Còn ánh mắt Nhiếp Quân nhìn Diệp Lăng Phi lại hoàn toàn mang theo ý ghen tức và căm hận, thế nên Angel mới khẽ cười nói nhỏ với Diệp Lăng Phi rằng Diệp Lăng Phi đã có tình địch.
Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ nói với Angel:
- Tiểu nha đầu, có đừng có nói linh tinh nữa, tôi không có cách nào để giải thích cả, tóm lại, chuyện này không giống như cô tưởng tượng đâu!
- Hùm, Satan, anh chơi trò này với tôi, tôi đâu có phải trẻ con lên ba chứ, sao không nhìn rõ được mọi việc chứ!
Angel bĩu bĩu môi, hiển nhiên có chút khinh thường. Diệp Lăng Phi cũng không định giải thích, đành để Angel một mình mà nghĩ linh tinh vậy.
Bành Hiểu Lộ nghe thấy tiếng gọi đằng sau của Nhiếp Quân, có dừng bước lại, Nhiếp Quân thở dốc bước qua. Nhiếp Quân vừa rửa mặt xong, trên mặt vẫn còn chút nước tàn tích lại, nhìn bộ dạng này, chắc chỉ lau lau qua, thậm chí ngay cả dùng khăn lau cũng không, đã vội vàng bước qua.
- Hiểu Lộ, anh vừa tới phòng trị liệu, không thấy em, anh liền đoán em đến đây!
Nhiếp Quân nói:
- Anh nghe nói em bị thương, có nặng lắm không?
Bành Hiểu Lộ lạnh nhạt nói:
- Không có chuyện gì, chỉ là trật khớp thôi, có điều giờ khá hơn nhiều rồi. À, quản giáo Nhiếp, việc huấn luyện hôm nay đều nhờ vào anh cả rồi, hôm nay em không thể tới sân tập luyện được!
- Hiểu Lộ, không sao, em yên tâm đi, anh đã nói với mấy người bọn Tiểu Lục rồi, việc huấn luyện hôm nay do bọn anh phụ trách được rồi!
Nhiếp Quân vừa nói vừa nhìn một cái bóng Diệp Lăng Phi đang đi xa, lại thu ánh mắt lại, nói:
- Hiểu Lộ, giữa chúng ta...!
- Em muốn ăn cơm trước đã, có chuyện gì sau hãy nói!
Ý của Bành Hiểu Lộ là không muốn nói chuyện tiếp với Nhiếp Quân nữa. Nhiếp Quân cũng không còn cách nào, chỉ đành gật đầu. Đợi bước vào nhà ăn, liền nghe thấy bên trong đang vọng lên tiếng hát, không khí trong quân đội luôn thế, trước khi ăn cơm, đều hát bài thủ quân ca.
Bành Hiểu Lộ và nữ quân y đó đứng riêng trước một chiếc bàn, khẩu vị của Bành Hiểu Lộ không tốt lắm, cô chỉ ăn có mấy miếng, rồi quay sang hỏi cô nữ quân y:
- Con gái chúng ta dùng loại sản phẩm bảo dưỡng nào thì tốt?
Vị nữ quân y đó giật mình, ngay sau đó liền nói:
- Quản giáo Bành, chuyện này tôi không rõ lắm, tôi rất ít khi sử dụng sản phẩm dưỡng da!
-Ồ!
Bành Hiểu Lộ cũng không hỏi tiếp nữa.
Diệp Lăng Phi không cùng với các thành viên Lang Nha tham gia những bài huấn luyện mạnh, hắn hiện giờ chỉ tập luyện những bài tập mang tính hồi phục sức khỏe. Nhiếp Quân đem người tới trường bắn tập luyện vừa di chuyển vừa bắn, lúc Nhiếp Quân đưa mắt nhìn về phía bên Diệp Lăng Phi, thấy Diệp Lăng Phi chỉ đơn thuần tập vài động tác nhẹ nhàng tập luyện thể lực ở khu vực tập xà, hắn bĩu môi lên, đầy vẻ khinh bỉ Diệp Lăng Phi.
Nhân lúc tập luyện rảnh rỗi. Nhiếp Quân một mình bước về phía Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vừa hoàn thành xong bài tập hít xà, đang nghỉ ngơi, thấy Nhiếp Quân bước tới, Diệp Lăng Phi đứng dậy, định rời đi.
- Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là tập luyện thể lực? Thật làm tôi thất vọng quá!
Nhiếp Quân tới trước xà đơn, hai tay nắm lấy xà đơn, nói:
- Làm như chơi thế nhỉ, là một người đặc chủng binh, nếu không hít được một hai trăm cái thì mất mặt lắm!
Diệp Lăng Phi dừng bước, nhìn Nhiếp Quân, cười nhạt nói:
- Cái này thì liên quan gì tới tôi, đã lúc nào anh nhìn thấy người làm quan cũng rèn luyện thể lực!
Nhiếp Quân buông tay, bước về phía Diệp Lăng Phi, mặt hắn hiện lên nụ cười đầy chế nhạo. Tới trước mặt Diệp Lăng Phi xong. Nhiếp Quân liền chế giễu nói:
- Hay là anh sợ khi phải đấu với tôi đấy chứ, anh chỉ biết tìm phụ nữ để thi đấu thôi à, anh mà cũng đáng là đàn ông sao, nếu anh muốn đấu, cứ việc tới tìm tôi. Bất kể lúc nào tôi cũng có thể đấu với anh, nhưng mong anh hãy tránh xa Hiểu Lộ một chút.
Diệp Lăng Phi nghe xong, liền cười nói:
- Quản giáo Nhiếp, anh nói câu này tôi không rõ lắm, cái gì gọi là tránh xa Hiểu Lộ chút, anh không biết quan hệ giữa chúng tôi sao, hay để tôi giải thích rõ cho anh nhé?
-Tôi không có húng thú nghe!
Nhiếp Quân nói:
- Tôi không có húng thú với loại đàn ông suốt ngày toàn làm việc vô vị như anh, nếu anh muốn để tôi phục anh, thử chứng tỏ bản lĩnh thật của mình xem, đừng có suốt ngày quanh quẩn bên phụ nữ như thế!
- Bản lĩnh thật?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bản lĩnh thật của tôi chính là làm thế nào để tống cổ mấy tên lính của anh đi đó, đây chính là bản lĩnh thật của tôi, anh sẽ nhanh được nhìn thấy thôi!
- Đó là lính của tôi, tôi mới là quản giáo của họ!
Nhiếp Quân nói:
- Anh dựa vào đâu mà đuổi họ đi chứ?
- Dựa vào quyền lực của tôi lớn hơn anh!
Diệp Lăng Phi lạnh hắng giọng nói:
- Nói thẳng ra, tôi không thích ở đây. Ở đây theo tôi thấy, chẳng có cái quái gì cả, nhưng tôi lại đồng ý cho người khác tới đây huấn luyện giúp mấy tên phế vật đó, thế nên nói, việc tôi có thể làm chính là tống cổ mấy tên phế vật đó đi, như thế, tôi có thể quay về rồi, giờ anh hiểu rồi chứ, nếu anh không muốn tôi nói mấy tên phế vật đó, thì lấy bản lĩnh của anh ra. Chứ đừng có ở đây nói chuyện với tôi về phụ nữ, như thế chẳng có ý nghĩa gì hết!
- Tên khốn nạn, nãy mày nói gì hả, có giỏi mày nói lại lần nữa xem!
Nhiếp Quân trợn trùng mắt, một tay nắm lấy cổ áo của Diệp Lăng Phi lên, quát lớn:
- Mày nói lại lần nữa tao xem nào!
Giọng của Nhiếp Quân rất lớn, hắn bị Diệp Lăng Phi chọc giận hoàn toàn rồi. Giọng quát này của hắn, đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Mấy người Dã Lang, Dã Thú cũng thấy bên này Nhiếp Quân đang túm áo Diệp Lăng Phi. Dã Thú lập tức nổi giận đùng đùng, quát lớn:
- Thằng chó. ***, mẹ kiếp, mày chán sống rồi hả, ngay cả đại ca của tao mày cũng dám động vào!
Tiếng quát này của Dã Thú rất lớn, vừa quát, toàn bộ mọi người đều nghe thấy tiếng. Mấy người Dã Lang thấy thủ lĩnh của mình bị kẻ khác ức hiếp, giống như ong vỡ tổ, toàn bộ lao qua. Còn những binh sĩ đang tập luyện kia, thấy mọi chuyện xảy ra bên này cũng lao tới.
Dã Lang lao qua đầu tiên, thấy tay Nhiếp Quân vẫn đang túm lấy cổ áo của Diệp Lăng Phi không chịu buông ra, hắn giơ chân, đạp thẳng vào bụng Nhiếp Quân, lực của Dã Thú rất lớn, chỉ nghe thấy một trận gió tạt qua. Nhiếp Quân nghe thấy tiếng gió này, cảm thấy không hay, tuy hắn không muốn buông tay, nhưng không thể không buông tay.
Nhiếp Quân buông tay, cả người lui về phía sau, coi như tránh được một đòn của Dã Thú. Dã Thú thấy cú đá này không đạp vào người Nhiếp Quân, hắn liền cong người, định lao qua, dạy cho tên khốn nạn Nhiếp Quân một bài học, nhưng không ngờ Dã Thú vừa cong người, liền bị Diệp Lăng Phi nắm lấy cánh tay, cười nói:
- Dã Thú, có gì mà phải tức giận chứ!
- Đại ca, tên ***này dám động tới anh lần nữa, người của Lang Nha chúng ta trước giờ chưa ai dám động tới, nếu hôm nay không dậy cho tên ***này một bài học, sau này chẳng phải người của chúng ta kẻ nào cũng dám động tới sao!
Dã Thú vừa quát xong, mấy người Tiêm Đao, Lão Hổ vừa lao tới cũng quát lớn:
- Satan. ****này. Lang Nha chúng ta trước giờ chưa hề sợ mấy trò này, cùng lắm chúng ta rời khỏi đây, quay về là xong!
Nhiếp Quân thấy mấy tên quái vật này nổi giận, trong lòng có chút khiếp sợ. Tuy Nhiếp Quân tự nhận một mình hắn đánh Diệp Lăng Phi không vấn đề gì, nhưng đối mặt với mấy tên quái vật này, trong lòng hắn cũng có chút sợ hãi. Nhưng Nhiếp Quân thấy binh sĩ của hắn cũng đang vây tới, số người vượt hơn gấp đôi lần so với bọn quái vật này, trong lòng hắn cũng đã có tính toán, hắn lạnh hắng giọng nói:
- Mấy người các ngươi đừng cho rằng các ngươi ở nước ngoài ngang ngược thế nào, thì có thể ở đây ngang ngược tung hoành như vậy. Ở đây là đất Trung Quốc, mấy người chúng tao là quân nhân, chẳng có gì đáng sợ cả!
Nhiếp Quân có ý khơi dậy sự xung đột mâu thuẫn giữa mấy binh sĩ kia và mấy người Lang Nha, vốn mấy binh sĩ này đều bị người của Lang Nha đè ép tới thở không ra hơi, nhất là mấy người Lang Nha động một cái lại tỏ ra vẻ khinh thường những binh sĩ này, phải biết rằng phàm là những binh sĩ tụ tập huấn luyện ở đây đều là các binh sĩ giỏi của các bộ đội khác, ai có thể chịu được cơn tức giận này chứ. Nhiếp Quân vừa quát xong, quả nhiên những binh sĩ đằng sau cũng phụ họa theo, cơn tức giận của các binh sĩ trong mấy ngày hôm nay cũng được bùng phát, lớn tiếng phụ họa theo.
Diệp Lăng Phi nhìn tình thế này, cười lạnh, hắn nhìn Nhiếp Quân một cái, rồi lạnh hắng giọng nói:
- Một quân nhân như ngươi, chơi thủ đoạn này, muốn kích động binh sĩ của mình sao, để tạo khí thế à. Ừm, có ý nghĩa. Con người tao không sợ nhất chính là cái này. Nhiếp Quân, mày biết Lang Nha bọn tao tại sao mà lớn mạnh không, đó là vì bọn tao ở cùng nhau, giống như một người vậy, vừa nãy tao không muốn so đo với mày, chỉ là không muốn gây chuyện lớn hơn thôi, nếu mày đã định gây chuyện, thế thì chúng ta quậy một trận luôn thôi!
Diệp Lăng Phi nói tới đây, quát lớn:
- Mấy tên phế vật các ngươi nghe cho rõ lời ông nói đây, bọn mày trước giờ không phục đúng không, nghĩ mấy người bọn tao không xứng huấn luyện bọn mày, được, giờ tao cho bọn mày cơ hội, chỉ cần bọn mày có thể đánh bại bọn tao, tao lập tức đưa người của Lang Nha rời khỏi đây:
Diệp Lăng Phi nói xong, sắc mặt biến đổi, một luồng sát khí từ từ bao lấy quanh người, hắn dặn:
- Hạ sát thủ, ở đây là chiến trường, không được để kẻ địch có bất kỳ cơ hội nào!
Câu này của Diệp Lăng Phi nói không lớn lắm, nhưng lời của hắn lại giống như tiếng sét vọng giữa trời không. Người của Lang Nha trước giật mình, đợi bọn họ thấy sát khí xuất hiện trên mặt Diệp Lăng Phi xong, mấy người này như mãnh thú trỗi dậy hét lớn, lao qua.
Diệp Lăng Phi trước khi tới đây đã hỏi qua Lão già rằng nếu xảy ra án mạng thì thế nào, lúc đó Lão già không trả lời cụ thể cho Diệp Lăng Phi, song cũng là một cách thầm cho phép đối với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi sớm đã nghĩ đến hoàn cảnh ngày hôm nay, trong lòng hắn luôn cho rằng, chỉ có cách huấn luyện như ở trường Tử Vong mới có thể tạo ra được đặc chủng binh giỏi.