- Diệp tiên sinh, chuyện này có thật không?
Diệp Lăng Phi gật đầu nói:
- Tôi dự định như vậy nhưng tôi không dám bảo đám nhất định sẽ thành công, đương nhiên tôi sẽ cố gắng hết sức để làm.
Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây thì thấy Tôn Hổ quỳ xuống nói:
- Diệp tiên sinh, bất luận có được hay không thì Tôn Hổ cũng nợ anh một mạng, tôi…
Diệp Lăng Phi không để Tôn Hổ nói hết, hắn cắt ngang lời Tôn Hổ nói:
- Tôn Hổ, cậu đừng nói vậy, tôi đã nói với cậu rồi, tôi giúp cậu vì tôi thấy cậu là một người đàn ông đơn giản vậy thôi, tất cả những gì cậu làm đều là những việc mà một người đàn ông cần làm.
Diệp Lăng Phi, Tôn Hổ và Dã Thú ngồi uống rượu ở đây đến sáng sớm, Tôn Hổ không thể đến khách sạn, bây giờ điều Tôn Hổ cần làm là tìm một nơi an toàn, vì ở tỉnh thành Diệp Lăng Phi không quen thuộc không biết chỗ nào an toàn nhưng điều đó không vấn đề gì Tôn Hổ luôn ở bên ngoài nên rất quen thuộc với những chỗ ở bên ngoài. Diệp Lăng Phi bảo Tôn Hổ đợi đến lúc trời sáng sau đó hắn sẽ sắp xếp một hiện trường giả về cái chết của Tôn Hổ, đồng thời cũng sẽ liên lạc với bác sĩ chỉnh hình để làm phẫu thuật chỉnh hình cho Tôn Hổ…
Diệp Lăng Phi để chuyện này cho Dã Thú sắp xếp, quan hệ của Dã Thú khá rộng có thể mời bác sĩ chỉnh hình ở Vọng Hải đến Tỉnh Thành làm phẫu thuật, cũng có thể dùng một số tiền lớn để làm phẫu thuật chỉnh hình ngay tại Tình Thành. Với Diệp Lăng Phi trên đời này không có việc gì là không thể dùng tiền giải quyết.
Diệp Lăng Phi sắp xếp cho Tôn Hổ ở đây xong, để Tôn Hổ trốn đến sáng, tới khi đó Diệp Lăng Phi sẽ tạo một hiện trường chết giả cho Tôn Hổ. Khi Diệp Lăng Phi về đến khách sạn thì đã là hai giờ rưỡi sáng, cả một buổi tối căng thẳng, Diệp Lăng Phi tắm nước nóng một cái rồi lên giường ngủ.
Diệp Lăng Phi bị tiếng đập cửa làm tỉnh giấc, đúng không sai quả thực là tiếng gõ cửa. Diệp Lăng Phi ngồi dậy trên giường trong lòng thầm nghĩ, vừa sáng sớm không biết là ai gõ cửa. Tối hôm qua Diệp Lăng Phi về muộn, hắn cảm thấy mình ngủ vẫn chưa đủ.
Diệp Lăng Phi hét lớn về phía cửa:
- Đừng gõ nữa. Bây giờ mới mấy giờ mà đã đập cửa rồi.
Nói rồi, Diệp Lăng Phi chỉ mặc quần đùi xuống giường, mí mắt hắn vẫn còn nặng, chân đi dép lê đi ra cửa, vừa mở cửa thấy Bành Hiểu Lộ đứng ở cửa. Bành Hiểu Lộ thấy bộ dạng mệt mỏi của Diệp Lăng Phi, cô ta đứng ở cửa, nhìn vào trong phòng trước, có vẻ như nhìn xem trong phòng Diệp Lăng Phi có phụ nữ không, cô ta đương nhiên không nhìn thấy, Diệp Lăng Phi không vì phụ nữ mà để mình bị mệt đến vậy.
- Em làm gì vậy?
Diệp Lăng Phi ngáp một cái, khép cửa phòng, quay người đi vào giường. Bành Hiểu Lộ rảo bước đi vào, ánh mặt cô ta lướt nhìn một lượt cả gian phòng, xác nhận trong phòng không có phụ nữ cô ta mới thầm thì một cách kỳ lạ:
- Diệp Lăng Phi, tối hôm qua anh làm gì vậy?
- Anh không phải đã nói với em rồi sao, anh có việc phải làm.
Diệp Lăng Phi lên giường nhưng hắn không nằm xuống mà cầm bao thuốc trên giường lên châm một điếu, Diệp Lăng Phi nheo mắt nhìn về phía Bành Hiểu Lộ nói:
- Lẽ nào em cho rằng tối hôm qua anh ở với phụ nữ sao?
Bành Hiểu Lộ không phủ nhận, cô ta trách:
- Ai biết được anh làm gì, em không phải là lo lắng cho anh sao? Tối hôm qua anh nói không quay về là không quay về, Diệp Lăng Phi anh có biết em lo lắng cho anh nhiều thế nào không, hừ, em thấy em lo thừa rồi.
Bành Hiểu Lộ bĩu môi, nhìn bộ dạng như đang tức giận, Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng bĩu môi của Bành Hiểu Lộ, người phụ nữ này nếu tức giận thì cần phải dỗ dành, Diệp Lăng Phi rất giỏi trong việc dỗ phụ nữ, hắn vội vàng xin lỗi nói:
- Hiểu Lộ, anh biết em lo lắng cho anh, thực lòng xin lỗi em.
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói vậy cô ta ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp Lăng Phi, anh cũng chẳng làm gì có lỗi với em.
Diệp Lăng Phi cảm thấy trong lời nói của Bành Hiểu Lộ có ý gì đó, dường như Bành Hiểu Lộ tức tối chuyện gì. Diệp Lăng Phi nhất thời không nghĩ ra rút cuộc hắn nói gì với Bành Hiểu Lộ khiến cô ta ghi nhớ trong lòng. Hắn nhìn vào mắt Bành Hiểu Lộ hy vọng có thể tìm thấy tin tức gì trong đó nhưng Diệp Lăng Phi chỉ có thể qua ánh mắt Bành Hiểu Lô nhìn thấy tâm trạng của Bành Hiểu Lộ lúc này không tốt. Ngoài điều đó ra Diệp Lăng Phi chẳng biết thêm được tin tức gì khác.
Diệp Lăng Phi lại hút một hơi thuốc, sau đó để thuốc vào trong gạt tàn, từ trên giường đi xuống đến trước mặt Bành Hiểu Lộ, trước ánh mặt ngạc nhiên của Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi bế Bành Hiểu Lộ lên khiến cô ta ngạc nhiên vội vàng kêu:
- Diệp Lăng Phi anh làm gì vậy mau đặt em xuống .
Diệp Lăng Phi bế Bành Hiểu Lộ đến bên giường nghiêng người đặt cô ta lên giườn. Diệp Lăng Phi làm vậy là để giúp bản thân hắn tranh thủ thời gian, vì Diệp Lăng Phi không biết hắn đã đồng ý chuyện gì với Bành Hiểu Lộ. Trong đầu hắn luôn nghĩ, trong lúc Diệp Lăng Phi bế Bành Hiểu Lộ lên giường, Diệp Lăng Phi đột nhiên nhớ ra, hắn quả thực đã nói với Bành Hiểu Lộ sẽ đi chơi với cô ta. Tính ngày thì đúng là hôm nay. Trong đầu Diệp Lăng Phi bắt đầu thấy ảo não, hắn không nên hứa hẹn những điều này với Bành Hiểu Lộ, nếu không hứa, thì sẽ không có chuyện gì cả càng không làm cho Bành Hiểu Lộ không vui. Nhưng lúc này Diệp Lăng Phi hối hận cũng không còn tác dụng gì nữa, đương nhiên, trong lòng Diệp Lăng Phi biết nên dỗ dành phụ nữ thế nào để họ vui, những chuyện ấy cơ bản không thể làm khó Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi đặt Bành Hiểu Lộ lên giường nhưng không hề như Bành Hiểu Lộ tưởng tượng, Diệp Lăng Phi sẽ nhào tới đè lên người Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi lấy thuốc lá ra hút một hơi, Diệp Lăng Phi nhìn Bành Hiểu Lộ nói:
- Hiểu Lộ, tôi hôm qua anh gặp phải một chuyện, cơ bản anh không muốn nói nhưng bây giờ anh thấy nói ra thì tốt hơn.
Câu nói của Diệp Lăng Phi đã thu hút sự chú ý của Bành Hiểu Lộ, cô ta không nhịn được hỏi:
- Chuyện gì cơ?
- Anh được biết một lính đặc chủng đã liên tục giết chết bảy tám người, Hiểu Lộ, em có biết chuyện này không?
Khi Diệp Lăng Phi nói điều này, hắn thấy Bành Hiểu Lộ gật đầu nói:
- Chuyện này đương nhiên em biết, sao vậy, có gì không ổn sao?
- Vậy em nói cho anh biết, em biết được những gì?
Diệp Lăng Phi vừa hỏi vậy, Bành Hiểu Lộ thấy khá sửng sốt, thản nhiên nói:
- Thì là gã ta đã giết người, chuyện này có gì, nếu không phải em thấy gã ta đã từng là lính đặc chủng thì đến tin tức em cũng thèm xem.
Chuyện về Tôn Hổ đã được đưa lên báo ở Tỉnh Thành, vì cảnh sát nghi ngờ Tôn Hổ đến Tỉnh Thành, đã từng thông báo lệnh truy nã trên báo, phàm là người cung cấp tin tức để bắt được hung thủ sẽ được thưởng một vạn tệ. Cung cấp tin tức để có thể trực tiếp phá an sẽ được thưởng năm vạn tệ…Bành Hiểu Lộ mua báo đọc là sẽ biết rõ ngay. Đương nhiên, trên lệnh truy nã sẽ không nói cụ thể nguyên nhân giết người, mà chỉ nói số lượng người mà Tôn Hổ đã giết …
Bành Hiểu Lộ cũng chỉ thông qua báo chí biết được những tin tức liên quan về Tôn Hổ, còn về những sự việc đằng sau Bành Hiểu Lộ không hề biết rõ. Cô ta còn tỏ ra không hài lòng vì Tôn Hổ là một lính đặc chủng mà lại làm ra những chuyện như vậy.
Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói vậy, hắn đút điếu thuốc cầm trên tay vào miệng, lắc đầu cười, sau khi nói hết những chuyện mà hắn biết, hắn hỏi:
- Hiểu Lộ, em thấy Tôn Hổ có đáng được đồng tình không?
Bành Hiểu Lộ nghe xong những chuyện ẩn chứa đằng sau sự việc, cô ta gật đầu, sắc mặt tỏ ra vô cùng phẫn nộ nói:
- Đương nhiên. Cảnh sát địa phương đều làm gì không biết, nếu bọn họ đi xử lý những kẻ đó thì Tôn Hổ cũng không cần phải giết người.
- Đúng, anh cũng nghĩ vậy.
Diệp Lăng Phi tán đồng hỏi:
- Hiểu Lộ, nếu anh hỏi em, trước mắt có một cơ hội có thể giúp Tôn Hổ, em sẽ lựa chọn giúp đỡ cậu ta hay là không?
Bành Hiểu Lộ không cần suy nghĩ lấp tức nói ra. Cô ta nhìn sắc mặt Diệp Lăng Phi nói:
- Giúp, chuyện này cơ bản không thể trách anh ta được, nếu em có thể giúp đỡ anh ta đương nhiên em sẽ giúp.