- Hai em xuống xe trước đi, anh có điện thoại!
Diệp Lăng Phi nhận điện thoại của Tiểu Triệu, giọng nói của Tiểu Triệu vang lên trong điện thoại:
- Diệp ca, xảy ra chút chuyện!
- Nói đi, lúc nào nói với anh cũng ấp a ấp úng như vậy!
- Diệp ca, là chuyện ở quảng trường Hải Tinh, bọn em nhận được điện thoại báo nói có người nghe thấy tiếng súng liền lập tức đến đấy, phát hiện có vết máu, nhưng không thấy thi thể, còn có người nói đã từng thấy một chiếc Mercedes màu trắng chạy nhanh qua chỗ đó, đó là xe của Diệp ca!
Tiểu Triệu nói đến đây, ý nghĩa cũng đã rất rõ ràng rồi, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh còn tưởng là chuyện gì chứ, hóa ra là chuyện này à, anh chỉ lái xe qua đó đi dạo thôi, không gây ra chuyện gì cả, nếu cậu không tin anh thì có thể đến nhà anh để điều tra!
Tiểu Triệu vội vàng nói:
- Diệp ca, tất nhiên là em không có ý đó, nhất định là anh đã hiểu lầm rồi, em thật sự không có ý đó!
Tiểu Triệu nào dám nói cái gì, chỉ bảo:
- Em chỉ muốn nói với Diệp ca một tiếng thôi, không có chuyện gì khác đâu!
Tiểu Triệu gọi cuộc điện thoại này để bắt chuyện với Diệp Lăng Phi một chút, theo Tiểu Triệu thấy, xe của Diệp Lăng Phi xuất hiện ở gần quảng trường Hải Tinh không phải là chuyện bình thường, Tiểu Triệu chỉ muốn làm rõ mà thôi, trong lòng cậu ta rất rõ ràng, nếu thật sự Diệp Lăng Phi liên lụy đến chuyện này, vụ án sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều, không nhìn thấy thi thể, có thể cho rằng không có chuyện gì xảy ra. Tiểu Triệu tin rằng chỗ đó nhất định có vụ án phát sinh, chỉ là bây giờ xem ra, thi thể đã sớm bị xử lý rồi.
Diệp Lăng Phi để di động xuống, đã nhìn thấy Chu Hân Mính đang nói chuyện với Tần Dao và Vu Đình Đình, Diệp Lăng Phi đẩy cửa bước xuống xe, Chu Hân Mính đi tới giang tay ra, ôm lấy Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính một mực lo lắng cho Diệp Lăng Phi, tuy ngoài miệng cô không nói gì, nhưng trong lòng Chu Hân Mính lại hiểu rõ, Đới Vinh Cẩm đối với Diệp Lăng Phi mà nói là một đối thủ rất khó giải quyết, trước khi, Diệp Lăng Phi đã từng giao thủ mấy lần với Đới Vinh Cẩm, lần này Đới Vinh Cẩm đến thành phố Vọng Hải, đó là muốn chấm dứt ân oán giữa hắn và Diệp Lăng Phi, nhất định đã chuẩn bị kỹ càng, tuy Chu Hân Mính cực kỳ tin tưởng năng lực của Diệp Lăng Phi năng, nhưng chung quy lại bất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra biến cố. Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi đã trở về, cô ôm Diệp Lăng Phi một cái, Diệp Lăng Phi hôn Chu Hân Mính, bàn tay hắn đặt lên bộ mông đầy đặn của Chu Hân Mính, ôm Chu Hân Mính đi đến trước mặt Vu Đình Đình cùng Tần Dao, hắn cười cười, nói:
- Hai tiểu nha đầu, cứ để anh phải lo lắng hoài, được rồi, đừng nói gì nữa, các em đi tắm đi, anh cũng đi thay bộ quần áo, Hân Mính, em đi tìm quần áo cho hai tiểu nha đầu này, ừm, chuyện này đừng nên nói cho Tình Đình biết, tránh để cô ấy phải lo lắng!
Chu Hân Mính “vâng” một tiếng, Vu Đình Đình và Tần Dao trong lòng đều có chuyện muốn nói với Diệp Lăng Phi, nhưng các cô nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy cũng cho là mình nên đi tắm trước, lần này bị Đới Vinh Cẩm bắt cóc, khiến cho Tần Dao không dám đối mặt với Diệp Lăng Phi, vốn là cao hứng bừng bừng trở về gặp Diệp Lăng Phi, nhưng thật không ngờ lại bị Đới Vinh Cẩm lợi dụng, loại cảm giác đó quả là không dễ chịu. Vu Đình Đình cũng có cảm giác đó, theo Vu Đình Đình thấy, mình lại gậy thêm phiền toái cho Diệp Lăng Phi, nếu không phải vì mình thì vừa rồi Diệp Lăng Phi cũng không cần phải mạo hiểm như vậy, trong lòng cô có chút áy náy, không dám đối diện với ánh mắt của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy Vu Đình Đình lúc nhìn hắn thì toàn quay mặt đi, không dám nhìn thẳng Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nghĩ tới suy nghĩ trong lòng Vu Đình Đình lúc này, đưa tay ra vỗ vỗ lưng Vu Đình Đình, nói:
- Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa, anh không sao đâu, những chuyện này vốn đã nằm trong kế hoạch của anh rồi!
Chu Hân Mính tìm được hai bộ áo ngủ ở trong phòng, Diệp Lăng Phi ngồi trên giường hút thuốc lá, Chu Hân Mính đứng dậy, nói:
- Ông xã, những chuyện mà anh vừa kể thật đáng sợ, anh có nghĩ tới không, vạn nhất Đới Vinh Cẩm không dùng bom điều khiển từ xa thì sao, nếu hắn sử dụng bom hẹn giờ thì tính mạng anh gặp nguy hiểm rồi, anh còn nói không để lo lắng, bây giờ xem ra, ông xã anh thật sự rất khiến em phải lo lắng!
Giọng nói của Chu Hân Mính mang theo vẻ trách móc, Chu Hân Mính không phải là không có cá tính, tuy Chu Hân Mính thường xuyên ủng hộ những đề nghị của Diệp Lăng Phi, nhưng mà cũng có một số đề nghị cô phản dối, cũng biết phàn nàn, cũng biết tức giận, chỉ cần cô không phải là đồ vật thì nhất định sẽ có tính cách của mình. Huống chi Chu Hân Mính nghĩ mà cảm thấy sợ, cô là cảnh sát, trong lòng hiểu rõ những chuyện đó có ý nghĩa như thế nào, một khi Đới Vinh Cẩm không dùng bom điều khiển từ xa mà dùng bom hẹn giờ., rất có thể Diệp Lăng Phi đã bị nổ chết, Chu Hân Mính cảm thấy vô cùng sợ hãi, không khỏi lên tiếng trách móc. Diệp Lăng Phi hiểu sự lo lắng trong lòng Chu Hân Mính, hắn đứng dậy, vươn tay ôm Chu Hân Mính, ngửi mùi hương thơm ngát từ mái tóc của Chu Hân Mính truyền tới, hắn cười hì hì, nói:
- Bà xã, anh biết anh sai rồi, em đừng tức giận, nào, tối nay chúng ta lại sinh một đứa nữa đi!
- Anh cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, làm loạn cái gì chứ, cũng không biết anh lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy, ông xã, em hỏi anh, tối nay anh định ngủ thế nào đây?
- Cái gì mà ngủ thế nào?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Còn muốn em phải nói rõ ra sao, em muốn hỏi là anh định ngủ ở đâu?
Chu Hân Mính quay mặt lại, nói:
- Tối hôm nay thì không được rồi, anh phải nghỉ ngơi cho thật khỏe, chờ khi nào sức khỏe anh khôi phục lại thì anh muốn làm cái gì em mặc kệ, nhưng bây giờ em không thể mặc kệ anh được, nếu anh còn không biết tiết chế như vậy, sớm muộn gì cũng không chịu đựng được đâu!
Lúc này Diệp Lăng Phi mới hiểu được điều mà Chu Hân Mính lo lắng, Diệp Lăng Phi cho tay vào trong áo ngủ của Chu Hân Mính, lần mò đến vùng bụng phẳng lỳ của Chu Hân Mính rồi trượt tiếp xuống, nói:
- Bà xã, tối hôm nay ngoại trừ em ra anh không muốn ai khác cả!
Chu Hân Mính kéo tay Diệp Lăng Phi ra, nói:
- Em đã nói rõ ràng rồi, anh đừng làm loạn nữa! Ông xã, tối hôm nay anh nghỉ ngơi thật tốt đi, bây giờ em đi xem hai cô gái thế nào, còn anh ấy à, đi ngủ sớm một chút đi, sáng ngày mai lúc thức dậy, anh lại trò chuyện với hai người họ, còn ngày mai, em sẽ đến thăm Tình Đình, tiện thể đến cục cảnh sát, em định chuẩn bị đi làm!
Chu Hân Mính đã nói đến nước này, Diệp Lăng Phi cũng hiểu dụng ý của Chu Hân Mính, Chu Hân Mính lo lắng Diệp Lăng Phi không chịu nổi nữa, vừa mới trở về từ Nhật Bản lại gặp chuyện của Đới Vinh Cẩm, về phần Tần Dao và Vu Đình Đình, đối với Diệp Lăng Phi mà nói, đó đều là người phụ nữ của hắn, điều Chu Hân Mính lo lắng là thân thể Diệp Lăng Phi không chịu đựng nổi, như vậy sẽ khiến hắn lao lực quá mức, cho nên, cô không cho phép Diệp Lăng Phi làm loạn, muốn Diệp Lăng Phi đi ngủ sớm một chút. Điều Chu Hân Mính lo lắng không phải không có lý, nếu thật sự để Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình, Tần Dao ở cùng với nhau, có lẽ Diệp Lăng Phi sẽ không kìm nén được mất. Diệp Lăng Phi hôn lên môi Chu Hân Mính cái, nhận lời:
- Vậy được rồi, bà xã, anh đi ngủ đây, hai người bọn họ phải làm phiền em rồi!
- Vâng, em biết rồi!
Chu Hân Mính đáp.
Diệp Lăng Phi thật sự đi ngủ, hắn có mệt mỏi, cho dù Chu Hân Mính không yêu cầu Diệp Lăng Phi đi ngủ, Diệp Lăng Phi cũng lựa chọn đi ngủ thôi, hắn cần nghỉ ngơi.
Chu Hân Mính đem áo ngủ cho hai người Tần Dao và Vu Đình Đình, đã muộn rồi, ba người không trò chuyện quá nhiều, Chu Hân Mính chỉ nói cho hai cô gái biết có thể ở chỗ này yên tâm ngủ, không cần phải lo lắng có chuyện gì xảy ra. Chu Hân Mính cũng không hỏi quá nhiều, có một số việc cần hỏi, có một số việc không cần phải hỏi. Sáng sớm hôm sau, Chu Hân Mính đã dẫn theo con gái cùng Chu Tiểu Linh đi gặp Bạch Tình Đình.