- Ông xã, anh đang khóc đấy?
- Không có việc gì, không có việc gì đâu!
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh đang trên đường trở về, bà xã, anh đang lái xe, không nên nói chuyện điện thoại thì hơn!
Diệp Lăng Phi nói xong đang định cúp dập máy, lại nghe thấy đầu dây bên kia Bạch Tình Đình vội vội vàng vàng nói:
- Ông xã, em sẽ về với anh, bây giờ em sẽ về chuẩn bị ngay!
Lúc này Bạch Tình Đình cũng không thèm để ý đến việc điều tra những người phụ nữ có quan hệ với Diệp Lăng Phi nữa, điều cô suy nghĩ bây giờ chỉ là muốn ở bên cạnh an ủi Diệp Lăng Phi, bất kể tương lai sẽ như thế nào, nhưng hiện giờ, Bạch Tình Đình chỉ nghĩ đến việc ở bên cạnh Diệp Lăng Phi, đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu cô vào lúc này. Diệp Lăng Phi nghe vậy liền đáp:
- Được rồi!
Nói xong Diệp Lăng Phi dập máy, mãi đến lúc này, Vu Tiêu Tiếu mới chậm rãi hỏi:
- Diệp đại ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Anh phải về chịu tang!
Diệp Lăng Phi vẫn nói lại những lời này, hắn cũng không giải thích quá nhiều, chỉ lấy một điếu thuốc ra châm lửa hút. Diệp Lăng Phi đang cảm thấy cực kỳ bối rối, hắn không muốn tin tưởng đây là sự thật, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận tất cả đều là sự thực, ông lão đã từng giúp đỡ gia đình hắn đã qua đời, đó là người thân cuối cùng của hắn ở quên, trừ ông ấy, nơi đó không còn người nào đáng để hắn lưu luyến cả. Diệp Lăng Phi không phải là không bao giờ rơi lệ, chỉ là hắn khinh thường chuyện rơi nước mắt, theo Diệp Lăng Phi thấy rơi lệ là biểu hiện nhu nhược nhất, hắn không muốn rơi lệ, nhưng hiện giờ Diệp Lăng Phi lại bất chấp những thứ đó, hắn rơi nước mắt, rất nhiều nước mắt, khiến ánh mắt của hắn trở nên mơ hồ.
Hắn không đưa Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn về trường học, sau khi vào khu vực nội thành, hai cô gái xuống xe, Diệp Lăng Phi lái xe trực tiếp trở về biệt thự, ở biệt thự, Chu Hân Mính đã chuẩn bị xong, Diệp Lăng Phi định đưa con về thăm nhưng ngại đường xá xa xôi, đứa bé có thể sẽ không chịu nổi, vì vậy mà sinh bệnh. Diệp Lăng Phi không muốn để con mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn muốn Chu Hân Mính ở lại chăm sóc cho đứa bé, nhưng Chu Hân Mính lại muốn cùng đi với Diệp Lăng Phi, đưa bé ở lại trong nhà cũng có người chăm sóc, Chu Tiểu Linh hiện giờ đã chăm sóc rất tốt cho tiểu Mính Đình. Diệp Lăng Phi đang lúc bối rối, hắn không muốn đi nghĩ những chuyện này, Chu Hân Mính đã muốn đi thì cứ làm theo ý Chu Hân Mính là được rồi, Diệp Lăng Phi không ép cô phải ở lại. Bạch Tình Đình cũng đã chuẩn bị xong những gì cần mang đi, Bạch Tình Đình không nói với Diệp Lăng Phi về việc cô đã đi gặp Vu Đình Đình, nhìn bộ dạng của Diệp Lăng Phi lúc này Bạch Tình Đình cảm thấy trái tim tan nát, từ trước tới giờ cô chưa bao giờ thấy Diệp Lăng Phi như vậy, điều đó cho Bạch Tình Đình cảm thấy rất đau lòng. Cô tạm gác những chuyện linh tinh khác lại, chỉ muốn ở bên cạnh Diệp Lăng Phi vào thời khắc này, Bạch Tình Đình khuyên nhủ:
- Ông xã, ngươi không muốn bi thương...,!
- Anh biết mà!
Bạch Tình Đình còn chưa nói hết, đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:
- Chúng ta chuẩn bị một chút, Vương Vĩnh sắp tới rồi, chúng ta lập tức xuất phát, nếu như tranh thủ thời gian thì sáng ngày mai có thể đến thôn Nam Dương, anh muốn trước khi Đỗ gia gia yên nghỉ đến nhìn mặt ông lần cuối!
Năm đó không phải là Diệp Lăng Phi không muốn Đỗ Thuận chuyển đến sinh sống ở thành phố Vọng Hải, như vậy thì Diệp Lăng Phi có thể chăm sóc cho Đỗ Thuận tốt hơn, nhưng đáng tiếc là Đỗ Thuận không muốn đến thành phố Vọng Hải để sống nốt phần đời còn lại, theo lời Đỗ Thuận, ông ta đã sống ở thôn Nam Dương lâu rồi, cho dù chết cũng phải chết ở thôn Nam Dương, ông ta không muốn rời khỏi thôn Nam Dương. Diệp Lăng Phi một phen cảm khái, hắn thật sự không ngờ Đỗ Thuận cứ như vậy mà ra đi. Diệp Lăng Phi tỏ ra rất cô đơn, sợ rằng chính Diệp Lăng Phi cũng không ngờ mình lại đau khổ đến vậy, những chuyện trước kia đều bị hắn chôn sâu trong lòng, không đối diện nữa, Đỗ Thuận là kỷ niệm cuối cùng mà hắn phải đối diện, Đỗ Thuận vừa qua đời, khiến cho Diệp Lăng Phi hoàn toàn đoạn tuyệt với quá khứ, những chuyện hồi nhỏ, cô bé xinh đẹp biết ca hát đeo dây lưng hồng, cái những đứa bé thôn dã chạy lông nhông khắp nơi, những câu chuyện thời thơ ấu, cậu thiếu niên phải chịu nhiều đau khổ, tất cả những chuyện đó vì cái chết Đỗ Thuận mà biến mất, Diệp Lăng Phi không muốn nhắc lại những thứ này nữa.... Bạch Tình Đình nắm tay Diệp Lăng Phi thật chặt, cô cảm giác tay Diệp Lăng Phi lạnh buốt, Bạch Tình Đình ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh, bất kể tương lai quan hệ của chúng ta như thế nào, chỉ cần anh cần em, em sẽ luôn nắm tay như lúc này! Ông xã, em yêu anh, em muốn anh biết rằng, anh là người đàn ông duy nhất của đời em, tất cả những gì của em chỉ thuộc về mình anh!
Diệp Lăng Phi không suy nghĩ cẩn thận về ý tứ của Bạch Tình Đình khi nói những lời này, có lẽ, trong lòng Bạch Tình Đình, lúc cô nói những lời đó với Diệp Lăng Phi đồng thời cũng đang tự nói với bản thân mình, cô một mực luôn yêu Diệp Lăng Phi, dù cho hiện giờ giữa bọn họ có mâu thuẫn gì cũng là có thể vượt qua được. Tâm tình của Diệp Lăng Phi hiện giờ rất tệ, hắn không suy nghĩ quá nhiều chuyện, chỉ muốn mau chóng trở về thôn Nam Dương, đi thăm Đỗ gia gia luôn luôn thương yêu chăm nom cho hắn.
Một chiếc máy bay đáp xuống sân bay thành phố Vọng Hải, một người phụ nữ từ trên máy bay đi xuống, hai tay trống trơ,n ở phía sau cô có hai tên vệ sỹ da trắng dáng người cao lớn cầm hành lý giúp cô ta. Cô ta đi ra ngoài sân bay, hít sâu một hơi, cô ta còn nhớ rõ bầu không khí ở đây, nhớ rõ khoảng thời gian cô ta sống ở chỗ này. Cô ta cho rằng mình sẽ không xuất hiện ở chỗ này thêm một lần nào nữa, nhưng không ngờ hôm nay rốt cục mình lại quay trở lại chỗ này. Cô ta vẫy vẫy tay, một chiếc xe taxi ngừng đỗ trước mặt, người phụ nữ và hai người đàn ông da trắng nhanh chóng lên xe taxi rời đi. Trong lúc người phụ nữ kia vừa mới xuống máy bay, Johann Vương đang cùng Trác Văn Quân ngồi trong quán cà phê ở gần khách sạn, Johann Vương có vẻ rất cao hứng, trên mặt hắn luôn hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng mà lạnh nhạt. Phụ thân của hắn đã từng nói với hắn rằng, trên thế giới này quy tắc nào cũng có thể thay đổi được, mấu chốt là phải xem con thay đổi như thế nào. Johann Vương một mực luôn nhớ rõ những lời này của cha mình, từ lúc mới mười tuổi, hắn cũng đã tỏ ra rất có hứng thú với những quy tắc của xã hội này, nhưng so với việc thay đổi quy yắc, hắn càng ưa thích việc nghiên cứu những thứ nguy hiểm hơn, hắn thật sự là ma quỷ ở giữa thiên đường và địa ngục, không ai biết trong lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì. Điện thoại của hắn đổ chuông, Johann Vương lấy điện thoại di động ra, nói:
- Tôi biết ngay là vở kịch này càng ngày càng thú vị mà, tôi rất muốn thấy kết quả!
Johann Vương để điện thoại xuống, Trác Văn Quân nhìn Johann Vương, Johann Vương cười nói:
- Lại có thêm một con sủng vật mà tôi cảm thấy hứng thú tham dự vào, tôi muốn đi gặp cô ta, tiện thể hỏi cô ta một chút xem tiếp theo cô ta định làm gì! Cô ta muốn chơi thế nào tôi mặc kệ, nhưng mà tôi không cho phép cô ta làm tổn thương đến chim hoàng yến của tôi!
Trác Văn Quân nhìn Johann Vương, trên mặt cô ta hiện lên một nụ cười mê người, nói:
- Em muốn nói với anh là, Chu đã đến Bắc Kinh rồi, không bao lâu nữa, Chu sẽ đến thành phố Vọng Hải, Chu cũng cảm thấy có hứng thú với Diệp Lăng Phi đấy, anh có cảm thấy ghen không?
- Chu? Cô ấy là một cô gái rất có sức hút, chỉ là, tôi biết lần này cô ấy về nước chỉ là để thăm bạn của cô ấy thôi!
Johann Vương cười nói,
- Tôi nghe nói bạn thân của cô ấy cũng là một cô gái rất hấp dẫn, hơn nữa còn là huấn luyện viên lính đặc chủng cơ đấy, thật thú vị!