- Tình Đình sao em lại đến đây?
- Đến thăm Hân Mính, lẽ nào anh đến thăm Hân Mính được còn không cho em đến thăm Hân Mính sao?
Bạch Tình Đình nói rồi đi đến bên cạnh Chu Hân Mính, cô ta ngồi xuống nhìn cái bụng phình to ra của Chu Hân Mính nói:
- Hân Mính, bụng của cậu càng ngày càng to rồi, tớ thấy nhất định sẽ sinh một cậu con trai béo tốt.
Chu Hân Mính nghe Bạch Tình Đình nói xong bèn cười nói:
- Còn không biết là con trai hay con gái mà. Nhưng dù là trai hay gái đều tốt cả, chỉ cần con sinh ra khỏe mạnh là được.
Diệp Lăng Phi nói:
- Đúng thế, dù là trai hay gái, chỉ cần con bình an là tốt hơn tất cả mọi điều rồi.
Bạch Tình Đình cũng gật đầu nói:
- Ừ, đúng thế. Tớ thấy con sinh ra rất định sẽ khỏe mạnh, ồ đúng rồi, Hân Mính ông xã có nói với cậu về việc đi xem phòng không?
Chu Hân Mính liếc nhìn Diệp Lăng Phi rồi lại quay sang phía Bạch Tình Đình nói:
- Nói rồi.Ban nãy tớ còn nói, sống cạnh bờ biển rất tốt, như thế tớ ở nhà cũng có thể ngắm biển rồi, đây là một ý kiến hay, Tình Đình, bây giờ tớ đang muốn đến đó ở ngay nè.
- Vậy hả, ừ, Hân Mính, ngày mai tớ và ông xã sẽ đi xem nhà, nếu tốt ngày mai có thể quyết định, đến lúc đó thì có thể chuyển đến rồi. Nhưng Hân Mính, tớ vẫn có chút lo lắng.
Chu Hân Mính nhìn Bạch Tình Đình thấy Bạch Tình Đình nói:
- Cậu lo lắng gì? Tớ lo cậu không thích, Hân Mính, không thì cậu đi cùng bọn mình đi xem nhà , như thế tớ sẽ không phải lo lắng căn nhà mà chúng tớ đi xem cậu lại không thích.
Bạch Tình Đình nghe xong không đợi Chu Hân Mính nói đã nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:
- Tình Đình, Hân Mính không để mang cái bụng to chạy tới chạy lui được, em đừng gây thêm rắc rối nữa.
Bạch Tình Đình nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy xong cô ta bèn cười nói:
- Anh xem em đấy, quên cả chuyện này, ban nãy em chỉ muốn Hân Mính đi cùng với chúng ta mà quên mất Hân Mính đi lại không tiện, Hân Mính, như vậy đi, ngày mai khi bọn mình đi xem nhà sẽ kịp thời nói với cậu những gì nhìn thấy như thế cậu có thể nói với bọn tớ có thích ngôi nhà đó không, như vậy có được không?
Chu Hân Mính lắc đầu cười nói:
- Tình Đình, không cần phiền phức như vậy đâu chỉ cần hai người thấy được là được rồi, tớ không có vấn đề gì đâu.
Bạch Tình Đình cố ý chọc đùa nói:
- Như vậy làm sao được, nhỡ căn nhà mà bọn tớ thấy được cậu lại không thích thì làm thế nào? Bây giờ cậu là người lớn nhất trong nhà, nếu cậu mà không thích, bọn tớ sẽ phải tìm căn khác. Hân Mính, cậu đừng làm khó tớ nữa, cậu để tớ ít chạy đi chạy lại vài bước đi, cứ như vậy nhé, tớ sẽ nói với cậu những gì tớ nhìn thấy.
Chu Hân Mính cười gật đầu, không nói với Bạch Tình Đình về chuyện này nữa. Diệp Lăng Phi thấy chuyện mình muốn nói với Chu Hân Mính đã nói rồi, hắn không cần phải ở đây nữa mà hắn ở đây cũng lâu rồi ngược lại còn ảnh hưởng việc nghỉ ngơi của Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đinh hai người rời khỏi phòng của Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi vươn vai nói:
- Ừm, về phòng chơi điện tử một lát rồi đi ngủ.
Bạch Tình Đình nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy gắt giọng nói:
- Ông xã, bây giờ đã mấy giờ rồi anh còn muốn chơi điện tử , không được chúng ta phải lên giường nghỉ sớm, ngày mai còn phải đi xem nhà.
Diệp Lăng Phi đi về phòng ngủ, vừa đi vừa nói với Bạch Tình Đình:
- Bà xã, bây giờ lên giường đi ngủ quả thức hơi sớm, trước đây chúng ta không ngủ sớm như vậy, mặc dù ngày mai phải đi xem nhà nhưng cũng không cần thiết phải đi ngủ sớm như vậy, bà xã, em thấy có phải không?
- Lẽ nào anh không biết đi ngủ sớm một chút rất tốt cho sức khỏe hay sao? Em đã nói với anh rồi, em muốn đi ngủ sớm, anh lại cứ muốn thức khuya, em mặc kệ, tóm lại em muốn lên giường đi ngủ sớm.
Diệp Lăng Phi nghe khẩu khí đó của Bạch Tình Đình, hắn ta đột nhiên phá lên cười. Diệp Lăng Phi cảm thấy Bạch Tình Đình không phải muốn hắn đi ngủ sớm mà là muốn hắn sớm lên giường, còn việc sau khi lên giường làm gì, không cần Bạch Tình Đình phải giải thích, trong lòng Diệp Lăng Phi biết rõ. Diệp Lăng Phi theo sau Bạch Tình Đình đi vào phòng ngủ, Diệp Lăng Phi vào phòng xong, khép cửa phòng lại, hắn ôm lấy eo Bạch Tình Đình từ phía sau, miệng áp vào tai Bạch Tình Đình khẽ nói:
- Tình Đình, có phải là nhớ anh không?
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy cố tình bĩu môi nói:
- Nhớ anh? Em nhớ anh làm gì, anh không phải ở bên cạnh em đấy sao?
Hai tay Diệp Lăng Phi ôm lấy bộ ngực đầy đặn của Bạch Tình Đình cười nói:
- Tình Đình, em đương nhiên hiểu anh định nói gì, anh thấy em đang muốn chuyện kia rồi.
Bạch Tình Đình lẩm bẩm nói:
- Anh biết rồi thì đừng hỏi.
- Bà xã, em không nói anh làm sao biết được.
Diệp Lăng Phi bế Bạch Tình Đình lên giường, hắn đặt Bạch Tình Đình lên giường và bắt đầu hôn.
Ngày hôm sau, khi Bạch Tình Đình thức dậy, Diệp Lăng Phi đã ra ngoài chạy bộ rồi. Bạch Tình Đình thấy cổ họng mình hơi khát, tối hôm qua kêu hơi nhiều đến nỗi Bạch Tình Đình cảm thấy cổ họng mình hơi đau. Bach Tình Đình tung chăn ra thấy trên giường có vết lấm tấm, đó là do tối hôm qua ân ái xong để lại vết tích. Tối hôm qua sau khi cùng Diệp Lăng Phi ân ái xong, Bạch Tình Đình mệt quá ngủ thiếp đi đến đồ lót cũng không muốn mặc nữa.
Bạch Tình Đình mặc áo ngủ đi ra nhà tắm tắm. Lúc này mới cảm thấy tốt hơn nhiều. Quay về phòng ngủ, Bạch Tình Đình tìm đồ lót , trong lúc cô ta cúi người tìm đồ lót Diệp Lăng Phi ở bên ngoài quay về, Diệp Lăng Phi đẩy cửa phòng đi vào đúng lúc nhìn thấy thân hình gợi cảm của Bạch Tình Đình.
Diệp Lăng Phi không kìm được đi đến sau lưng Bạch Tình Đình, hai tay ôm lấy Bạch Tình Đình, hôn vào gáy Bạch Tình Đình.
Bạch Tình Đình quay mặt sang một bên, tay cô ta cầm chiếc quẩn lót màu trắng mới tìm được nũng nịu nói:
- Ông xã, anh đừng như vậy, em vừa mới tắm xong, em …
Bạch Tình Đình không nói tiếp, hai tay Diệp Lăng Phi đã không để yên nữa, trên miệng Bạch Tình Đình chỉ còn lại những tiếng thở gấp.
Tối hôm qua Diệp Lăng Phi đã lãng phí mất khá nhiều sức lực, sáng hôm nay hắn nhìn thấy thân hình cuốn hút của Bạch Tình Đình, chỉ là nhất thời có phản ứng chứ không muốn cùng Bạch Tình Đình ân ái. Hắn chỉ âu yếm Bạch Tình Đình một chút rồi buông hai tay ra nói: Bà xã, anh phải đi tắm, ban nãy chạy bộ về, mồ hôi khắp người, anh đi tắm thì tốt hơn.
Diệp Lăng Phi buông tay ra, Bạch Tình Đình vẫn còn thở gấp không ngừng, một lúc sau mới thôi, cô ta liếc nhìn Diệp Lăng Phi nũng nịu nói:
- Vậy anh còn không mau đi tắm đi, lần mần ở đây làm gì, ông xã, ban nãy em đã ngửi thấy mùi mô hôi trên người anh rồi, thật là, người ta vừa mới tắm xong, anh cứ thế mà hôn người ta.
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:
- Bà xã, chuyện này không thể trách anh được, anh cũng không làm gì, ai bảo ban nãy bà xã không có phản kháng gì, anh mới nghĩ em muốn.
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong bĩu môi nói:
- Ai muốn chứ. Ông xã, còn phải tại anh sao, đều tại anh vừa vào đã ôm lấy người ta, bây giờ lại còn nói em muốn, ông xã, em không thèm để ý đến anh nữa, anh mau đi tắm đi.
Bạch Tình Đình nói rồi đẩy Diệp Lăng Phi ra cửa, đúng lúc Diệp Lăng Phi định mở cửa Bạch Tình Đình nói:
- Đợi đã.
“Đợi một lát?” Diệp Lăng Phi sửng sốt nhưng ngay sau đó hắn bèn hiểu, thì ra Bạch Tình Đình vẫn chưa mặc quần áo. Bạch Tình Đình sợ lúc đó nhỡ có người đi qua cửa phòng ngủ sẽ nhìn thấy bộ dạng không mặc gì của cô ta, mặc dù sống ở đây trừ một người đàn ông là Diệp Lăng Phi ra, còn lại đều là nữ, nhưng Bạch Tình Đình cũng không thể không mặc gì trước mặt người khác. Cô ta mặc quần áo xong mới để cho Diệp Lăng Phi mở cửa phòng ngủ.
Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:
- Có gì mà phải sợ chứ, thật là không hiểu nổi.
Diệp Lăng Phi nói rồi đi ra khỏi phòng ngủ. Trong phòng nhủ chỉ còn lại một mình Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình mặc đồ lót xong bèn đi đến trước tủ quẩn áo mở tủ ra nhìn quần áo trong tủ suy nghĩ xem hôm nay nên mặc gì.
Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi hai người sẽ đi xem nhà, Minako vẫn nghĩ hôm nay sẽ đến công ty, cô ta là vệ sỹ của Bạch Tình Đình đương nhiên có nghĩa vụ bảo vệ Bạch Tình Đình. Minako thức dậy từ sớm, hôm qua Diệp Lăng Phi đưa cho Minako súng lục, hôm nay Minako bèn mang súng bên người.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình cùng đi xuống, khi Bạch Tình Đình thấy Minako ngồi trong phòng khách đợi mình, cô ta mới nhớ ra hôm qua đã quên không nói với Minako, hôm nay cô ta không cần Minako bảo vệ.
Bạch Tình Đình vừa xuống lầu bèn nói với Minako đang ngồi trong phòng khách:
- Minako, hôm nay chị không đến công ty, em hôm nay không cần đi cùng chị.
Minako nghe Bạch Tình Đình nói vậy xong, quay sang nhìn Diệp Lăng Phi thấy Diệp Lăng Phi gật đầu nói:
- Minako, hôm nay cô và Suzu Yamakawa làm những việc mà các cô thích đi, hôm nay cho các cô nghỉ, tôi và Tình Đình đi xem nhà đến lúc đó chúng ta có thể sẽ chuyển đến cạnh bờ biển.
Minako gật đầu, đã không cần mình đi cùng vậy Minako cũng không cần thiết phải đi theo. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ăn sáng xong lái xe ra khỏi biệt thự.
Bạch Tình Đình ngồi ở ghế lái phụ nhìn phong cảnh bên đường. Bây giờ đã hơn chín giờ rồi, người đi bộ trên đường đông đúc hẳn lên. Bạch Tình Đình nhìn một lát quay mặt sang Diệp Lăng Phi nói:
- Ông xã, anh nói xem những người này không tự lái xe, đi xe buýt thật là lãng phí thời gian, tại sao bọn họ không tự lái xe?
Diệp Lăng Phi nghe thấy Bạch Tình Đình nói vậy xong bèn cười nói:
- Bà xã, làm sao có thể nói như vậy được. Em cho rằng tất cả mọi người đều có thể mua được xe sao, việc mua xe thì đơn giản, bỏ ra hai ba vạn cũng có thể mua được một chiếc xe nhưng phí bảo dưỡng, tiền dầu, những khoản này không nhỏ, các gia đình bình thường không dễ mà chi trả được những khoản đó. Bà xã, em chưa từng sống trong nghèo khổ đương nhiên không biết được nỗi khổ của sự nghèo nàn, anh thấy bà xã, em nên nếm trải một chút những tháng ngày không có tiền.
- Em nếm trải như thế nào chứ? Lẽ nào ông xã anh không cho em cầm tiền, nhưng em thật sự không nghĩ ra nếu em không cầm tiền sẽ trải qua cuộc sống khổ sở như thể nào? Ông xã, anh thử nói xem?
- Đưa em đến một thành phố xa lạ, chỉ đưa cho em mười đồng để em sống trong một tuần. Như thế em sẽ biết nên sống như thế nào.
- Em có thể gọi điện cho anh. Em sẽ dùng mười đồng đó để gọi điện cho ông xã, ông xã chuyển tiền cho em, như vậy không phải là được sao.
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói vậy xong cười nói:
- Bà xã, em hiểu nhầm ý anh rồi, ý anh là để em sống tự lập ở một thành phố xa lạ, chỉ đưa cho em mười đồng để em sống trong một tuần như thế sẽ là cuộc sống nghèo khổ.
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy tỏ ra không thể tin được nói:
- Mười tệ làm sao có thể sống được trong một tuần chứ? Ông xã, anh đang đùa đấy à, nếu đưa cho em mười đồng, đến một ngày em cũng không ở được chứ đừng nói là một tuần, ông xã, em không tin anh có thể cầm cự được một tuần.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Nếu đưa cho anh mười đồng anh đương nhiên có thể cầm cự được một tuần. Hơn nữa còn có thể ăn no cá thịt, nói không chừng một tuần sau anh còn có thể kiếm được một số tiền.
Bạch Tình Đình nghe xong kinh ngạc nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Ông xã, anh đang đùa với em à. Anh chỉ có mười đồng làm sao có thể ăn cá, ăn thịt chứ, càng không thể kiếm được một số tiền.
- Bà xã, chuyện này là thật mà. Anh sẽ giải thích rõ ràng với em.
Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây thì xe phía trước dừng lại, thì ra, phía trước có đèn đỏ, xe đều dừng lại, Diệp Lăng Phi cũng dừng xe lại, hắn quay sang Bạch Tình Đình nói: Bà xã, em nghe kỹ nhé, xem anh làm thế nào biến mười đồng thành một trăm thậm chí là một nghìn đồng.
- Anh làm ảo thuật ư? Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy không kìm được hỏi.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh biến ảo thuật gì chứ, anh nói là biện pháp, có nghĩa là cách kiếm tiền. Nếu anh đến một thành phố xa lạ, đầu tiên anh sẽ lấy một đồng để mua một cái bánh màn thầu, ăn cơm trước đã, chín tệ còn lại sẽ dùng ở chỗ khác?
Bạch Tình Đình lại sửng sốt nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:
- Chỗ khác? Chỗ nào cơ?
- Anh sẽ dùng sáu đồng để mua ba cái bát nhựa, sau đó chơi trò đoán đồng xu trên đường. Anh tin một ngày có thể lừa được ít nhất bảy mươi, tám mươi đồng, sau đó có thể ăn một bữa thịnh soạn, tiếp theo ngày thứ hai sẽ đến chỗ khác tiếp tục lừa.
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong lạnh lùng nói:
- Cái gì, đây là cách kiếm tiền mà anh nói sao? Em biết ngay là anh sẽ không nghĩ ra cách gì hay ho mà.
Diệp Lăng Phi cười:
- Bà xã, anh chỉ là đùa với em thôi mà.
Bạch Tình Đình bĩu môi nói:
- Cái gì mà đùa chứ. Em còn tưởng ông xã anh sẽ có cách gì hay ho cơ, em đang tập trung tinh thần nghe anh nói không ngờ anh lại đùa với em, ông xã, sau này em sẽ không tin lời anh nữa.
- Bà xã, anh chỉ là đùa với em thôi mà, em đừng như vậy.
Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây, chuông điện thoại của hắn vang lên. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra vừa nhìn thấy Dã Thú gọi đến. Diệp Lăng Phi nói với Bạch Tình Đình:
- Bà xã, anh thấy Dã Thú tên tiểu tử này đợi lâu quá rồi gọi điện thoại đến giục chúng ta.
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy cô ta bĩu môi nói:
- Để cậu ta đợi đi. Dù sao nhà của Dã Thú cũng ở đó, có gì mà phải vội chứ.
Diệp Lăng Phi cười không nói với Bạch Tình Đình nữa mà nghe điện thoại.
- Lão đại, anh đang ở đây? Dã Thú hỏi.
- Đang ở trên đường. Khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến, Dã Thú cậu ở đó đợi anh một chút.
- Vâng, lão đại, em không vội, em chỉ muốn biết khi nào anh đến thôi. Ban nãy em đã xem qua rồi, môi trường ở đó rất ổn, đồ đạc trong biệt thự đều là mới không có vấn đề gì cả.
Diệp Lăng Phi nghe Dã Thu nói vậy bèn nói:
- Dã Thú, nếu cậu xem rồi thấy không có vấn đề gì, thì hẳn là không vấn đề rồi, đợi anh đến xem qua la được, nếu không vấn đề thì trực tiếp mua.
- Vâng. Dã Thú đồng ý.
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại quay sang Bạch Tình Đình nói:
- Bà xã, Dã Thú nói căn biệt thự đó không tồi, cậu ta đã xem qua rồi.
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy bĩu môi nói:
- Dã Thú thì có con mắt gì chứ, căn nhà mà Dã Thú thấy được, em rất nghi ngờ con mắt của Dã Thú.
- Bà xã, con mắt của Dã Thú cũng không tồi.
Bạch Tình Đình vênh mặt đang định nói thì chuông điện thoại của cô ta vang lên. Bạch Tình Đình không nói nữa lấy điện thoại ra vừa nhìn thấy bên công ty gọi đến Bạch Tình Đình bèn nghe điện thoại , khi cô ta nghe điện thoại xong, Bạch Tình Đình tỏ ra khá lo lắng nói:
- Ông xã, tối qua ở tòa nhà quốc tế Thế Kỷ có ma, bảo vệ đã nhìn thấy…nhìn thấy ma.