- Chuyện gì xảy ra vậy, em thấy hình như là cô ấy không để ý đến anh!
- Cái này thì liên quan gì đến em, tiểu nha đầu, em lo mà ăn cơm của mình đi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Làm cái gì vậy, anh có tức giận thì cũng đừng đổ lên đầu em, cũng không phải là em chọc giận anh mà!
Angel vừa nói ra câu này, Diệp Lăng Phi lập tức trợn mắt nhìn cô ta, nói:
- Em ăn nói bậy bạ gì đó!
Angel cười cười, nói:
- Em biết rồi, em không nói nữa là được. Em còn phải ăn cơm nữa chứ, ừm, em đói bụng lắm rồi, cũng không biết là chuyện gì nữa, chắc là do hôm qua vận động nhiều quá chăng?
Diệp Lăng Phi không để ý đến Angel đang ngồi đó lẩm bẩm, hắn vừa ăn cơm vừa thầm suy đoán cô nàng Bành Hiểu Lộ làm sao vậy. Diệp Lăng Phi nhanh chóng ăn xong bữa sáng, sau khi trả khay thức ăn về chỗ cũ, Diệp Lăng Phi định đi ra bên ngoài nhà ăn. Vừa mới ra đến cửa, Diệp Lăng Phi chợt nghe thấy Bạch Dương gọi mình:
- Diệp tiên sinh, chờ một chút!
Diệp Lăng Phi dừng lại, Bạch Dương cũng bước đuổi từ phía sau, nói:
- Diệp tiên sinh, tôi vừa nghĩ qua, chi bằng buổi sáng chúng ta thi kéo co, sau khi kéo co xong thì tổ chức trận đấu đá bóng, anh thấy thế nào?
- Bạch đại đội trưởng, chuyện này thì anh cứ quyết định đi!
Diệp Lăng Phi trong lòng có chuyện, nói:
- Tôi có chút việc bận, có thể sẽ không tham dự cuộc tranh tài này được, thế này đi, anh cứ dựa theo kế hoạch ban đầu mà tổ chức cuộc thi, không cần lo cho tôi đâu!
Bạch Dương gật đầu, hắn không hỏi Diệp Lăng Phi có chuyện gì, nói:
- Vậy cũng được!
Diệp Lăng Phi đi ra khỏi nhà ăn, hắn đi thẳng đến của ký túc xá Bành Hiểu Lộ, còn chưa tới nơi thì Diệp Lăng Phi nhìn thấy Bành Hiểu Lộ đang đi ra từ trong ký túc xá, vốn Diệp Lăng Phi định gọi Bành Hiểu Lộ, nhưng suy nghĩ một lát thì không làm như vậy nữa. Hắn cất bước đi theo, thấy Bành Hiểu Lộ đi bộ ra khỏi nơi đóng quân. Diệp Lăng Phi cảm thấy sửng sốt, hắn không nghĩ ra vì sao Bành Hiểu Lộ lại muốn rời khỏi nơi đóng quân. Hôm nay có cuộc thi, Bành Hiểu Lộ sao có thể bỏ đi một mình chứ! Diệp Lăng Phi theo Bành Hiểu Lộ đi ra khỏi khu vực quân doanh, khi Bành Hiểu Lộ đi đến một sườn núi thấp, Diệp Lăng Phi đã đuổi đến.
- Hiểu Lộ, chờ tôi với!
Diệp Lăng Phi gọi Bành Hiểu Lộ.
Bành Hiểu Lộ nghe thấy tiếng gọi của Diệp Lăng Phi, cô quay người lại, gió thổi khiến tóc cô hơi rối, Bành Hiểu Lộ lấy tay chỉnh trang lại một chút, sau đó nói với ngữ khí rất không vui:
- Anh đi theo tôi làm cái gì?
- Tôi cũng muốn đi ra ngoài tán chuyện cho khuây khỏa!
Diệp Lăng Phi đi tới trước mặt Bành Hiểu Lộ, cười nói:
- Hiểu Lộ, sao cô lại không đội mũ quân đội thế. Ừm, nhưng lúc này trông cô cũng rất ưa nhìn, thực sự là rất đẹp!
- Tôi có xinh đẹp hay không không liên quan gì đến anh cả!
Bành Hiểu Lộ không hề hòa nhã với Diệp Lăng Phi, cô tìm một chỗ bằng phẳng trên sườn núi rồi ngồi xuống. Diệp Lăng Phi cũng đi đến ngồi cạnh Bành Hiểu Lộ, Bành Hiểu Lộ liếc nhìn Diệp Lăng Phi, lạnh lùng nói:
- Anh cách xa tôi một chút, quan hệ giữa hai chúng ta cũng không phải là quá thân thiết đâu!
Da mặt Diệp Lăng Phi trước sau như một rất dày, căn bản là không thèm để ý đến lời của Bành Hiểu Lộ nói, hắn làm như không nghe thấy, nói:
- Hiểu Lộ, cô nhìn sang bên kia xem, thật là đẹp!
- Chỗ đó là một ngọn núi trơ trụi mà, có cái gì đẹp đâu!
Bành Hiểu Lộ không hề nể mặt mũi Diệp Lăng Phi chút nào, nói:
- Anh có biết thưởng thức không vậy?
- Bởi vì ngọn núi đó trơ trụi nên nó mới đẹp!
Diệp Lăng Phi nói.
- Cô thử nghĩ xem, ngọn núi đó giống cái gì?
Bành Hiểu Lộ lấc đầu, lãnh đạm đáp:
- Không biết!
- Ngọn núi đó giống bánh màn thầu a, bánh màn thầu không phải đều trơn nhẵn sao, hơn nữa trên núi còn một khối đá nhỏ ra, rõ ràng chính là chấm đỏ trên cái bánh màn thầu ý!
Diệp Lăng Phi vốn chỉ là thuận miệng nói như vậy, hắn thầm nghĩ muốn dỗ dành Bành Hiểu Lộ, nhưng không ngờ hắn vừa nói xong câu đó, Bành Hiểu Lộ không chỉ không cười, ngược lại còn nhìn Diệp Lăng Phi, mắng:
- Lưu manh!
- Lưu manh?
Diệp Lăng Phi sửng sốt, khó hiểu hỏi lại:
- Hiểu Lộ, sao cô lại mắng tôi là lưu manh hả?
- Anh thử nói xem?
Bành Hiểu Lộ hỏi ngược lại.
- Tôi không biết mà, nếu như tôi biết tôi còn hỏi cô làm gì!
Diệp Lăng Phi có vẻ rất oan khuất nói.
- Vừa rồi tôi chỉ muốn kể chuyện cười với cô thôi mà, tôi chỉ khiến cho cô cười, lại bị cô mắng là đồ lưu manh, cô bảo thế có oan cho tôi không chứ?
- Anh mà còn oan ức à?
Bành Hiểu Lộ giận dữ nói.
- Anh vừa nói ngọn núi kia giống cái gì hả? :
- Giống bánh màn thầu!
Diệp Lăng Phi nói.
- Làm sao vậy, có vấn đề gì à?
- Anh còn nói cái gì nữa?
- Tôi còn nói trên núi có một khối đá nhô lên giống như cái chấm đỏ trên bánh màn thầu, a...!
Ánh mắt Diệp Lăng Phi đảo qua bộ ngực của Bành Hiểu Lộ, thấy Bành Hiểu Lộ đang khoanh hai tay che lấy ngực, Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy tư thế đó, trong lòng lập tức hiểu ra. Xem ra là Bành Hiểu Lộ cho rằng Diệp Lăng Phi đang kể chuyện cười bậy bạ với mình, vì thế mới mắng Diệp Lăng Phi là lưu manh. Diệp Lăng Phi trong lòng tràn đầy nỗi oan khuất, vội vàng giải thích:
- Hiểu Lộ, cô đừng hiểu lầm, tôi thực sự không nói ngực của cô giống như ngọn núi kia, a, không phải, tôi cũng không nói là ngực cô giống bánh màn thầu, a, cũng không đúng, tôi cũng không nói là bánh màn thầu giống ngọn núi, a.. Hiểu Lộ, tôi không biết nên nói như thế nào nữa, cô tự mình suy nghĩ đi!
Bành Hiểu Lộ thấy Diệp Lăng Phi cuống cả lên như vậy, vốn định cười nhưng cuối cùng vẫn cố nén không cho mình phát ra tiếng cười nào. Đêm qua cô đã suy nghĩ rất lâu, về chuyện sau này mình và Diệp Lăng Phi nên duy trì mối quan hệ như thế nào. Khó khăn lắm Bành Hiểu Lộ mới hạ quyết tâm, từ nay về sau mình sẽ duy trì khoảng cách với Diệp Lăng Phi, đối xử với Diệp Lăng Phi như một người xa lạ vậy, nhưng Bành Hiểu Lộ lại không nhịn được muốn bật cười, nếu như cô cười, mọi thứ sẽ chấm dứt, vất vả lắm mới hạ quyết tâm như vậy cũng sẽ thành công cốc. Bành Hiểu Lộ cố nín để khỏi cười, xụ mặt ra, nói:
-Tôi nghĩ cái gì cơ?
- Cô nghĩ về những điều tôi vừa nói đó, tôi tin rằng nhất định cô sẽ hiểu ra!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi không hiểu!
Bành Hiểu Lộ nói.
- Cô thực sự không hiểu à?
Diệp Lăng Phi cau mày, nói:
- Tôi sẽ từ từ giải thích cho cô hiểu!
- Tôi không có thời gian, tôi muốn được yên tĩnh một mình ở đây, anh làm ơn đi về cho!
Bành Hiểu Lộ nói.
Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói như vậy, hắn quả thực đứng dậy, nói:
- Tôi đi thật đó!
Nói xong. Diệp Lăng Phi quả thực bước đi. Bành Hiểu Lộ ngồi trên sườn núi, cô vốn cho rằng Diệp Lăng Phi sẽ không đi, với kẻ có da mặt dày như Diệp Lăng Phi, nhất định sẽ quấn quít lấy mình, sao có thể bỏ đi đễ dàng thế được, nhưng thật không ngờ, đằng sau không hề có chút tiếng động nào. Bành Hiểu Lộ thầm nghĩ trong lòng: "Lẽ nào người kia thực sự sửa đổi được tính tình, thực sự chịu nghe lời mình?
Bành Hiểu Lộ xoay người lại, không nhìn thấy Diệp Lăng Phi ở phía sau nữa. Cô liếc mắt nhìn ra hướng sườn núi, cũng không thấy bóng dáng của Diệp Lăng Phi đâu. Bành Hiểu Lộ lẩm bẩm trong miệng:
- Người kia đúng là đi nhanh thật, đảo mắt đã không thấy tăm hơi đâu cả. Thôi quên đi, đi thì cứ đi đi, ai muốn để anh ta ở đây chứ, thật là bực mình muốn chết. Anh ta đúng là một tên đại lưu manh, cả ngày chỉ biết nói những chuyện ghê tởm, có chuyện gì cũng không nói với mình, tôi không để ý tới anh nữa!
Bành Hiểu Lộ đang lẩm bẩm một mình ở nơi này, cô còn chưa nói dứt lời, chợt nghe thấy giọng Diệp Lăng Phi đang cười nói:
- Hiểu Lộ à, cô đứng một mình ở đây lẩm bẩm cái gì đó?
Nói xong. Diệp Lăng Phi đi ra khỏi chỗ hắn đang ẩn nấp, cười nói:
- Tôi biết ngay là cô không muốn để tôi đi mà, vì thế tôi mới không có đi, tìm một chỗ nấp để chơi trò trốn tìm với cô!
- Ai không hy vọng anh bỏ đi chứ, tôi còn ước gì anh đi cho khuất mắt!
Bành Hiểu Lộ hừ lạnh nói.
- Anh coi mình là ai chứ, dựa vào cái gì mà tôi không nỡ để anh đi!
Diệp Lăng Phi đi tới ngồi xuông bên người Bành Hiểu Lộ, cười nói:
- Hiểu Lộ, nếu như cô muốn tôi đi, vậy vì sao cô còn quay người lại tìm nhỉ?
- Tôi thích thế đấy, anh quản được sao!
Bành Hiểu Lộ hừ lạnh nói.
- Tôi thích ngoái lại xem đấy, tôi muốn xem anh đã lăn xuống vực chưa, đến lúc đó, tôi sẽ nhân cơ hội anh bất tỉnh, đi tới đạp anh hai cái!
- Không phải vậy chứ. Hiểu Lộ, lòng cô lại ác độc như thế sao!
Diệp Lăng Phi ra vẻ vô cùng sợ hãi, nói:
- Mọi người đều nói trốn tìm là trò chơi nguy hiểm nhất, bây giờ tôi cảm thấy việc ngồi cùng với một người đẹp mới là trò chơi nguy hiểm nhất, không biết lúc nào mình sẽ bị người ta đánh bất tỉnh, sau đó còn tiến lên giẫm mình hai phát.
- Anh nói bậy bạ gì đó, tôi sẽ không làm như vậy đâu, trừ phi chính anh tự ngất xỉu!
Bành Hiểu Lộ nói.
- Thấy chưa, cô chính là muốn giẫm lên người tôi hai cái, Hiểu Lộ, thế này nhé, coi như tôi té xỉu, để cô giẫm tôi cho hết giận!
Diệp Lăng Phi nói xong quả thực nằm xuống mặt đấy, ý là muốn để Bành Hiểu Lộ đạp mình hai cái. Bành Hiểu Lộ thấy Diệp Lăng Phi làm như vậy, lo lắng Diệp Lăng Phi bị lạnh, vội vàng nói:
- Được rồi, được rồi, anh đừng có náo loạn nữa, nếu như anh thật sự muốn ngồi ở đây thì cứ ngồi đi, tôi sẽ không cưỡng ép ngăn cản anh nữa!
Diệp Lăng Phi cười hì hì đứng dậy khỏi mặt đất, hắn đứng quay lưng về phía Bành Hiểu Lộ, nói:
- Hiểu Lộ, cô giúp tôi phủi sạch bụi bặm ở phía sau cái!
- Sao anh không tự mình phủi đi!
Bành Hiểu Lộ tuy ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng cô vẫn đứng dậy, giúp Diệp Lăng Phi phủi bụi ở phía sau lưng. Khi Bành Hiểu Lộ không cẩn thận chạm vào mông của Diệp Lăng Phi, gương mặt Bành Hiểu Lộ thoáng cái đã nóng bừng lên, cô không tiếp tục phủi bụi cho Diệp Lăng Phi nữa, tìm một chỗ ngồi xuống, nói:
- Anh tự mà xử lý đi, tôi mặc kệ anh đó!
Diệp Lăng Phi cười ha hả ngồi xuống bên cạnh Bảnh Hiểu Lộ, tay phải hắn nhẹ nhàng từ tốn ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Bành Hiểu Lộ, nói:
- Hiểu Lộ, để tôi kể chuyện cười cho cô nghe nhé!
- Không nghe!
Bành Hiểu Lộ bỗng nhiên quay người lại đối mặt với Diệp Lăng Phi, nói với vẻ cực kì nghiêm túc:
- Diệp Lăng Phi, bây giờ tôi trịnh trọng nói với anh, từ hôm nay trở đi, tôi và anh phân rõ giới hạn, hai chúng ta không quen... !
Bành Hiểu Lộ mới nói được đến đây, chợt nghe thấy Diệp Lăng Phi lớn tiếng reo lên:
- Hiểu Lộ, cô mau nhìn kìa trên, bầu trời có một vật thể hình tròn lập lòe phát sáng đó, lẽ nào đó chính là đĩa bay trong truyền thuyết sao?