diệp Lăng Phi đang tâng bốc Lý Thiên Bằng nhưng nếu hiểu kỹ thì hóa ra hắn đang nói xấu Lý Thiên Bằng. Người có thể làm như vậy trên thế giới này chỉ có một mình Diệp Lăng Phi mà thôi.
Lý Thiên Bằng vừa mới thấy Diệp Lăng Phi có ý tâng bốc mình trong lòng hắn cảm thấy rất thích thú, nhưng bỗng nhiên thấy lời Diệp Lăng Phi có cái gì đó không hợp, nghe kỹ lại hắn mới thấy Diệp Lăng Phi đang có ý làm tổn hại mình. Vốn là người có sĩ diện, lại đang đứng trước mặt hai mỹ nữ. Lý Thiên Bằng không nhịn được nữa, hắn cầm chiếc vợt đi tới chỗ Chu Hân Mính, khẽ nói với nàng:
- Hân Mính, cô ra ngoài nghỉ đi, để tôi cho tên tiểu tử này một bài học.
Câu này khiến Chu Hân Mính nổi da gà, nàng vội vàng kéo Bạch Tình Đình ra khỏi sân. Hai người ra bên ngoài ngồi, Chu Hân Mính cầm chai nước khoáng uống một ngụm lớn, lúc này nàng mới cảm thấy bớt rợn người.
Bạch Tình Đình quay sang cười với Chu Hân Mính, nàng nói:
- Hân Mính, lần này hắn thảm rồi.
Trong sân cầu lông, Diệp Lăng Phi còn đang loay hoay với chiếc vợt ở trong tay. Lý Thiên Bằng đứng đối diện, hắn không nhịn được căm tức nói:
- Họ Diệp kia,, anh làm cái trò gì vậy, có chơi hay không?
Diệp Lăng Phi nghe được những lời này của Lý Thiên Bằng, hắn nhìn vào mặt Lý Thiên Bằng, cố ra vẻ nịnh nọt, cười nói:
- Lý công tử, tại sao tôi lại phải đánh với anh, anh muốn làm cho tôi mất mặt à?
Nhìn bộ dạng như thế này của Diệp Lăng Phi, Lý Thiên Bằng lại càng ghét Diệp Lăng Phi hơn. Hắn không hiểu tại sao một người như Diệp Lăng Phi mà Bạch Tình Đình lại muốn ở cùng với hắn. Cuối cùng thì hôm nay hắn cũng tìm được một cơ hội để làm Diệp Lăng Phi phải mất mặt, Lý Thiên Bằng không muốn để phí mất cơ hội này, hắn nhếch miệng cười nhạo nói:
- Họ Diệp kia, nhìn anh cầm vợt mà ngay cả một chút sức lực cũng không có. Anh có còn là đàn ông nữa hay không, anh đúng là đã làm xấu mặt đàn ông chúng tôi rồi. Hôm nay tôi sẽ dạy anh chơi cầu, để anh biết được thế nào là đánh cầu lông.
- Tốt, thế nhưng anh nói tôi chơi cầu không giống đàn ông là có ý tứ gì. Nếu như anh chơi cầu lông với mỹ nữ nói không chừng anh sẽ nhân cơ hội đó để động tay động chân.
Lúc này diệp lăng cố ý liếc mắt nhìn sang Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, vừa đúng lúc hai mỹ nữ này cũng đang nhìn Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình thì cứ nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng Phi còn Chu Hân Mính thì chuyển ánh mắt sang chỗ khác, không nhìn Diệp Lăng Phi nữa. Thấy biểu hiện của hai mỹ nữ như vậy, trong lòng Diệp Lăng Phi rất thích thú, hắn thầm nghĩ:
- Lý Thiên Bằng, mày thấy không, hai mỹ nữ này là của tao. Mày đừng hòng động đến dù chỉ là bàn tay của hai nàng.
Lý Thiên Bằng nhìn thấy phản ứng của Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, lòng đố kị của hắn lại càng tăng lên. Có mỹ nữ ở bên cạnh người đàn ông nào cũng muốn thể hiện tài năng của mình. Lý Thiên Bằng tuy có tiền nhưng hắn chưa từng được tiếp xúc với mỹ nữ nào tuyệt sắc như Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính. Lý Thiên Bằng tức giận nhìn Diệp Lăng Phi, mang theo sự đố kị, hắn nói:
- Họ Diệp kia, rốt cuộc thì thế nào anh mới đồng ý chơi với tôi?
- Đánh cuộc, không có tiền thì ai đánh cầu.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi biết Lý đại công tử có tiền, chi bằng chúng ta đánh cuộc một ván. Mười cầu làm một trận, một trận cuộc mười vạn, thế nào?
- Mười vạn?
Không chỉ có Lý Thiên Bằng mà ngay cả Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đều cảm thấy bất ngờ trước lời này của Diệp Lăng Phi. Mười vạn không thể coi là một số tiền nhỏ được, chỉ cần thắng một ván là được mười vạn, ván bạc này quá nhanh.
Lý Thiên Bằng cũng không ngờ Diệp Lăng Phi lại nói mười vạn. Tuy rằng mười vạn cũng không phải là quá lớn đối với hắn thế nhưng một tháng cha hắn cũng chỉ cho hắn có năm vạn để tiêu vặt. Trong tập đoàn đầu tư Vọng Hải thì Lý Thiên Bằng chỉ có cái chức vụ hão mà thôi, hắn không đầu tư gì, tiền hắn tiêu đều là do cha hắn cho. Tuy rằng Lý Thiên Bằng tạm thời có thể lấy tiền từ cha mình thế nhưng không phải là ném ra một lúc mười vạn mà hắn không xót.
Lý Thiên Bằng vốn định cự tuyệt nhưng lại nhìn thấy Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính ngồi bên cạnh. Nếu như nói cự tuyệt không phải là mất mặt hắn lắm sao. Đường đường là thế tử tập đoàn đầu tư Vọng Hải lại sợ mất mười vạn sao. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì hắn còn mặt mũi nào nữa.
- Không phải là mười vạn sao, không vấn đề gì.
Lý Thiên Bằng biểu hiện rất nhẹ nhàng, hắn dùng giọng châm chọc hỏi:
- Không biết toàn bộ tài sản của Diệp tiên sinh có đến mười vạn hay không?
- Ừ, đó cũng là một vấn đề.
Diệp Lăng Phi có vẻ khó xử.
- Mười vạn đối với tôi đúng là một số tiền lớn, toàn bộ tài sản của tôi cũng không nhiều như vậy.
Nói đến đây hắn cười ha hả nói tiếp:
- Thế nhưng tôi có một người vợ tốt, nàng có rất nhiều tiền. Nếu như tôi thua, vợ của tôi sẽ trả cho tôi.
Bạch Tình Đình vừa nghe vậy nàng bĩu môi, thầm nghĩ:
- Tại sao lại đổ lên đầu mình, mười vạn đồng là số tiền không nhỏ, tiền mặt trên người mình cũng không nhiều như vậy.
Bạch Tình Đình thấy Lý Thiên Bằng cũng nhìn mình, nàng trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, có ý nói:
- Chờ lúc nào về nhà, em sẽ cho anh một trận.
Bạch Tình Đình khẽ gật đầu nói:
- Tôi sẽ trả mười vạn cho Diệp Lăng Phi.
- Nghe thấy chưa, Lý công tử, anh có mười vạn không?
Diệp Lăng Phi nói những lời này khiến Lý Thiên Bằng cảm giác hắn đang mắng vào mặt mình. Cái gì mà “Ta có mười vạn không?” đấy không phải là muốn vũ nhục mình sao? Lúc này đầu Lý Thiên Bằng bắt đầu nóng lên, hắn không kiêng nể gì, căm tức nói:
- Họ Diệp kia, anh không thèm hỏi xem gia thế nhà tôi như thế nào à. Cái gì mà có mười vạn không, nói cho anh biết, không chỉ có mười vạn mà nhiều hơn nữa tôi cũng chơi. Đừng có nói lằng nhằng nữa, mau đánh cầu đi. Chúng ta đánh cuộc với nhau, ai thua phải trả cho đối phương mười vạn.
Diệp Lăng Phi cầm quả cầu trong tay, hắn chậm rãi nói:
- Lý công tử, anh đừng có nóng, chỉ là con người của tôi quá cẩn thận mà thôi. Tôi chỉ sợ trên người Lý công tử không mang theo nhiều tiền như vậy, nếu như anh thua rồi bỏ đi tôi biết tìm anh ở đâu mà đòi. Để cho chắc chắn chúng ta cùng ghi âm vào, nếu như anh thua tôi cũng có bằng chứng để đòi tiền anh.
Những lời này càng khiến cho Lý Thiên Bằng tức giận hơn. Hắn hận không thể nói với Diệp Lăng Phi rằng:
- Rõ ràng là mày đang vũ nhục tao, cái gì mà bằng chứng, lúc nào tao cũng có thể trả tiền cho mày.
Lý Thiên Bằng càng nghĩ càng giận, hắn căm tức nói:
- Họ Diệp kia, anh đừng có làm nhục nhân cách của tôi. Lý Thiên Bằng tôi chưa từng bùng tiền của ai bao giờ.
- Đừng nóng giận, đừng nóng giận. Tôi cũng biết tôi đã vũ nhục nhân cách của Lý công tử thế nhưng tôi là người không có tiền thế nên cũng cần phải lo lắng về nhân cách của Lý đại công tử một chút. Thôi được rồi, Lý đại công tử cũng đừng nóng giận nữa, coi như là tôi sai. Lý công tử chuẩn bị cho tốt nha, tôi phát cầu đây.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói như vậy. Lý Thiên Bằng vừa nghe Diệp Lăng Phi nói chuẩn bị phát cầu, hắn vươn người ra phía trước để chuẩn bị tiếp cầu.
Diệp Lăng Phi cầm quả cầu đang định phát thì bỗng nhiên hắn dừng lại, cười nói:
- Lý công tử, xin lỗi, tôi hơi khát nước. Anh chờ tôi một chút, tôi uống miếng nước rồi quay lại ngay.
Nói xong hắn chậm rãi đi ra ngoài sân. Lý Thiên Bằng vốn đã chuẩn bị sẵn sàng đón cầu đâu ngờ rằng Diệp Lăng Phi lại làm như vậy. Hắn trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, không nói được câu nào.
Diệp Lăng Phi uống nước khoáng xong cuối cùng cũng trở lại sân. Hắn lần thứ hai cầm cầu lên cười ha hả nói:
- Lý công tử, anh cẩn thận đấy, tôi phát cầu đây.
- Nhanh lên, đừng dài dòng nữa.
Lý Thiên Bằng không nhẫn nại được nữa, thúc giục.
Diệp Lăng Phi cười lạnh, hắn tung cầu lên, cao giọng nói:
- Tiếp cầu này, đồ ngu.