Lần này bị Phùng Khôn chọc giận, khuôn mặt vốn đang tươi cười của Điền Phong bỗng trở lên lạnh lùng, hắn lớn tiếng quát:
- Họ Phùng kia, mày đúng là loại không biết xấu hổ, nếu mày muốn, bổn thiếu gia sẽ cùng chơi với mày.
Phùng Khôn cũng là dân giang hồ, loại người nào hắn cũng từng tiếp xúc qua. Vừa nhìn thấy bộ dạng tức giận của Điền Phong, hắn nở nụ cười đắc ý, chậm chạp thu dọn bàn phím và chuột, nói:
- Ai ui, tức giận à, tao thực sự rất sợ đấy.
Hắn nói những lời này khiến cho cả Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy bực tức. Vốn dĩ tâm tình Diệp Lăng Phi đã không được thoải mái lại không có chỗ nào để phát tiết, lần này gặp tình huống như vậy, tuy rằng mấy năm nay hắn quy ẩn giang hồ nhưng nhìn thấy Phùng Khôn là hắn nghĩ ngay đến đánh người.
Sắc mặt Điền Phong cũng trở lên rất khó coi, bất kỳ ai nghe xong những lời khiêu khích này của Điền Phong cũng không tránh khỏi bực tức. Đang trong cơn tức giận, Điền Phong định tiến về phía Phùng Khôn thì bị Diệp Lăng Phi kéo lại chỗ ngồi.
- Chuyện này để cho tôi.
Diệp Lăng Phi kéo Điền Phong lại, cả hai cùng ngồi xuống. Hắn lấy thuốc ra, châm một điếu.
- Tiểu tử, nhìn dáng vẻ của mày trông rất hèn hạ. Xin lỗi, tao nói thế không làm mày giận chứ?
Diệp Lăng Phi chậm rãi nói.
- Mày là ai?
Vốn dĩ Phùng Khôn đang chĩa mũi nhọn về phía Điền Phong, hắn nghĩ một khi Điền Phong tức giận lên rất dễ xảy ra đánh nhau. Mà khi đánh nhau thì chắc chắn bên Phùng Khôn sẽ chiếm ưu thế vì bên hắn có tám người mà bên Điền Phong chỉ có năm người, cho dù không phải là như vậy thì Điền Phong cũng không phải là đối thủ của Phùng Khôn vì thường này tiểu tử này rất hay đánh nhau. Từ sau khi hắn chơi CS có tiếng thì mới dừng chuyện đánh nhau lại. Bây giờ lại xuất hiện một gã hơn ba mươi tuổi, Phùng Khôn có ý thăm dò nên mới hỏi như vậy.
- Tao chỉ là người đi ngang qua đây, nhìn bộ dạng của mày làm ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố nên tao không nhịn được, muốn nói vài câu với mày. Mày xem với bộ dạng của mày mà dám đi dọa người à. Không phải tục ngữ có câu: “Trông xấu không phải là người xấu mà đi dọa người mới là người xấu” sao.
Diệp Lăng Phi nói những lời này khiến cho Điền Phong và Vu Tiểu Tiếu đều cười rộ lên. Sắc mặt Phùng Khôn trở lên đỏ tía, hắn sa sầm mặt, mắng:
- Mẹ nó, mày là thằng nào, lão tử sẽ băm vằm mày ra thành từng mảnh.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
- Anh bạn, mày làm tao sợ đấy. Bất quá, con người của tao rất ghét bị coi thường, mày càng nói như vậy tao càng muốn xem mày băm vằm tao bằng cách nào.
Diệp Lăng Phi nói xong liền đứng lên, đặt điếu thuốc trên bàn, hắn đi về phía Phùng Khôn. Điền Phong cảm thấy bất ngờ khi Diệp Lăng Phi làm như vậy, hắn vội vàng nháy mắt với mấy người bạn của hắn, cả năm người bên này đều đồng loạt đứng lên.
Phùng Khôn thấy Diệp Lăng Phi đi về hướng mình nhưng với tính cách của hắn thì lại càng không thể tỏ ra yếu kém hơn. Hơn nữa lại có mỹ nữ ở đây, hắn càng muốn khoe khoang bản lĩnh. Phùng Khôn trừng mắt lên, mắng:
- Đúng là mày chán sống rồi.
Hắn vừa nói vừa đưa tay nắm lấy cổ áo Diệp Lăng Phi, trừng mắt quát:
- Con mẹ mày muốn chơi à, tao sẽ chơi với mày.
Diệp Lăng Phi bĩu môi, hắn cười ha hả nói:
- Tao cho mày ba giây, mày phải buông tay ra nếu không mày sẽ phải hối hận.
- Uy hiếp tao à. Tiểu tử, tao không bỏ tay ra đấy, mày có giỏi thì làm được gì tao.
Phùng Khôn không cam lòng chịu lép vế.
- Một, hai, ba.
Diệp Lăng Phi vừa mới nói xong ba tiếng liền dùng tay phải tóm lấy ngực Phùng Khôn nhấc bổng Phùng Khôn lên. Phùng Khôn bị Diệp Lăng Phi tóm chặt, tay chân đạp loạn xạ trên không trung. Mấy người xung quanh không thể tin vào mắt mình được, tại sao lại có người khỏe như vậy, chỉ dùng một tay mà nhấc bổng được một người sống lên. Sau khi nhấc bổng Phùng Khôn lên, Diệp Lăng Phi đi tới cửa sổ, hắn đem Phùng Khôn để ra bên ngoài cửa.
- Tao không biết tay tao có thể chịu được bao lâu. Nếu như tao buông tay ra mà ngươi ngã xuống là tao không chịu trách nhiệm đâu.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói. Nhìn bộ dạng nhàn nhã của hắn không ai nghĩ rằng hắn đang nắm một người ngoài cửa sổ. Lần này Phùng Khôn sợ chết khiếp, toàn bộ thân thể hắn run lẩy bẩy, chỗ này chính là tầng hai, nếu ngã xuống mà không chết thì cũng gãy xương.
- Mày…mày điên rồi.
Phùng Khôn mặt xám như tro. Hắn không dám nói ương ngạnh nữa, hắn rất sợ Diệp Lăng Phi sẽ buông tay ra.
- Tao vốn là người điên, lẽ nào mày không nhận ra sao?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bây giờ mới nhận ra, mày đúng là thằng ngu.
- Tôi….tôi sai rồi, anh….anh mau đưa tôi vào đi..
Phùng Khôn nói giọng cầu xin, hắn cũng không phải là thằng ngu, nếu như lúc này hắn còn nói ương ngạnh, không chừng sẽ bị Diệp Lăng Phi ném xuống đất.
- Mày sai rồi à, hình như tao chưa cảm thấy thế.
Diệp Lăng Phi dùng giọng rất kỳ quái nói:
- Lẽ nào khả năng của tao yếu đi, thôi bỏ đi, tao sẽ kéo mày vào.
Diệp Lăng Phi nói xong liền kéo Phùng Khôn vào trong, ném hắn xuống đất. Diệp Lăng Phi vỗ vỗ tay, hắn nhìn xuống bộ dạng sợ hãi của Phùng Khôn đang nằm dưới đất, nói:
- Huynh đệ, tao thấy mày chơi cũng rất tốt. Con người tao tuy rằng không thích chơi game nhưng lại rất thích nhìn người khác chơi nên cũng có một chút hiểu biết. Thôi như vậy đi, chúng ta chơi một trận CS, nếu như mày thua, mày sẽ phải cởi sạch quần áo và mặc đồ lót đi ra ngoài đường.
Phùng Khôn vừa nghe nói muốn so tài CS, hắn trở lên bạo dạn hơn, thầm nghĩ:
- Hừ, cuối cùng tao cũng tìm được cơ hội báo thù.
Nghĩ vậy hắn liền đồng ý, nói:
- Tốt, vậy nếu như mày thua, mày sẽ phải làm gì?
- À, vấn đề này cần nghiên cứu một chút.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa liếc nhìn Điền Phong, Điền Phong cảm giác sau lưng mình rét run, hắn cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra. Diệp Lăng Phi cười rộ lên, nói:
- Nếu như tao thua, thì Điền Phong sẽ cởi sạch quần áo, chỉ mặc đồ lót chạy ra đường.
- Không có nghĩa khí, đúng là không có nghĩa khí.
Trong bụng Điền Phong thầm kêu khổ.
Diệp Lăng Phi bắt đầu bật trò chơi lên, nhìn thao tác của Diệp Lăng Phi, Điền Phong cảm thấy lo lắng, nói:
- Đại ca, anh có cần đổi bàn phím và chuột không?
- Tôi thấy bàn phím và chuột này cũng tốt. Cậu xem, tuy rằng chuột này là chuột bi thuộc loại cũ nhưng độ chính xác lại rất cao. Lúc nãy tôi bấm chuột thấy độ dao động cũng không tệ.
Điền Phong thiếu chút nữa té xỉu khi nghe xong lời này của Diệp Lăng Phi, hắn thầm kêu khổ, nghĩ:
- Chết rồi, đại ca ơi, anh có biết chơi CS không thế, cho dù chỉ là một lỗi nhỏ cũng sẽ ảnh hưởng lớn đến kết quả của trận đấu.
Lúc này hắn cảm thấy có chút hối hận. Lý Song và Hàn Thiên Thành nhìn thấy bộ dạng của Điền Phong, bọn họ đang suy nghĩ xem nếu như Điền Phong mặc đồ lót chạy ra ngoài đường thì không biết đại học Vọng Hải sẽ xôn xao như thế nào đây?
Vu Tiểu Tiếu cũng vậy, nàng thấy những thao tác vụng về của Diệp Lăng Phi trong lòng cũng thầm lo lắng cho Điền Phong. Tuy rằng Phùng Khôn kiêu ngạo nhưng hắn lại là người có thực lực, thế mà nhìn vị đại thúc này ngay cả việc thử bàn phím và chuột cũng không biết thì còn mong gì có kết quả tốt nữa. Dù sao thì nguyên nhân sâu xa của chuyện này cũng là do Vu Tiểu Tiếu, nếu như lần này Điền Phong phải chịu nhục thì không biết sau này Vu Tiểu Tiếu sẽ phải đối xử với Điền Phong kiểu gì nữa.
- Ai ui, tại sao lại ra cái súng lục này.
Diệp Lăng Phi vừa đăng nhập vào trò chơi thì thấy có một khẩu 45UPS, hắn lẩm bẩm nói:
- Tôi nhớ kỹ có một khẩu Desert Eagle là loại súng lục rất tốt mà. Mấy năm rồi không chơi, bây giờ quên hết cách đánh, thay đạn thế nào cũng không nhớ rõ, đúng là phiền phức thật.
Nghe xong những lời này của Diệp Lăng Phi, Điền Phong khóc không ra nước mắt, hắn thầm nghĩ:
- Đại ca, anh hại chết tôi rồi.
Vu Tiểu Tiếu nhịn không được cũng nói chen vào:
- Tôi nói với vị đại thúc này, anh chưa chơi game bao giờ sao. Nếu không thì để lão nương này chơi cho, dù sao thì tôi cũng bị chà đạp nhiều lần rồi nên cũng có kinh nghiệm.
Câu nói này của Vu Tiểu Tiếu khiến Diệp Lăng Phi thiếu chút nữa phun nước bọt vào màn hình, hắn toát mồ hôi, thầm nghĩ:
- Cô gái này bạo dạn quá, những lời này mà cũng có thể nói ra được.
Vu Tiểu Tiếu đâu biết rằng câu nói vừa rồi khiến cho Diệp Lăng Phi phải toát mồ hôi, nàng nhìn bộ dạng Diệp Lăng Phi cảm thấy rất khó chịu, nàng hận không thể đá Diệp Lăng Phi ra khỏi ghế, Vu Tiểu Tiếu thầm nghĩ:
- Điền Phong, sớm muộn gì anh cũng phải cởi quần áo. Để cho vị đại thúc chơi chi bằng để cho tôi chơi còn hơn, dù sao thì cũng có chút cơ hội.
Phùng Khôn ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi, tất cả những lời nói vừa nãy đều lọt vào tai hắn. Hắn cảm thấy vô cùng đắc ý, thầm nghĩ:
- Hừ, tao còn tưởng mày là cao thủ, thế mà lúc nãy còn giả bộ làm hại lão tử phải lo lắng.
Trong đầu nghĩ vậy hắn liền đăng nhập vào trò chơi. Những trận đấu 1V1 trong CS là rất hiếm thấy, bất kỳ cuộc tranh tài nào đều lấy tính đồng đội làm trụ cột. Thế nên những người chơi CS thường lập đội với nhau, cho dù là người bắn giỏi đến đâu nhưng nếu như không có sự giúp đỡ của đồng đội thì rất khó có thể giành chiến thắng.
Phùng Khôn rất giỏi chơi súng ngắm, hắn có biệt hiệu là “Thương Thần”. Hắn bắn rất chuẩn, chỉ cần thò đầu ra là bị trúng đạn ngay lập tức. Hắn rất tự tin về khả năng bắn súng của mình nên không coi Diệp Lăng Phi ra gì.
Mặc kệ mấy người bên này đang rất khẩn trương, tâm trạng của Diệp Lăng Phi vẫn rất tốt. Hắn bắn bừa ra mấy viên đạn thì biết ngay được rằng trò CS này cũng không có nhiều thay đổi lắm, thậm chí đường đi của viên đạn cũng không có gì khác biệt. Diệp Lăng Phi cảm thấy tự tin, hắn đeo tai nghe lên, chính thức tiến vào bản đồ.