- Tên của cô gái đó là Angel, là thành viên quan trọng của tổ chức vũ khí đạn dược Lang Nha!
Davis sững sờ, hắn ngồi bên cạnh Hoskin hỏi:
- Là tổ chức buôn lậu vũ khí đạn dược Lang Nha đó sao?
- Đúng, chính là tổ chức Lang Nha đó!
Hoskin cười nói.
- Trước đây tôi có tiếp xúc qua với họ, đôi chân này của tôi là bị bọn họ phế đó, mấy năm nay tôi trốn đông nấp tây trên thế giới cũng là vì tổ chức vũ khí đạn dược Lang Nha!
Sau khi Davis nghe xong hắn lại thở dài, hiện rõ có chút không thể không suy nghĩ nói:
- Người của tổ chức Lang Nha sao lại ở cùng với người đàn bà của Chu Hùng!
- Cái này tôi không rõ!
Hoskin khoát tay, Madoff đẩy chiếc xe lăn qua, Hoskin tự mình ngồi lên chiếc xe lăn.
- Davis, trước đây tôi đã nói qua rồi, tôi có thể đến Ma Cao là vì những người bạn cũ này của tôi, chúng tôi quen biết nhau cũng đã nhiều năm rồi. Ông chỉ cần biết trước đây tôi buôn bán vũ khí đạn dược quân sự, nhưng lại không biết năm xưa tôi và người của tổ chức vũ khí đạn dược Lang Nha là đối thủ tranh giành nhau, chỉ đáng tiếc, cuối cùng Satan đã thắng, người nhà của tôi cùng với đôi chân của tôi đều bị tổ chức vũ khí đạn dược Lang Nha hủy hoại hết, còn tôi cũng chỉ có thể dựa vào việc giả chết mới sống tiếp được, mối thù hận này cả đời tôi cũng không quên, cũng là nguyên nhân mà tôi có thể sống được đến hôm nay, tôi phải đích thân giết chết Satan, hủy diệt tổ chức Lang Nha.
- Tôi có một câu hỏi, với quan hệ và khả năng tài chính của ông, hủy diệt một người rất đơn giản, tại sao ông không bỏ tiền ra để đòi mạng Satan!
Davis thắc mắc nói.
- Tôi nhớ lúc chúng ta gặp nhau ở Cam-pu-chia, ông cũng giống như bây giờ, chớp mắt đã năm sáu năm rồi, chẳng lẽ trong thời gian năm sáu năm nay ông đều không có cơ hội để trừ khử Satan sao?
Hoskin chuyển động chiếc xe lăn đi đến trước mặt Davis, hai tay hắn vòng trước ngực cười nói với Davis:
- Nếu tiêu diệt Satan thực sự dễ như vậy, thì đã không có cơ hội cho tôi từ lâu rồi, ông có biết trên thế giới này có bao nhiêu người muốn tiêu diệt Satan không, tôi nói cho ông biết, chí ít cũng trên một nghìn người, trong mấy năm buôn bán vũ khí đạn dược vô pháp vô thiên của Lang Nha, rất nhiều tổ chức hoặc cá nhân chịu sự tổn thất rất lớn, trong đó còn có một số cựu trưởng chính phủ bị lật đổ, Lang Nha không chỉ là một tổ chức vũ khí đạn dược. Nó còn là lính đánh thuê lợi hại nhất trong các lính đánh thuê trên thế giới này, bọn họ nắm trong tay vũ khí của mình, bọn họ có thể thông qua vũ khí điều khiển từ xa để phiến loạn quân đội, thậm chí bọn họ có thể tự mình lật đổ chính phủ, nếu như cậu có hứng thú thì có thể điều tra xem có bao nhiêu chính phủ từng xảy ra chính biến quân sự dưới sự can thiệp của Lang Nha, lại có bao nhiêu tiểu quốc đã bị Lang Nha trực tiếp lật đổ… Sự lớn mạnh của tổ chức này chính là nhờ Satan này truyền thụ quan điểm đồng sinh cộng tử tới mỗi một thành viên. Loại tín niệm này rất đáng sợ, rất nhiều người muốn động đến Satan nhưng lại không dám động, vì có sự tồn tại của tổ chức Lang Nha. Trên thế giới này người duy nhất dám đụng đến Satan có thể chỉ có tôi. Vì tôi là người đã từng chết qua một lần, không giống như mấy tên khốn kia thà sống lây lất hơi tàn cũng không muốn bị tiêu diệt, mục đích của tôi chính là giết Satan, hủy diệt tổ chức Lang Nha!
Davis thở dài, hắn đưa tay ra vỗ vai của Hoskin nói:
- Ông bạn à, tôi hiểu nỗi hận thù này của ông không thể nào xóa đi được, dù gì chúng ta cũng là bạn lâu năm, ông đã từng giúp đỡ tôi không ít, nếu như ông cần tôi giúp gì thì cứ nói, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp ông!
- Lần này không cần ông giúp đỡ, điều tôi cần chỉ là làm một nhà quan sát, xem tôi tiêu diệt tên Satan đó thế nào!
Hoskin đưa bàn tay phải nỗi cả gân xanh của hắn ra, nắm chặt nắm đấm cười nhạt:
- Lần này cho dù Satan có mọc thêm đôi cánh cũng thoát không khỏi lòng bàn tay của tôi, bây giờ hắn đang dựa theo kế hoạch của tôi từng bước từng bước đi vào cái bẫy mà tôi đã đặt sẵn cho hắn!
********************************************
Diệp Lăng Phi hơn 5h sáng mới đi ngủ, vừa ngủ chưa được hai tiếng đồng hồ thì nghe thấy có người gõ cửa phòng, lúc Diệp Lăng Phi mở mắt ra thì đột nhiên phát hiện Angel gần như không mặc gì cả đang nằm ngủ ở bên cạnh mình. Angel chỉ mặc chiếc quần lót, cặp đùi trắng gác lên người của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi vốn không biết Angel leo lên giường mình ngủ từ lúc nào, hắn dùng lực đẩy Angel một cái nói:
- Angel, dậy thôi!
Angel mơ mơ màng màng mở mắt ra, miệng cô lầm bầm nói:
- Ai mà đáng ghét vậy chứ, mới sáng sớm đã gõ cửa, phiền chết đi được!
Angel nói xong rồi lại đặt tay phải lên ngực Diệp Lăng Phi, đôi ngực nhô cao quyến rũ đó của cô dán chặt lên người Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi bị Angel làm cho dở khóc dở cười, chẳng lẽ Angel không biết cô đang nằm trên giường của mình sao. Mùi cơ thể của Angel tỏa ra giống như một quả bom hẹn giờ vậy, Diệp Lăng Phi lo dục hỏa của mình sẽ bị Angel câu dẫn bùng ra thì không thể nào thu thập được.
Hắn cắn chặt môi đưa tay ra dùng lực phát một cái thật mạnh trên cái mông đầy đặn của Angel, liền nghe “chát”, Angel bị cái tát này làm cho tỉnh ngủ hoàn toàn. Mông cô đau, đưa tay ra xoa xoa cái mông bị Diệp Lăng Phi tát đó, hờn dỗi nói:
- Satan, anh thích như vậy sao, vậy em để cho anh tha hồ mà thoải mái!
- Đừng có nói bậy nữa, mau trở vào phòng trong đi, bên ngoài có người đó!
Diệp Lăng Phi đẩy Angel ra khỏi người mình, ngồi lên, hắn nhìn hạ thân nhô lên của mình chán nản nói:
- Mau dậy đi, anh phải đi mở cửa đây!
- Nhất định là tên khốn Dã Thú, mới sáng sớm đã ồn ào khiến người ta chẳng được ngủ ngon!
Angel lầm bầm, hiện rõ rất không vui đi vào phòng trong. Diệp Lăng Phi cứ nhìn cho đến khi Angel đi vào phòng trong rồi mới mở cửa phòng ra. Quả nhiên nhìn thấy Dã Thú đứng trước cửa phòng. Diệp Lăng Phi ngáp nói:
- Dã Thú, dậy khá sớm đó!
- Lão đại, em muốn dậy sớm, chẳng phải anh nói hôm nay chúng ta có việc phải làm sao!
Dã Thú nói.
- Em lo tối qua lão đại ngủ quá muộn nên mới định gọi anh dậy!
- Ừm, anh biết rồi!
Diệp Lăng Phi ngáp nói.
- Tối qua quả thực ngủ rất muộn,, bây giờ có chút buồn ngủ, Dã Thú, cậu cũng gọi Dã Lang dậy đi, anh đi tắm cái đã, chúng ta gặp ở nhà ăn!
- Vâng!
Dã Thú đáp.
Diệp Lăng Phi lại đóng cửa phòng, vừa trở vào bên giường thì cửa phòng trong mở ra, chỉ nhìn thấy Angel lại ló người ra. Có điều trên người có khoát chiếc áo ngủ, rãnh ngực sâu lộ ra từ cổ áo ngủ.
- Em biết là tên khốn Dã Thú đó mà, đợi em tỉnh ngủ rồi xem em dạy dỗ hắn biết tay!
Angel nói xong đóng cửa phòng trong lại đến bên giường, vén chăn ra bước lên giường.
- Satan, anh không ngủ sao?
Angel nhìn thấy Diệp Lăng Phi không có ý muốn ngủ tiếp, cô nằm trên giường nhìn Diệp Lăng Phi.
- Anh ngủ sao đây, giường bị em chiếm hết rồi!
Diệp Lăng Phi nhìn Angel nằm trên giường hết cách nói:
- Được rồi, anh nhường cái giường lại cho em đó, hôm nay anh và Dã Thú, Dã Lang phải ra ngoài có việc, em ở lại trong khách sạn chăm sóc Mễ Tuyết, Mễ Tuyết lúc này rất nguy hiểm, à, đương nhiên em cũng vậy, Angel, nhớ phải cầm súng theo đó, tuy cây súng rách nát đó không có tác dụng gì lớn, có dù sao vẫn tốt hơn không, đợi anh trở về thì chúng ta có thể không cần chơi cái đồ chơi rách nát đó nữa!
- Satan, anh thật sự muốn để em và Mễ Tuyết ở lại trong khách sạn sao?
Angel hỏi.
- Đương nhiên rồi, không để em ở lại đây thì để em đi đâu chứ, em nhớ rõ cho anh, hôm nay trước khi bọn anh trở về không được đi ra ngoài, hai người các em cứ ở trong phòng cho anh, cái này anh không có đùa với em đâu!
Diệp Lăng Phi rất nghiêm túc nói.
- Anh tin cái này trong lòng em chắc đã rõ, chuyện tối qua sẽ không xong như vậy đâu!
- Biết rồi!
Angel có chút không tình nguyện nói.
- Em sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng!
- Vậy là tốt nhất!
Diệp Lăng Phi cầm nội y lên.
- À, anh nhớ ra một chuyện, em không ở trong phòng mà ngủ, sao lại chạy lên giường của anh rồi?
- À, chuyện là vầy, sáng nay em đi vệ sinh, lúc trở vào nhầm tưởng đây là phòng của em, em liền lên giường ngủ!
Angel cười nói.
- Satan, anh yên tâm đi, tối qua em không có làm gì cả, chẳng qua chỉ là nghiên cứu chút thôi, em phát hiện ra em không phải là đồng tính, nên nói là yêu người khác giới, em càng thích được ngủ cùng với anh, cảm giác đó thật tuyệt!
- Tiểu nha đầu, nếu như em còn có lần sau nữa anh sẽ đá em một cái rớt xuống giường đó!
Diệp Lăng Phi nói xong cầm nội y đi vào trong phòng tắm. Ánh mắt của Angel cứ nhìn theo Diệp Lăng Phi, mãi đến khi Diệp Lăng Phi đóng cửa phòng tắm lại cô mới thu ánh mắt lại, bĩu môi nói:
- Ai sợ anh chứ, em không tin anh nỡ đá em xuống giường!
Angel nằm trên giường Diệp Lăng Phi ngủ thiếp đi, ngay cả khi Diệp Lăng Phi tắm xong trở vào Angel cũng không có mở mắt ra. Cô quả thật hơi buồn ngủ, tối qua đã có uống rượu, lại chơi hành vi đó với Mễ Tuyết, kết quả còn chưa kịp nghỉ ngơi thì bị người ta đả kích, làm cho Angel cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Cô không biết Diệp Lăng Phi đi khỏi từ lúc nào nữa, ngủ một mạch đến khi nghe thấy tiếng tí tách trong phòng tắm vọng ra, Angel mới tỉnh dậy. Angel nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ sáng rồi, Angel không ngờ mình lại ngủ đến tận giờ này. Nghe tiếng tắm trong phòng tắm vọng lại, cô bước xuống giường xỏ chân vào đôi dép lào bước vào trong phòng tắm.
Vừa bước vào phòng tắm liền nhìn thấy Mễ Tuyết đang tắm. Mễ Tuyết không có đóng cửa phòng tắm, cô nằm trong bồn tắm nhấch chân phải lên, đang lấy tay chà chân phải của cô.
- Dậy rồi?
Mễ Tuyết sau khi thấy Angel bước vào cô cười với Angel. Mễ Tuyết lúc này khác với Mễ Tuyết tối qua, Mễ Tuyết lúc đó sắc mặt có chút trắng bệch, tựa như tĩnh mịch trong đau thương. Nhưng Mễ Tuyết lúc này lại giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nhàn nhã thong thả nằm trong bồn tắm mà tắm.
Angel cười cười nói:
- Cô dậy rồi cũng chẳng gọi tôi một tiếng, chúng ta cùng nhau tắm!
Nói xong Angel cởi chiếc áo ngủ ra, sau đó cũng cởi luôn chiếc quần lót duy nhất còn lại trên người, trần truồng đến bên bồn tắm.
- Tôi thấy cô đang ngủ nên không muốn làm phiền cô!
Mễ Tuyết đặt chân xuống bồn tắm đầu cánh hoa, cô cố ý nhường chỗ để cho Angel bước vào. Angel bước vào trong bồn tắm, sau đó ngồi đối diện với Mễ Tuyết.
- Tối qua cô ngủ thế nào?
Angel dùng nước tưới lên người trước, Mễ Tuyết cười nói:
- Ngủ rất ngon, trước giờ chưa bao giờ tôi được ngủ thoải mái như bây giờ.
- Vậy thì tốt!
Angel đưa tay ra đặt trên má Mễ Tuyết, mát xa khuôn mặt của Mễ Tuyết hỏi:
- Cô vẫn đang nhớ đến người đàn ông đó!
- Dù gì cũng đã ở cùng nhau mấy năm rồi, nói không nhớ là giả dối!
Mễ Tuyết mỉm cười nói:
- Con người có đôi lúc thật sự rất kỳ quặc, ông ta chết rồi, tôi nên đau buồn mới phải, nhưng tôi lại chẳng thể đau buồn được. Có thể người đàn ông đó đã gây cho tôi áp lực quá lớn, cô biết không, người đàn ông đó lại đối xử với tôi rất tốt, nhưng đồng thời ông ta cũng đã gây cho tôi áp lực tâm lý rất lớn, tôi luôn ngủ không ngon giấc, tóm lại là lo có một ngày ông ta sẽ giết tôi. Ngày trước lúc ở thành phố Vọng Hải suýt chút nữa ông ta đã giết tôi rồi, đương nhiên là tôi rất may mắn nên mới sống tiếp được. Sau đó, tôi nghĩ lại đã cảm thấy khiếp sợ rồi. Vì thế tôi không phân biệt rõ được rốt cuộc có tình cảm gì với người đàn ông đó, có lúc tôi mong cho ông ta chết, có lúc tôi lại lo ông ta có chuyện. Tối qua lúc tôi biết ông ta đã chết rồi, tôi cảm giác cả thế giới sụp đổ, nhưng sáng nay tôi lại cảm thấy rất thoải mái, vì bên cạnh tôi có một người phụ nữ quan tâm đến tôi, nếu như tối qua không phải là cô ấy thì tôi sớm đã chết rồi!
Mễ Tuyết nói xong đưa tay ra sờ lên vai của Angel nói:
- Hoặc, tôi đã tìm được một người phụ nữ có thể dựa dẫm, không cần phải có bất kỳ gánh nặng nào!
Angel nghe xong, môi cô sát lại.
********************************************
Angel nghe theo lời của Diệp Lăng Phi đã ở lại trong phòng của khách sạn, có thể xem ti vi, buôn chuyện, ngược lại cũng không cảm thấy vô vị.
Angel cũng không biết lúc này bọn Diệp Lăng Phi mới về, trưa không có đi ra ngoài ăn, mà là bảo nhà ăn của khách sạn đem cơm lên.
Chiều, đột nhiên có người gõ cửa phòng, hai người Angel và Mễ Tuyết đang ngồi trên giường xem ti vi, sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa Angel không lập tức đi mở cửa mà là làm động tác im lặng với Mễ Tuyết.
Theo như Angel thấy được, nếu là Diệp Lăng Phi trở về, nhất định tự hắn sẽ mở cửa mà không phải gõ cửa, lúc này có người gõ cửa đã nói rõ rằng người đứng ngoài cửa nhất định không phải là Diệp Lăng Phi.
Lúc Diệp Lăng Phi đi khỏi đã có nhắc nhở với Angel phải chú ý, tuyệt đối phải đề cao cảnh giác. Lúc này Angel cầm khẩu súng trong tay đi đến chỗ cửa. Cô không mở cửa mà hỏi ra ngoài cửa:
- Ai?
- Tên tôi là Lương Ngọc, lần trước đã đến đây rồi!
Bên ngoài vọng lại tiếng của một người phụ nữ, Angel vừa nghe xong cái tên này liền nhét súng vào lại trong người rồi mở cửa phòng ra, chỉ nhìn thấy một cô gái tóc ngắn đang đứng bên ngoài, cô gái này chính là Lương Ngọc.
Angel biết Lương Ngọc đã trở về Hồng Kông rồi, sao đột nhiên lại quay lại. Angel đang thăm dò trong đầu, nhìn khắp bốn phía không có nhìn thấy người nào khác nữa. Cô đứng ngay chỗ cửa phòng, không có ý mời Lương Ngọc vào trong mà là cảnh giác hỏi:
- Sao cô lại đến đây?