Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi không ngờ trên đường hắn lại gặp phải chuyện thế này, bình thường hắn không mấy khi làm người tốt hôm nay làm người tốt một lần không ngờ lại gặp phải rắc rối lớn.

Hắn cũng không biết gã kia rút cuộc gặp phải chuyện gì, càng không rõ tại sao gã ta lai đưa chiếc chìa khóa đó cho hắn, càng không cần nói đến việc chiếc chìa khóa dùng để làm gì, Diệp Lăng Phi không hề biết chiếc chìa khóa đó dùng để làm gì.

Diệp Lăng Phi ngồi trong xe còn không biết rút cuộc là chuyện gì thì thấy có mấy kẻ đang chạy đến. Diệp Lăng Phi nhìn qua không hề biết ba kẻ đang chạy đến. Diệp Lăng Phi có cảm giác dường như ba kẻ kia và gã đã chết có liên quan đến nhau.

Diệp Lăng Phi thấy ba kẻ kia chạy đến xong bèn vội vàng lao thẳng đển bên thi thể kia. Diệp Lăng Phi cau mày, giả dụ nếu để bọn chúng mang cái xác đi thì không phải hắn sẽ không thể làm rõ được chiếc chìa khóa trong tay dùng để làm gì. Diệp Lăng Phi không thể giương mắt để ba kẻ kia mang cái xác đi. Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây bèn mở cửa xe đi xuống, đi về phía ba kẻ kia nói:

- Chúng mày làm gì vậy?

- Không liên quan gì đến mày, đừng có can thiệp vào.

Một trong những gã đàn ông nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy, gã bèn hướng về phía Diệp Lăng Phi khoa tay múa chân ý bảo Diệp Lăng Phi đừng có can thiệp vào chuyện của người khác. Diệp Lăng Phi đâu có thèm để ý gã đó, hắn rảo bước đi tới, lúc đó ba gã đàn ông vừa mới ngồi xổm xuống đang xác định thân phận của gã đàn ông nằm dưới đất. Khi bon chúng xác nhận người này chính là người mà bọn chúng đang tìm, bọn chúng bèn thở dài nhẹ nhõm.

Gã đàn ông khắp người đầy máu này chính là Chu Ba, Chu Ba bị đánh đến mức không ổn nữa rồi, gã bị bọn chúng vứt lại trong phòng. Ba kẻ chịu trách nhiệm trông nom gã lơi lỏng cảnh giác, ba bọn chúng không ngờ rằng Chu Ba lại có thể trốn ra ngoài, khi bọn chúng phát hiện ra thì đã không biết tung tích của Chu Ba nữa rồi. Ba bọn chúng chỉ còn cách dựa vào vết máu trên đất để đi tìm Chu Ba, nhờ đó bọn chúng mới đuổi theo đến đây.

Khi bọn chúng xác định Chu Ba ở trước mặt bèn thở dài nhẹ nhõm. Còn Chu Ba sống hay chết, bọn chúng không hề quan tâm, chỉ cần có thể đưa Chu Ba quay về cho dù là thi thể cũng được những chuyện còn lại bọn chúng không cần phải quan tâm. Đó là suy nghĩ thực sự trong đầu bọn chúng. Nhưng bọn chúng không ngờ lại gặp Diệp Lăng Phi ở đây. Theo thói quen bon chúng cho rằng chỉ cần dọa một chút thì sẽ chẳng ai dám quản chuyện bao đồng nữa nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi lại là loại rất thích quản chuyện bao đồng, không gào lên với Diệp Lăng Phi còn đỡ, vừa mới gào lên bèn thấy Diệp Lăng Phi rảo bước đi tới, cơ bản không thèm để ý đến ba kẻ kia.

- Mày đứng lại, chuyện ở đây không liên quan gì đến mày.

Một trong ba gã kia, một gã khá cao thấy Diệp Lăng Phi đi tới bèn thò tay phải ra chỉ về phía Diệp Lăng Phi ý không cho phép Diệp Lăng Phi đi về phía trước. Diệp Lăng Phi thấy gã kia chỉ vào hắn bèn nói:

- Sao lai không có liên quan đến tao, dưới đất có người bị thương, thì cần phải báo cảnh sát, chúng mày là ai?



Gã đàn ông cao lớn kia nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy xong, gã trừng mắt quát:

- Không liên quan gì đến mày, đừng có quản chuyện bao đồng, cút ngay khỏi đây nếu không…

Vừa nói tay phải gã nắm lại, mạch máu trên tay hắn nổi lên trông rất đáng sợ. Diệp Lăng Phi cố nhịn không thèm để ý gã đến gã đó, hắn đi đến trước mặt gã đàn ông kia, để tay lên nắm đấm của gã đàn ông kia, hừ lạnh lùng nói:

- Cái trò này không có tác dụng với tao đâu, tao thật sự rất muốn xem xem nếu tao không cút đi, mày định làm gì tao?

Câu nói của Diệp Lăng Phi giống như cố ý khiêu khích vậy. Gã đàn ông kia nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy xong, tay gã nắm lại, hai con người trừng lên nhìn Diệp Lăng Phi, từ mũi hắn có tiếng thở phì phò. Không nói câu nào trong lúc Diệp Lăng Phi giơ tay ra trước mặt gã, gã ta đã giơ nắm đấm đánh về phía đầu Diệp Lăng Phi.

- Vụt…

Nắm đấm giống như một tiểu thiết chùy, mang theo tiếng gió đánh về phía Diệp Lăng Phi, từ thân thủ của gã đàn ông đó, rất rõ ràng gã đàn ông này là một kẻ thường xuyên đánh nhau, rất có kinh nghiệm trong chuyện này.

Đánh nhau là chiên đấu thực sự không để ý đến những thứ phù phiếm, chiêu thức các kiểu, những cái đó chỉ dùng để thể hiện, khi chiến đấu thực sự chỉ cần đánh đối phương ngã xuống là được rồi, bất luận dùng cách nào chỉ cần đánh ngã đối phương là được, đó chính là thắng lợi. Đó chính là sự tàn khốc trong thực chiến. Gã đàn ông kia rất có kinh nghiệm trong chuyện này, không nói gì với Diệp Lăng Phi đột nhiên ra tay tấn công.

Động tác của gã đàn ông kia rất nhanh nhưng động tác của Diệp Lăng Phi còn nhanh hơn gã ta, dường như cùng lúc đó tay Diệp Lăng Phi cũng động thủ. Gã đàn ông kia ở trước mặt Diệp Lăng Phi giống như một con cừu non nớt chờ người dắt đi không một chút sức lực để phản kháng. Khi nắm đấm của gã còn cách mặt Diệp Lăng Phi chưa đến 5 cm thì nắm đấm của Diệp Lăng Phi đã giáng xuống cằm của gã đàn ông kia, một tiếng “ui ya” kêu lên thảm thiết, từ miệng gã đàn ông kia phun ra máu, máu tươi cùng với chiếc răng bị đáng gãy cùng phun ra ngoài.

- Rầm…

Ngay lập tức gã đàn ông kia ngã nhào xuống đất, sau đó lai nôn ra máu. Trong máu tươi còn có chiếc răng trăng trắng bị gẫy ra, trên chiếc răng đó còn thấm đấy máu tươi nóng hổi trong rất đáng sợ.



Gã đàn ông kia bị Diệp Lăng Phi đánh ngã xuống đất xong, hai gã đàn ông còn lại trố tròn mắt. Bọn chúng còn chưa kịp biết rút cuộc là chuyện gì, bọn chúng thấy người đàn ông đến này quá mạnh, nhất thời bọn chúng còn chưa biết nên làm thế nào!

- Cảnh sát sẽ đến đây ngay.

Diệp Lăng Phi đáng ngã gã đàn ông cao to xuống đất, tay trái gã xoa vào tay phải rồi rảo bước đi đến trước mặt gã đàn ông cao to bị hắn một đấm đánh ngã, giơ chân phải lên đá mạnh vào mặt gã đàn ông cao to kia khiến gã ta kêu lên thảm thiết. Diệp Lăng Phi không để ý đến tiếng kêu thảm thiết của gã đàn ông kia, hắn quay mặt về phía hai gã đàn ông còn lại nói:

- Bây giờ chúng mày nói cho tao biết, chúng mày rút cuộc là ai?

Hai gã đàn ông kia nhìn nhau, đột nhiên thấy bọn chúng rút dao trên người ra, con dao sáng loáng vừa mới rút ra, Diệp Lăng Phi lại hừ lạnh lùng nói:


- Như thế còn được nếu không tao lại không có cơ hội cho chúng màu đổ máu.


Khi Diệp Lăng Phi nói, hắn lùi về phía sau một bước, cách hai gã kia xa thêm một chút. Diệp Lăng Phi tay không không hề có vũ khí, hắn không thể hiện một thế nào cả mà chỉ tùy tiện đứng trước mặt hai gã kia.


Lúc này, Diệp Lăng Phi không cầm gì cả, ngược lại khiến hai gã kia có phần sợ hãi. Khi đánh nhau điều đáng sợ nhất chính là sự do dự không quyết đoán như thế này, càng do dự không quyết đoán càng làm tăng thêm áp lực tâm lý, hai người đàn ông kia mặc dù cầm dao trên tay nhưng từ đầu đến cuối lại không dám xông đến. Diệp Lăng Phi lúc này lại lấy thuốc lá ra châm thuốc hút.


Gã đàn ông bị Diệp Lăng Phi đánh ngã nằm dưới đất, tay bịt mồm gào lên từng chữ với hai gã đồng bọn đang do dự không quyết đoán của gã:


- Chúng mày còn nhìn gì nữa, còn không động thủ, nếu anh Tôn biết thì chúng ta sẽ tiêu hết.


Hai gã đàn ông kia nghe thấy, người chúng run run, dường như rất sợ hãi gã được gọi là anh Tôn. Sau đó hai bọn chúng cầm dao xông về phía Diệp Lăng Phi.


Con dao sáng loáng trước mặt Diệp Lăng Phi đi theo đường vòng cung rồi đâm thẳng vào mặt Diệp Lăng Phi. Hai mắt Diệp Lăng Phi như có điện, ánh mặt liếc qua hai con dao, chân trái lùi lại một bước dài, người quay sang trái, hai con dao đi qua bên cạnh người Diệp Lăng Phi, đúng lúc người của hai gã đó lao về phía trước . Hai tay Diệp Lăng Phi đã giơ lên bèn nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, con dao trong tay của một trong hai gã đó bi Diệp Lăng Phi đâm vào người gã kia, gã đàn ông đó bị đâm vào vai, miệng kêu lên thảm thiết. Gã đàn ông cầm dao còn lại nhìn Diệp Lăng Phi, đột nhiên gã không cần cả con dao trên tay, lùi về sau bỏ chạy. Gã đàn ông còn lại bị thương ở vai cũng không để ý đến chuyện khác nữa cũng quay người bỏ chạy. Như thế chỉ còn lại một gã đàn ông bị Diệp Lăng Phi đánh vào cằm. Gã bị Diệp Lăng Phi đánh gẫy rằng, nôn ra máu. Ban nãy cú đấm của Diệp Lăng Phi rất mạnh, trong nháy mắt đánh cho gã ta hoa mày chóng mặt. Gã thấy hai kẻ đi cùng đã chạy mất rồi, gã cũng muốn đứng lên nhanh chóng rời khỏi chỗ này chỉ là vừa mới đứng dậy thì lại Diệp Lăng Phi đá ngã xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK