Diệp Lăng Phi biến sắc, quát lên. Cả người hắn từ trên ghế salon bật lên, nhanh như chớp chạy ra cửa, đột nhiên mở cửa phòng, khói đặc cuồn cuộn từ bên ngoài chui vào. Diệp Lăng Phi nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Lúc này, mọi người trong phòng cũng đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra – Cháy!
- Khốn kiếp.
Diệp Lăng Phi chửi thề một câu, phòng này cách âm rất tốt, hơn nữa trong phòng mở nhạc ầm ĩ, làm cho âm thanh bên ngoài cơ hồ là không lọt được vào phòng, nếu không phải Diệp Lăng Phi ngửi được mùi khói, sợ rằng khi cháy lan đến đây thì mình chết như thế nào cũng không biết.
Diệp Lăng Phi vốn dự cảm có chuyện không hay xảy ra, nhưng không ngờ lại cháy thật, chỉ nhìn khói nhiều như vậy cũng biết lửa cháy rất lớn.
Hạo ca đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó lập tức phản ứng, hô một câu chạy mau, liền từ ghế salon nhảy dựng lên, liều mạng chạy về phía cửa. Người khác cũng chạy về phía cửa, thấy cháy, mọi người theo bản năng đều chạy trốn.
Diệp Lăng Phi cũng không có ngăn lại, hắn lùi lại hai bước, một tay ôm lấy Kỷ Tuyết và Tiếu Hoành Vũ, quát:
- Đừng nhúc nhích, không muốn chết thì theo chú.
Kỷ Tuyết và Tiếu Hoành Vũ bị Diệp Lăng Phi quát như vậy, sợ đến run rẩy, hai người đều dừng lại nhưng lại hết sức khẩn trương, trẻ con như bọn chúng, gặp loại chuyện này đều bị dọa đến mất mật, làm sao có thể trấn tĩnh như Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi quan sát phòng này một chút, phát hiện có một tấm rèm cửa sổ, rèm này chừng dài hơn ba mét. Diệp Lăng Phi giật tấm rèm xuống, nhìn thấy phía sau có một cửa sổ kiểu cũ bị bịt kín lại, kết cấu tòa nhà này là kiểu cổ, phía sau là một cửa sổ hình bán nguyệt, lại bị bịt lại trở thành một bức tường.
- Đóng cửa phòng lại. Không cho ai đi vào.
Diệp Lăng Phi xé tấm rèm thành ba mảnh, cầm một chai bia chưa mở, đem cổ chai đập vào góc bàn, xoảng một tiếng, cổ chai đã bị đập vỡ, bia trong chai phun ra, Diệp Lăng Phi đổ bia vào mấy miếng vải, sau khi tẩm ướt mấy miếng vải, vứt chai không xuống đất.
Kỷ Tuyết đã đóng cửa lại, thì nhớ đến bạn học của mình, hô lên:
- Bạn học của cháu còn ở bên ngoài.
- Đó là số mệnh của chúng, nếu như chúng còn sống thì chứng minh chúng tốt số, còn nếu bị chết, thì chỉ có thể nói ông trời muốn mạng của họ.
Diệp Lăng Phi đem miếng vải buộc vào miệng, dặn dò:
- Hai người các ngươi, nếu không muốn chết thì buộc vào, đừng có nói nhiều.
Kỷ Tuyết và Tiếu Hoành Vũ làm gì còn dám nói nhiều, toàn bộ nghe Diệp Lăng Phi sắp xếp. Ngoan ngoãn buộc mảnh vải ngoài miệng, từ khe cửa khói tràn vào phòng, không bao lâu nữa khói sẽ tràn ngập phòng. Diệp Lăng Phi đoán bên ngoài đã tràn ngậy khói, cháy nhà rất nhiều người chết không phải vì bị lửa thiêu mà là bị sặc khói mà chết.
Hắn không suy nghĩ nhiều, hai tay nhấc cái bàn gỗ nặng trên trăm cân, đập vào cái cửa sổ. Rầm một tiếng, cái bàn bị đập nứt ra mà cửa sổ chỉ hơi lung lay một chút, Diệp Lăng Phi lại cầm chiếc bàn lên, đập một cái, lần này cái bàn vỡ thành bốn mảnh. Nhìn lại cửa sổ đã bị đập ra một lỗ thủng to, từ bên ngoài có ánh đèn chiếu vào.
Hai tay Diệp Lăng Phi đẩy vào hai bên lỗ thủng trên cửa sổ đã bị bịt lại, cắn răng, gầm lên. Ầm một tiếng, tường bịt cửa sổ đã bị Diệp Lăng Phi đẩy ra ngoài, cả cái cửa sổ đã lộ ra.
Từ cửa sổ nhìn xuống phía dưới, thấy một căn nhà cách mặt đất chừng ba mét, đó là noc một kho hàng nhỏ, Diệp Lăng Phi ước chừng từ đây đến nóc nhà kho đó ít nhất cũng phải cách tám mét, Diệp Lăng Phi đem ba mảnh vải vừa nãy xé từ rèm cửa xé ra rồi buộc lại với nhau, sau đó đem toàn bộ rượu trong phòng đổ lên sợi dây vải dài tầm chín mét này, dùng sức xé ra, cảm thấy cũng khá là chắc chắn.
Diệp Lăng Phi buộc sợi dây vải vào ngang hông Tiếu Hoành Vũ, mang Tiếu Hoành Vũ ra trước cửa sổ nói:
- Hai tay bám vào cửa sổ, chú sẽ đưa cháu xuống.
- Cao quá.
Tiếu Hoành Vũ nhìn thấy cao như vậy, mặt trắng bệch không còn giọt máu, cả người run run không dám đi xuống.
- Ngươi còn lề mề ta sẽ ném ngươi xuống.
Diệp Lăng Phi bị Tiếu Hoành Vũ chọc giận, không thèm chú cháu, dỗ dành gì, như chim ưng bắt gà con, túm cổ áo Tiếu Hoành Vũ nhấc ra ngoài cửa sổ, Tiếu Hoành Vũ ở trên không, hai chân đạp loạn, sợ đến run lẩy bẩy.
- Nhanh, đi xuống.
Diệp Lăng Phi nắm chặt dây vải, thả Tiếu Hoành Vũ xuống từng chút một, Tiếu Hoành Vũ như tượng gỗ bị Diệp Lăng Phi thả xuống dần dần, mãi đến khi Tiếu Hoành Vũ hai chân chạm nóc nhà kho, mặt hắn mới có chút huyết sắc (màu máu).
Diệp Lăng Phi nhanh tay rút về dây vải, sau đó cũng như vậy đem Kỷ Tuyết thả xuống, Kỷ Tuyết so với Tiếu Hoành Vũ thì can đảm hơn nhiều, cô cắn chặt môi, không nói lời nào, nhắm tịt mắt lại, mãi cho đến khi chân chạm đất, Kỷ Tuyết mới mở mắt, thở một hơi thật dài, rồi cô hướng về phía Diệp Lăng Phi vẫn còn ở trên tầng hô:
- Chú mau đi xuống đi.
Diệp Lăng Phi đem dây vải buộc vào ghế salon, tay phải cầm dây vải, đứng ở cửa sổ, hơi chần chừ một giây, rồi quyết đoán nhảy xuống. Theo thân thể Diệp Lăng Phi rơi nhanh xuống dưới, ghế salon cũng bị kéo về phía cửa sổ.
Ầm!
Ghế salon bị mắc kẹt ở cửa sổ, còn Diệp Lăng Phi đang ở giữa không trung, đột nhiên cảm thấy dây vải buông lỏng, trong lòng biết rõ dây vải này không chịu được sức nặng của mình, đã bị đứt. cái này vẫn trong tính toán của Diệp Lăng Phi, nên cũng không bị bất ngờ. Chân hắn vừa chạm vào nóc nhà liền lăn hai vòng, lăn xuống dưới đất.
Khoảng cách ba mét với Diệp Lăng Phi mà nói cũng đủ để hắn đủ thời gian phản ứng, khi còn chưa chạm đất, hắn đã điều chỉnh tư thế, chân vừa chạm đất liền liên tục lăn trên mặt đất, đem lực rơi hoàn toàn triệt tiêu, lăn hơn mười vòng, Diệp Lăng Phi mới dừng lại.
Diệp Lăng Phi đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, đi tới dưới nhà kho, ra hiệu cho Kỷ Tuyết và Tiếu Hoành Vũ nhảy xuống.
Hai người này nhìn độ cao gần ba mét, cũng không dám trực tiếp nhảy xuống. Làm cho Diệp Lăng Phi bên dưới tức giận, trừng mắt quát:
Muốn ta tự mình lên đấy đem hai tên tiểu quỷ các ngươi ném xuống không, ***, các ngươi là ai dạy dỗ mà độ cao này cũng không dám nhảy xuống!
Diệp Lăng Phi quát như vậy, quả thật cũng có điểm tác dụng, Kỷ Tuyết cắn chặt đôi môi nhỏ, nhắm mắt lại, nhảy xuống phía dưới, ngay khi Kỷ Tuyết chuẩn bị chạm đất, Diệp Lăng Phi đã ôm lấy Kỷ Tuyết, không để cho Kỷ Tuyết có một điểm thương tổn. Tiếu Hoành Vũ bên trên thấy Kỷ Tuyết nhảy xuống, trong lòng tự ái, cũng nhảy xuống, cũng được Diệp Lăng Phi đón được an toàn.
Giờ phút này, rốt cuộc Diệp Lăng Phi cũng có thể thở phòa nhẹ nhõm, hắn cười nói với Kỷ Tuyết và Tiếu Hoành Vũ:
- Tốt lắm, chúng ta đi thôi, hôm nay coi như không có chuyện gì phát sinh.
Kỷ Tuyết vẫn nhìn Diệp Lăng Phi, đột nhiên cô ôm lấy Diệp Lăng Phi, hôn một cái, thanh âm mềm mại xen lẫn sự hưng phấn nói:
- Chú, chú thật tốt, cháu rất hâm mộ chú.
- Nhóc, không có chuyện gì phải không, không cần nói những lời khách sáo như vậy.
Diệp Lăng Phi lần này đúng là bị Kỷ Tuyết hù dọa rồi, không nghic chính mình lại bị cô gái khác hôn trộm như vậy. Nghe được câu nói tiếp theo của Kỷ Tuyết, Diệp Lăng Phi thật sự cười khổ bất đắc dĩ, không còn cách nào đành cười nói:
- Đừng nghịch ngợm nữa, mau về nhà đi.
- Vậy hai người bạn học của cháu thì làm sao?
Kỷ Tuyết lo lắng hỏi.
- Chú nói rồi, bọn chúng còn sống là vận của chúng, nếu chúng chết thì là mệnh của chúng, không thể trách người khác được.
Diệp Lăng Phi hơi lắc đầu, nói:
- Đi thôi, hai đứa nhớ kĩ, buổi tối hôm nay không có phát sinh bất cứ chuyện gì.
Khi Diệp Lăng Phi ra xe rời đi, xe chữa cháy từ nội thành mới chạy đến hiện trường, các nhân viên phòng cháy chữa cháy lập tức tiến hành cứu hỏa, chỉ là do khói cuồn cuộn, thế lửa quá lớn, không bao nhiêu người có khả năng sống sót.
Diệp Lăng Phi cũng không có đưa Kỷ Tuyết và Tiếu Hoành Vũ về nhà, hắn lái xe đưa hai đứa nhóc ra bến xe bus, rồi cho hai đứa xuống bắt xe bus về nhà. Tiếu Hoành Vũ cũng không có cảm giác gì, lần này Diệp Lăng Phi cứu hắn, hắn cảm kích còn không kịp nào dám oán trách cái gì với Diệp Lăng Phi. Chỉ là Kỷ Tuyết hết sức bất mãn, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng lầm bầm oán giận nói:
- Chú, sao chú không đưa cháu về nhà?
- Không có thời gian, chú còn nhiều việc.
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói.
- Không phải là sốt ruột về gặp vợ đấy chứ, hừ, cháu thật muốn nhìn xem vợ chú là ai, có thể xinh hơn cháu không.
Kỷ Tuyết ấm ức nói,
- Nếu cháu lớn thêm vài tuổi nữa, nhất định còn xinh hơn vợ chú.
- Như vậy chờ cháu lớn lên rồi nói đi.
Diệ Lăng Phi cười nói.
- Chú đáng ghét, cháu nhất định phải quấn lấy chú, không cho chú được yên ổn.
Kỷ Tuyết oán giận nói:
- Cháu không phải cô gái dễ lừa gạt đâu.
- Chú biết khó lừa gạt cháu cho nên chú mới không dám trêu chọc vào cháu đấy, chờ ngày nào đó cháu sửa lại tật xấu này rồi hẵng tới tìm chú đi.
Diệp Lăng Phi đóng cửa xe, khoát khoát tay với Kỷ Tuyết:
- Nhóc, chú cũng không phải là người tốt, nói không chừng ngày nào đó chú nổi điên lên, đến lúc đó cháu sẽ biết chú là dạng người gì.
Không đợi Kỷ Tuyết hiểu ý nghĩa những lời này, Diệp Lăng Phi đã lái xe rời khỏi bến xe bus, để lại Kỷ Tuyết và Tiếu Hoành Vũ đứng ở đó.