Bạch Tình Đình chính vì lo lắng những chuyện đó nên sau khi đến bệnh viện cô ta không muốn lên gặp Lý Khả Hân, để Diệp Lăng Phi một mình lên thăm mẹ của Lý Khả Hân, còn cô ta ở dưới lầu đợi. Diệp Lăng Phi đã gọi điện cho Lý Khả Hân, khi đó Diệp Lăng Phí đã nói với Lý Khả Hân, chuyện lần này đều nhờ Bạch Tình Đình. Chính vì Diệp Lăng Phi nói như vậy với Lý Khả Hân, nên trong lòng hắn đã có tình toán. Diệp Lăng Phi cho rằng, Lý Khả Hân là một người phụ nữ hiểu cái gì gọi là cảm tạ, chỉ cần người khác giúp đỡ cô ta, Lý Khả Hân sẽ ghi nhớ trong lòng, khi Lý Khả Hân có cơ hội nhất định sẽ đền đáp, chính vì hiểu Lý Khả Hân, Diệp Lăng Phi mới có tự tin rằng thái độ của Lý Khả Hân đối với Bạch Tình Đình sẽ không tệ.
Bạch Tình Đình nửa tin nửa ngờ đi cùng Diệp Lăng Phi lên gác, khi bọn họ đi đến chiếu nghỉ giữa tầng hai và tầng ba bèn nhìn thấy Lý Khả Hân đang đứng ở đầu cầu thang đợi bọn họ.
- Tổng giám đốc Bạch, Cảm ơn chị.
Câu nói của Lý Khả Hân khiến Bạch Tình Đình hơi sửng sốt, ban nãy khi Bạch Tình Đỉnh ở tầng dưới vẫn còn lo lắng khi Lý Khả Hân gặp cô ta sẽ tỏ ra rất khỏ xử, nhưng không ngờ Lý Khả Hân lại chủ động nói cảm ơn cô ta. Bạch Tình Đình thấy hơi khó hiểu, không biết tại sao lại như vậy, trong lòng Diệp Lăng Phi biết rất rõ, tất cả những chuyện này đều từ hắn mà ra, chính hắn đã nói dối Lý Khả Hân để Lý Khả Hân nghĩ rằng Bạch Tình Đình đã giúp đỡ cô ta, vì thế Lý Khả Hân mới cảm tạ Bạch Tình Đình như vậy.
Bạch Tình Đình đứng yên, cô ta vẫn chưa kịp phản ứng lại, Diệp Lăng Phi lúc đó bèn nói:
- Lý Khả Hân có gì mà phải cảm ơn, đây đều là những việc mà bọn anh nên làm, lần này Tình Đình đến là muốn thăm bác gái, mặc dù Tình Đình bên ngoài có vẻ khó gần nhưng cô ấy lại là một người rất nhiệt tình. Trước đây, mọi người không hiểu nhau mới có chút hiểu nhầm, được rồi, được rồi, anh không nói nhiều nữa, Lý Khả Hân, bác gái thế nào rồi?
Diệp Lăng Phi nói những lời này là vì muốn để Bạch Tình Đình cho rằng Lý Khả Hân nói cảm ơn cô ta là do Bạch Tình Đình muộn như vậy rồi còn đến thăm mẹ Lý Khả Hân, còn Lý Khả Hân nghe Diệp Lăng Phi nói vậy lại hiểu nhầm rằng Bạch Tình Đình sau khi giúp mình xong lại không yên tâm còn đích thân đến thăm hỏi. Diệp Lăng Phi lần này đúng là một mũi tên trúng hai đích, quả nhiên, sự việc phát triển theo đúng những gì mà dự tính, Lý Khả Hân vội vàng nói:
- Mẹ em bây giờ đã khá hơn nhiều rồi, hai người mau lên đi, đừng đứng ớ đó nữa.
Bạch Tình Đình thấy Lý Khả Hân nói vậy với mình, cô ta không thể không phản ứng lại một chút, bất luận thế nào Bạch Tình Đình cũng nên nói với Lý Khả Hân vài câu, ít nhất không thể thất lễ được. Bạch Tình Đình cười nói:
- Khả Hân, Khả Hân, tôi nghe ông xã của tôi nói mẹ cô bị ốm, nên muốn đến thăm bác.
Bạch Tình Đình nói rồi đi thẳng lên gác, cô ta đứng trước mặt Lý Khả Hân đang định nói thì Diệp Lăng Phi cắt ngang nói:
- Tình Đình, chúng ta đừng đứng ở đây nữa, mau qua xem bác gái thế nào rồi, chúng ta đến đây không phải là để thăm bác gái sao?
Diệp Lăng Phi cắt ngang Bạch Tình Đình là vì lo rằng khi Bạch Tình Đình nói chuyện với Lý Khả Hân sẽ để lộ ra, Lý Khả Hân là một phụ nữ thông minh, nếu Bạch Tình Đình nói câu nào đó để lộ ra, Lý Khả Hân sẽ biết ngay mọi chuyện đều do Diệp Lăng Phi ở đằng sau sắp đặt. Diệp Lăng Phi sợ những lời nói dối của hắn bị lộ ra, nên mới cắt ngang Bạch Tình Đình không để cho Bạch Tình Đình ở đó nói chuyện với Lý Khả Hân nữa, mà giục Bạch Tình Đình mau đi thăm xem mẹ của Lý Khả Hân thế nào rồi?
Bạch Tình Đình và Lý Khả Hân đều không biết ý đồ thật sự của Diệp Lăng Phi, Lý Khả Hân nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, trong lòng còn cảm thấy rất ấm áp, cho rằng Diệp Lăng Phi lo lắng cho mẹ mình, nên mới vội vàng đến thăm mẹ cô ta. Còn Bạch Tình Đình chỉ thấy Diệp Lăng Phi nói rất đúng, cô ta đã đến bệnh viện rối đương nhiên nên đến thăm mẹ của Lý Khả Hân, vẫn còn chưa thăm mẹ của Lý Khả Hân, bản thân lại cứ ở đây nói chuyện với Lý Khả Hân quả thực có phần không đúng. Bạch Tình Đình nghĩ đến đây gật đầu nói:
- Ông xã, anh nói đúng. Bạch Tình Đình nói rồi quay sang Lý Khả Hân nói: Bây giờ tôi muốn đến thăm mẹ cô?
- Mời đi theo tôi.
Lý Khả Hân đi trước dẫn đường, dẫn Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đến phòng bệnh của mẹ cô ta, bên ngoài phòng bệnh, bố của Lý Khả Hân đang ngồi trên ghế nghỉ kê sát vào tường ngoai hành lang, trên khuôn mặt già nua cố che đi nét tang thương của ông ta vẫn man mác vẻ buồn, mặc dù bây giờ các bác sĩ đều ở đây nhưng ông ta vẫn rất lo lắng cho sức khỏe người bạn già. Người bạn già ở đây chính là một nửa của mình lúc về già, người già luôn lo sợ chỉ còn lại một mình, không chỉ là sự cô đơn mà còn cả sự hoài niệm đối với người đã khuất. Đã cùng chung sống hơn ba mươi năm nếu người bạn già của ông ta đột nhiên ra đi, ông ta không biết con đường sau này bản thân mình sẽ đi qua như thế nào. Ông ta bây giờ đang lo lắng, lo lắng cho sức khỏe người bạn già của mình.
- Bố, Diệp tiên sinh đến này.
Lý Khả Hân dẫn Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đến bố cô ta đang ngồi trên ghế ở hành lang,Lý Khả Hân bèn gọi.
- Diệp tiên sinh, anh đến rồi. Tôi nghe Khả Hân nói lần này may nhờ có anh chị giúp đỡ nếu không…
Bố của Lý Khả Hân nói đến đây đột nhiên ngừng lại, khóe mắt ông ta đỏ lên. Bạch Tình Đình thấy khóe mắt bố Lý Khả Hân đỏ lên trong lòng bỗng nhiên thấy rất cảm động, Bạch Tình Đình quay mặt sang Diệp Lăng Phi, đôi mắt xinh đẹp của cô ta nhìn thẳng vào Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình đang nhìn mình, hắn đưa tay phải ôm chặt lấy eo Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi cũng không phải là kẻ ngốc cũng không phải là một kẻ máu lạnh không có tình cảm.Lại thấy bố của Lý Khả Hân nhiều tuổi như vậy rồi, vì người bạn già của ông ta mà khóe mắt đỏ lên, trong lòng Diệp Lăng Phi cũng thấy cảm động. Tình cảm tương trợ lẫn nhau là thứ tình cảm đáng quý nhất trên thế giới, trong xã hội xem trọng vật chất này con người cần trân trọng nhất đó chính là thứ tình cảm xuất phát từ trong lòng mình, đó mới là thứ đẹp nhất trên thế giới này.
- Bố, mọi người đến thăm mẹ con, sao bố lại…
Lý Khả Hân vốn định nói bố đừng nên như vậy nhưng cô ta vừa mới nói được một nửa thì Diệp Lăng Phi kéo tay Lý Khả Hân, Lý Khả Hân nhìn Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu, ý Diệp Lăng Phi là bảo Lý Khả Hân đừng nói, Lý Khả Hân thấy Diệp Lăng Phi kéo tay mình bèn không nói tiếp nữa.
Bố Lý Khả Hân nghe thấy Lý Khả Hân nói vậy, cũng biết rằng trước mặt Diệp Lăng Phi không nên phản ứng như vậy, vội vàng cười nói:
- Diệp tiên sinh, bất luận nói thế nào, lần này cũng phải cảm ơn các vị, may nhờ có các vị giúp đỡ.
- Bác trai, bác đừng nói như vậy, chúng cháu thật sự có giúp được gì đâu ạ. Nếu nói là giúp đỡ thì chỉ là giúp gọi điện thoại mà thôi, tình hình của bác gái bây giờ thế nào rồi ạ?
- Rất tốt.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình bèn đứng ở cửa phòng bệnh nhìn vào chứ không đi vào trong. Bọn họ sợ đi vào sẽ làm phiền mẹ của Lý Khả Hân, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình thăm xong bèn quay về biệt thự. Lý Khả Hân tiễn bọn họ ra đến tận cửa bệnh viện, Bạch Tình Đình lên xe rồi, Lý Khả Hân còn đi ra cửa xe với Bạch Tình Đình một tiếng cảm ơn
Bạch Tình Đình nhìn Lý Khả Hân quay vào trong bệnh viện, cô ta quay sang Diệp Lăng Phi nói:
- Ông xã, anh nói xem có phải em trước đây luôn hiểu nhầm Lý Khả Hân không?
Diệp Lăng Phi khởi động xe, nghe thấy Bạch Tình Đình nói vậy bèn cười nói:
- Bà xã, em cũng không thể nói như vậy, dù sao em cũng không hiểu con người Lý Khả Hân, em hiểu nhầm cô ấy là chuyện bình thường, anh thấy Lý Khả Hân là một phụ nữ rất mạnh mẽ, nhưng cũng không phải là một người phụ nữ không hiểu chuyện.
Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây đột nhiên thấy Bạch Tình Đình bĩu môi, không bằng lòng nói:
- Ông xã, anh nói vậy, không phải là nói em là một người phụ nữ không chuyện sao?
Diệp Lăng Phi không ngờ câu nói của mình lại làm cho Bạch Tình Đình không vui, xem ra Bạch Tình Đình có vẻ đang ghen.Diệp Lăng Phi trong lòng thầm tự trách mình, hắn không nên khen ngợi Lý Khả Hân trước mặt Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình bĩu môi, hắn vội vàng đưa tay véo chiếc cằm xinh xắn của Bạch Tình Đình dịu dàng nói:
- Bà xã, em làm sao lại là người không hieur chuyện được chứ, em là người phụ nữ hiểu chuyện nhất mà anh từng gặp, so với Trương Lộ Tuyết em không biết tốt hơn bao nhiều lần, nếu nói không hiểu chuyện, anh thấy Trương Lộ Tuyết mới đích thực là người không hiểu chuyện.
- Cái miệng ngọt như mía lùi.
Trên mặt Bạch Tình Đình lại nở nụ cười, mặc dù trong lòng Bạch Tình Đình biết rõ, Diệp Lăng Phi chẳng qua chỉ là dỗ ngọt mình mà thôi nhưng Bạch Tình Đình không kìm được nở nụ cười, rồi hôn lên má Diệp Lăng Phi nói:
- Ông xã, đây là thưởng cho anh.
Diệp Lăng Phi tỏ ra không hài lòng nói:
- Chỉ thưởng có thế này. Bà xã, chỉ hôn một bên má thôi sao, còn bên kia nữa chứ?
- Anh yêu cầu nhiều quá đấy. Hết rồi, chỉ thưởng thế thôi, anh có lấy không, nếu anh không lấy thì em sẽ thu lại.
Diệp Lăng Phi cười phá lên nói:
- Em muốn thu lại phần thưởng? Bà xã, em định thu lại phần thưởng như thế nào, em hôn cũng đã hôn rồi, em định thu lại như thế nào?
Bạch Tình Đình kề má mình sát vào miệng Diệp Lăng Phi nói:
- Thu lại phần thưởng không phải rất dễ sao? Ông xã, bây giờ em sẽ lấy lại phần thưởng mà em đã dành cho anh, phiền anh trả lại cho em.
- Anh còn cho em thêm vài cái.
Diệp Lăng Phi hôn vài cái vào gò má mịn màng của Bạch Tình Đình, còn cố tình thè lưỡi ra liếm lên má Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình vội vàng lấy giấy ăn ra lau chỗ má bị Diệp Lăng Phi liếm lên, hậm hực nói:
- Bẩn chết đi được, ông xã, anh bẩn quá.
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói vậy xong, miệng cười nói:
- Anh bẩn ?Nhưng anh lại không cảm thấy mình bẩn, bà xã, anh còn đã dùng miệng liếm vào …
Câu nói của Diệp Lăng Phi bị Bạch Tình Đình cắt ngang, Bạch Tình Đình biết Diệp Lăng Phi muốn nói gì vội vàng cắt ngang Diệp Lăng Phi nói:
- Đừng nói nữa, đững nói nữa, em biết ngay là anh như thế mà, ông xã, không được nói nữa, ngại chết đi được.
Diệp Lăng Phi thấy hai má Bạch Tình Đình đỏ ửng lên, hắn cười nói:
- Biết thế là tốt, khi nào về đến nhà, anh phải hôn thêm chút nữa mới được, không phải em nói miệng anh bẩn sao, anh quyết định tối nay sẽ dùng cái miệng bẩn này làm cho người em bị bẩn, ồ, còn chỗ đó nữa…
Câu nói của Diệp Lăng Phi thật vô cùng dâm đãng, Bạch Tình Đình nghe xong hai má đỏ rực lên, lẩm bẩm:
- Anh đừng có mơ, tối nay em không để anh đụng vào em đâu.
Diệp Lăng Phi lái xe quay về biệt thự, hắn quay sang Bạch Tình Đình thì thấy Bạch Tình Đình luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, Diệp Lăng Phi hỏi:
- Bà xã, em nhìn gì vậy?
Bạch Tình Đinh nghe Diệp Lăng Phi hỏi quay mặt lại, cau mày có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó. Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng đó của Bạch Tình Đình không nhịn được hỏi:
- Em có nhìn gì đâu. Bà xã, em cau mày thế kia, lẽ nào đang nghĩ chuyện gì sao?
Bạch Tình Đình gật đầu nói:
Trong đôi mắt xinh đẹp của Bạch Tình Đình hiện lên một sự nghi hoặc, nói:
- Vâng! Em đang nghĩ về Lý Khả Hân.Ông xã, có thể do em quá nhạy cảm chăng, em không biết tại sao, luôn cảm thấy Lý Khả Hân đối với em có ý đối địch, ồ, không, không phải ý đó, ý của em là em luôn cảm thấy Lý Khả Hân không thích em, có thể do cảm giác của em bị sai chăng, trước đây em luôn nghĩ như thế. Nhưng hôm nay sau khi gặp Lý Khả Hân em lại cảm thấy người phụ nữ này thật khiến người khác khó hiểu, lẽ nào do em trước đây luôn hiểu nhầm cô ta?
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói vậy xong, hắn nói:
- Đó là đương nhiên rồi.Bà xã, lẽ nào em không nhận thấy trước đây em luôn hiểu nhầm Lý Khả Hân sao? Giữa em và Lý Khả Hân qua lại không nhiều, em cũng hiểu bản chất thật về con người Lý Khả Hân nhưng em lại thích dùng tư duy nhất quán của mình để đánh giá về Lý Khả Hân. Điều đó dẫn đến sự hiểu nhầm giữa hai người, ít nhất em hiểu nhầm Lý Khả Hân, cô ấy không phải là người phụ nữ giống như em tưởng tượng, anh thấy em nên suy nghĩ xem em đã hiểu nhầm Lý Khả Hân ở điểm nào, Lý Khả Hân, con người này rất tốt, bà xã, em có thể suy nghĩ một chút về việc làm bạn với cô ấy.
Bạch Tình Đình trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Nói thì đơn giản, làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ. Em thấy anh rất hy vọng em và Lý Khả Hân thành bạn tốt của nhau, tốt nhất có thể để Lý Khả Hân đến ở trong nhà chúng ta, như thế anh không phải rất thuận tiện sao? Ông xã, em nhắc trước với anh, em đã nhượng bộ rồi, muốn em nhượng bộ nữa, em sẽ không làm nữa đâu, vì vậy anh đừng hy vọng em sẽ để cho Lý Khả Hân đến ở trong nhà chúng ta, còn về quan hệ giữa em và Lý Khả Hân thì không cần ông xã phải bận tâm, em biết phải làm như thế nào.
Bạch Tình Đình nói xong, Diệp Lăng Phi cũng không nói thêm gì nữa, nhưng Diệp Lăng Phi đang cười thầm trong lòng.Mục đích của hắn cuối cùng đã đạt được, trước đây quan hệ giữa Bạch Tình Đình và Lý Khả Hân có thể nói là rất lạnh nhạt. Bạch Tình Đình không muốn nhắc đến Lý Khả Hân trước mặt Diệp Lăng Phi, nhưng bây giờ Bạch Tình Đình lại nhắc đến Lý Khả Hân, còn về việc Bạch Tình Đình sau này sẽ cư xử như thế nào với Lý Khả Hân thì Diệp Lăng Phi nhất thời không nói rõ được nhưng dù sao tối hôm nay thái độ của Bạch Tình Đình đối với Lý Khả Hân đã có thay đổi, đây chính là kết quả tốt nhất, đương nhiên, Diệp Lăng Phi còn phải làm thêm nhiều việc, Diệp Lăng Phi cũng biết rõ muốn để Bạch Tình Đình chấp nhận Lý Khả Hân, đó là một việc rất khó nhưng với Diệp Lăng Phi chuyện này cũng không có gì ghê gớm. Nhớ hồi đầu Bạch Tình Đình còn không cho phép bất kỳ người phụ nữ nào tiếp cận hắn, nhưng bây giờ thí khác rồi, ít nhất Bạch Tình Đình đã nhượng bộ rất lớn, đó chính là tiến bộ, chỉ cần không từ bỏ dưới gầm trời này không có chuyện gì là tuyệt đối không thể cả.
Người xưa còn không nghĩ rằng con người có thể bay, nhưng con người bây giờ không phải vẫn bay đi bay lại trong không trung đấy sao? Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây bèn ngân nga hát. Bạch Tình Đình trừng mắt liếc nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Nhìn cái bộ dạng dam đãng của anh là biết trong bụng anh đang nghĩ gì rồi?
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói vậy cười nói:
- Em biết anh đang nghĩ gì? Bà xã, vậy em nói xem trong lòng anh đang nghĩ gì?
- Em không rảnh mà nói. Bạch Tình Đình nói.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bà xã, anh biết ngay là em hiểu nhầm anh, cho rằng anh đang nghĩ những chuyện vớ vẩn, kỳ thực em nhầm rồi, trong lòng anh đang nghĩ bây giờ có phải nhạc phụ đại nhân của anh đang cùng nhạc mẫu của anh ở nhà thu dọn đồ đạc hay không?
Bạch Tình Đình nói:
- Ông xã, anh không phải đã nói với bác Chu rồi sao?
- Đúng thế.Nhạc phụ đại nhân của anh nói ngày mai sẽ đưa nhạc mẫu đại nhân của anh cùng lên Tỉnh, nếu bây giờ còn chưa thu dọn lẽ nào còn đợi ngày mai thu dọn, cho dù nhạc phụ và nhạc mẫu của anh hai người muốn thân mật, cũng không phải là lúc này chứ, đợi sau khi về Tỉnh hai người muốn thân mật bao lâu cũng được, đó không phải là chuyện rất bình thường hay sao?
Bạch Tình Đình vừa nói xong bèn nghe thấy Diệp Lăng Phi đột nhiên cười nói:
- Anh cho rằng bác Chu giống anh sao. Bà xã, nếu nhạc phụ của anh không thân mật với nhạc mẫu của anh, vậy anh chỉ có thể nói, đó là một chuyện không tốt chút nào.
Bạch Tình Đình vừa nói đến đây Diệp Lăng Phi liền nói:
- Ông xã, ý anh…Bà xã, ý anh là nói nhạc phụ của anh là đàn ông, ông cũng không phải là bất lực làm sao có thể không cần đàn bà chứ, nhưng nếu nói ông không thân mật với nhạc mẫu, thì có nghĩa là sẽ thân mật với người đàn bà khác. Đạo lý này em còn không hiểu sao?