Bành Hiểu Lộ không rõ ràng lắm rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, bất quá, khi cô nghe Diệp Lăng Phi nói với cô như vậy thì Bành Hiểu Lộ trong lòng đã hiểu một cách đại khái rồi, nhất là câu nói phía sau của Diệp Lăng Phi muốn dẫn người đến thì chính xác là hắn muốn nói cho Bành Hiểu Lộ biết nên làm gì.
Diệp Lăng Phi đã nói như vậy rồi thì Bành Hiểu Lộ cũng không cần phải ở đây nhiều lời, cô trả lời:
- Được, em biết rồi!
Bành Hiểu Lộ vừa nói thì quay sang phía Trương Thiên Đào và nói:
- Đồng chí cảnh sát, tôi có thể đi cùng các anh đến Cục cảnh sát được không?
- Điều này...!
Trương Thiên Đào khi nãy cũng chỉ là thuận miệng mà nói vậy, đó chẳng qua là nói để lấy lệ với Bành Hiểu Lộ mà thôi chứ cũng không ý gì, nhưng Bành Hiểu Lộ nhớ những lời này của Trương Thiên Đào, cô vừa nghe Trương Thiên Đào nói như vậy, Trương Thiên Đào đồng ý cũng không được, không đồng ý cũng không phải, hắn hơi ngạc nhiên, hắn quanh co một câu:
- Điều này không tốt lắm, chúng tôi...!
Trương Thiên Đào khi nãy nói đến đây thì bỗng nhiên ý thức được bây giờ hắn đang là chủ ở đây, cô gái này nên nghe lời hắn mới phải, nếu khẩu khí của mình lưu tình quá thì nói không chừng cô gái này sẽ tiến thêm một bước nữa.
Trương Thiên Đào nghĩ tới đây thì lập tức nói:
- Chúng tôi làm việc theo quy trình, còn cô muốn đến Cục cảnh sát thì cứ đi trước…!
Trương Thiên Đào còn chưa nói hết thì đã bị Bành Hiểu Lộ ngắt lời:
- Đồng chí cảnh sát, tôi không có thời gian để nói nhiều với anh, nếu như anh không đồng ý cho tôi đi theo thì tôi đành phải tự mình đi, anh đừng cho rằng tôi không biết đường ở đây…!
Bành Hiểu Lộ không nói với Trương Thiên Đào câu nào nữa, cô đi qua bên người Trương Thiên Đào và rời khỏi phòng Diệp Lăng Phi. Trương Thiên Đào ngửi thấy trên người Bành Hiểu Lộ tỏa ra một mùi hương thấm vào trong ruột gan, Trương Thiên Đào không khỏi hít hít lỗ mũi, phản ứng của hắn bị Diệp Lăng Phi nhìn thấy, Diệp Lăng Phi nhìn Trương Thiên Đào khẽ mỉm cười và nói:
- Trương cảnh quan, tôi đề nghị anh một việc, người phụ nữ này tốt nhất đừng chọc vào, anh không chọc được đâu!
Trương Thiên Đào trừng mắt và nói một cách lạnh lùng:
- Diệp Lăng Phi, anh đừng tưởng sẽ làm tôi sợ được, tôi không giống như anh, nói cho anh biết nhé, tôi làm cảnh sát nhiều năm như vậy, người gì tôi cũng đã gặp, anh dựa vào cái miệng mà hù dọa tôi sao, thật quá buồn cười!
- Tôi không nói là hù dọa anh, tôi có lòng tốt muốn nhắc nhở anh thôi, nhưng tôi cũng thấy là anh vốn không tin lời tôi, vậy tôi không nói thì tốt hơn, để tránh anh nói lời nói của tôi thối nữa!
- Tôi thấy anh hay là nên giữ sức để đến Cục cảnh sát đi!
Trương Thiên Đào không để trong lòng những lời nói của Diệp Lăng Phi, hắn cho rằng đó chẳng qua là Diệp Lăng Phi hù dọa hắn thôi, hắn nói một cách lạnh lùng:
- Mau đi thôi!
Diệp Lăng Phi bị người của Trương Thiên Đào mang ra khỏi khách sạn, trước cửa khách sạn có ba chiếc xe cảnh sát đang đậu ở đó, có ít nhất sáu tên cảnh sát đang đứng ở bên ngoài, Diệp Lăng Phi bị một cảnh sát dẫn từ trong khách sạn ra, khiến cho không ít người chú ý đến. Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn qua nhìn lại những người đang chú ý đến hắn rồi lại nhìn Trương Thiên Đào và nói:
- Trương cảnh quan, vốn dĩ, có những chuyện không thể làm tuyệt đối, anh nhìn xem những sự việc mà anh đã làm, có thật là để cho mình một con đường sống, anh để tôi nói thế nào mới được, thôi bỏ đi, hay là tôi không nói vậy!
Trương Thiên Đào nhìn Diệp Lăng Phi một cái và nói:
- Vậy hay là anh đừng có nói nữa, để đến Cục cảnh sát rồi nói luôn đi!
Diệp Lăng Phi mới vừa bị dẫn đến trước xe cảnh sát thì đã nghe trong khách sạn truyền đến âm thanh khe khẽ của một cô gái:
- Đợi một chút!
Đám người của Trương Thiên Đào xoay người lại thì nhìn thấy Bành Hiểu Lộ đang bước nhanh đến trước mặt Trương Thiên Đào, cô nhìn Trương Thiên Đào một cái và nói:
- Tôi có thể đi nhờ xe được không?
- Vị tiểu thư này, tôi nghĩ tôi đã nói với cô rất rõ rồi!
Trương Thiên Đào cảm giác Bành Hiểu Lộ chính là một người rất dây dưa, hắn bị cô gái này làm cho có có chút sợ, khi Bành Hiểu Lộ nhìn hắn một cái thì Trương Thiên Đào chủ động nói:
- Vị tiểu thư này, nếu như cô thật muốn đi đến Cục cảnh sát thì không phải là không thể được, nhưng tôi muốn nói rõ với cô trước, anh ta là một tội phạm nguy hiểm nên cho dù cô đến Cục cảnh sát thì cô cũng sẽ không gặp được anh ta đâu!
- Tôi không nói là phải đến Cục cảnh sát gặp anh ấy, tôi chỉ muốn đi xem thôi!
Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi một cái và nhẹ nhàng nói:
- Có người sẽ đến đó bao vây, chỉ không biết Cục cảnh sát có thể có chỗ nhiều người như vậy không thôi!
Trương Thiên Đào khẽ thở dài và nói:
- Được rồi, lên xe đi!
Trương Thiên Đào vốn muốn để Bành Hiểu Lộ ngồi một chiếc xe cảnh sát khác, hắn không muốn để Bành Hiểu Lộ ngồi cùng một xe với Diệp Lăng Phi, nhưng Bành Hiểu Lộ cứ kiên quyết muốn ngồi cùng xe với Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi bây giờ mới nói:
- Chẳng lẽ anh lo lắng là tôi sẽ chạy mất sao? Tôi cũng đã nói, nếu như tôi muốn chạy thì các anh cũng không thể nào bắt nổi tôi đâu!
Tuy Diệp Lăng Phi nói những lời này quả thật có chút ngông cuồng, nhưng hắn nói sự thật. Trương Thiên Đào bây giờ bắt được Diệp Lăng Phi, cũng không phức tạp, nếu như Diệp Lăng Phi có thể phối hợp thì cũng là một chuyện tốt, Trương Thiên Đào cuối cùng cũng nhận lời. Bành Hiểu Lộ và Diệp Lăng Phi hai người ngồi trong cùng một xe cảnh sát. Chỗ ngồi phía sau có thể ngồi được ba người, mặc dù Trương Thiên Đào đồng ý để Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ ngồi cùng một chỗ, nhưng Trương Thiên Đào vẫn chú ý chứ không hoàn toàn tin tưởng Diệp Lăng Phi, hắn còn sắp xếp một cảnh sát ngồi ở chỗ ngồi phía sau, như vậy Diệp Lăng Phi ngồi ở giữa. Diệp Lăng Phi nhìn Trương Thiên Đào đang ngồi ở chỗ phó lái và bĩu môi, hắn lạnh lùng nói:
- Thật là lấy lòng tiểu nhân...!
Diệp Lăng Phi vẫn chưa nói hết câu thì đã bị Trương Thiên Đào ngắt lời:
- Diệp Lăng Phi, tôi đây đã là nể mặt lắm rồi!
- Bỏ đi, bỏ đi, thật là mệt khi nói nhiều với anh, cảnh sát các anh miệng rộng lắm, tôi không thể đắc tội được!
Bắp đùi của Diệp Lăng Phi dính sát vào bắp đùi của Bành Hiểu Lộ, hắn xoay mặt sang Bành Hiểu Lộ đang ngồi bên cạnh thì thấy Bành Hiểu Lộ đang nhìn hắn cười, Diệp Lăng Phi làm ra một vẻ mặt bất đắc dĩ và nói:
- Hiểu Lộ, hẳn là em đã nhìn ra được là anh bị oan rồi!
- Ai mà biết anh có phải là bị oan hay không!
Bành Hiểu Lộ nói,
- Con người anh rất khó đoán, em không biết được rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ những chuyện gì, Diệp Lăng Phi, anh thẳng thắn nói cho em biết anh rốt cuộc đã đắc tội với ai, nếu không thì sao mà bắt một mình anh phải huy động nhiều cảnh sát như vậy? Anh được đãi ngộ cao như vậy sao?
Bành Hiểu Lộ vừa nói mấy câu này thì Trương Thiên Đào đang ngồi ở phía trước ghế phó lái cũng cảm thấy dường như mấy câu nói đó đang đánh vào mặt của hắn, hắn nghĩ thế nào cũng cảm thấy Bành Hiểu Lộ đang ám chỉ hắn, hắn vốn định hỏi Bành Hiểu Lộ nhưng lại chần chừ, lúc này điện thoại của Bành Hiểu Lộ reo lên. Điện thoại của Diệp Lăng Phi đã bị cảnh sát lấy rồi, nhưng điện thoại của Bành Hiểu Lộ thì vẫn ở trên người, Bành Hiểu Lộ cũng không hỏi Trương Thiên Đào có được phép nghe điện thoại ở đây không, cô lấy di động ra, vừa nhìn vào điện thì Bành Hiểu Lộ đưa điện thoại đến trước mặt Diệp Lăng Phi rồi ngay sau đó rút di động về và cười nói:
- Nhìn thấy chưa?
- Em lấy lại nhanh vậy anh nhìn thấy được gì chứ!
Diệp Lăng Phi nói tới đây lại nói thêm một câu,
- Anh là người bình thường chứ không phải là người có siêu năng lực đâu!
Bành Hiểu Lộ cườ và nghe điện thoại, cô xoay mặt sang phía Diệp Lăng Phi và mở miệng nói:
- Trương gia gia, ông gọi điện thoại đến đúng lúc lắm, nếu ông không gọi điện thoại đến thì con có thể bị người ta bắt rồi!