Diệp Lăng Phi vẫn luôn cho mình không phải là một chính nhân quân tử, cuộc sống của hắn rất đơn giản, thuận theo tự nhiên, không thể cưỡng cầu.
Lúc này, Diệp Lăng Phi mở máy tính ra. Hắn vào Google search chữ Satan, trong khoảnh khắc đã ra một lượng lớn tư liệu. Diệp Lăng Phi nhếch miệng, trong lòng thầm nghĩ:
- Không biết tư liệu về ta đã được biết bao nhiêu người tìm tòi.
Bàn tay trái của hắn ôm đầu, bàn tay phải tìm kiếm. Mỗi ngày lên mạng tìm kiếm tin tức có liên quan về mình đã trở thành thói quen của Diệp Lăng Phi. Hắn biết rằng, cô gái Suzanne cảnh sát kia tuyệt đối sẽ không tha cho mình.
- Cái này không thể trách ta, có trách thì trách đồng nghiệp của cô quá ngu ngốc.
Diệp Lăng Phi rất muốn giữ hòa khí với Suzanne. Nếu như nàng ta biết thân phận thực của mình, không chừng sẽ liều mạng để đến bắt mình.
Diệp Lăng Phi bỗng nhiên lại nhớ tới hai người sát thủ khi trước. Không biết tại sao, trong lòng Diệp Lăng Phi có một cảm giác không yên, vô cùng bất an. Ánh mắt của hắn dịch chuyển trên màn hình máy tính, sau đó mở ngăn kéo ra, lấy một gói thuốc lá. Hắn định rút thuốc lá ra để hút thì bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện khiến hắn phải sững người.
Diệp Lăng Phi vội vàng móc điện thoại ra, gọi cho Auner một cú điện thoại.
- Auner, ông có biết lai lịch của sát thủ kia là gì không?
- Satan, tại sao anh bỗng nhiên lại quan tâm đến chuyện này vậy?
Auner dường như giật mình với biểu hiện của Diệp Lăng Phi.
- Nói nhảm, ông thành thực trả lời cho tôi. Tôi tin rằng bằng với thân phận của ông thì có thể tra được, ông tra rõ giúp tôi xem rốt cuộc hôm qua ai là người muốn giết chết ông.
Diệp Lăng Phi giống như là quát trong điện thoại, không biết tại sao, sự bất an trong lòng hắn ngày càng cao.
- Satan, đêm qua tôi đã chụp hình thi thể của hai sát thủ đưa về Mỹ để kiểm tra thân phận. Đúng như lời anh nói, tôi đã điều tra ra lai lịch, bọn họ đều là người Myanma. Còn về tên của hai sát thủ này thì tôi cũng khổn rõ lắm, nhưng có lẽ bọn chúng còn có một đồng bọn tên là Orde Wingate.
- Orde Wingate, quả nhiên là hắn.
Vừa nghe đến cái tên này, đầu Diệp Lăng Phi kêu lên một tiếng. Đây là một sát thủ rất nổi danh trên trường quốc tế. Sở dĩ Diệp Lăng Phi biết gã tại vì ba năm trước đây, trong một vụ án xay ra ở nước Mỹ, một đại ca xã hội đen bị Orde Wingate giết chết, thủ đoạn của gã rất tản độc, người kia bị chém đến hơn trăm đao cho đến chết.
Lúc ấy, CIA cũng tham gia điều tra vụ này, cuối cùng xác định sát thủ chính là Orde Wingate. Bởi vì vụ án mạng này khá lớn cho nên CIA đã liên lạc với cục điều tra liên bang để làm rõ. Tuy nhiên, sau nửa năm, bọn họ vẫn không thể bắt được Orde Wingate.
Nào ngờ ba năm sau, ở thành phố Vọng Hải lại xuất hiện đồng bọn của Orde Wingate.
- Tên khốn kiếp này, ông thực không nên tới thành phố Vọng Hải.
Diệp Lăng Phi biết hai người mình xử lý là đồng bọn của Orde Wingate thì tức giận mắng to Auner. Sau khi mắng xong, hắn không nghe Auner nói gì khác thì lập tức cúp điện thoại. Hắn lo lắng gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, kết quả lại nghe thấy một thanh âm:
“Chào ngài, cuộc gọi của ngài không có cách nào để liên lạc được, xin ngài hãy gọi lại sau.”
Diệp Lăng Phi lập tức cúp điện thoại. Mồ hôi lạnh của hắn lúc này không ngừng chảy xuống, cả người nóng lên. Trong miệng hắn không ngừng lẩm bẩm:
- Tiểu nha đầu này, nói cho anh nghe, em rốt cuộc ở nơi nào.
Diệp Lăng Phi lại gọi thêm mấy lần, nhưng lần nào cũng không liên lạc được. Hắn cảm thấy sợ hãi rằng Bạch Tình Đình đã xảy ra chuyện gì đó.
Diệp Lăng Phi lại gọi điện thoại một lần nữa, điện thoại lần này lại liên lạc được.
- Em ở đâu, tại sao không nghe máy?
Bạch Tình Đình vừa nhấc máy, Diệp Lăng Phi tựa như quát ở trong đó.
- Anh làm gì mà lớn tiếng như vậy?
Bạch Tình Đình bất mãn nói.
- Vừa rồi em cùng với Chu Hân Mính đi dạo phố, chỗ đó sóng không tốt cho nên không thể nhận được điện thoại của anh. Anh cũng thật là, việc gì phải hô to như vậy, chúng em đang đi dạo phố. Nói cho anh biết, không chừng bọn em gặp được một chàng đẹp trai, lúc đó sẽ có một ước hội lãng mạn.
Diệp Lăng Phi nghe thấy Bạch Tình Đình không xảy ra chuyện gì thì lúc này mới yên tâm, hắn cười ha hả nói:
- Lão bà, đây chẳng qua là anh lo lắng cho em mà thôi. Xã hội này có quá nhiều người xấu, có những nam nhân thoạt nhìn có vẻ rất tốt nhưng trong lòng rất thâm hiểm, anh sợ em bị người ta lừa gạt.
- Hừ, sớm muộn gì cũng bị anh lừa gạt, không bằng tìm một anh chàng đẹp trai khác, tối thiểu cũng không tệ hơn anh.
Diệp Lăng Phi nghe câu nói này của Bạch Tình Đình thì cười khổ, trong lòng hắn thầm nghĩ:
- Cái gì mà ta lừa gạt.
Hắn đang nghĩ ngợi thì Bạch Tình Đình đã cất tiếng ở phía bên kia:
- Được rồi, không nói chuyện với anh nữa, em phải đi dạo.
- Ừ.
Diệp Lăng Phi còn chưa nói xong, Bạch Tình Đình đã cúp điện thoại, hắn liền thầm lắc lắc đầu, Bạch Tình Đình đã không có chuyện, hắn cũng cảm thấy yên lòng.
Diệp Lăng Phi quay về văn phòng ngồi, cảm thấy hơi nhàm chán, hắn liền đứng dậy.
Bạch Tình Đình sau khi tiếp điện thoại của Diệp Lăng Phi liền lẩm bẩm trong miệng rồi đưa điện thoại cất vào trong túi xách.
- Diệp Lăng Phi lại tìm cậu à?
Chu Hân Mính lúc này không mặc đồng phục cảnh sát mà đã chuyển sang một bộ thường phục. .
Lúc này, hai người đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của những nam nhân xung quanh. Thế nhưng hai người đối với bọn họ lại chẳng thèm ngó tới.
Bạch Tình Đình khoác tay chu Hân mính đi trên con đường cái, tới cửa tiệm Bách Lâm, trên con đường này, nàng đã từng nhiều lần cãi nhau với Diệp Lăng Phi.
- Hân Mính, người này đúng là không thể nể mặt hắn. Tớ vừa mới tỏ ra tốt với hắn một chút hắn đã bắt đầu đắc ý rồi. Hừ, chờ tối nay về, tớ sẽ cho hắn đẹp mặt.
Chu Hân Mính vừa nghe tới tên Diệp Lăng Phi thì lại nhớ tới ánh mắt lãnh khốc đáng sợ của hắn tối hôm qua. Tử vong không đáng sợ, điều đáng sợ nhất chín là sát khí của hắn trước khi giết chết người ta. Tối hôm qua, Chu Hân Mính còn tưởng rằng mình sẽ phải chết, không ngờ lại được Diệp Lăng Phi cứu giúp. Thế nhưng đối với thủ đoạn của Diệp Lăng Phi, nàng vẫn còn sợ hãi.
Chỉ có một người từng trải mới có thể ra tay độc ác như vậy. Ở trước mặt Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính có cảm giác mình không thể có bất kỳ năng lực nào để chống lại, may mà hắn ta là bằng hữu của nàng.
Chu Hân Mính cùng với Bạch Tình Đình đi vào trong cửa hàng bán đồ cho phụ nữ Bách Lâm. Cửa hàng này chính là một thiên đường mua sắm của phụ nữ, ở đây có đủ loại kem dưỡng da thuộc hàng tốt nhất thế giới. Ngoài ra còn có nữ trang, nội y, mỹ phẩm khác…
Lúc hai người đi vào bên trong, một nam nhân khác cũng tiến vào trong cửa hàng, trong tay của hắn đang nhìn tờ báo Vọng Hải, ở đầu trang này có đăng hình của Chu Hân Mính.
………………………………………… ………………………………………
Diệp Lăng Phi đi ra khỏi phòng làm việc của mình, tới văn phòng của Trần Ngọc Đình. Thấy Trần Ngọc Đình không có ở trong đó, hắn liền hỏi Từ Oánh thì biết được hôm nay Trần Ngọc Đình không tới công ty.
- Đã đến mười giờ rồi mà chưa đi làm, thật là.
Diệp Lăng Phi đành phải một mình đi bộ xuống bộ tổ chức. Trên đường đi, ngoại trừ Đường Hiểu Uyển ngẩng nhìn hắn còn lại không hề có ai ngước đầu lên nhìn hắn.
- Những người này thật không khách khí, quả nhiên họ không coi mình là giám đốc.
Diệp Lăng Phi thấy không có ai có phản ứng thì lại quay về phòng làm việc. Hắn sắp xếp lại đồ đạc, định rời khỏi phòng thì đột nhiên, tờ báo trên bàn công tác đập vào mắt hắn. Diệp Lăng Phi liếc nhìn thì thấy trên trang đầu của tờ báo này có đề cập đến sự kiện của ngày hôm qua, trong đó có ca ngợi biểu hiện của nữ cảnh sát Chu Hân Mính.
- Không đúng.
Diệp Lăng Phi vỗ mạnh đầu mình, thầm nghĩ:
- Đáng chết, tại sao mình lại quên mất chuyện này được. Tình Đình với chuyện này không hề có quan hệ, nếu như muốn báo thù, thì Orde Wingate phải đi tìm Chu Hân Mính mới đúng.
Nghĩ tới đây, mồ hôi trên trán của Diệp Lăng Phi lại chảy ròng ròng.
Lúc này Diệp Lăng Phi bất chấp mọi thứ, vội vàng móc điện thoại gọi cho Chu Hân Mính.
- Cô nãi nãi của tôi, cuối cùng cô cũng đã nghe.
Diệp Lăng Phi thở dài một hơi, thầm nghĩ, chỉ cần tiếp điện thoại là tốt rồi. Sau đó hắn khuyến cáo Chu Hân Mính, nhất định phải cẩn thận với người Myanma.
- Hỗn đản, tại sao lại gọi điện thoại cho Chu Hân Mính?
Ở đầu dây bên kia truyền đến thanh âm ghen tuông của Bạch Tình Đình.
- Mau giải thích cho tôi.
- Tình Đình à? Chu Hân Mính đi đâu rồi?
Diệp Lăng Phi thầm nghĩ:
- Tại sao Chu Hân Mính lại đưa điện thoại cho Tình Đình.
- Hừ, anh còn chưa nói tại sao lại gọi điện thoại cho cô ấy.
Bạch Tình Đình không vui nói.
- Tình Đình, chuyện này từ từ giải thích, nhất thời không thể nói rõ ràng. Anh chỉ muốn nói là Chu Hân Mính lúc này đang rất gặp nguy hiểm, em mau nói cho anh biết, Chu Hân Mính hiện tại đang ở đâu, anh sẽ tìm cô ấy.
- Anh thật là hỗn đản, Diệp Lăng Phi em nói cho anh biết, Chu Hân Mính là bạn tốt của em, anh muồn chiếm tiện nghi của nàng ta đúng không? Hân Mính ở nơi nào à? Cho dù là cho anh biết, anh cũng không tìm được.
Bạch Tình Đình nói.
- Vậy là có ý gì?
Diệp Lăng Phi cho rằng Chu Hân Mính xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng nghe giọng của Bạch Tình Đình thì dường như không phải như thế.
- Hân Mính đang ở trong phòng vệ sinh, hừ em không tin là anh có lá gan lớn như vậy.
Bạch Tình Đình cười khúc khích. Tựa hồ vô cùng vui vẻ khi trêu chọc được hắn.
- Như vậy cũng tốt, Bạch Tình Đình em nhớ kỹ lời nói của anh. Ngàn vạn lần em không được cùng với Chu Hân Mính rời khỏi cửa hàng Bách Lâm. Anh hoài nghi hai người sát thủ hôm qua còn có đồng bọn cho nên em phải cánh báo với Chu Hân Mính.
Nghe thấy lời nói của Diệp Lăng Phi không giống như đùa giỡn, giọng nói của Bạch Tình Đình trở nên khẩn trương.
- Diệp Lăng Phi, anh không nói đùa chứ?
- Anh có thể mang chuyện này đi đùa giỡn hay sao? Chờ đó, anh sẽ lập tức tới cửa hàng Bách Lâm ngay bây giờ.
Diệp Lăng Phi nói xong liền vội vàng mở cửa chạy nhanh về phía thang máy.