Hai người bọn họ khi nghe thấy âm thanh từ hướng đó vọng ra thì từ từ lần mò đến đó, khi họ gần đến nơi phát ra âm thanh thì nghe thấy từ đó vọng ra tiếng một đôi nam nữ đang nói chuyện, trong đó dường như có một người đàn ông đang bị thương, đang rên rỉ ai ôi trong khe núi.
Diệp Lăng Phi đi theo phía sau Dã Thú, hắn nghe thấy trong đó có tiếng một người phụ nữ nghe rất quen tai, dường như đã nghe thấy ở đâu đó rồi. Nhưng Diệp Lăng Phi lúc đó lại không nhớ ra tiếng nói đó hắn đã nghe thấy ở đâu. Dã Thú khi đó đã đi đến bên khe núi, đột nhiên hét lớn một tiếng:
- Làm cái gì đó?
Giọng nói của Dã Thú vốn đã lớn rồi, trong núi này bỗng nhiên quát lên khiến cho năm sáu người trẻ tuổi trong khe núi sợ chết khiếp, những người trẻ tuổi này nhìn về phía Dã Thú, Diệp Lăng Phi cũng đi sau lưng Dã Thú, sau khi Diệp Lăng Phi lộ diện thì một cô gái trong đó hét lên:
- Diệp tiên sinh!
Diệp Lăng Phi khi nghe tiếng hét tên mình phát ra từ miệng cô gái thì hắn đưa ánh mắt nhìn cô gái với vẻ sửng sốt, hắn không ngờ người phụ nữ trẻ này lại là Diêu Dao, khi nhìn thấy Diêu Dao phía trên mặt một chiếc áo phông màu trắng, phía dưới mặc một chiếc quần lửng, chân mang một đôi giày vải nhẹ. Diệp Lăng Phi không nói gì, lúc này Dã Thú quát to:
- Các ngươi rốt cuộc là ai, sao lại chạy đến đây? Lẽ nào các ngươi không biết chỗ này không cho bất kỳ người nào vào sao?
Một cậu sinh viên nam trong đó đứng dậy, cậu nhìn Dã Thú và nói:
- Chúng tôi là sinh viên của đại học Vọng Hải, muốn đến đây leo núi, nhưng một bạn học của tôi không cẩn thận đã bị té từ trên núi xuống!
Dã Thú trừng mắt nhìn khắp một lượt người thanh niên đang ngồi trên nền đất, rồi hắn lạnh lùng nói:
- Đáng đời, ai bảo các ngươi tự tiện vào đây mà chơi, cứ cho là bị ngã chết đi thì cũng đáng đời!
- Anh nói sao chứ?
Cậu sinh viên trẻ tuổi dáng người cao cao vừa nãy mới nói giờ nghe Dã Thú nói như vậy thì sắc mặt trầm xuống và nói:
- Ai quy định là chỗ này không thể đến chơi, trước đây ở đây là khu du lịch mà, dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi đến chơi chứ?
- Dựa vào nơi này là chỗ của ta!
Dã Thú trợn mắt và mắng:
- Thằng nhãi con, ngươi không thấy nơi này là nơi nào à, ta nói cho người biết, ta mà ở đây giết chết các ngươi cũng không có việc gì đâu, một đám oắc con, đã chạy đến đây là muốn tìm chỗ chết rồi, ta…!
Dã Thú chưa nói xong thì đã nghe tiếng của Diệp Lăng Phi đứng sau lưng hắn khẽ nói:
- Dã Thú, bỏ đi! Một vài đứa con nít không cần phải tính toán với chúng đâu!
Diệp Lăng Phi nói rồi nhìn Diêu Dao, hắn khẽ nói:
- Diêu Dao, nếu em muốn đến đây chơi thì cứ nói với anh một tiếng là được. Nhưng các em tự tiện xông vào đây là chuyện không tốt, ở đây là chỗ của người ta, nếu các em vào mà bị bắn chết thì không có ai quản đâu!
Diêu Dao nghe thấy Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô nhẹ người lại. Khi nãy nhìn Diệp Lăng Phi không nói gì cả, Diêu Dao định nhắc nhưng cô nhìn điệu bộ của Diệp Lăng Phi giống như xã hội đen vậy, nếu thật sự nơi đây là chỗ của người ta thì bọn cô xông vào không biết sẽ có hậu quả thế nào, bây giờ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì Diêu Dao vội nói:
- Diệp tiên sinh, chúng em biết sai rồi, lần này xin anh bỏ qua cho chúng em, bạn học của em bị thương, Diệp tiên sinh! Có thể là gãy xương đấy, anh có thể giúp bọn em được không?
Diệp Lăng Phi gật gật đầu quay mặt sang phía Dã Thú, và thản nhiên nói:
- Dã Thú, gọi người lại đây, khiêng cậu sinh viên này xuống dưới!
- Lão đại, em…!
Dã Thú vừa nói đến đây thì nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:
- Đi đi, gọi người lại đây!
- Dạ!
Dã Thú trả lời rồi lập tức lấy điện thoại gọi cho tuần tra. Diệp Lăng Phi lúc này đi xuống sườn núi, hắn đi đến trước mặt Diêu Dao, ở đây có tổng cộng là ba nam hai nữ. Diệp Lăng Phi chỉ biết Diêu Dao, những người còn lại, Diệp Lăng Phi hoàn toàn không biết, đương nhiên Diệp Lăng Phi cũng không cần biết. Diệp Lăng Phi nhìn Diêu Dao một cái và nói:
- Hôm nay em không học à?
- Vâng ạ!
Diêu Dao nói.
- Hôm nay em không có tiết nên cùng mấy bạn học đi chơi. Em nhớ trước đây nơi đây là khu du lịch, nhưng khi đến đây thì mới biết là ở đây không cho người vào, chúng em leo núi lên đây!
- Bọn em từ đâu mà leo lên đây?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Từ cửa lớn hướng bắc đi vào sau đó men theo đường núi thì đến đây!
Diêu Dao vốn không nghĩ nhiều, cô kể lại cách làm sao mà đến được đây cho Diệp Lăng Phi nghe. Diệp Lăng Phi sau khi nghe Diêu Dao nói xong thì hắn nói:
- Các em nghênh ngang đi vào đây sao?
- Đúng vậy!
Diêu Dao đáp,
- Chúng em khi đi vào đây thì nhìn thấy cửa lớn đang mở, mà không có ai ngăn cản chúng em hết nên chúng em mới đi vào đây!
Diệp Lăng Phi sau khi nghe xong thì chau mày. Hắn xoay mặt sang Dã Thú và nói:
- Dã Thú, cậu nghe thấy chưa?
- Em nghe thấy rồi ạ!
Dã Thú nói một cách oán trách,
- Em sẽ khai trừ những tên canh ở phía bắc đó!
- Đây không phải là điểm chính, điểm chính là phong tỏa hết những con đường ở phía bắc đi!
Diệp Lăng Phi nói ra câu này thì ở đây ngoài Dã Thú ra thì những người ở đây đều sợ xanh mặt, những thanh niên này đều là sinh viên. Bọn họ đâu có thấy qua những chuyện này, bây giờ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, phong tỏa hết đường xá ở phía bắc khiến họ đều cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Dã Thú lại cảm thấy không có gì không ổn cả, hắn gật đầu và nói:
- Chuyện này em lập tức sẽ đi làm ngay, phía bắc sau này không thể để người ngoài vào được!
Diêu Dao cảm thấy rất không hiểu, cô nói:
- Diệp tiên sinh, vì sao anh lại làm như vậy?
- Không có gì là vì sao cả!
Diệp Lăng Phi nói,
- Em đừng có hỏi nhiều, em hỏi nhiều thì không tốt cho em đâu, em cứ lo cho bạn học của em đi, đừng tùy tiện gây phiền phức đấy!
Diệp Lăng Phi sau khi nói những lời này ra thì Diêu Dao không nói gì nữa. Cậu thanh niên khi nãy vừa đôi co với Dã Thú đứng sau lưng Diêu Dao, cậu kéo Diêu Dao một cái và nói:
- Diêu Dao, những người này nói chuyện thật là không khách khí gì cả, cậu đừng có nói nhiều với bọn họ!
Diêu Dao nói:
- Sở Thiếu Quân, đây là chuyện của mình, cậu đừng quan tâm!
Diêu Dao nói xong lại nhìn Diệp Lăng Phi và nói:
- Diệp tiên sinh, em thấy núi này lớn như vậy nếu không hướng ngoại thì thật lãng phí đấy!
- Lãng phí?
Diệp Lăng Phi nghe thấy Diêu Dao nói như vậy thì cười nói:
- Cái gì mà gọi là lãng phí, cái này gọi là bảo hộ!
- Bảo hộ?
Diêu Dao nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì nhìn Diệp Lăng Phi và nói:
- Lẽ nào anh làm như vậy là cũng gọi là bảo hộ sao?
- Sao lại không phải là bảo hộ?
Diệp Lăng Phi nghe Diêu Dao nói như vậy thì nhìn Diêu Dao và cười nói:
- Diêu Dao, em nói xem, anh làm như vậy sao lại không gọi là bảo hộ?
- Anh đem ngọn núi này biến thành chỗ của anh, lẽ nào như vậy cũng gọi là bảo hộ à? Nếu như vậy mà cũng gọi là bảo hộ thfi em biết cái gì gọi là bảo hộ rồi!
Diêu Dao nói,
- Diệp tiên sinh, anh biết anh làm như vậy khiến cho người khác không thể nào đi du lịch được không? Anh làm như vậy hậu quả là khiến cho một mảnh rừng xanh nước biếc này trở thành sở hữu của anh. Đây là Trung Quốc, không phải là nước ngoài, càng không phải là nơi của chế độ tư hữu, những thứ ở đây đều thuộc về mọi người chúng ta, anh không có quyền làm như vậy, anh làm như vậy sẽ khiến cho chúng ta không được tận hưởng được thiên nhiên không?
Diệp Lăng Phi sau kh nghe xong thì cười lắc đầu và nói với Dã Thú đang đứng bên cạnh:
- Dã Thú, cậu nghe thấy chưa, cô bé này vẫn rất có lương tâm đấy, còn nói với anh những lời đạo lý như vậy, Dã Thú, cậu thấy thế nào?
- Em thấy thế nào ư?
Dã Thú sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói thì bĩu môi nói:
- Lão đại, em không có liên quan gì, em cho rằng chúng ta làm như vậy vốn không sai!
- Vốn là đã sai rồi!
Diêu Dao nói,
- Các anh thật là lãng phí thiên nhiên!
- Được rồi, được rồi!
Diệp Lăng Phi nghe thấy Diêu Dao nói như vậy thì hắn nói:
- Tiểu nha đầu, em đừng nói với anh những đạo lý đó, anh không rõ những đạo lý ấy để làm cái gì đâu, anh chỉ biết ở đây không phải là nơi các em được tùy tiện vào, các em vào đây là đã vi phạm quy tắc ở đây rồi mau sớm mà rời khỏi đây đi!
Diệp Lăng Phi nói xong thì xoay sang Dã Thú và nói:
- Dã Thú, chúng ta đi thôi!
- Lão đại, chúng ta đi như vậy à?
Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói xong thì nói:
- Lão đại vậy chúng ta làm thế nào?
- Để bọn họ ở lại đây đi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Chuyện của bọn họ chúng ta không liên quan gì, đợi một chút, người của cậu không đến sao, đến đưa bọn họ ra khỏi đây chứ?
Diệp Lăng Phi nói đến đây thì quay mặt sang nhìn Diêu Dao vào nói:
- Diêu Dao, đừng quên những lời khi nãy anh vừa nói, sau này không được vào đây nữa, nếu em muốn vào thì nói với anh một tiếng, anh không muốn xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, em biết không?
- Biết rồi!
Diêu Dao trả lời một cách không bằng lòng lắm.
Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu và đi khỏi đây cùng Dã Thú. Khi Diệp Lăng Phi và Dã Thú rời khỏi đây thì Sở Thiếu Quân đi đến trước mặt Diêu Dao và nói:
- Diêu Dao, bọn họ rốt cuộc là ai vậy, bạn đi cùng à?
Sở Thiếu Quân lần này là Diêu Dao và mọi người đến đây du lịch, đến đây cũng là chủ ý của Sở Thiếu Quân. Theo Sở Thiếu Quân thấy thì Long Sơn này luôn không có ai cả, bọn họ muốn xem xem, xem xem rốt cuộc là có thứ gì nhưng lại không ngờ một người bạn của Sở Thiếu Quân không cẩn thận đã bị té từ trên núi xuống, nhờ là chỗ này không cao lắm nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!
Sở Thiếu Quân nhìn thấy khi Diệp Lăng Phi và Dã Thú hai người đó nói chuyện thì rất tự cao tự đại, tỏ vẻ không hài lòng với cách nói chuyện của hai người bọn họ. Nhưng khi Diệp Lăng Phi và Dã Thú ở đây thì hắn không tiện nói ra, sau khi Diệp Lăng Phi và Dã Thú đi rồi thì Sở Thiếu Quân mới nói:
- Diêu Dao, sao cậu lại biết bọn họ?
- Điều này cậu đừng hỏi!
Trong lòng Diêu Dao có chút phiền não, khi nãy những lời Diệp Lăng Phi nói với Diêu Dao, Diêu Dao đều để trong lòng. Diêu Dao biết thân phận của Diệp Lăng Phi, chính xác là Diệp Lăng Phi có tư cách to tiếng như vậy. Diêu Dao vốn không có cảm giác có gì không thích hợp cả. Cô quay mặt sang Sở Thiếu Quân và nói:
- Chúng ta sau này đừng đến đây nữa!
- Vì sao không đến đây?
Sở Thiếu Quân nói,
- Mình cảm thấy ở đây rất tốt, vì sao lại không đến chứ?
- Không có gì!
Diêu Dao nói.
- Ở đây là nơi của họ, chúng ta vào đây chính xác là không được, hơn nữa chúng ta đến đây như vậy ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì khó giải quyết lắm!
Sở Thiếu Quân bĩu môi nói:
- Mình thấy ở đây nhất định là có vấn đề, nếu không thì tại sao bọn họ lại không cho người ta vào
- Không phải đâu!
Diêu Dao nói,
- Diệp tiên sinh không phải là loại người như vậy, anh ấy không làm những thứ đó đâu!
- Diêu Dao, cậu mở miệng một Diệp tiên sinh, hai Diệp tiên sinh, rốt cuộc Diệp tiên sinh là ai chứ?
Sở Thiếu Quân sau khi nghe Diêu Dao nói như vậy thì kiềm không nổi nói:
- Diêu Dao, cậu nói cho tôi biết đi, để tôi xem thử rốt cuộc Diệp tiên sinh là thần thánh phương nào!
- Đã nghe qua tên Tập đoàn Quốc tế Thế kỷ chưa?
Diêu Dao hỏi.
- Tập đoàn Quốc tế Thế Kỷ?
Sở Thiếu Quân nghe thấy Diêu Dao nói như vậy thì hắn nói:
- Sao lại chưa nghe qua được chứ, Diêu Dao, cậu đừng nói với mình là Diệp tiên sinh đó là người chủ quản gì của Tập đoàn Quốc tế Thế kỷ đó nhé. Như vậy thì thật là thú vị đấy, một chủ quản cũng không đến mức đến trình độ này chứ, khi nãy mình nghe khẩu khí khi nói của hắn giống như là dáng vẻ của một Đại ca trong xã hội đen vậy, đặc biệt là người đàn ông cao to đứng bên cạnh hắn, rõ ràng là tay chân của hắn mà!
- Anh ấy không phải là chủ quản của Tập đoàn Quốc tế Thế kỷ!
Diêu Dao nói,
- Thân phận của anh ấy là chồng của tổng giám đốc tập đoàn Quốc tế Thế kỷ, Sở Thiếu Quân, cậu cho rằng thân phận của anh ấy không đủ để nói to tiếng sao?
- Cái gì, cậu nói hắn là chồng của tổng giám đốc Tập đoàn Quốc tế thế kỷ à?
Sở Thiếu Quân nghe thấy Diêu Dao nói câu này thì có chút không dám tin và nói:
- Không giống mà, mình thấy dáng vẻ của hắn không giống người có tiền chút nào cả. Quần áo mặc trên người cũng không phải là hàng hiệu gì, làm sao mà là người có tiền được chứ?
- Điều này không nhất thiết!
Diêu Dao nói,
- Người có tiền không nhất định phải nói với người khác là anh ta có tiền. Giống như Diệp tiên sinh vậy, anh ấy ở nhà cũng rất tùy ý, nếu mình không phải là tận mắt nhìn thấy thì mình căn bản của không tin anh ấy lại tùy tiện như vậy!
- Tùy tiện?
Sở Thiếu Quân nghe thấy Diêu Dao nói những lời này thì nhìn Diêu Dao và nói:
- Diêu Dao, khi nãy cậu đã từng đến nhà hắn rồi à?
- Ừ!
Diêu Dao gật đầu nói:
- Sở Thiếu Quân, mình nói với cậu một chuyện, cậu chỉ cần mình mình biết là được rồi!
Sở Thiếu Quân gật gật đầu, hắn đi mấy bước đến trước mặt Diêu Dao, Diêu Dao đưa miệng lên gần tai của Sở Thiếu Quân và khẽ nói:
- Vu Tiêu Tiếu trường chúng ta là em gái của Tổng giám đốc tập đoàn Quốc tế Thế kỷ đấy!
- Không thể nào!
Sở Thiếu Quân nghe Diêu Dao nói như vậy thì trợn mắt, dường như không dám tin chuyện này là thật, Diêu Dao nhìn vào mắt của Sở Thiếu Quân và nói:
- Có phải là cảm thấy chuyện này không phải là sự thật đúng không?
- Có một chút!
Sở Thiếu Quân nói.
- Mình cho rằng Tiêu Tiếu, nhìn bộ dạng của cô ấy vốn không giống như một cô gái có tiền, à, mình biết bố cô ấy là người làm quan nhưng chưa nghe nói cô ấy làm sao mà có tiền như thế!
- Đi thôi!
Diêu Dao nói.
- Có những chuyện nếu không có lai lịch bản thân thì ai cũng không tin được, giống như mình không dám tin Tiêu Tiếu là em gái của Tổng tài của Tập đoàn Quốc tế Thế kỷ vậy, Sở Thiếu Quân, cậu có cơ hội rồi, dựa vào hiểu biết của mình, Vu Tiêu Tiếu vốn chưa có bạn trai, nếu cậu có thể theo đuổi cô ta thì sau này cậu không cần lo cho tiền đồ của mình nữa!
Sở Thiếu Quân nghe Diêu Dao nói như vậy thì hắn nói:
- Diêu Dao, sao cậu lại có thể nói như vậy được chứ, cậu không biết mình vốn không có tình cảm gì đặc biệt với Vu Tiêu Tiếu à? Mình không có tình cảm gì với cô ấy cả, làm sao mà theo đuổi cô ấy được. Ngược lại Diêu Dao, mình…!
Sở Thiếu Quân chưa nói hết câu thì đã bị Diêu Dao ngắt lời:
- Chúng ta không thể được, mình có bạn trai rồi, cậu không phải là không biết, tình cảm của mình và bạn trai mình rất tốt mà!
- Mình đương nhiên biết là cậu đã có bạn trai rồi!
Sở Thiếu Quân cười nói,
- Mình không nói bây giờ theo đuổi cậu, mình có thể đợi cậu mà, ngộ nhỡ cậu và bạn trai cậu chia tay thì cậu có thể suy nghĩ đến mình!
- Suy nghĩ đến cậu à?
Diêu Dao nghe Sở Thiếu Quân nói như vậy thì nhìn Sở Thiếu Quân một cái và nói:
- Sở Thiếu Quân, mình không dám nghĩ đến cậu đâu. Cậu là ai chứ, thật lạ, nếu mình nghĩ đến cậu thì chắc sẽ bị những người ái mộ cậu đánh chết quá, mình vẫn còn muốn sống thêm mấy năm nữa, mình thấy thôi đi, mình không động đến cậu là tốt lắm rồi, để tránh mình ở trong trường lại có nhiều tình địch nữa!
- Diêu Dao, cậu nói gì vậy?
Sở Thiếu Quân nghe Diêu Dao nói như vậy thì hắn nói:
- Mình đâu có ai mà ái một gì đâu chứ, nếu mình có người ái mộ thì mình còn độc thân đến giờ sao? Cậu không phải là không biết bây giờ mình là quý tộc độc thân không có ai yêu à?
- Không ai yêu thì mình càng không nên nghĩ đến cậu rồi!
Diêu Dao nói,
- Cậu đến bạn gái mà cũng không tìm được mà còn muốn mình nghĩ đến cậu sao đây, Sở Thiếu Quân, mình thấy cậu cứ từ từ mà nghĩ đến Vu Tiêu Tiếu đi. Mình cảm thấy Vu Tiêu Tiếu thực sự là rất hợp với cậu đấy, hai người các cậu đều thích đi du lịch. Hơn nữa Vu Tiêu Tiếu có chị gái có tiền, cậu không phải là luôn nói đến chuyện mở công ty sao? Nếu cậu tìm đến Vu Tiêu Tiếu thì sau này cậu không cần dùng đến công ty của mình nữa, chỉ cần có Vu Tiêu Tiếu thì cậu có thể ngồi trên đống tiền rồi!
Sở Thiếu Quân thấy Diêu Dao vốn không có ý là đang đùa giỡn mình thì cũng đồng nghĩa với trong lòng Diêu Dao thực sự là không có hắn, nếu không Diêu Dao cũng không đẩy qua cho Vu Tiêu Tiếu. Trong lòng Sở Thiếu Quân thực sự là đau lòng. Trước đây hắn vốn không biết quan hệ của Vu Tiêu Tiếu lại sâu như vậy, nếu để hắn biết sớm thì Sở Thiếu Quân sẽ dốc toàn lực, cứ cho là bị Vu Tiêu Tiếu từ chối nhiều lần thì hắn cũng sẽ không đạt được mục đích quyết không bỏ cuộc!
Sở Thiếu Quân không nói gì, Diêu Dao nhìn Sở Thiếu Quân một cái và nói:
- Được rồi, cậu suy nghĩ làm sao mà theo đuổi Vu Tiêu Tiếu đi. Nếu cậu muốn cho mình một chút lợi ích thì mình không ngại cung cấp cho cậu một vài tin tình báo về những mối quan hệ của Vu Tiêu Tiếu đâu, Sở Thiếu Quân, chúng ta nói gì thì cũng là đồng hương, mình cũng hy vọng cậu tốt, cậu nói có đúng không?
Sở Thiếu Quân cười nói:
- Vấn đề này chúng ta đừng nói nữa, chúng ta nghĩ cách làm sao đưa Tiểu Lục đi bệnh viện đi!...
Diệp Lăng Phi và Dã Thú cùng đi đến đỉnh núi Long Sơn, Diệp Lăng Phi tìm một tảng đá lớn để ngồi xuống, hắn lấy trên người ra một điếu thuốc châm lửa rồi hút. Hắn ném gói thuốc cho Dã Thú, Dã Thú cầm gói thuốc. Bên trong đó còn lại một điếu, Dã Thú lấy điếu thuốc nhét vào trong miệng, sau khi châm lửa thì Dã Thú ho vài tiếng. Nghe Dã Thú ho như vậy Diệp Lăng Phi nhìn sang Dã Thú và nói:
- Sao thế, bệnh rồi à?
- Không có!
Dã Thú nói.
- Em chỉ là muốn ho mấy tiếng, Lão đại, gió ở đây khá lớn, lại hơi khô nên em cảm thấy cổ họng hơi khô!
- Theo những lời cậu nói thì anh cũng là người hút thuốc mà, lẽ nào cậu không biết sao?
Diệp Lăng Phi sau khi hút một hơi thì kẹp điếu thuốc trong tay và nói:
- Hút thuốc vốn không có gì tốt cả, bây giờ anh cũng đang suy nghĩ là có nên cai thuốc hay không đây, thứ này hút nhiều thì cổ họng sẽ bệnh đấy. Dã Thú, cậu và anh cũng như nhau thôi, nghĩ lại lúc trước cơ thể chúng ta rất tốt nhưng bây giờ thì sao, có thể anh tiêu rồi, tuy là bây giờ cũng có tập luyện nhưng cường độ tập luyện không bằng lúc trước, khi anh vận động hơi lâu một chút thì cảm thấy mệt đến thở hổn hển, thì ra tố chất cơ thể của anh không tốt lắm. Anh thừa nhận là bây giờ không giống thời còn trẻ nữa. Cơ thể đã không theo ý mình rồi, anh cũng muốn dưỡng thân thể tốt một chút, Dã Thú, cậu cũng vậy, đừng có thức đêm, thức đêm không tốt cho sức khỏe đâu!
- Lão đại, lúc nào anh cũng học dưỡng sinh cả mà!
Dã Thú cười,
- Em nhớ thứ này Lão đại lúc trước vốn không thích mà!
- Khi đó khác bây giờ khác!
Diệp Lăng Phi nói.
- Dã Thú, cậu không thấy bây giờ anh đã lớn tuổi rồi, à, anh sắp già đến nơi rồi, ngẫm lại thời còn trẻ thật sự là không thể nào bì được rồi, cuộc sống trong đô thị không tốt lắm, luôn cảm thấy mình già rất nhanh, không như trước đây lúc còn ở Lang Nha, khi đó bất luận là thế nào thì cũng không cảm thấy mệt nhọc, còn bây giờ, anh luôn cảm thấy rất mệt, Dã Thú, anh già rồi!
- Lão đại, anh không già chút nào cả!
Dã Thú nói,
- Chúng ta còn sống một trăm năm nữa mà, lẽ nào anh bây giờ muốn rời xa em rồi à?
- Rời xa cậu à?
Diệp Lăng Phi nghe Dã Thú nói câu này thì đột nhiên cười to lên, và nói:
- Dã Thú, chúng ta là anh em, mà đã gọi là anh em thì dù không thể sinh cùng ngày nhưng nguyện chết cùng nhau. Đây mới gọi là anh em đây, từ trước giờ anh không nghĩ đến chuyện rời xa cậu đâu, Dã Thú, cậu cũng sống tốt cho anh, đừng để anh đơn độc một mình trên thế giới này, không có cậu, anh cũng cảm thấy cô độc lắm!
- Lão đại, em cũng vậy!
Dã Thú nói,
- Em không nỡ bỏ Lão đại!
Diệp Lăng Phi nhìn về chân núi xa xa nơi mà dự án xây dựng Long Sơn đang được triển khai và nói:
- Dã Thú, cậu nhìn thấy chưa, dự án dưới này đang trong quá trình kiến thiết, rất nhanh sau đó sẽ có một thành phố mới dưới đây, thành phố này thuộc về chúng ta. Đến lúc đó chúng ta có thể ở đây mà thực hiện mộng tưởng của mình rồi!
Diệp Lăng Phi đang nói thì điện thoại hắn reo lên. Diệp Lăng Phi rút điện thoại ra và nhìn thấy Bạch Tình Đình gọi đến. Diệp Lăng Phi nghe điện thoại và nói:
- Bà xã, có chuyện gì vậy?
- Ông xã, anh bận à?
Bạch Tình Đình nói.
- Anh đang ngồi nói chuyện phiếm với Dã Thú, có chuyện gì không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Ông xã, anh đến công ty một chuyến đi!
Bạch Tình Đình nói,
- Hôm nay là hội nghị lần đầu tiên của công ty Tập đoàn mới đấy. Em hy vọng anh có thể đến chủ trì một chút, cho dù anh chỉ có mặt một chút thôi cũng được, như vậy thì mọi người mới yên tâm được!
- Cái gì mà yên tâm?
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy thì hắn nói:
- Bà xã, em và Lộ Tuyết quyết định là được rồi, không cần anh phải đến đâu, hơn nữa anh đến đó thì có thể làm được gì chứ?
- Ông xã, anh dù sao cũng là Tổng tài kiêm Đổng sự trưởng, anh nhất định phải đến tham gia hội nghị lần thứ nhất này của Tập đoàn mới đấy!
Bạch Tình Đình nói,
- Chí ít cũng phải gặp những nhân viên chủ chốt của Tập đoàn mới chứ, ông xã, như vậy thì sau này cũng tốt cho công việc mà!
- Được rồi, được rồi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Đợi khi anh trở về đã, bây giờ anh đang ở Long Sơn, cứ cho là bây giờ anh lái xe về thì cũng trưa rồi, như vậy đi, em dời hội nghị đến một giờ trưa được không?
Bạch Tình Đình trả lời:
- Được, ông xã vậy quyết định như vậy nhé, trưa nay một giờ, anh đến Tập đoàn mới tham gia hội nghị, cho dù thế nào cũng đừng quên nhé!
- Không đâu!
Diệp Lăng Phi nói,
- Tình Đình, em yên tâm nhé, anh đã đồng ý với em thì anh sẽ không quên đâu!
Sau khi Diệp Lăng Phi tắt điện thoại thì hắn bỏ điện thoại vào trong túi và nhìn Dã Thú rồi cười nói:
- Cậu nhìn thấy chưa, gọi điện thoại đến giục anh, Dã Thú, công ty an ninh của cậu thế nào rồi?
- Cũng vẫn như vậy!
Dã Thú nói,
- Em vốn không thấy hứng thú với lĩnh vực đó, em thành lập Công Ty an ninh cũng là để thuận tiện cho việc làm của chúng ta thôi, chí ít trong tay còn có người. Lão đại, anh nói có đúng không?
- Dã Thú, không thì như vậy nhé, cậu sáp nhập Công Ty an ninh của cậu vào Công ty Tập đoàn của anh luôn!
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh đã sáp nhập hai tập đoàn là Tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ và Tập đoàn Tân Á lại thành một công ty mới rồi. Cậu cũng đem Công ty an ninh của cậu sáp nhập vào Công ty Tập đoàn mới của anh luôn đi, sau này Công ty an ninh của cậu cũng chính là công ty thuộc cấp dưới của Tập đoàn của anh, cậu thấy thế nào?
- Được chứ, em thì không có vấn đề gì cả!
Dã Thú nói.
- Lão đại, anh nói cái gì thì cứ vậy đi, bên em không có bất kỳ vấn đề gì cả!
- Tốt lắm, cứ quyết định như vậy đi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Sau này Công ty của cậu là công ty con dưới quyền của Tập đoàn anh. Một giờ trưa này cậu đi theo anh đến tham gia hội nghị của Tập đoàn Quốc tế Thế Kỷ nhé!
- Lão đại, anh để em đi tham gia hội nghị à?
Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì hắn nói:
- Lão đại, em thấy là không cần đâu, như vậy thì phiền phức lắm, em thấy em không cần đi đâu. Lão đại, anh có gì dặn dò thì cứ nói với em, để em tham gia hội nghị em thấy đau đầu đấy!
- Nói như vậy là sao, sao cậu có thể không đi được, chí ít cũng phải giới thiệu cho người ta biết một chút chứ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Dã Thú, đã định như vậy nhé, cậu đừng từ chối nữa, đừng quên nhé, một giờ chiều nay cậu đến tham gia hội nghị ở tòa nhà của Tập đoàn Quốc tế Thế Kỷ đấy!
- Được rồi!
Dã Thú gật đầu một cách bất đắc dĩ và nói:
- Đã là lời của Lão đại nói thì em đành phải làm theo thôi!
Sau khi Trần Dương xuất viện thì trong ký túc xá nghĩ ngơi tĩnh dưỡng. Điền Tư cũng đến ký túc xá của Trần Dương để chăm sóc thăm nom Trần Dương nhưng lúc này Trần Dương lại không tìm thấy Điền Tư. Khi Trần Dương, điện thoại của Điền Tư bên kia đang trong tình trạng bị khóa, căn bản là gọi không được. Trần Dương cảm thấy hơi kỳ lạ, anh ta gọi điện thoại cho Vu Đình Đình, sau khi điện thoại được kết nối thì Trần Dương hỏi:
- Vu Đình Đình, Điền Tư có ở cùng cậu không?
- Không!
Vu Đình Đình nói,
- Bây giờ mình đang ở thư viện!
- Ừ!
Trần Dương nói,
- Đình Đình, bây giờ mình cảm thấy rất buồn, mình có thể tìm cậu để nói chuyện không?
Vu Đình Đình có chút chần chừ rồi lập tức nói:
- Được thôi, bây giờ mình lấy thêm một vài thứ, chúng ta gặp nhau ở trước cửa thư viện nhé!
Trần Dương khi nghe Vu Đình Đình nói những lời này thì anh ta vội vàng nói:
- Được, chúng ta gặp nhau trước cửa thư viện nhé, bây giờ mình đi đến đó đây!
Trần Dương mặc quần áo rồi từ trong ký túc xá đi thẳng đến thư viện. Trong số cách trường Đại học Cao đẳng lớn ở Thành phố Vọng Hải thì Thư viện của Học viện Ngoại ngữ Vọng Hải là thư viện có quy mô nhỏ nhất, nhưng vẫn được gọi là nơi chứa trên vạn cuốn sách, mười mấy vạn cuốn tạp chí, đương nhiên, đại bộ phận sách trong số đó thì đều không hạn chế đối với sinh viên, rất nhiều sinh viên của trường Đại học Vọng Hải thích tự học trong thư viện bởi vì ở đây khá yên tĩnh. Vu Đình Đình cũng thích tự học trong thư viện, cô vốn không muốn gặp Trần Dương vì chính là lo Điền Tư sẽ nghĩ gì đó. Nhưng Trần Dương gọi điện thoại muốn gặp Vu Đình Đình để cùng nói chuyện với anh ta, Vu Đình Đình suy nghĩ một chút và cảm thấy hay là nên cùng Trần Dương nói chuyện. Vu Đình Đình thì cái gì cũng tốt nhưng có một cái tật không tốt lắm đó là con người quá lương thiện, không biết cách từ chối người khác như thế nào cả.
Khi Vu Đình Đình từ trong thư viện đi ra thì Trần Dương đã đứng trước cổng thư viện đợi cô rồi. Vu Đình Đình không ngờ là Trần Dương lại đến đây nhanh như vậy, cô cho rằng Trần Dương chí ít cũng phải rất lâu sau mới có thể đến được đây, bởi vị Vu Đình Đình khi nãy còn ở trong thư viện thong thả chầm chậm mà xem một lúc lâu rồi mới đi ra nếu không thì cô đã đi ra sớm rồi.
Trần Dương khi thấy Vu Đình Đình đi từ bên trong thư viện ra thì anh ta bước lên bậc tam cấp, đi lên mấy bậc thì Vu Đình Đình vội nói:
- Trần Dương, cậu đợi mình là được rồi!
Vu Đình Đình biết Trần Dương vừa mới xuất viện, cơ thể còn chưa hoàn toàn hồi phục, cô không muốn vết thương của Trần Dương vì những vận động mạnh như vậy lại bị rách ra. Vu Đình Đình đến trước mặt Trần Dương và nói:
- Trần Dương, chúng ta đi đâu đây?
- Chúng ta đi biển dạo dạo một chút nhé!
Trần Dương nói,
- Mấy ngày hôm nay mình đều ở trong bệnh viện, khó khăn lắm mới được xuất viện mà lại không có thời gian đi biển, chỉ có thể ở ký túc xá mà chờ đợi, rất buồn chán. Hôm nay Điền Tư đã nói là sẽ đến gặp mình, nhưng kết quả là đến bây giờ vẫn không thấy cô ấy, mình vừa gọi điện thoại cho cô ấy thì điện thoại cô ấy cũng khóa máy, mình cũng không biết là cô ấy đi đâu nữa, mình không còn cách nào khác mới nghĩ đến việc gọi điện thoại cho cậu, Đình Đình, cậu có cảm thấy là mình phiền phức lắm không?
Vu Đình Đình cười nói:
- Mình không có đâu! Trần Dương, cậu đừng nghĩ nhiều vậy, chúng ta đều là bạn học mà, nếu cậu muốn tìm ai đó để nói chuyện thì có thể tìm mình, đương nhiên là mình phải nói trước là mình đã có bạn trai rồi đấy!
Trần Dương khi nghe Vu Đình Đình nói như vậy thì cười nói:
- Đình Đình, mình thấy bây giờ cậu đã thay đổi rất nhiều đấy!
- Mình thay đổi à?
Vu Đình Đình hơi ngạc nhiên, cô nhìn Trần Dương rồi nói:
- Mình thay đổi chỗ nào?
Trần Dương nói:
- Mình còn nhớ lúc trước cậu không nói rõ ra như vậy!
- Vậy sao?
Khuôn mặt của Vu Đình Đình hiện rõ một nụ cười ngọt ngào và cô nói:
- Có lẽ là vì mình học từ bạn trai mình đấy, anh ấy thích cách nói chuyện như vậy, Trần Dương, đợi khi nào có cơ hội mình sẽ dẫn cậu đi gặp bạn trai mình, bạn trai mình rất tốt đấy!
- Chuyện này hay là không cần đâu!
Trần Dương cười nói,
- Mình và anh ấy đều là đàn ông, không có chuyện gì để nói đâu, hay là không gặp thì tốt hơn!
Vu Đình Đình cũng là tùy tiện mà nói ra thôi, cô không định để cho Trần Dương gặp Diệp Lăng Phi. Trần Dương nói như vậy mới cho Vu Đình Đình một cơ hội tốt để cô chuyển hướng sang một đề tài khác đó là Điền Tư, cô cười nói:
- Trần Dương, mình nghe Điền Tư nói, cô ấy đến ký túc xá cậu ở để chăm sóc cho cậu à, có phải không?
Trần Dương gật đầu, về chuyện này thì Trần Dương vốn không muốn có ý phủ nhận. Anh ta nhìn Vu Đình Đình một cái và nói:
- Điền Điền bây giờ là bạn gái của mình, cô ấy đến ký túc xá của mình thì cũng không có vấn đề gì, với lại những người ở trong ký túc xá của mình đều biết, à, mình không nghĩ là mình sẽ yêu Điền Tư đấy, thật là bất ngờ!
- Cái gì mà thật bất ngờ chứ?
Vu Đình Đình nghe Trần Dương nói những lời này thì cô nói:
- Trần Dương, cậu đừng có mà có phúc mà không biết hưởng nhé, Điền Tư rất tốt đấy, không biết có bao nhiêu đàn ông theo đuổi Điền Tư mà Điền Tư đều không chịu, Điền Tư cứ một mực là yêu cậu! Thế mà cậu lại nói là không ngờ đến!
- Không phải vậy, không phải vậy!
Trần Dương nghe Vu Đình Đình nói như vậy thì vội giải thích:
- Đình Đình, mình không có ý đó, ý mình là mình không ngờ là mình và Điền Tư cuối cùng lại đi đến mối quan hệ này. Lúc đầu mình vốn đâu có biết là Điền Tư yêu mình!
- Bây giờ biết thì cũng không muộn đâu!
Vu Đình Đình nói.
- Cậu và Điền Tư phải nắm giữ thật chặt quãng thời gian yêu nhau này, mình nghe nói sau khi tốt nghiệp Đại học thì rất dễ chia tay lắm đó!
- Vậy còn cậu?
Trần Dương nhìn Vu Đình Đình rồi hỏi:
- Cậu và bạn trai của cậu thì sao?
- Tại sao lại nói sang mình?
Vu Đình Đình nói,
- Mối quan hệ giữa mình và bạn trai mình rất tốt, chúng mình sẽ yêu nhau suốt cuộc đời này!
Trần Dương nghe Vu Đình Đình nói những lời này thì khẽ thở dài. Vu Đình Đình nhìn Trần Dương và nói:
- Trần Dương, cậu làm sao thế?
- Không có gì!
Trần Dương nói,
- Mình đang cầu mong cho cậu và bạn trai cậu, còn mình và Điền Tư không biết có thể đi đến tận cùng được không!
- Sao mà không đi đến cùng được chứ?
Khi Vu Đình Đình nghe Trần Dương nói những lời này thì cô an ủi:
- Chỉ cần các cậu kiên trì thì nhất định sẽ đi đến cùng được thôi, mình tin các cậu nhất định sẽ sống một cuộc sống thật hạnh phúc!
- Hy vọng là vậy!
Trần Dương nói rồi nhìn Vu Đình Đình một cái và nói tiếp:
- À, Đình Đình, mình nhớ ra một chuyện. Số tiền mình nợ cậu phải thêm một thời gian nữa mình mới trả được, bây giờ kinh tế mình chưa có dư dả, tiền bảo hiểm vẫn chưa có, tạm thời mình không thể trả cậu hết số tiền đó được!
Vu Đình Đình nghe Trần Dương nói như vậy thì cô cười nói:
- Trần Dương, mình không phải đã nói với cậu rồi sao? Cậu không cần phải lo lắng về tiền của mình, mình chưa cần dùng đến tiền gấp. À, hay là không nói đến chuyện này nữa. Trần Dương, chúng ta đi đâu bây giờ?
Vu Đình Đình và Trần Dương bây giờ đang đứng ngay bên ngoài trường học thì cô hỏi.
- Không phải mình vừa nói rồi sao? Chúng ta đi ra biển dạo dạo một chút!
Trần Dương nói,
- Lẽ nào cậu không nghe sao?
- À, đi ra biển à?
Vu Đình Đình ngượng ngùng cười nói,
- Khi nãy mình không nghe rõ, sức khỏe cậu như vậy mà bây giờ cậu đi ra biển có được không vậy?
- Không có gì mà!
Trần Dương nói,
- Mình cảm thấy sức khỏe mình rất tốt, mình muốn đi biển dạo dạo chút, nhìn ngắm màu xanh thẳm của biển. Mình sẽ cảm thấy mọi phiền não đều tan biến hết. Đình Đình, mình đưa cậu đến quảng trường Hải Tinh ngắm biển nhé được không?
- Đi Quảng trường Hải Tinh à?
Vu Đình Đình nghe Trần Dương nói như vậy thì ngẩn người, cô vốn không nghĩ rằng Trần Dương lại đi xa như vậy. Khi cô đang do dự thì Trần Dương nói:
- Đình Đình, mình muốn đi Quảng trường Hải Tinh xem thử, lâu rồi mình không đi đến đó!
Vu Đình Đình nghe Trần Dương nói như vậy thì gật đầu và nói:
- Vậy thì được, Trần Dương, mình cùng đi với cậu đến Quảng trường Hải Tinh!
- Vậy thì tốt quá!
Trần Dương khi nghe Vu Đình Đình nói như vậy thì không kìm chế được muốn kéo tay Vu Đình Đình, nhưng khi tay Trần Dương vừa đưa ra thì Vu Đình Đình nói:
- Mình và bạn trai mình cũng thường đi ngắm biển, biển ở đây thật sự là rất đẹp!
Trần Dương đã đưa tay ra rồi thì lại rụt tay vào và nói:
- Đúng vậy, biển ở đây rất đẹp đấy!
Vu Đình Đình và Trần Dương đi ra khỏi trường, cách trường không xa là một trạm xe buýt công cộng, Vu Đình Đình vừa cất bước định đi đến trạm xe buýt công cộng thì Trần Dương đứng bên cạnh nói:
- Đình Đình, chúng ta gọi xe taxi đi đi!
- Gọi taxi à?
Vu Đình Đình dừng bước, cô nhìn khuôn mặt có chút nhợt nhạt và lập tức nói:
- Vậy được, chúng ta đi taxi vậy!
Vu Đình Đình nói và đi đến con đường gần trường học. Ở đây cũng có không ít xe taxi đậu.
Bây giờ sinh viên đi đâu cũng thích đi taxi, do đó thường có một vài chiếc taxi đậu gần trường học cho thuận tiện đi lại.
Một chiếc taxi dừng trước mặt Vu Đình Đình, Vu Đình Đình mở cửa trước xe định bước lên xe thì Trần Dương lúc này đi tới nói:
- Đình Đình mình ngồi ở phía trước, cậu ngồi phía sau nhé!
Vu Đình Đình không tranh luận với Trần Dương về vấn đề này, Vu Đình Đình mở cửa sau và lên xe. Sau khi chiếc taxi này chạy đến Quảng trường Hải Tinh thì Vu Đình Đình định trả tiền xe thì Trần Dương đã giành trả rồi.
Vu Đình Đình đẩy cửa xe ra và bước xuống rồi nhìn Trần Dương một cái, cô nói:
- Trần Dương, cậu bây giờ phải tiết kiệm tiền một chút đi!
- Mình biết!
Trần Dương nói,
- Lần sau không có vậy nữa đâu, chỉ một lần này thôi nhé!
Vu Đình Đình không nói thêm gì nữa, Trần Dương tiêu tiền thế nào là chuyện của Trần Dương, đối với Vu Đình Đình chẳng có liên quan gì, Vu Đình Đình khi nãy nói chẳng qua là đứng ở góc độ bạn bè mà nói thôi.
Quảng trường Hải Tinh có không ít người, Trần Dương và Vu Đình Đình đi về hướng biển, Trần Dương vừa đi vừa nói:
- Đình Đình, đến đây là được rồi, biển thật rộng và xanh ngắt nhỉ!
Vu Đình Đình cười nói :
- Trần Dương, cậu nên chú ý một chút thì tốt hơn đấy, cậu vừa xuất viện không được tiếp xúc với gió biển đâu, mình…!
Vu Đình Đình vừa nói đến đây thì đột nhiên cô kéo Trần Dương và vội vàng nói:
- Trần Dương, chúng ta đi thôi, khi nãy mình vừa nhớ ra là mình có chuyện quan trọng phải làm!