Cô nghiêng đầu qua, cái gáy trắng mịn đáng yêu lộ ra, Diệp Lăng Phi dán sát cả cái môi của hắn lại hôn cho thỏa thích. Tim Bành Hiểu Lộ đập loạn cả lên, bàn tay ngọc ngà thẳng mượt đó của cô sờ mó loạn xạ, lúc cô cảm giác tay mình túm vật gì hơi cứng cứng cô liền cảm giác lòng bàn tay mình nóng như lửa đốt, “a” một tiếng, Bành Hiểu Lộ giống như con nai bị kinh động vội rụt bàn tay ngọc ngà lại, cúi đầu má đỏ ửng thật đáng yêu.
Diệp Lăng Phi nhìn phản ứng của Bành Hiểu Lộ trong lòng khẽ động ôm chặt Bành Hiểu Lộ, đưa tay ra cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Bành Hiểu Lộ ấn xuống hạ thân của hắn nhẹ nhàng nói:
- Hiểu Lộ, có gì đáng sợ chứ, sớm muộn gì cô cũng có ngày này, như vậy cũng tốt, thể nghiệm trước!
Bành Hiểu Lộ dùng lực đẩy ra, cô thở sâu một hơi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Nhưng tôi không thể có ngày này với anh, tôi chỉ có thể phát sinh quan hệ này với chồng của tôi, nhưng người đó nhất định không phải là anh!
Tuy thái độ ngoài miệng của Bành Hiểu Lộ rất cứng rắn nhưng cô lại không có vùng vẫy đẩy ra khỏi lòng Diệp Lăng Phi, để cho Diệp Lăng Phi ôm lấy bờ vai cô. Diệp Lăng Phi vốn không định cưỡng ép Bành Hiểu Lộ, trong lòng Diệp Lăng Phi rất rõ, hắn không thể chơi trò cháy bỏng với Bành Hiểu Lộ, đánh đánh ầm ĩ thậm chí làm mập mờ một chút cũng được, nếu như Bành Hiểu Lộ đột phá tầng đó thì lão già nhất định sẽ tìm hắn tính sổ, hắn cần phải suy nghĩ kỹ nguyên nhân của phương diện này.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Cái này đương nhiên tôi rõ, Hiểu Lộ, cô yên tâm đi, tôi sẽ không cưỡng ép cô đâu, à, chúng ta còn chuyện của tập luyện nữa, lúc nãy cô nhắc đến chuyện tập luyện lần này rất tàn khốc, theo như sự tính của cô thì nếu toàn đội luyện tập tiếp thì còn giữ lại được khoảng bao nhiêu người?
- Tôi không tính được, dù sao tôi cũng không có ở hiện trường!
Bành Hiểu Lộ cố gắng khiến cho ngữ khí của mình rất chi là bình tĩnh, đó cũng là tự làm khó cô rồi, lúc nãy rõ ràng bị Diệp Lăng Phi làm cho dục hỏa trong lòng bừng bừng nhưng cô lại giả bộ không có xảy ra chuyện gì cả. Ngay cả bản thân Bành Hiểu Lộ cũng không rõ rốt cuộc là sao nữa, tại sao mình lại trở nên mâu thuẫn như vậy.
Bành Hiểu Lộ luôn là một cô gái nói được làm được, cô làm việc luôn rất quả đoán, nhưng trên thái độ đối xử với Diệp Lăng Phi Bành Hiểu Lộ lại chẳng giống mình tí nào cả, biết rõ là tên khốn Diệp Lăng Phi này rất thích mê hoặc người khác, nhưng cô lại thích mình bị mê hoặc, nhưng Bành Hiểu Lộ lại biểu hiện ra bộ mặt không màng quan tâm với Diệp Lăng Phi, không muốn để cho Diệp Lăng Phi nhìn thấy được, cô thích đánh nhau gây lộn ầm ĩ với Diệp Lăng Phi, điều này cũng đã làm khó cô, tóm lại là cô tiếp xúc với Diệp Lăng Phi dưới trạng thái vô cùng mâu thuẫn.
Lúc này Bành Hiểu Lộ chính là nằm trong mâu thuẫn này, cô một mặt không muốn có quan hệ quá gần với Diệp Lăng Phi, một mặt lại lo nếu như mình nói những lời quá cứng rắn thì sẽ khiến cho Diệp Lăng Phi không dám lại gần mình.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy bộ dạng này của Bành Hiểu Lộ trong lòng thầm thấy nực cười, tâm tư của Bành Hiểu Lộ Diệp Lăng Phi có thể đoán rõ mồn một. Hắn có thể thấy được tâm lý mâu thuẫn lúc này của Bành Hiểu Lộ, chỉ là Diệp Lăng Phi không muốn bới móc mà thôi.
- Theo tôi thấy chí ít lần này cũng sẽ còn sót lại một trăm rưỡi đến hai trăm binh sĩ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Hiểu Lộ, hay chúng ta cá cược đi!
- Cá cược?
Bành Hiểu Lộ ngẩng mặt lên nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:
- Cược cái gì?
- Cược số binh sĩ còn sót lại cuối cùng, nếu đúng như trong khoảng giữa một trăm đến hai trăm mà tôi đã nói thì cô phải giặt quần áo cho tôi ba tuần, còn nếu không phải thì tôi sẽ giặt quần áo cho cô ba tuần, thế nào?
- Anh nghĩ đẹp thật đấy!
Sau khi Bành Hiểu Lộ nghe câu nói này của Diệp Lăng Phi cô chu cái miệng nhỏ xinh của mình lên, bầu không khí ngượng ngùng lúc nãy giữa Diệp Lăng Phi đã hoàn toàn tan biến mất, Bành Hiểu Lộ kèm theo nụ cười tinh nghịch nói:
- Quần áo của anh bẩn chết đi được, tôi giặt cho anh chẳng phải sẽ mệt chết sao, tôi không làm đâu. Còn quần áo của tôi anh càng không được đụng vào, ai biết anh sẽ làm gì!
- Tôi có thể làm gì, không phải sẽ ôm quần áo của cô ngủ mãi đấy chứ!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Tôi thấy cô không dám cá cược với tôi, vì thế nên mới nói như vậy!
- Ai không dám cá cược với anh chứ, chỉ là tôi thấy không có gì hay ho cả!
Bành Hiểu Lộ nói.
- Cho dù tôi cược thắng rồi thì thế nào chứ, vốn dĩ đây là cuộc cá cược chẳng có chút ý nghĩa gì cả.
Diệp Lăng Phi thấy Bành Hiểu Lộ không chịu cược với mình hắn cũng không nói tiếp nữa mà là rút tay phải từ vai Bành Hiểu Lộ xuống, rút thuốc từ trên người ra, phập một tiếng, châm thuốc. Bành Hiểu Lộ nhìn thấy Diệp Lăng Phi châm thuốc trước mặt mình, cô có ý muốn nhích mông sang một bên vốn định dãn một đoạn cự ly với Diệp Lăng Phi để không bị sặc bởi mùi thuốc của Diệp Lăng Phi, nhưng không ngờ cô vừa nhích mông vừa khớp ngồi đúng vào chỗ có cục đá nhỏ, lập tức sốc vào mông Bành Hiểu Lộ.
“Ya” một tiếng, Bành Hiểu Lộ nhảy lên, tay phải xoa xoa mông của mình, Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy cảnh này hắn cố ý vỗ vỗ lên đùi mình nói:
- Hiểu Lộ, nào, ngồi chỗ này của tôi, chỗ này của tôi là sô-pha da thật đấy, muốn mua cũng mua không được đâu!
Bành Hiểu Lộ xoa xoa cái mông mình bị hòn đá chọc đau hừ lạnh nói:
- Anh nghĩ hay thật, tôi không ngồi đâu, bên ngoài lạnh tôi phải vào đây!
Nói xong cô đi thẳng về hướng chỗ bộ chỉ huy. Diệp Lăng Phi cũng không có ý níu kéo Bành Hiểu Lộ, một mình hắn ngồi ở đấy vừa hút thuốc vừa nghĩ đến Bạch Tình Đình.
Lúc này Diệp Lăng Phi rất nhớ Bạch Tình Đình, rất nhớ nhà. Hắn muốn được ôm Bạch Tình Đình nằm trên chiếc giường thoải mái ngủ một giấc ngon lành, hắn nhớ tiếng cười êm tai của Bạch Tình Đình, nếu không phải vì sự xuất hiện của Bành Nguyên thì có lẽ Diệp Lăng Phi đã về nhà từ lâu rồi. Nhưng bây giờ hắn chỉ có thể ngồi mà nhớ Bạch Tình Đình.
Lúc Diệp Lăng Phi trở về thì mấy người tham mưu trong bộ chỉ huy đã làm xong ghi chép, đưa ghi chép đến tay Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cầm lấy ghi chép ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, Bành Hiểu Lộ lại chen vào nói:
- Nè, tôi có đề nghị với anh!
- Nói đi, tôi đang nghe!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi nói điều kiện của anh nên nới lỏng một chút, những người bị bắt làm tù binh đó cũng có thể suy nghĩ cho bọn họ cơ hội thứ hai, anh nên rõ những gì mà mấy người đó đối diện chính là những phần tử khủng bố như Lang Nha tụi anh, cho dù có bị bắt làm tù binh rồi thì cũng xét về phương diện tình lý thì cũng có thể tha thứ được!
Diệp Lăng Phi mỉm cười nói:
- Hiểu Lộ, cô nói xem sinh mạng của con người có mấy?
Bành Hiểu Lộ bị Diệp Lăng Phi hỏi đến mù tịt, câu hỏi này không phải là rất ngốc nghếch đó sao, kẻ ngốc cũng biết được sinh mạng của con người chỉ có một. Bành Hiểu Lộ trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi, bộ dạng đó giống như khinh miệt câu hỏi ngốc nghếch này của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đợi một lúc mà vẫn không thấy Bành Hiểu Lộ trả lời hắn ngẩng đầu vừa khớp nhìn thấy Bành Hiểu Lộ trợn mắt nhìn hắn, Diệp Lăng Phi khẽ cười nói:
- Bành Hiểu Lộ, cô làm gì vậy, sao lại trợn mắt nhìn tôi?
- Tôi đang khinh miệt anh sao có thể hỏi một câu nói ngốc nghếch thế!
Bành Hiểu Lộ nói.
- Chẳng lẽ anh không biết sao?
- Đương nhiên tôi biết đáp án rồi, đáp án này có thể nói tất cả mọi người trên quả đất này đều biết.
Diệp Lăng Phi nói.
- Nếu tất cả mọi người trên quả đất này đều đã biết thì làm gì anh còn hỏi tôi nữa!
Bành Hiểu Lộ trách móc.
- Có phải anh muốn nhân cơ hội này chửi tôi không phải là người trong quả đất này!
Diệp Lăng Phi khoát tay cười nói:
- Tôi đâu có gan to như vậy, ai dám chửi cô chứ, Hiểu Lộ, mọi người ai cũng biết đời người chỉ có một, một khi mất đi thì sẽ không thể cứu vãn lại được nữa. Nếu cô nói việc lần này không phải là huấn luyện mà là việc xảy ra thực sự thì những binh sĩ bị rơi vào tay các thành phần khủng bố đó có còn cơ hội thứ hai không, nói không chừng còn bị vứt tính mạng ở lại đó nữa. Đây chính là sự tàn khốc trên chiến trường thực thụ, sẽ không có cơ hội thứ hai cho cô đâu!
Bành Hiểu Lộ vừa nghe thì biện hộ:
- Anh rõ ràng là cưỡng mồm át lẽ phải, anh nên biết, phần tử khủng bố trong đó đều là những quái vật của Lang Nha tụi anh, vốn dĩ đã không công bằng!
Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:
- Hiểu Lộ, câu nói này của cô sai rồi, bất luận đối thủ là ai thì kết quả vẫn giống nhau, đa số người của Lang Nha là con buôn vũ khí đạn dược chứ không phải là những binh sĩ thuê mướn chuyên nghiệp, nếu như là những binh sĩ thuê mướn chuyên nghiệp thì cô sẽ phát hiện ra những tiểu tử đó ra tay còn nham hiểm hơn người của tổ chức Lang Nha, vì bọn họ ngày ngày đều giết hại. Vì thế nên nói nếu muốn luyện tập trở thành một đặc chúng binh ưu tú thì bất luận đối thủ là ai đều không cho phép phạm sai lầm, vì nó sẽ được trả giá bằng máu, dựa trên điểm này thì không còn gì đáng phải tranh luận cả, phàm là bị bắt tù binh hay đại khái như bị sa thải, bao gồm cả những người đã rút lui, ngày mai toàn bộ đào thải ra khỏi căn cứ!
Bạch Dương nãy giờ vẫn không lên tiếng sau khi nghe những lời này của Diệp Lăng Phi cũng bước vào, hắn nhìn Bành Hiểu Lộ trước rồi lại nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp tiên sinh, như vậy có phải hơi tàn khốc quá không?
- Đúng vậy, vốn dĩ là tàn khốc mà!
Bành Hiểu Lộ sau khi nghe thấy Bạch Dương lên tiếng, cô lập tức cũng phụ họa theo:
- Tôi không đồng ý!
Bành Hiểu Lộ nói xong nhìn Bạch Dương, ý đó là muốn Bạch Dương cũng phát biểu ý kiến. Bạch Dương cũng chỉ nói câu lúc nãy đã nói, rồi cũng không nói tiếp gì cả, Bành Hiểu Lộ có chút sốt ruột thúc giục:
- Bạch đại đội trưởng, anh nói gì đi chứ, lúc nãy chẳng phải anh nói làm như vậy hơi tàn khốc đó sao?
Bạch Dương nhìn Diệp Lăng Phi, hắn quay qua nhìn Bành Hiểu Lộ nói:
- Hiểu Lộ, anh nói là hơi tàn khốc, ý của anh là chúng ta có thể thương lượng một chút không, xem xem có thể cho những binh sĩ đó cơ hội lần hai không!
Diệp Lăng Phi gấp quyển ghi chép lại đứng lên nói với Bạch Dương và Bành Hiểu Lộ:
- Không có cơ hội lần hai, phàm là bị bắt tù binh hay đại khái như bị sa thải, bao gồm cả những người đã rút lui, Bạch đại đội trưởng, ngày mai anh công bố danh sách, bắt đầu từ ngày mai sẽ được nghỉ ngơi hai ngày, tạm ngừng luyện tập, hai ngày sau sẽ bước vào giai đoạn luyện tập cuối cùng, chỉ cần những binh sĩ nào vượt qua được giai đoạn luyện tập cuối cùng sẽ chính thức trở thành thành viên bộ đội đặc chủng Lang Nha, còn tôi cũng sẽ rời khỏi đây!
Bạch Dương và Bành Hiểu Lộ vừa nghe Diệp Lăng Phi nói vậy thì không nói gì cả, Bành Hiểu Lộ đi theo Diệp Lăng Phi ra bên ngoài, cô gọi Diệp Lăng Phi hỏi:
- Chẳng lẽ anh không có lưu luyến gì nơi đây sao, thật sự phải gấp gáp về nhà thế sao?