Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi thì không nói gì, trái lại Bạch Tình Đình lên tiếng:

- Nếu anh muốn đầu tư ở thành phố Vọng Hải thì tôi đề nghị anh đầu tư vào thị trường chứng khoán, thị trường chứng khoán so với các ngành nghề khác thì có thể lãi được nhiều hơn, hoặc là đầu tư vào bất động sản, nhưng mà những việc này đều cần một lượng tài chính lời, cho nên, điều tôi quan tâm là trong tay anh có bao nhiêu vốn lưu động!

- Vốn lưu động lần này tôi có thể huy động vào khoảng năm trăm nghìn đô la, nếu tôi đầu tư vào thị trường chứng khoán và bất động sản sự nghiệp thì có thể lãi được bao nhiêu tiền?

Nghe Johann Vương hỏi như vậy, chỉ thấy Bạch Tình Đình lắc đầu, nói một cách rất chắc chắn:

- Tôi có thể khẳng định với anh rằng, số tiền đó của anh rất khó sinh lời, Trung Quốc bây giờ không còn như trước kia nữa, hiện giờ số người có vài triệu trong nhà rất nhiều. Số tiền mặt trong tay anh quy đổi thành nhân dân tệ cũng chỉ được hơn ba triệu, số tiền này nếu đầu tư bất động sản ở thành phố Vọng Hải thì chỉ có thể mua được hai ba chỗ thôi, hơn nữa là loại không tốt, nếu muốn loại tốt thì chỉ mua được một thôi, còn nếu đầu tư vào thị trường chứng khoán thì tiền lãi cũng chỉ có hạn!

Johann Vương nghe đến đó, anh ta tỏ vẻ khá tiếc nuối, bảo:

- Thì ra là vậy, tôi không ngờ đầu tư vào đây lại khó khăn như thế, xem ra tôi phải gia tăng số tiền đầu tư rồi!

Diệp Lăng Phi không quan thuộc với mấy vấn đề kinh tế này lắm, hắn cũng không thích nghe Bạch Tình Đình và Johann Vương bàn về những chuyện này, trong lòng Diệp Lăng Phi có cảm giác bất an, lúc đối mặt với Johann Vương, Diệp Lăng Phi luôn luôn có cảm giác bị người ta rình trộm, hắn không biết rốt cuộc có phải những điều chôn sâu trong lòng mình tạo nên cảm giác này không, nhưng hắn luôn cảm thấy không nên tiếp xúc quá nhiều với người đàn ông đang ở trước mặt mình.

- Tình Đình, chúng ta về thôi, ở bên ngoài cũng hơi lâu rồi!

Diệp Lăng Phi khều nhẹ Bạch Tình Đình, nói,

- Nếu tiện thì có thể mời bạn em đến nhà chúng ta chơi!

Bạch Tình Đình khẽ gật đầu, nói:

- Văn Quân, nếu rảnh thì đến nhà mình làm khách, lúc nào cậu có thể gọi điện thoại cho mình!

- Mình biết rồi, cậu yên tâm đi!

Trác Văn Quân đáp. Johann Vương không nói gì, anh ta nở nụ cười, bảo:

- Diệp tiên sinh, bây giờ anh đã phải đi rồi à, tôi còn tưởng rằng anh sẽ ngồi thêm một lát chứ!

- Tôi cũng muốn ngồi thêm một lát, nhưng mà tôi không thiếu những chuyện phải làm! Vương tiên sinh, nếu có thời gian chúng ta có thể ngồi uống trà nói chuyện, nhưng mà không phải bây giờ!

Johann Vương khẽ gật đầu, nói:

- Tất nhiên là tôi, Diệp tiên sinh, nếu có thì tôi sẽ đến thành phố Vọng Hải để gặp anh, thật sự trong lòng tôi rất hy vọng có thể làm bạn với anh!

- Tôi cũng vậy!

Diệp Lăng Phi nói một câu trái với lương tâm mình, trong lòng hắn không rất thích gặp người này, đối mặt với hắn tay Diệp Lăng Phi luôn có một cảm giác không được thoải mái, theo Diệp Lăng Phi thấy những người đàn ông như vậy không nên tiếp xúc nhiều thì tốt hơn, ai biết trong lòng người đàn ông này đang nghĩ cái gì. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình hai người đứng dậy, Bạch Tình Đình vẫy chào Trác Văn Quân để tạm biệt, hai người đi ra ngoài. Johann Vương ngồi nguyên tại chỗ, thậm chí còn không nhìn Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình, ánh mắt hắn chỉ tập trung vào chén cà phê, Trác Văn Quân nhìn Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi ra ngoài, cô ta ngồi xuống bên cạnh Johann Vương, không nói câu nào.

- Một đôi vợ chồng thật thú vị, một người trông có vẻ như một người phụ nữ hiền thê lương mẫu điểnhình, nhưng thực chất ở bên trong lại là một nữ vương chính cồng, dù cho có yêu thương đến mấy nhưng một khi người đàn ông gây ra chuyện thì có trò hay để xem rồi! Còn người đàn ông kia chính là thủ lĩnh của tổ chức buôn bán vũ khí Lang Nha, không ngờ lại gặp được hắn ta ở đây, tôi luôn cho rằng hắn không phải một người có thể sống cuộc sống của người bình thường được, nhưng không ngờ hắn thật sự đang sống như vậy!

- Người bạn học đó của tôi không đơn giản, năm đó lúc học cùng cô ta, cô ta đã cao cao tại thượng như vậy, bây giờ xem ra vẫn không thay đổi gì!



- Hoàn cảnh gia đình của một người rất quan trọng, tôi đã nói rồi, thực chất ở bên trong là cô ta là một nữ vương, nhưng không biết làm sao tên thủ lĩnh tổ chức buôn bán vũ khĩ có thể an an ổn ổn như vậy, hắn quen với cuộc sống phóng túng rồi, tôi tin là hắn nhất định không quen với cuộc sống như vậy, mâu thuẫn sinh ra như vậy đấy, cứ nghĩ tới là cảm thấy thú vị!

Anh ta lấy điện thoại ra, tay phải kéo màn hình, sau đó gọi một cuôc điện thoại, anh ta đưa điện thoại lên tai, lạnh nhạt nói:

- Chủ quyền của các quốc gia Châu Phi không quan trọng lắm, tạm thời bỏ qua việc khống chế tài chính Châu Phi, tập trung tinh lực vào Châu Âu đi, tôi sẽ nói lại với mấy lão già khó đối phó đó để bọn họ không cãi lộn nữa, toàn lực đem đến các quốc gia Châu Âu một cuộc biến động kinh tế. Các quốc gia Châu Âu đã an nhàn quá lâu rồi, thiếu đi các biện pháp đối phó nguy cơ, chúng ta làm như vậy là để nhắc nhở bọn họ rằng chúng ta không muốn thay đổi cục diện thế giới hiện giờ, nhưng bọn họ phải thay đổi, không thể để bọn họ tùy ý tiêu xài kiểu đó nữa...!

Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi ra khỏi quán cà phê, Diệp Lăng Phi thở dài một hơi, bộ dạng của hắn không được ổn cho lắm, Bạch Tình Đình cũng nhìn ra được, cô lo lắng hỏi:

- Ông xã, anh có sao không?

- Không sao đâu!

Diệp Lăng Phi khoát khoát tay, nói:

- Bà xã, anh không sao đâu!

Bạch Tình Đình kéo tay Diệp Lăng Phi, lắc đầu, nói:

- Ông xã, vừa rồi em cũng nhìn ra được, anh không ưa cái tên Johann Vương hoặc có thể gọi là Vương Tiếu đó, có phải vậy không?

- Không có chuyện đó đâu, Tình Đình, em đừng nên nghĩ lung tung, anh không làm sao đâu mà!

Bộ dạng của Diệp Lăng Phi trái lại khiến cho Bạch Tình Đình càng thêm hoài nghi, Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Ông xã, anh nói thật đi, có phải anh không thích hắn không?

Lần này Diệp Lăng Phi không phủ nhận nữa, hắn gật đầu, đáp:

- Quả thật là anh không ưa người này cho lắm, phải nói thế nào đây nhỉ, có lẽ người này rất lợi hại, ở trước mặt hắn anh có cảm giác mình bị nhìn thấu, tóm lại, anh rất không thích tiếp xúc với hắn ta! Tình Đình, bây giờ thì em hiểu rồi chứ?

- Em biết ngay từ dầu mà!

Bạch Tình Đình cười nói,

- Lúc trước Vương Vĩnh cũng từng nói qua những lời như vậy, cậu ta nói cái gã tên là Johann Vương đó rất hoàn mỹ, hoàn mỹ tới mức khiến cho người ta phát sợ, em hoài nghi hắn là một nhà tâm lý học cực kỳ lợi hại, có thể nhìn thấu tâm tư của người khác!

- Nếu thật sự là như vậy thì càng đáng sợ, không được, anh phải điều tra thân phận của kẻ này, anh luôn cảm thấy hắn khiến cho người khác không thoải mái!

Diệp Lăng Phi nói,

- Nếu hắn thật sự đến thành phố Vọng Hải thì anh lại càng cảm thấy bất an, ai biết người này sẽ gây ra chuyện gì chứ!

Bạch Tình Đình không nói thêm gì nữa, chí thấy Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, vừa định gọi điện thoại, lại thấy Diệp Lăng Phi để điện thoại xuống, Bạch Tình Đình hơi ngạc nhiên, nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Ông xã, anh làm sao vậy?



- Bây giờ ở bên Mỹ đang buổi tối, anh nghĩ Angel không nghe máy đâu!

Diệp Lăng Phi để điện thoại di động lại chỗ cũ, nhìn Bạch Tình Đình, cười cười, nói:

- Bây giờ cho dù anh gọi điện thoại cho Angel, Angel cũng không giúp được anh đâu, được rồi, tạm thời không quản chuyện này thì tốt hơn!

Tay phải Diệp Lăng Phi ôm eo Bạch Tình Đình, nói:

- Bà xã, em muốn đi đâu anh cũng đi với em!

- Chẳng phải là anh muốn về sao?

Bạch Tình Đình hỏi với vẻ nghi hoặc.

- Về làm gì chứ?

Diệp Lăng Phi nhếch mép, nói:

- Hân Mính hiện giờ vẫn chưa về, nếu về chúng ta chỉ có thể ở lại khách sạn, chi băng chúng ta đi chơi một lúc cho sảng khoái, bà xã, em có chịu không?

- Hay thì hay thật, chỉ có điều em nghĩ không biết có nên gọi điện thoại cho Hân Mính không, vạn nhất Hân Mính oán trách hai chúng ta vụng trộm đi ra ngoài chơi, không để ý tới cậu ấy thì phải làm sao?

- Cô ấy sẽ không như vậy đâu, em yên tâm đi!

Diệp Lăng Phi ghé môi hôn lên môi Bạch Tình Đình một cái, cười nói:

- Anh đảm bảo nhất định Hân Mính sẽ không ăn ghen đâu!

- Anh không phải Hân Mính, làm sao anh biết được?

Bạch Tình Đình hỏi.


- Bởi vì Hân Mính là bà xã của anh, anh không biết còn ai biết chứ!


Diệp Lăng Phi đặt tay lên bộ mông đầy đặn của Bạch Tình Đình bóp một cái, nói:


- Bà xã, em cứ nghe anh đi, đảm bảo là không sai đâu!


Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô cười cười, nói:


- Ông xã, vậy được rồi, em nghe lời anh, anh muốn đi đâu thì cứ đến đó đi!


Bạch Tình Đình nói xong lại hôn lên môi Diệp Lăng Phi một cái, thấp giọng nói:


- Cho dù bây giờ trở về khách sạn, em cũng không có ý kiến gì!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK