Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi trưa, những người ăn lẩu không nhiều. Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết vừa bước vào quán lâu liền thu hút ánh mắt của không ít cánh mày râu. Trương Lộ Tuyết mặc bộ đồ OL màu trắng. Thân hình chữ S bốc lửa, nóng bỏng của cô cùng khuôn mặt thanh thoát như thiên thần khiến người khác cảm thấy rung động.

Nhất là cặp mông hồng phấn cao cao kia của Trương Lộ Tuyết càng làm cho những tên đàn ông có cảm tình đặc biệt với bộ đồ OL kia cảm thấy cô gái vừa xuất hiện đây chính là nữ thần trong lòng của họ.

Trương Lộ Tuyết không thích ánh mắt của những tên đàn ông kia nhìn mình. Trương Lộ Tuyết cũng có sự mẫn cảm bản năng của con gái, dù những tên đàn ông kia dùng ánh mắt háo sắc trộm nhìn cặp mông hồng phấn của cô từ phía sau cũng làm cho cô cảm thấy cả người không thoải mái.

Hai người lên tầng hai của quán lẩu. Sau khi tìm chồ ngồi xong, nhân viên phục vụ liền bước tới, hỏi hai người muốn dùng gì. Diệp Lăng Phi cầm thực đơn lên, nói:

- Cho tôi nồi lẩu uyên ương.

Trương Lộ Tuyết rất mẫn cảm với từ uyên ương này. Vừa nghe thấy Diệp Lăng Phi gợi lẩu uyên ương liền phản đổi nói:

- Không!

- Được, vậy không chọn lẩu uyên ương nữa. Cho tôi loại bình thường được rồi, không cay nhé.

Diệp Lăng Phi cũng không so đo với Trương Lộ Tuyết. Hắn lại gọi thêm ba đĩa thịt bò Mỹ, hai đĩa rau. Gọi xong, hắn đưa thực đơn cho Trương Lộ Tuyết, nói:

- Lộ Tuyết, còn lại cô tự chọn đi. Tôi không biết gọi rau, chỉ biết ăn thôi.

Trương Lộ Tuyết chỉ gọi thêm một đĩa tiết vịt liền đưa thực đơn lại cho nhân viên phục vụ. Mở miệng nói:

- Trước tiên vậy thôi đã!

- Thế này cô không cảm thấy ít sao?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi một cái, nói:

- Không đủ thì gọi tiếp. Con người anh sao thích phung phí thế hả?

Diệp Lăng Phi cười hì hì nói:

- Lộ Tuyết, xem ra cô rất tiết kiệm nhỉ!

Trương Lộ Tuyết không muốn đấu khẩu với Diệp Lăng Phi. Cô lại gọi thêm một chai Coca lớn. Lúc này, Diệp Lăng Phi mới nhớ ra mình chưa gọi đồ uống, hắn vội vàng bổ sung:

- Cho hai chai bia nhé.

- Bia làm gì chứ. Uống Coca đi!

Trương Lộ Tuyết nói:

- Đàn ông các anh suốt ngày uống bia rượu. Không biết bia rượu rất có hại cho sức khoẻ sao. Hơn nữa, chiều anh còn phải làm. Buổi trưa chỉ được uống Coca thôi. Không thấy tôi gọi một chai Coca lớn sao. Không được uống rượu.

- Được, thế tôi uống Coca!

Diệp Lăng Phi nói xong, nhìn Trương Lộ Tuyết cười toe toét. Điệu cười của hắn khiến Trương Lộ Tuyết nổi da gà. Cô nhìn nhìn cách trang điểm của mình, không hiểu hỏi:

- Sao thế? Chẳng lẽ tôi có gì không ổn sao?

- Không phải, tôi cảm thấy cô rất đáng yêu.

Trương Lộ Tuyết sầm nét mặt lại. Mở miệng nói:

- Diệp Lăng Phi, đừng tưởng tôi đối xử tốt với anh là anh được đà quá đáng nhé!

- Tôi có làm gì đâu. Chỉ là khen cô thôi mà. Chẳng lẽ khen cô cũng sai sao?

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Cô quả thật không xấu, chỉ có điều tính tình nóng nảy tí thôi. Nếu thay đôi chút, có lẽ sau này sẽ tìm được người chồng tốt.



Trương Lộ Tuyết nghe xong, đôi má hồng phủ thêm lớp sương mù mỏng, nắm nắm đấm vung về phía Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi một tay nắm chặt lấy tay kia của Trương Lộ Tuyết. Mạnh mẽ kéo tay của Trương Lộ Tuyết về phía trước mình.

- Anh làm gì thế hả?

Trương Lộ Tuyết hỏi.

- Để tôi xem tay cho cô. Tôi đây cũng biết xem tay đó.

Tay trái Diệp Lăng Phi nắm lấy cổ tay của Trương Lộ Tuyết. Tay phải gỡ nắm đấm của Trương Lô Tuyết, ra vẻ chuẩn bị xem tướng.

- Từ đường bàn tay cô có thể thấy, hôn nhân của cô rất hạnh phúc. Cô sẽ có một gia đình hạnh phúc.

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa chỉ đường vân tay trong lòng bàn tay Trương Lộ Tuyết, nói:

- Thấy đường này không, đây là đường hôn nhân. Đường hôn nhân của cô kéo dài tận lên trên, ở giữa không hề có một nhánh nhỏ nào. Điều này chửng tỏ hôn nhân của cô rất hạnh phúc.

Trương Lộ Tuyết là con gái, mà con gái thì rất tin vào cung số và tướng bàn tay. Diệp Lăng Phi vừa nói xong, Trương Lộ Tuyết liền cúi đầu qua, theo cách nói của Diệp Lăng Phi nhìn đường bàn tay của mình. Cô hỏi:

- Anh nói hôn nhân của tôi rất hạnh phúc!

- Là thế này, ít nhất có thể thông qua lòng bàn tay cô, thấy cô và chồng cô luôn sống hạnh phúc, ừm, nhìn từ điểm xuất phát của đường hôn nhân, ở đó rất đơn giản, có nghĩa là trước khi cô kết hôn, cuộc sống tình cảm của cô khá đơn giản. Thậm chí có thể nói là cô chỉ có một người bạn trai.

- Anh...

Diệp Lăng Phi vừa nói tới đây, Trương Lộ Tuyết liền đột ngột rút mạnh tay lại. Lầm bầm nói:

- Anh chỉ nói vớ vần!

Nói xong, cô liền cúi đầu xuống, không thèm để ý Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi không ngờ Trương Lộ Tuyết lại đột nhiên xấu hổ. Diệp Lăng Phi chỉ hiểu một chút về tướng số. Hắn muốn thông qua cách xem tướng bàn tay để khuyên bảo Trương Lộ Tuyết, để cô ấy không nghĩ rằng cuộc đời của cô ấy đã bị hủy hoại bởi hắn. Nhưng biểu hiện lúc này của Trương Lộ Tuyết khiến Diệp Lăng Phi không sao hiểu nổi.

Diệp Lăng Phi lúc nãy nói cuộc sống tình cảm của Trương Lộ Tuyết rắt đơn giản. Đối với Trương Lộ Tuyết mà nói, quan hệ nảy sinh giữa cô và Diệp Lăng Phi, trên một góc độ nào đó có thể nói cô đã có quan hệ với Diệp Lăng Phi. Trương Lộ Tuyết không phải là cô hái tùy tiện. Nhược lại, cô là một cô hái có hơi chút bảo thủ. Lần đầu tiên bị Diệp Lăng Phi cướp mất. Trong lòng Trương Lộ Tuyết cho rằng cô và người đàn ông này không thể không có dính líu. Cô hận người đàn ông này, nhưng, cô lại không thể không nghĩ tới người đàn ông này. Ai bảo lần đầu tiên quý giá nhất của cô lại bị người đàn ông này cướp mất?

Trương Lộ Tuyết sau khi nghe xong câu phán này của Diệp Lăng Phi thì trong lòng rất mâu thuẫn. Cô nghĩ, chẳng lẽ ông trời lại đùa giỡn vói cô như thế. Muốn cô và Bạch Tình Đình ngay cả trong chuyện lấy chồng cũng phải phân tranh cao thấp.

Diệp Lăng Phi lại không phải thần. Hắn sao hiểu được tâm sự của con gái. Nhìn Trương Lộ Tuyết cúi đầu xuống, Diệp Lăng Phi trong lòng thầm dò xét xem Trương Lộ Tuyết rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Nhân viên phục vụ đưa Coca, nồi lẩu và một số đồ được gọi lên. Diệp Lăng Phi cầm lấy chai Coca, rót cho Trương Lộ Tuyết một cốc, rồi mới rót cho mình. Sau khi rót xong, để cốc Coca sang một bên. Vừa đợi nồi lẩu vừa hỏi:

- Lộ Tuyết, nãy chẳng phải cô định bàn công việc với tôi sao. Giờ đang tiện đó, cô nói đi.

Trương Lộ Tuyết vốn định cùng Diệp Lăng Phi bàn chuyện công việc. Nãy bị Diệp Lăng Phi xem tướng tay nên mới làm cô nhất thời quên mất. Giờ được Diệp Lăng Phi nhắc nhở, cô mới nhớ ra mục đích cùng Diệp Lăng Phi tới đây ăn lẩu không phải là để nói chuyện yêu đương trai gái mà là chuyện công việc. Trương Lộ Tuyết thầm khinh thường mình. Sao có thể quên đi công việc thế chứ. Cô phải hận người đàn ông này mới đúng. Nhưng lúc này, cô lại hận không nổi.

Trương Lộ Tuyết chưa hề trải qua chuyện một mình cùng Diệp Lăng Phi ăn lẩu. Tâm trạng của cô lúc này có chút phức tạp. Không sao diễn tả được nhưng lại cảm giác thấy.

Trương Lộ Tuyết dứt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn đang nhảy trong đầu cô sang một bên. Hai tay cô đặt lên bàn, nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Tôi muốn nói vói anh về chuyện biến động của cổ phiếu tập đoàn Tân Á trên sàn giao dịch. Tôi nghi ngờ có người bán tháo cổ phiếu của tập đoàn Tân Á.

Diệp Lăng Phi gật gật đầu, nói:

- Chuyện này rất bình thường. Toàn bộ cổ phần của tập đoàn Tân Á lại không phải nằm trong tay tôi. Nói không chừng có người muốn đổi toàn bộ cổ phiếu của tập đoàn Tân Á trong tay họ thành tiền mặt. Chuyện này thì có gì mà nghiêm trọng chứ.

- Chuyện không phải như thế. Tôi đã điều tra, đại bộ phận cổ phiếu của tập đoàn Tân Á trên thị trường đều nằm trong tay anh.

Trương Lộ Tuyết nói tới đây, liền nhìn Diệp Lãnạ Phi một cái. Nhỏ nhẹ nói:

- Anh sớm đã có rồi. Có lẽ là từ năm ngoái, đúng không?

- Rất thông minh!

Diệp Lăng Phi không hề phủ nhận, nói:

- Tiếp tục nói rồi sao nữa đi.



- Theo tình hình hiện nay, nếu không phải do anh bán tháo cổ phiếu. Việc đó có nghĩa là cổ đông khác bán tháo cổ phiếu.

Trương Lộ Tuyết nói:

- Cho dù là ai đang bán tháo cổ phiếu của tập đoàn Tân Á đi chăng nữa thì trong đó nhất định phải có âm mưu gì đó. Tôi linh cảm thấy đây không phải là chuyện tốt. Thế nên mới vội vàng gọi anh về. Theo tôi thấy, người có thể giúp tôi trong tập đoàn Tân Á chỉ có anh thôi.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Xem ra tôi trờ thành người quan trọng rồi. Có thể khiến Lộ Tuyết nhà ta... À, không, tôi nói sai rồi. Phải là Trương Lộ Tuyết quan tâm như vậy khiến tôi được yêu mà thấy sợ hãi rồi.

Không giờ rằng Trương Lộ Tuyết không hề so đo với Diệp Lăng Phi câu "Lộ Tuyết nhà ta" mà còn sàng hỏi:

- Anh định thế nào?

- Làm sao đây? Đê tôi nhét đầy bụng cái đã rồi nói tiếp nhé.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Người là sắt, cơm là thép. Một bữa không ăn sẽ đói rã rời đó. Nào, cho thịt vào trước đã. Chúng ta vừa ăn vừa nói.

Nói xong, Diệp Lăng Phi liền sắp thịt cho vào nồi lầu. Trương Lộ Tuyết cũng cho tiết vịt vào trong nồi lẩu. Trương Lộ Tuyết vừa cho vừa nói:

- Sao không có cay. Sao không chọn lẩu uyên ương?

- Do ai đó không muốn

Diệp Lăng Phi nhân thời cơ nói.

Trương Lộ Tuyết giờ mới nhớ ra lúc nãy mình nói không muốn. Cô đột nhiên lộ ra một chút nũng nịu bẩm sinh của con gái. Miệng hừm hừm một tiếng, nói:

- Tôi nói muốn toàn bộ nồi lẩu này đều trở thành cay thì ngon biết mấy.

Hai người vừa ăn mồ hôi vừa chảy từng giọt. Chai Coca đó trong chốc lát đã được uống hết. Diệp Lăng Phi định gọi bia ra nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại thôi. Đổi thành một chai Coca lớn khác. Đĩa trên bàn trong chốc lát đều hết sạch. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Lộ Tuyết, cô ăn cũng không ít nhỉ. Sao không thấy cô béo vậy?

- Chằng lẽ cứ ăn nhiều là béo sao. Lý luận vớ vẩn ở đâu thế.

Trương Lộ Tuyết nói:

- Tôi thuộc tuýt người chỉ ăn không béo.

- Thế gọi thêm hai đĩa thịt nữa nhé!..

Diệp Lăng Phi gọi nhân viên phục vụ đến, lại gọi thêm hai đĩa thịt nữa, hai người đanh sắp thịt. Diệp Lăng Phi cổ ý cướp lấy thịt đã được Trương Lộ Tuyết sắp. Trương Lộ Tuyết chỉ lườm hắn chứ không hề tức giận.

Lúc hai đĩa thịt sau mang tới được ăn hết. Hai người mới cảm thấy bụng mình no no. Diệp Lăng Phi thanh toán xong. Liền cùng Trương Lộ Tuyết bước ra khỏi quán lâu.

Khi hai người quay về Tập đoàn Tân Á thì đã là một rưỡi. Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi trực tiếp tới thẳng phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết. Diệp Lăng Phi ngồi lên ghế sofa, dang chân châm thuốc hút. Trương Lộ Tuyết liền ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi. Tiếp tục bàn chuyện cổ phiếu.


- Diệp Lăng Phi, anh thấy chuyện này thế nào?


Trương Lộ Tuyết hỏi.


- Chuyện tốt!


Diệp Lăng Phi cười nói.


- Tôi thấy chuyện này đối với Tập đoàn Tân Á là chuyện tốt. Nếu có người đang nhắm vào Tập đoàn Tân Á thì đối với chúng ta là chuyện tốt. Chúng ta đang cải tổ. Không sợ bất kể vấn đề gì. Cùng lắm thì làm lại là được chứ gì.


Diệp Lăng Phi nói tới đây bỗng nhiên dừng lại. Sau đó nói tiếp:


- Tôi quên mất một chuyện. Tiền Thường Nam dạo này đang qua lại với người làm trong chứng khoán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK