Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu làm ra động tác hôn gió, gần như bị Vu Tiêu Tiếu làm cho tức điên lên, thầm nghĩ:

- Tiểu nha đầu này, thật là thấy người gặp nguy thừa cơ hãm hại, có phải muốn xem trò cười của mình đúng không, cô hãy đợi đó, đừng để để tôi bắt được cô, đến lúc đó sẽ có chuyện hay cho cô xem.

Tuy Diệp Lăng Phi bị Vu Tiêu Tiếu làm cho tức điên cả người nhưng hắn lại không biểu hiện ra điều gì cả. Lúc đang tính nên giải thích với Bạch Tình Đình như thế nào về Vu Tiêu Tiếu thì thấy Bạch Tình Đình một câu cũng không nói gì quay người bước đến cửa phòng.

Diệp Lăng Phi nhìn thấy không xong rồi vội đứng lên đuổi theo đến cửa thì nghe một tiếng rầm, Bạch Tình Đình đóng sập cửa lại.

Bạch Tình Đình tức hồng hộc đi vào phòng ngủ của mình, Chu Hân Mính vừa đi lên liền nhìn thấy Bạch Tình Đình đang tức hồng hộc, Chu Hân Mính vội hỏi:

- Tình Đình, sao thế? Có phải tên tiểu tử đó lại làm cậu giận rồi đúng không?

- Cậu đi hỏi hắn ấy!

Bạch Tình Đình nói xong đi qua bên người Chu Hân Mính. Chu Hân Mính sững sờ, cô do dự một lúc rồi quay người về phía phòng ngủ của Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi lúc này đã mở cửa phòng, nhìn thấy Bạch Tình Đình đã bước đến trước cửa phòng ngủ, Diệp Lăng Phi thầm than không xong rồi, nhấc chân đuổi theo. Lúc Chu Hân Mính còn chưa kịp chạy đến hỏi Diệp Lăng Phi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thì Diệp Lăng Phi đã giống như cơn gió chạy bay qua người Chu Hân Mính.

Tuy tốc độ của Diệp Lăng Phi rất nhanh nhưng vẫn còn chậm một bước, lúc Diệp Lăng Phi đến trước cửa phòng, Bạch Tình Đình đã dùng lực đóng cửa lại, tiếp theo là tiếng khóa cửa.

Diệp Lăng Phi đứng ngoài cửa nói:

- Tình Đình, em nghe anh giải thích đi.

- Em phải ngủ rồi, anh đừng có làm phiền em!

Giọng của Bạch Tình Đình từ bên trong vọng ra.

Diệp Lăng Phi giải thích nói:

- Mối quan hệ giữ anh với cô gái đó vốn không như em tưởng tượng đâu!

Cho dù Diệp Lăng Phi có thể nói thế nào đi nữa thì Bạch Tình Đình cũng không mở cửa, cuối cùng Diệp Lăng Phi cũng không còn cách nào nữa, đành buông lại một câu:

- Cô gái đó là Vu Tiêu Tiếu, em hỏi em họ của em là Điền Phong đi, nó biết chuyện cô gái đó là như thế nào.

Diệp Lăng Phi nói xong buồn bã đi về phòng ngủ của mình. Chu Hân Mính bước lên một bước chặn trước mặt Diệp Lăng Phi, thấp giọng hỏi:

- Rốt cuộc đã có chuyện gì thế? Sao đang yên lành Bạch Tình Đình lại nổi giận thế?

- Hây, chuyện dài dòng lắm, nói chẳng hết được!

Diệp Lăng Phi thở dài một hơi, vẻ mặt đầy bất lực.

- Vậy anh cũng phải giải quyết đi chứ. Chẳng lẽ để như vậy không quản nữa!

Chu Hân Mính hỏi.

- Anh có cách gì chứ, em cũng nhìn thấy rồi đấy. Bạch Tình Đình đang ức giận, lúc này anh đi chọc cô ấy, chẳng phải anh tự đi tìm phiền phức đó sao?

Diệp Lăng Phi vò đầu nói:

- Anh ra ngoài một chút, em cứ từ từ mà nói chuyện với Tình Đình đi nha.

Diệp Lăng Phi nói xong bước nhanh ra cửa cầu thang, Chu Hân Mính nhìn thấy Diệp Lăng Phi không chịu nói đành phỉa đi đến trước của phòng của Bạch Tình Đình, gõ cửa phòng Bạch Tình Đình thì nghe Bạch Tình Đình ở bên trong lầm bầm nói:

- Em đã nói rồi em phải ngủ, anh đừng có làm phiền em nữa.

- Tình Đình, là mình, Hân Mính!



Chu Hân Mính nói.

- Diệp Lăng Phi không có ở đây. Hắn vừa xuống lầu rồi, nói muốn ra ngoài đi dạo một lát!

Bạch Tình Đình mở cửa phòng, đầu tiên là nhìn quanh hai bên, sau khi chắc chắn Diệp Lăng Phi không có ở đây mới chịu gọi Chu Hân Mính vào:

- Hân Mính vào đi.

Nghe giọng của Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính có thể cảm giác được tâm trạng của Bạch Tình Đình lúc này rất xa sút. Chu Hân Mính bước nhanh vào phòng Bạch Tình Đình trái tay lại khóa cửa phòng.

Bạch Tình Đình nửa nằm trên giường, ôm con thỏ len trong lòng. Chu Hân Mính ngồi bên cạnh giường, nhìn Bạch Tình Đình im lặng như tờ cười hỏi:

- Tình Đình, rốt cuộc là có chuyện gì thế, lúc nãy cậu vẫn vui vẻ mà, sao đột nhiên lại trở mặt với Diệp Lăng Phi?

Bạch Tình Đình vừa nghe Chu Hân Mính nói vậy, cô tức hồng hộc kể hết câu chuyện lúc nãy nhìn thấy trong phòng của Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình vừa dứt lời thì nghe bên ngoài vọng lại tiếng xe hơi, Bạch Tình Đình sững sờ, cô vội vàng vứt con thỏ qua một bên nhảy xuống giường chạy đến trước cửa sổ.

Chu Hân Mính cũng đi đến trước của sổ, Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình tù cửa sổ nhìn vọng xuống, thì thấy Diệp Lăng Phi đã lái xe rời khỏi bết thự.

- Hắn đi đâu thế?

Bạch Tình Đình hỏi.

- Oh lúc nãy anh ấy bảo cần ra ngoài đi dạo, mình còn tưởng anh ấy nói đùa, không ngờ là đi thật.

Tay phải Chu Hân Mính vỗ vỗ vai Bạch Tình Đình, an ủi nói:

- Tình Đình, đừng có giận nữa mà, lúc nãy cậu cũng đã nói rồi, chính là nhìn thấy Diệp Lăng Phi và cô gái đó ở trong webcame, cậu nghĩ thử xem, nếu Diệp Lăng Phi thật sự có gì đó, anh ấy cũng không to gan đến mức đó đâu, dám không khóa cửa phòng cũng cô gái đó mở webcame. Diệp Lăng Phi rất thông minh, anh ấy không sơ hở đến mức để cậu nhìn thấy.

Bạch Tình Đình nghe Chu Hân Mính nói vậy cô liền chu môi cãi lại:

- Cũng có thể hắn cho rằng mình sẽ không lên đây, vì thế mới quên khóa cửa phòng.

Chu Hân Mính cười, cô ôm cánh vai của Bạch Tình Đình đi đến bên giường. hai người ngồi xuống, Chu Hân Mính nói:

- Tình Đình, mình hỏi cậu, cậu có yêu Diệp Lăng Phi không?

Bạch Tình Đình cắn môi giận dữ nói:

- Cả đời này việc mình hối hận nhất chính là yêu hắn không còn thuốc cứu chữa.

- Nếu như cậu đã yêu anh ấy thì nên trân trọng anh ấy.

Chu Hân Mính nói.

Cậu làm như vậy chỉ có thể đẩy Diệp Lăng Phi ra xa thôi. Mình thấy nếu như chuyện không có gì thì cũng sẽ bị cậu làm cho có chút chuyện gì ấy.

- Vậy mình còn phải là sao?

Bạch Tình Đình nhìn Chu Hân Mính nói.

- Mình thật không biết nên làm như thế nào mới giữ được trái tim của hắn, trước đây đã có chuyện nữ đồng nghiệp ở công ty, bây giờ lại xuất hiện cô gái này, mình thật sự hắn có bao nhiêu cô nữa. Hân Mính, mình thừa nhận, mình yêu hắn, nhưng mình lại không biết nên làm thế nào để giữ hắn ở lại bên cạnh mình.

Chu Hân Mính cười nói:

- Theo như mình thây, thật ra con người Diệp Lăng Phi là dễ đói phó nhất, cậu chỉ cần cho anh ấy cảm thấy mắc nợ cậu, càng khiến cho anh ấy mắc nợ cậu thì anh ấy càng làm hết mọi cách để yêu cậu.

- Cái này…



Bạch Tình Đình nhíu mày, hiện rõ trong lòng rất nặng nề.

Được một lúc Bạch Tình Đình mới nói:

- Hân Mính, vậy bây giờ nên làm thế nào, hắn đã bị mình giận đuổi đi rồi, muộn thế này hắn ra ngoài làm gì chứ.

Trong lòng Bạch Tình Đình có chút hối hận nói:

- Lúc nãy mình đang trong cơn tức hình như nghe hắn đã có nhắc đến chuyện của em họ mình, mình đã quên mất tiêu.

Lúc nãy Chu Hân Mính có nghe những lời Diệp Lăng Phi nói với Bạch Tình Đình cách cánh cửa, cô nói:

- Diệp Lăng Phi lúc nãy là nói với cậu, bảo cậu đi hỏi em họ Điền Phong của cậu, hình như em họ Điền Phong của cậu có biết cô gái tên Vu Tiêu Tiếu đó.

Bạch Tình Đình vừ nghe xong liền vội vàng cầm điện thoại gọi cho Điền Phong.

Diệp Lăng Phi lái xe rời khỏi biệt thự, trong lòng càng nghĩ càng tức, thầm nghĩ bụng:

- Tiểu nha đầu Vu Tiêu Tiếu này trong lúc quan trọng lại thấy người gặp nguy thừa cơ hãm hại, đơn giản vẫn là đang hãm hại mình, mình tuyệt đối không buôn tha cho cô ta.

Diệp Lăng Phi suy nghĩ rồi quay đầu xe lại, chạy thẳng đến đại học Vọng Hải.

Lúc sắp đến cổng trường thì Diệp Lăng Phi rút điện thoại ra gọi cho Vu Tiêu Tiếu, kết quả là Vu Tiêu Tiếu không có nghe máy. Vu Tiêu Tiếu cũng không ngốc, cô biết mình làm như vậy nói không chừng sẽ dẫn đến gia đình có mâu thuẫn. Sau khi Vu Tiêu Tiếu là xong thì đã hối hận, vì thế mà không dám nghe điện thoại của Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi vốn định trực tiếp di thẳng vào Ký túc xá của Vu Tiêu Tiếu tìm gặp Vu Tiêu Tiếu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi thôi. Mình là một đại nam nhân, sao có thể trong đêm mà xông vào Ký túc xá nữ sinh chứ?

Diệp Lăng Phi gọi điện cho Điền Phong, vừa đổ chuông liền nghe thấy tiếng Điền Phong nói:

- Anh rể, anh rốt cuộc là bị làm sao vậy, lúc nãy chị họ còn gọi điện thoại qua hỏi thăm em chuyện giữa anh và Vu Tiêu Tiếu, em đã nói từ lâu rồi, tốt nhất anh đừng có đụng vào tiểu nha đầu đó, không có đụng vào được đâu. Lúc đầu, anh còn khích lệ em theo đuổi cô ta, bây giờ em đã hiểu rồi, em không dám đụng vào tiểu nha đầu này đâu.

Nghe Điền Phong nói vậy, Diệp Lăng Phi nhíu mày sầu não nói:

- Sao anh biết được. Đều là tiểu nha đầu chết tiệt đó giở trò, nói chuyện chơi game với anh, kết quả vừa đúng lúc chị họ cậu nhìn thấy. Cậu nói xem thử, tiểu nha đầu đó đã không làm động tác gửi cho anh nụ hôn gió trước mặt chị họ cậu, anh không hề có một chút quan hệ gì với cô ta cả, đã bị tiểu nha đầu này hại chết như vậy đó. Bây giờ anh có nhảy xuống kênh Như Lộc cũng không rửa sạch được.

Điền Phong bật cười một tràng sảng khoái hắn cười nói:

- Anh rể ơi là anh rể, lần này là anh chấp nhận hình phạt thôi, theo như em biết tính khí của chị họ em, anh về nhà đợi lên giương quỳ đi. À, em nhớ ra rồi, lúc nãy chị họ có hỏi em, em đã nói anh và cái cô Vu Tiêu Tiếu đó không có chút quan hệ gì cả, chỉ là cô gái đó nói chuyện quả thật hơi quá đáng, tất cả cũng vì anh rể đó, anh rể, anh đừng có bán đứng em đó nha, cho dù có chuyện với tiểu nha đầu đó cũng không được nói thật đó.

- Dẹp cậu đừng có nói bậy, anh và tiểu nha đầu đó có thể xảy ra chuyện gì chứ!

Diệp Lăng Phi nói.

- Em cảm thấy ngữ khí của Tình Đình thế nào, có còn đang tức giận không?

- Chẳng nghe thấy ngữ khí gì cả, có điều, chị họ nói có thời gian muốn gặp Vu Tiêu Tiếu còn bảo em giới thiệu nữa. Cho dù có muốn giấu cũng chẳng được nữa rồi.


Diệp Lăng Phi thở một hơi lạnh ngắt, không biết Bạch Tình Đình muốn gặp Vu Tiêu Tiếu có dự tính gì không. Có điều, chuyện đã đến nước này rồi, Diệp Lăng Phi thật không đoán ra được tâm tư của Bạch Tình Đình, hắn nói:


- Điền Phong, cậu giúp anh nghe ngóng thử xem, tiêu nha đầu này giờ đang núp ở đâu, anh gọi cho cô ta mà cô ta không nghe máy. Cậu giúp anh hỏi thử, nếu có trong Ký túc Xá, thì lừa cô ta ra đây, anh phải dạy cho tiểu nha đầu này một bài học, suýt chút nữa làm anh tức hộc máu rồi.


- Anh rể, anh đừng có gây ra án mạng đó, nếu như vậy, em cũng là đồng mưu.


Điền Phong nói.


- Ừm, em cũng chỉ giúp anh hỏi Hứa Duy xem thử, cô ấy chắc ở bên Vu Tiêu Tiếu.


Sau thi Điền Phong nhận lời thì cúp máy, không lâu sau Điền Phong lại gọi qua, nói cho Diệp Lăng Phi biết hiện giờ Vu Tiêu Tiếu không có ở trong Ký túc xá, mà là đang ở trong quán Tiêu Dao ở cổng trường.


Diệp Lăng Phi vừa biết quán Tiêu Dao đó, hắn lái xe đến trước cổng quán nét Tiêu Dao, bước xuống xe rồi đi thẳng vào quán, trong đại sảnh tầng một không hề nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu, thế là Diệp Lăng Phi đến lầu hai. Lầu hai là các gian phòng, Diệp Lăng Phi vừa lên lầu hai liền thấy trong gian phòng sát cạnh cửa, Vu Tiêu Tiếu và Hứa Duy ngồi trong đó chơi game.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK