Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Tình Đình rất khác lạ, trong đầu Diệp Lăng Phi hiện lên ý nghĩ này, theo Diệp Lăng Phi thấy, tất cả mọi hành động của Bạch Tình Đình đều vô cùng khác thường, nhất là hôm qua Bạch Tình Đình còn nói với Diệp Lăng Phi là cô muốn chăm sóc thật tốt cho cha mình, nhưng phản ứng của Bạch Tình Đình bây giờ lại khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy mình mới là người quan trọng nhất trong lòng Bạch Tình Đình. Không phải là Diệp Lăng Phi muốn đi tranh giành vị trí thứ nhất với cả Bạch Cảnh Sùng, Diệp Lăng Phi chỉ cảm thấy rất kỳ lạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến cho Bạch Tình Đình có sự thay đổi lớn như vậy. Bạch Tình Đình hoàn toàn khỏa thân ngồi trong lòng Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi ôm lấy Bạch Tình Đình từ phía sau, nghe Bạch Tình Đình nói chuyện thật dịu dàng.

- Tình Đình, nếu như trong lòng em có chuyện gì thì có thể nói với anh, anh là chồng em, chỉ cần trong lòng em có chuyện thì cứ nói với anh, anh sẽ chia sẻ với em. Có một số chuyện cần người bên ngoài phân tích giúp em đó!

Diệp Lăng Phi ghé môi lại gần, hôn lên gò má mịn màng của Bạch Tình Đình má một cái, Bạch Tình Đình ngập ngừng một lát, sau đó chậm rãi nói:

- Ông xã, là chuyện của cha, cha....!

Bạch Tình Đình vừa mới nói đến đây, cô lại dừng lại, lắc lắc đầu, nói:

- Ông xã, có lẽ không nói thì hơn, chuyện này anh không giúp được gì đâu!

Diệp Lăng Phi xoay mặt Bạch Tình Đình về phía mình, hắn nhìn thẳng vào mắt Bạch Tình Đình, nói:

- Tình Đình, thật ra thì anh đã biết là chuyện gì, chỉ có điều, anh không muốn nói quá nhiều, loại chuyện này chỉ em mới có thể quyết định, về phần mình, anh chỉ có thể đứng đằng sau em, ủng hộ quyết định của em. Tình Đình, bất kể em quyết định như thế nào, anh đều ủng hộ em, bởi vì, em là vợ anh!

Bạch Tình Đình mấp máy môi, bỗng nhiên cô vòng tay ôm cổ Diệp Lăng Phi, cất tiếng thì thầm như muỗi kêu:

- Ông xã, em muốn, em rất muốn...! Thân thể Bạch Tình Đình luôn quyến rũ như vậy, Diệp Lăng Phi đã có quan hệ với không ít phụ nữ, nhưng chưa có người đẹp nào mà hắn cảm thấy hấp dẫn hơn Bạch Tình Đình, cho dù đó không phải là lần đầu tiên của Bạch Tình Đình, cho dù Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đã quan hệ với nhau rất nhiều lần, nhưng sức hấp dẫn cuae Bạch Tình Đình thì vẫn không hề giảm sút. Chỉ cần Diệp Lăng Phi đụng chạm vào, hắn sẽ vướng vào bến mê không thể tránh được, Diệp Lăng Phi nhớ rõ mình và Bạch Tình Đình đã làm liên tiếp hai lần, điều này đối với một người đàn ông hôm qua cũng vừa có quan hệ mấy lần quả là một chuyện khó có thể tưởng tượng được. Mỗi lần, Diệp Lăng Phi đều khiến Bạch Tình Đình kêu đến khàn cả giọng. Sự mỹ diệu trong quan hệ nam nữ, sự sung sướng đó không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, chỉ có hai bên mới có thể cảm giác được thôi. Lúc Diệp Lăng Phi tỉnh giấc, phát hiện Bạch Tình Đình vẫn còn đang say giấc nồng, cặp đùi trắng như tuyết thò ra khỏi chăn. Diệp Lăng Phi cẩn thận nhẹ nhàng kéo chăn đắp lại cho cô, không ngờ Diệp Lăng Phi vừa mới khẽ cử động, Bạch Tình Đình đã tỉnh dậy. Bạch Tình Đình duỗi cánh tay mảnh khảnh ôm lấy Diệp Lăng Phi, nũng nịu nói:

- Ông xã, sao anh dậy sớm thế?

Bộ ngực ngạo nhân của Bạch Tình Đình kề sát vào ngực Diệp Lăng Phi, khi cô cử động thân thể, những đường cong lộ ra, thân thể kiều diễm khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng phải thèm muốn dán chặt vào người Diệp Lăng Phi.

- Anh muốn đi dạo một chút, đã lâu chưa dậy sớm như thế này, anh muốn ra bờ biển đi dạo, cảm nhận hơi thở của biển!

Diệp Lăng Phi vỗ nhẹ mấy cái vào mông Bạch Tình Đình, nói:

- Tình Đình, em ngủ thêm một lát nữa đi, mấy ngày này anh sẽ ở cạnh em. Chúng ta đừng có suy nghĩ gì cả, hãy thư giãn cho tâm tình thoải mái!



Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, trái lại không ngủ tiếp nữa, cô ngồi dậy, nói:

- Ông xã, em và anh ra ngoài biển tản bộ, đã lâu chưa đi dạo rồi.....!

Bạch Tình Đình bỗng nhiên khoanh tay che trước ngực mình, nói:

- Ông xã, không được nhìn, người ta phải mặc quần áo đã!

- Đã là lão phu lão thê rồi, có gì mà phải sợ chứ!

Diệp Lăng Phi ngồi xuống, ôm Bạch Tình Đình vào trong lòng, hắn ghé môi thì thầm mấy câu trêu chọc Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình lập tức thẹn thùng nói:

- Ông xã, anh đừng nói nữa mà!

Cho dù là vợ chồng, không phải là chuyện gì cũng có thể nói thẳng cho người kia biết, vẫn có những bí mật của riêng mình. Bạch Tình Đình cũng như vậy, cô đã làm rất nhiều chuyện mà trước đây cô tuyệt đối không dám tưởng tượng, là một cô gái từ nhỏ đã tiếp xúc với phong cách giáo dục khí chất cao quý, Bạch Tình Đình bây giờ đã thay đổi rất nhiều, thậm chí còn có một số hành động trước kia cô chỉ nghe thôi mà đã cảm thấy xấu hổ. Nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi không nhịn được bật cười, cho dù là vợ chồng, cũng cần phải có một một số bí mật của cá nhân mình. Bạch Tình Đình ngáp một cái, tối hôm trước cả đêm cô không ngủ, mặc dù chiều hôm qua được Diệp Lăng Phi tiếp đưa về biệt thự cô đã ngủ thiếp đi trong chốc lát, nhưng vẫn không thể nào xua tan cảm giác mệt mỏi của Bạch Tình Đình. Màn ân ái đêm qua lại càng khiến cho Bạch Tình Đình cảm thấy toàn bộ khí lực của mình đã biến mất sạch. Bây giờ mới chỉ hơn sáu giờ, mặt trời vừa ló rạng, gió biển thổi mạnh. Bạch Tình Đình đã chủ động mặc thêm một cái áo khoác nhưng vẫn cảm thấy hơi lạnh, cô vòng tay ôm trước ngực, cùng Diệp Lăng Phi đi trên bãi cát. Trên bờ cát, có người đã đi tập thể dục buổi sáng, ở cách đó không xa còn có người đang ngồi ngắm biển. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình hai người chậm rãi tản bộ trên bờ biển, đã lâu rồi Diệp Lăng Phi không đi dạo trên bờ biển như lúc này, hắn hít hít mấy hơi thật sâu, cảm nhận luồng không khí tràn đầy hương vị của biển cả, khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy thân thể cực kỳ thoải mái. Mái tóc của Bạch Tình Đình bị gió biển thổi xõa tung, cô đi giày đế bằng, mới đi trên bãi cát được bảy tám bước, đã cảm thấy có cát ở trong giày của mình. Bạch Tình Đình dừng lại, nũng nịu nói:

- Ông xã, trong giày em có cát, đi lại rất khó chịu!

Nói xong, cô giơ cái chân đi giày bị cát vào lên, Diệp Lăng Phi quay đầu lại, nhìn thấy động tác đó của Bạch Tình Đình, hắn khẽ cười cười, ngồi xổm xuống, trước tiên cởi giày của Bạch Tình Đình ra, sau khi đổ hết cát trong giày đi, hắn đi giày cho Bạch Tình Đình.

- Nào, để anh cõng em!

Diệp Lăng Phi ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình cười nói:

- Ông xã, vậy thì em không khách sáo!

Nói xong cô áp lên lưng Diệp Lăng Phi, hai tay ôm lấy cánh tay Diệp Lăng Phi. Hai tay Diệp Lăng Phi đỡ mông của Bạch Tình Đình, sau đó đứng dậy, hắn cõng Bạch Tình Đình đi về phía trước.

- Ông xã, anh bảo khi em đã có tuổi, không còn xinh đẹp nữa, anh có còn thích em nữa không?



Bạch Tình Đình áp mặt trên vai Diệp Lăng Phi, cất tiếng hỏi. Diệp Lăng Phi không quay đầu lại, nghe Bạch Tình Đình hỏi như vậy, hắn cười nói:

- Vậy nếu như anh thành một ông già, em có còn ở bên anh nữa không?

- Tất nhiên là em sẽ ở bên anh rồi, bởi vì chúng ta là vợ chồng, em đã lựa chọn gả cho anh thì sẽ ở bên anh cả đời, vĩnh viễn không rời xa. Trong lời thệ ước của chúng ta khi kết hôn chẳng phải có đoạn cho dù tốt hay xấu, giàu hay nghèo, khỏe mạnh hay bệnh tật, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau sao?

Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, nói:

- Tình Đình, đây cũng là câu trả lời của anh. Em còn muốn hỏi gì nữa không, anh đã cưới em, sẽ chăm sóc cho em cả đời, vĩnh viễn không bao giờ rời bỏ em!

Diệp Lăng Phi nói xong thì đỡ Bạch Tình Đình lên thêm một chút, cất bước đi về phía trước, mỗi bước đi, Diệp Lăng Phi dừng lại một chú, dường như chờ cho chân mình vững vàng rồi mới bước tiếp. Bạch Tình Đình hôn lên mặt Diệp Lăng Phi một cái, cô thì thào:

- Ông xã, em rấy hi vọng khi già đi, chúng ta vẫn có thể tản bộ trên bờ biển như bây giờ, anh bảo thế có tốt không?

- Muốn làm vậy hơi khó khăn đấy!


Diệp Lăng Phi vừa nói ra câu này, Bạch Tình Đình sững sờ, cô hỏi:


- Ông xã, anh nói vậy là có ý gì? - Khi chúng ta già rồi, anh còn sức để mà cõng em sao? Tình Đình, anh hơn tầm bảy tám tuổi, nếu em già, chẳng phải là anh còn già hơn, thì làm sao anh cõng em được nữa. Anh đi đường bình thường chắc cũng bở hơi tai rồi, càng không có chuyện anh có thể cõng em đi dạo trên bờ biển, điều đó không thể xảy ra được đâu!


Diệp Lăng Phi nói đến đây, hắn cười lên ha ha. Bạch Tình Đình cũng cười, cô nói:


- Ông xã, đến lúc đó thì hai chúng ta sẽ sóng vai cùng đi, ai bảo em muốn anh cõng em chứ, em tự đi được rồi. Đúng rồi, em vừa nghĩ ra một chuyện, lúc anh đã già thì em vẫn còn rất trẻ, vì thế em có thể cõng anh đi!


Diệp Lăng Phi lắc đầu cười bảo:


- Điều đó là không thể, anh không tin em có thể cõng được anh. Chi bằng bây giờ chúng ta thử xem xem, ở ngay đây cũng được, anh để em cõng anh xem thế nào? Diệp Lăng Phi vốn chỉ định nói đùa một chút mà thôi, nhưng không ngờ Bạch Tình Đình nghe xong lại tưởng là thật, cô lập tức đồng ý:


- Ông xã, được thôi, bây giờ em sẽ cõng anh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK