Diệp Lăng Phi rời khỏi người Bành Hiểu Lộ, hắn mắng:
- Chu Ngọc Địch, cái đàn bà thúi này, dám tính toán với tôi à, là cô đối phó với tôi trước đấy nhé, nếu tôi không động thủ, chẳng phải là ngôig chờ bị cô giết sao, mụ đàn bà thúi... !
Diệp Lăng Phi ngồi ở bên giường, hắn mở mồm mắng, Bành Hiểu Lộ nằm trên giường, khi nãy Diệp Lăng Phi đã đè Bành Hiểu Lộ lên trên giường rồi, khi Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ đang thân mật thì bất thình lình Diệp Lăng Phi nhảy ra. Quần của Bành Hiểu Lộ bị Diệp Lăng Phi tuột đến giữa hai chân, bây giờ cô từ trên giường ngồi dậy, gương mặt hồng hào lóe ra một nét gì đó không vui, cô trách móc:
- Ai biết anh nói gì chứ, nếu anh ghét em thì cứ nói thẳng ra, không cần phải làm như vậy đâu!
Bành Hiểu Lộ đã hiểu lầm Diệp Lăng Phi, cô tưởng rằng Diệp Lăng Phi không muốn thân mật với cô nên cố ý nói lảng sang chuyện khác. Bành Hiểu Lộ đứng ở bên giường, cô định kéo quần khi nãy bị Diệp Lăng Phi cởi ra. Bây giờ Diệp Lăng Phi mới nhớ tới khi nãy mình đang thân mật với Bành Hiểu Lộ. Điều này cũng không thể trách Diệp Lăng Phi, tất cả đều là do Diệp Lăng Phi nhìn thấy hai cô bé Thanh Nhi, Tử Nhi thì trong lòng của hắn luôn suy nghĩ về chuyện này, theo Diệp Lăng Phi thấy thì cặp chị em song sinh này sở dĩ xuất hiện ở chỗ này tuyệt đối không phải chuyện tình cờ gặp, ở đây nhất định có vấn đề, khi Diệp Lăng Phi thân mật cùng Bành Hiểu Lộ thì trong đầu hắn vô tình hiện lên một ý nghĩ, mà cái ý nghĩ này cũng khiến cho đầu óc Diệp Lăng Phi linh quang chợt lóe, hắn nghĩ chủ mưu sau lưng tất cả những chuyện này rất có thể là Chu Ngọc Địch.
Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói chuyện với giọng như vậy thì dường như cô đang hết sức tức giận. Trong lòng Diệp Lăng Phi nghĩ, cũng chính là như vậy, nếu như đổi lại là mình, khi đang thân mật mà lại bị người ta quấy rầy thì mình cũng tức giận thôi. Diệp Lăng Phi thấy Bành Hiểu Lộ đứng lên thì hắn vội vươn tay ôm lấy Bành Hiểu Lộ, hắn ôm Bành Hiểu Lộ trong lòng. Diệp Lăng Phi ôm chặt Bành Hiểu Lộ, hắn vội vàng giải thích:
- Hiểu Lộ, em hiểu lầm rồi, anh không phải là ý này, anh chỉ là... !
- Chỉ là cái gì?
Bành Hiểu Lộ nhìn chằm chằm Diệp Lăng Phi, tay phải của cô tiện thể khoác lên trên bả vai của Diệp Lăng Phi, cô nói với một giọng có chút không vừa ý:
- Dù có lý do thì cũng không thể như vậy, anh có phải đang cảm thấy em là người con gái quá tùy tiện hay không!
Câu nói kế tiếp của Bành Hiểu Lộ còn chưa nói ra thì môi cỉa Diệp Lăng Phi đã ngăn môi của Bành Hiểu Lộ lại khiến cho Bành Hiểu Lộ nói không ra lời.
Diệp Lăng Phi thân mật với Bành Hiểu Lộ không lâu thì đã bị Chu Hồng Sâm gọi điện thoại đến cắt đứt. Diệp Lăng Phi đã từng gọi điện thoại cho Chu Hồng Sâm, lúc đó, Chu Hồng Sâm nói ông ta đang họp bảo Diệp Lăng Phi đợi một chút, sau khi hắn xử lý xong mọi việc thì sẽ gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đã quên mất chuyện này, khi Chu Hồng Sâm gọi điện thoại đến thì đầu Diệp Lăng Phi đang chui vào giữa hai chân trần truồng của Bành Hiểu Lộ, Chu Hồng Sâm gọi điện thoại đến, Diệp Lăng Phi lại không thể không nghe, hắn không thể làm gì khác hơn là phải nghe điện thoại, nhưng hắn lại kê điện thoại ở bên tai, miệng thì ứng phó, nhưng môi của hắn lại không nhàn rỗi, mùi hương của phụ nữ khiến cho toàn thân của Diệp Lăng Phi nóng lên, nếu không phải là do cú điện thoại này thì Diệp Lăng Phi bây giờ đã tiến vào trong thân thể Bành Hiểu Lộ rồi.
Môi Bành Hiểu Lộ cắn chặt, cô vốn định phát ra âm thanh, nhưng lại không thể phát ra âm tiếng được. Cô tỏ vẻ hết sức khó chịu, chỉ có thể cố nén, cái cảm giác tê dại khó chịu ở phần dưới đã truyền khắp toàn thân, lúc trước Bành Hiểu Lộ và Diệp Lăng Phi đã từng có tiếp xúc thân mật nhưng cũng không đến mức như bây giờ, cô không để cho Diệp Lăng Phi đụng chạm bên dưới, nhưng bây giờ Bành Hiểu Lộ không giữ nữa, cứ như vậy mà trần truồng trước mắt Diệp Lăng Phi.
- Dạ, dạ. . . . . Vâng!
Diệp Lăng Phi đáp mấy tiếng, hắn không thể không trả lời, Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên, vừa trả lời lại vừa hôn lên môi Bành Hiểu Lộ. Chu Hồng Sâm không biết chuyện ở đây, hắn còn tưởng là Diệp Lăng Phi đang nghe hắn nói, khi ông ta nghe Diệp Lăng Phi trả lời thì Chu Hồng Sâm không nói thêm gì nữa, ông ta bèn cúp máy.
Khi Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng Chu Hồng Sâm cúp máy thì hắn thở phào nhẹ nhõm, hắn vội vàng tách hai chân trắng như tuyết của Bành Hiểu Lộ ra, Bành Hiểu Lộ căng thẳng, đừng thấy tuổi của Bành Hiểu Lộ không còn nhỏ nhưng kinh nghiệm ở phương diện này thì cũng rất thiếu sót, bây giờ trong lòng của cô rất lo sợ, khi Diệp Lăng Phi tách hai đùi của cô ra thì Bành Hiểu Lộ căng thẳng và đột nhiên ngồi dậy, hai tay cô ôm chặc bả vai cường tráng của Diệp Lăng Phi, miệng thở dồn dập và nũng nịu nói:
- Anh đừng làm mạnh quá, em…sợ…sợ đau!
- Anh biết rồi, Hiểu Lộ, em yên tâm!
Diệp Lăng Phi hai tay nâng mông của Bành Hiểu Lộ lên, hắn muốn ôm lấy Bành Hiểu Lộ, để tư thế này mà hoàn thành xong lần đầu tiên bọn họ ân ái, nhưng Bành Hiểu Lộ nói một cách căng thẳng:
- Đừng… đừng, như vậy rất đau…!
Đừng thấy Bành Hiểu Lộ thường ngày oai hùng hiên ngang, hơn nữa đều là Bành Hiểu Lộ chủ động, nhưng bây giờ Bành Hiểu Lộ tự nhiên lại để lộ ra tâm trạng căng thẳng của một cô bé, trong lòng cô cảm thấy sợ hãi khiến cho Diệp Lăng Phi lại nghĩ tới Bạch Tình Đình, ban đầu Bạch Tình Đình cũng như thế Diệp Lăng Phi kiên nhẫn để Bành Hiểu Lộ nằm trên giường, lần này hắn thử từ từ, hắn chưa đụng vào phần dưới của Bành Hiểu Lộ thì, đã nghe thấy Bành Hiểu Lộ kêu một tiếng:
- Diệp Lăng Phi, em. . . em muốn đi vào phòng vệ sinh!
Dứt lời, bất kể Diệp Lăng Phi có phản ứng gì thì Bành Hiểu Lộ đều đẩy Diệp Lăng Phi ra và bước xuống giường.
- A...!
Diệp Lăng Phi ngồi ở trên giường hắn xoay về phía Bành Hiểu Lộ hét lên một tiếng. Những chuyện giống như vậy cũng cần phải từ từ, Diệp Lăng Phi cũng không phải là loại đàn ông biến thái thích làm những chuyện khác. Hắn nhìn thấy Bành Hiểu Lộ chạy vào phòng vệ sinh thì Diệp Lăng Phi lại thở dài, hắn lấy từ ngăn kéo ở bên giường ra một gói thuốc rồi hút.
Diệp Lăng Phi hút được một nửa điếu thuốc nhưng cũng không thấy Bành Hiểu Lộ đi ra khỏi phòng vệ sinh. Diệp Lăng Phi có thể hiểu được cảm giác căng thẳng của Bành Hiểu Lộ, cô muốn vào phòng vệ sinh, nhưng đã ở trong phòng vệ sinh cũng lâu rồi, Diệp Lăng Phi nhảy từ trên giường xuống, tay phải của hắn đang kẹp điếu thuốc, hắn đi đến cửa phòng vệ sinh. Tay trái của Diệp Lăng Phi mới vừa chạm vào cửa phòng vệ sinh thì phát hiện cửa phòng vệ sinh cũng không khóa, Diệp Lăng Phi chẳng qua là đụng nhẹ nhàng vào thì cửa phòng vệ sinh đã bị đẩy ra. Hắn nhìn thấy Bành Hiểu Lộ thân thể trần truồng đang ngồi trên bồn cầu, trên trán cô hiện lên thần thái khẩn trương.
- Sao anh lại vào đây, đừng vào…!
Bành Hiểu Lộ ngượng ngùng nhìn về phía Diệp Lăng Phi và nói,
- Anh mau đi ra ngoài đi, chút nữa là em ổn thôi!
Diệp Lăng Phi không đi mà đứng ở cửa, trên mặt hiện lên nụ cười xấu xa, hắn nói:
- Ai bảo em quấy rầy hứng thú của anh, em nhìn đi, bây giờ hứng thú của anh cũng bị mất, đều là do em cả, chút nữa xem anh dạy dỗ em, muốn anh đi à, không được đâu…!
Diệp Lăng Phi mới vừa nói đến đây thì đã nhìn thấy vẻ mặt Bành Hiểu Lộ dường như muốn khóc lên, cô vội đứng lên, nhìn Diệp Lăng Phi và lầm bầm:
- Em… em không biết sao nữa, em luôn…luôn cảm thấy rất…rất dễ dàng, nhưng lại…lại…!
Câu nói kế tiếp Bành Hiểu Lộ cho dù không nói, thì trong lòng Diệp Lăng Phi cũng hiểu.
Diệp Lăng Phi biết rất nhiều cô gái trong lòng khi căng thẳng thì sẽ xuất hiện các loại tật. Khi nãy Bành Hiểu Lộ mới vừa rồi cũng là do trong lòng căng thẳng nên mới muốn đi vào phòng vệ sinh, còn Bành Hiểu Lộ đi vào phòng vệ sinh mãi mà không ra, điều này về mặt khác đã cho thấy Bành Hiểu Lộ thật ra rất yếu ớt , ở điểm này, Bành Hiểu Lộ so ra còn kém Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi trong lòng biết rằng lúc này điều hắn cần làm chính là an ủi Bành Hiểu Lộ, để cho Bành Hiểu Lộ tâm lý bớt căng thẳng.
Diệp Lăng Phi nhìn về phía Bành Hiểu Lộ và cười cười, hắn cố gắng làm cho tâm lý của Bành Hiểu Lộ bớt căng thẳng, hắn giơ điếu thuốc trong tay lên và nói:
- Hiểu Lộ, em cho phép anh hút thuốc sao?
- Anh đã hút rồi còn hỏi em để làm gì?
Bành Hiểu Lộ thân thể trần truồng đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, cô đưa hai tay đẩy người Diệp Lăng Phi và nói:
- Anh đừng đứng ở đây, em muốn đi vệ sinh, anh mau đi ra ngoài đi…!