Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn tên tiểu tử vừa đi, Lý Khả Hân đã lo lắng nói:

- Em thấy bốn tên đó chẳng phải tốt lành gì, bọn chúng đi như vậy, khó tránh khỏi gây chuyện thị phị, ở đây không thể làm ăn được rồi!

Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vai Lý Khả Hân, miệng cười nói:

- Chuyện nhỏ, đêm nay không làm ăn nữa, dù gì ở đây cũng cần phải chỉnh đốn lại, anh thấy cũng rối loạn lắm rồi, đúng lúc nhân cơ hội chỉnh đốn chút!

Diệp Lăng Phi nói xong, đến sân khấu trung tâm quán rượu, Diệp Lăng Phi vỗ tay, cao giọng nói:

- Các vị, trong quán rượu có chút chuyện, xin mời các vị đêm nay rời khỏi, đối với tất cả chi phí của các vị đều miễn phí, sẵn tiện tôi thông báo lại với các vị, sau này ở đây không hoan nghênh bất kỳ khách nào ăn mặc không chỉnh tề, sau này đến đây, trước tiên các vị phải ăn mặc chỉnh tề cho tôi, nếu không, cửa cũng đừng mong bước vào. Còn nữa, đây là quán rượu dương cầm, không phải những quán rượu bậy bạ, cho nên, những người không văn minh ở đây nói tục, um sùm, đều bị thanh lý ra khỏi quán!

Lý Khả Hân cũng chỉ oán trách với Vu Đình Đình, Đường Hiểu Uyển, chứ không ngăn cản Diệp Lăng Phi. Khi Diệp Lăng Phi trở lại, Lý Khả Hân mới nói:

- Anh điên rồi à, đêm nay em phải tổn thất rất nhiều tiền!

- Có đền thì là lời đó, thôi đi, anh đền lại cho em tổn thất đêm nay!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Đi, em mặc kệ anh!

Dã Thú, Dã Lang hai người từ ngoài đi vào, hai người họ thẳng tiến về hướng Diệp Lăng Phi, Dã Thú vừa đến trước mặt Diệp Lăng Phi mở miệng to mà nói:

- Lão đại, chuyện gì, khi chúng tôi vào đây thì những người đó đều đi ra ngoài, có phải xảy ra chuyện gì?

- Không có gì!

Diệp Lăng Phi nói.

- Sao lại không có gì, còn không phải là anh gây ra!

Lý Khả Hân bất mãn nói:

- Dã Thú, lão đại của cậu vừa rồi đuổi hết mấy tên nhóc lưu manh, kết quả săn tiện là đuổi luôn khách trong quán rượu, điều này cũng được thôi, hắn còn muốn những khách đó không trả tiền, đêm nay tôi phải đền bao nhiêu tiền!

- Có lưu manh? Ở đâu vậy!

Dã Thú trừng mắt, nói:

- Má nó. Nếu để tôi gặp mấy tên đó. Xem tôi có lột da chúng không!

Lý Khả Hân vừa nghe. Trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi. Miệng phẫn nộ bất bình nói:

- Quả thật loại người thế nào thì có bạn như vậy, trước sau cũng bị anh làm tức chết!

- Khả Hân. Giận gì chứ, đâu phải ngày đầu quen biết. Em còn không hiểu tính cách của anh. Anh thấy chúng ta đừng ngồi bên đây nữa. Tìm một nơi lớn hơn ngồi xuống uống rượu tán gẫu. À, Tiểu Vương, pha cho chúng tôi vài ly hương vị Trung Quốc!

- Hương vị Trung Quốc?

Lý Khả Hân giật mình. Miệng hỏi:

- Đó là rượu gì. Sao tôi chưa từng nghe nói!

- Không phải chứ. Ngay cả rượu này mà em cũng chưa nghe qua. Anh nói người chủ như em làm thế nào vậy!



Diệp Lăng Phi giải thích nói:

- Chính là cho tôi hai ly rượu đế Trung Quốc!

- Đây gọi là hương vị Trung Quốc sao. Tôi khinh thường anh!

Lý Khả Hân bị Diệp Lăng Phi chọc tức. Luôn trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi. Môi nhếch lên.

Diệp Lăng Phi đề cập với hai người Dã Thú, Dã Lang về vấn đề tìm vài bảo vệ ở công ty bảo vệ của họ đến đây để duy trì trật tự, yêu cầu của Diệp Lăng Phi chính là phải đẹp trai, có qua huân luyện, ít nhất một người có thể đánh năm người cũng không thành vấn đề.

Dã Thú vừa nghe, thì vỗ ngực đảm bảo mà nói:

- Lão đại, anh yên tâm, em lập tức quay về lựa chọn, ngày mai đảm bảo cử người qua đây cho anh, lão đại, anh thấy em cử khoảng hai mươi người đến đây trước thế nào, nếu như lão đại cảm thấy không đủ, vậy em cử ba mươi đến bốn mươi người đến.

Dã Lang khinh thường nói:

- Dã Thú, anh có động não hay không, đây là quán rượu, nếu như anh cử ba mươi đến bốn mươi người đến đây, còn ai dám vào.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Dã Lang nói có lý, tôi cũng nghĩ vậy, đây là quán rượu, không cần thiết cử quá nhiều người đến, Dã Thú, câu và Dã Lang quay về tim 4 người qua là được, đương nhiên, nhất định phải phù hợp yêu cầu của tôi, tốt nhất là những người đàng hoàng chút, đừng tìm những tên háo sắc qua đây, cậu cũng thấy, ở đây toàn là người đẹp, nếu như cậu cho tên háo sắc qua, ở đây còn không loạn lên sao!

- Không thành vấn đề!

Dã Thú đảm bảo nói:

- Em nhất định làm cho lão đại hài lòng!

- Sẵn tiện nói một câu, người cậu cử đến cũng phải do công ty các câu tự trả lương đó, tôi chẳng cho tiền cậu đâu!

Diệp Lăng Phi vừa nói xong, Lý Khả Hân xen vào nói:

- Sao anh có thể nói chuyện như vậy, công ty bảo vệ của Dã Thú cũng phải kiếm tiền, sao có thể không trả tiền cho Dã Thú, Dã Thú, vậy đi, nếu như anh cho 4 người qua, mỗi tháng tôi trả anh năm nghìn tệ, nếu như tiền ít, chúng ta thương lượng lại.

Dã Thú há to miệng cười nói:

- Chị dâu, cô đừng có khách sáo với tôi nữa, chuyện của lão đại chính là chuyện của tôi, nếu như lăo đại mở miệng, đương nhiên tôi phải làm, hơn nữa còn phải làm cho thật tốt, tôi làm việc cho lạo đại là không thể nào lấy tiền, lão đại đừng nói cho người của tôi qua đây, cho dù lấy tính mạng tôi, tôi cũng không nói một câu.

- Chị dâu?

Lý Khả Hân vừa nghe, lúc đầu còn chưa kịp phản ứng, đợi cô phản ứng ra, mặt của cô hơi ửng đỏ, miệng nói:

- Dã Thú, anh đừng nói bậy.

Dã Thú mở to miệng, lộ ra hàm răng trắng, hi hi cười nói:

- Cô xem cái miệng của tôi, chỉ biết nói bậy, nào, chúng ta uống rượu.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Dã Thú, Dã Lang, tôi giới thiệu cho các câu hai người!

Nói xong, Diệp Lăng Phi giới thiệu nói:

- Người đẹp nhỏ nhắn ngồi bên trái tôi tên Đường Hiểu Uyển, Dã Thú, Dã Lang, có lẽ hai người đã gặp qua, còn người đẹp ngồi bên phải tôi, tên là Vu Đình Đình, hiện đang học ở học viện ngoại ngữ thành phố Vọng Hải, nếu như vừa rồi Dã Thú đã gọi Lý Khả Hân là chị dâu, vậy thì hai người cũng gọi Hiểu Uyển, Đình Đình là chị dâu đi!



Diệp Lăng Phi nói ra câu này, Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình đều ngại ngùng cúi đầu xuống, họ đâu ngờ Diệp Lăng Phi lại công khai giới thiệu thân phận của họ như vậy, hơn nữa còn nói hai người Dã Thú, Dã Lang xưng hô mình là chị dâu, trước đây hai người cũng chưa từng nghĩ qua. Phản ứng hôm nay của Diệp Lăng Phi ngay cả Lý Khả Hân cũng cảm thấy khó hiểu, Diệp Lăng Phi sao lại không sợ Bạch Tình Đình nữa rồi?

Dã Thú và Dã Lang thì không hề có chút kinh ngạc, dường như trong mắt họ, đây là cách xưng hô vô cùng bình thường, rất tự nhiên mà xưng hô chị dâu. Đợi hai người xưng hô xong, Lý Khả Hân nói:

- Diệp Lăng Phi, hôm nay anh sao thế, uống nhầm thuốc à, anh không sợ vợ mình gây phiền phức cho anh sao?

- Sao anh lại không sợ!

Diệp Lăng Phi cầm ly rượu lên, một ngụm uống hết rượu trong ly, lau miệng, nói:

- Bởi vì anh tin các em đối với anh là thật lòng, các em sẽ không gây rắc rối cho anh, không làm hại gia đình anh, cho nên anh mới giới thiệu các em cho anh em thân nhất của anh quen biết, để anh em của anh sau này có thể chăm sóc các em nhiều hơn, còn về phía gia đình anh, không nhắc thì thôi, Khả Hân, nếu như để Tĩnh Đình biết được anh ở bên ngoài quan hệ thân thiết với các em như vậy, cô ấy không đòi ly dị với anh mới có vấn đề, thời buổi bây giờ làm đàn ông thật khó, làm một người đàn ông hấp dẫn càng khó, làm một người đàn ông là chủ tịch tập đoàn quốc tế Thế Kỷ thì khó càng thêm khó!

Lý Khả Hân nghe xong, miệng hừ lạnh một tiếng:

- Em ngạc nhiên rồi đó, từ khi nào gan của anh trở nên lớn thế, nói nãy giờ như chắc chắn tụi em sẽ không gây rắc rối cho anh, Đĩnh Đình, Hiểu Uyển, nghe thấy không, người đàn ông này hư quá rồi, ba người chúng ta sau này nên thường xuyên ở cùng nhau, thương lượng làm thế nào đối phó với người đàn ông xấu xa này!

Lý Khả Hân nói xong câu này, làm cho đám người Diệp Lăng Phi, Dã Thú, Dã Lang cùng cười lên. Dã Thú mở to miệng nói:

- Chị dâu, cô không biết, vốn những phụ nữ nước ngoài của lão đại mới gọi...

Dã Thú vừa nói đến đây, bị Dã Lang thục một cái, Dã Thú ý thức được mình không nên nói, vội vàng cười nói:

- Con người tôi chỉ thích nói bậy. Ba vị chị dâu cũng đừng để tâm, tôi cứ uống rượu thì tốt hơn, nhưng rượu này không đủ cho tôi uống, hay là tôi đi qua bên kia lấy hai bình rượu qua đây!

Dã Thú nói xong, vội vàng đứng lên, chạy đến quầy bar.

Lý Khả Hân nhìn Diệp Lăng Phi, miệng hừ lạnh nói:

- Diệp Lăng Phi, em biết anh là một tên xấu mà, thấy chưa, Dã Thú đã nói chuyện xấu của anh ra rồi, nhưng mà em thì không ngại, dù gì em cũng không phải vợ anh, chỉ là sau khi Bạch Tình Đĩnh biết được, không biết sẽ nghĩ ra sao, anh đó, từ từ nghĩ làm thế nào không đê Bạch Tĩnh Đình biết thi hay hơn.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Khả Hân, vấn đề này quả thật quá phức tạp, chúng ta hãy cứ uống rượu đi!

Diệp Lăng Phi nói xong rồi lo cho Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình ở bên cạnh nói:

- Anh nói các cô bé, hai em cúi đầu làm gì, nào, chúng ta cùng uống rượu, khó có dịp đêm nay tụ họp cùng nhau, chúng ta uống cho đã.

Mấy người bắt đầu uống rượu trong quán rượu, ngoài cửa đã sớm treo tấm bảng đêm nay tạm ngừng kinh doanh, sẽ không có khách đến quấy rầy không khí uống rượu của mấy người này.

Khi họ uống đến cao hứng, thì nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào truyền vào, một nữ phục vụ khẩn trương sắc mặt trắng bệt chạy vào.


- Bà chủ, ngoài cửa có rất nhiều người, khiếp sợ lắm, bọn họ đang ở ngoài cửa hét lên muốn...


Nữ nhân viên phục vụ đó chưa nói xong, mắt nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi hiểu ra, hắn đứng lên nói:


- Ừ, rượu này cũng uống được kha khá rồi, Dã Thú, Dã Lang các câu cũng đừng uống nữa, đi, theo tôi ra ngoài hoạt động hoạt động tay chân!


Hai người Dã Thú và Dã Lang vừa nghe, thì đặt ly rượu trên tay xuống, đứng lên, Dã Thú càng mở to miệng, mắng lớn:


- Là bọn khốn nào đến đây gây sự, xem tôi có lột da chúng ra hay không!


Diệp Lăng Phi vừa yêu cầu Dã Thú, Dã Lang đi ra ngoài, Lý Khả Hân vội vàng kéo tay Diệp Lăng Phi, nói:


- Anh điên à, các anh như vậy ra ngoài bị người ta đánh thì sao, em thấy các anh cứ đi trước đi, bên đây để em xử lý, cùng lắm đền ít tiền cho xong chuyện, đám lưu manh này chỉ là muốn lấy tiền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK