Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại với Dã Lang xong, hắn vứt điện thoại xuống giường, rồi lại nằm xuống giường ngủ tiếp. Bước chân Bạch Tình Đình quay vào phòng làm Diệp Lăng Phi thức giấc, hắn mở mắt thấy Bạch Tình Đình quay vào cạnh giường, Diệp Lăng Phi thò tay ra nói:
- Bà xã, lên giường ngủ thêm chút nữa đi.
- Ông xã, dậy đi!
Bạch Tình Đình ngồi xuống giường, giơ hai cánh tay trắng ngần lên để lộ hai nách đáng yêu của cô ta. Hai tay Bạch Tình Đình chỉnh sửa lại đầu tóc rồi mặc áo ngủ đi xuống giường. Diệp Lăng Phi ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường, thò tay sang chiếc tủ thấp đặt cạnh giường lấy bao thuốc mới hút hết vài điếu, hắn lấy ra một điếu thuốc đưa vào miệng, tay phải cẩm bật lửa nhưng không lập tức châm thuốc.
Ở trước cái tủ nằm ở mạn bắc của phòng ngủ, Bạch Tình Đình trên người mặc quần áo ngủ đang nhếch chân ngồi xổm trước tủ, mái tóc dài đã che khuất khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, phía sau lưng tạo thành đường cong tuyệt mỹ, hai cánh tay trắng như ngọc đang lật chọn quần áo trong tủ.
Hai mắt Diệp Lăng Phi như bị mê hoặc, hắn để bật lửa xuống chiếc tủ cạnh giường, tay cầm điếu thuốc cũng nhét lại thuốc vào bao.
- Bà xã!
Diệp Lăng Phi ở sau lưng Bạch Tình Đình gọi một tiếng.
Bạch Tình Đình tay cầm một chiếc quần lót màu hồng, quay người lại, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi đầy nghi hoặc. Diệp Lăng Phi cười rồi vỗ vào người hắn nói:
- Bà xã, lên giường đi, hôm nay chúng ta không đi đâu cả, chỉ ở nhà thôi.
Bạch Tình Đình cười nói:
- Làm sao như vậy được, ông xã, tối hôm qua Điền Tư gọi điện cho em, vì quá muộn nên em không đến cục cảnh sát, hôm nay bất luận thế nào cũng phải đi cục cảnh sát, ông xã, hôm nay anh đi với em đến cục cảnh sát được không?
Tối hôm qua Bạch Tình Đình gọi điện cho Diệp Lăng Phi, khi đó Diệp Lăng Phi không để Bạch Tình Đình đi đến cục cảnh sát. Diệp Lăng Phi có dự định của riêng hắn, lý do Điền Tư trốn thoát ra rất đáng nghi, bất luận Điền Tư thoát ra ngoài bằng cách nào, tóm lại đối với Diệp Lăng Phi đều không phải là một chuyện tốt. Diệp Lăng Phi luôn có cảm giác đó. Bọn người Khoa Nhung Hỏa Diễm giống như đang thả một con mồi câu hắn, bất cứ lúc nào cũng có chuẩn bị chờ hắn cắn câu.
Diệp Lăng Phi không muốn xảy ra chuyện đó, hắn không muốn để mình rơi vào nguy hiểm. Một loạt những chuyện xảy ra ngày hôm qua khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy đối thủ lần này không đơn giản, hắn nhất định phải hành động thận trọng, chỉ cần một chút lơ là sẽ khiến đối thủ có cơ hội tấn công hắn. Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói muốn đến cục công an xong, Diệp Lăng Phi từ trên giường nhảy xuống đi đến sau lưng Bạch Tình Đình, thò tay ôm lấy Bạch Tình Đình.
- Ông xã, anh làm gì vậy, mau buông em xuống.
Bạch Tình Đình không hề có chút phòng bị, bất thình lình bị Diệp Lăng Phi bế lên, cô ta nũng nịu nói: Đừng gây nữa, ông xã, mau buông em xuống.
Diệp Lăng Phi không hề có ý đặt Bạch Tình Đình xuống, hắn bế Bạch Tình Đình đến trước giường, đặt Bạch Tình Đình xuống, thò tay cởi chiếc áo ngủ duy nhất trên người Bạch Tình Đình, thân hình khiến người ta phải điên đảo của Bạch Tình Đình hiện ra trước mặt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thè lưỡi, liếm môi. Trong mắt hắn hiện lên ánh nhìn mê đắm, với bộ dạng của một tên dê già háo sắc. Bạch Tình Đình thấy bộ dạng của Diệp Lăng Phi, cười rồi nũng nịu nói: Ông xã, anh làm gì vậy, sao trông như một tên dê già háo sắc vậy.
So với đàn ông, trong lĩnh vực này đàn bà cũng không kém là mấy, thậm chí một số đàn bà còn có nhu cầu mạnh hơn cả đàn ông. Bạch Tình Đình không phải loại đàn bà có nhu cầu đặc biệt cao, nhưng cô ta cũng không phải là loại đàn bàn không có nhu cầu về mặt này. So với những người đàn bà bình thường Bạch Tình Đình có cơ thể nhạy cảm hơn, mặc dù sau một thời gian dài được Diệp Lăng Phi dạy dỗ, biểu hiện của Bạch Tình Đình về mặt này đã tốt hơn rất nhiều, thậm chí Bạch Tình Đình còn biết cách khống chế dục vọng của cô ta, nhưng yếu điểm lớn nhất của Bạch Tình Đình là không thể chịu được trước sự khiêu khích của Diệp Lăng Phi, sự khiêu khích của Diệp Lăng Phi giống như lửa vậy, chỉ cần châm lên một chút, Bạch Tình Đình đã chịu không nổi rồi.
Tiếng kêu rên rỉ phát ra từ cái miệng xinh xắn của Bạch Tình Đình, cùng thân hình bốc lửa khiến ngọn lửa dục vọng của Diệp Lăng Phi càng cháy lên mãnh liệt, chỉ sau vài phút Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đã vận động rất mạnh trên giường. Người đàn ông, lưng là bộ phận cần rèn luyện nhất, người ta nói lưng khỏe, cơ thể cường tráng cũng không phải là không có đạo lý.
Trong lúc Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ân ái, mặn nồng trên giường, Dã Lang lái xe đưa Serena đến một tiệm cà phê ở gần biển. Dã Lang đỗ xe xong, tháo dây an toàn, đang định xuống xe thì điện thoại của gã vang lên. Dã Lang lấy điện thoại ra, vừa nhìn thì là điện thoại của Lương Ngọc gọi đến, Dã Lang nói với Serena: Anh nghe điện thoại một lát, em xuống xe trước đi.
Serena gật đầu, mở cửa xe rồi xuống xe. Dã Lang nghe điện thoại, từ trong điện thoại vọng ra tiếng của Lương Ngọc. Dã Lang cau mày nói:
- Lương Ngọc, chuyện gì vậy?
- Dã Lang, xảy ra chuyện rồi. Tối hôm qua bọn em bị tấn công, đồng nghiệp của em bị thương rồi, vừa ban nãy bác sỹ nói đồng nghiệp của em có khả năng sẽ bị biến thành người thực vật, chuyện này đều trách em, anh ta vì cứu em nên mới bị thương, em cảm thấy rất có lỗi với anh ấy.
Dã Lang yên lặng lắng nghe cho đến khi Lương Ngọc nói xong Dã Lang mới nói:
- Lương Ngọc, em rút cuộc có chuyện gì, em nói thẳng với anh đi, ở đây anh thật sự cũng có việc không có thời gian tán gẫu với em.
- Dã Lang, em...em chỉ muốn nói với anh, tạm thời em không thể đến Vọng Hải.
Lương Ngọc nói ra câu nói này, Dã Lang nghe Lương Ngọc nói vậy xong, gã nói một cách tỉnh bơ:
- Anh cũng không bắt em đến, nên nói là bây giờ em muốn đến, anh cũng không để em đến, ở đây sự thế rất loạn, lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm đã đến Vọng Hải rồi, hơn nữa tối hôm qua đã giao tranh với bọn anh rồi, Lương Ngọc, em cứ ở Hong Kong đi, em nói em chưa suy nghi kỹ, vậy em có thể tiếp tục suy nghĩ đi, bây giờ anh không có tâm trạng nào nói chuyện này với em.
Lương Ngọc nghe Dã Lang nói vậy xong, cô ta vội vàng nói:
- Dã Lang, bên anh có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
- Không có. Ở đây rất tốt, Lương Ngọc, nếu không có chuyện gì nữa, thì cứ như vậy đi, thật sự anh có việc phải làm.
Dã Lang nói xong liền cúp máy, gã mở cửa xe, xuống xe. Ở bên ngoài Serena đang đợi Dã Lang, thấy Dã Lang xuống xe, Serena bèn đi tới, không đợi Dã Lang nói, Serena đã nói:
- Dã Lang, em thấy anh nên đi gặp bạn gái của anh, anh nên học cách tranh giành.
- Tại sao anh phải tranh giành chứ? Lẽ nào để anh thêm một lần nữa cho rằng bạn gái của anh đã bị nổ chết, lẽ nào để anh vì sự thù hận chưa từng xảy ra đi báo thù, lẽ nào để anh đi điều tra một kẻ thù cơ bản không tồn tại hay sao? Serena, anh đã phạm sai lầm một lần, em có biết giữa anh và cô ấy sự ngăn cách thật sự là gì không?