- Mộ Văn, có phải là đã bắt được Mộ Thiên Dương rồi không?
- Tôi còn chưa thần thông quảng đại đến mức đó!
Mộ Văn nói,
- Mộ Thiên Dương cũng là đặc công, anh ta và tôi đều được huấn luyện giống nhau, những gì tôi nghĩ được, anh ta cũng sẽ nghĩ tới. Vừa nãy tôi đã vồ hụt anh ta, trước khi tôi đến nơi thì anh ta đã rời khỏi khách sạn. Tôi thừa biết Mộ Thiên Dương không chỉ có một hang ổ đâu, anh ta luôn tâm niệm nơi càng nguy hiểm thì lại càng an toàn!
- Vậy cô cho rằng Mộ Thiên Dương sẽ trốn ở đâu?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Làm sao mà tôi biết được, tôi không phải là thần tiên, nhưng mà tôi biết nhất định Mộ Thiên Dương sẽ không rời khỏi thành phố Vọng Hải đâu!
Mộ Văn oán giận nói,
- Lần này tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta đâu. Diệp Lăng Phi, tôi muốn vào cái hội sở giải trí Đại Phú Quý kia, anh dẫn tôi vào nhé!
Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn nói như vậy, hắn cười cười, tay cầm điện thoại, nói:
- Mộ Văn, cô nói nghe buồn cười quá, cô là đặc công cơ mà, chẳng lẽ còn có chỗ mà cô không vào được sao?
- Tất nhiên là có chứ!
Mộ Văn trả lời rất kiên quyết, cô ta nói:
- Thủ trưởng không cho phép tôi có bất kỳ xung đột với hội sở giải trí Đại Phú Quý, đây là mệnh lệnh, tôi không biết nguyên nhân. Diệp Lăng Phi, có lẽ anh cũng hiểu những người cấp bậc thấp như tôi không có quyền để biết rõ những chuyện cơ mật cấp cao, nhưng mà tôi cho rằng rất có thể Mộ Thiên Dương đang trốn ở trong hội sở giải trí Đại Phú Quý. Vì thế, tôi muốn nhờ anh dẫn tôi vào, tôi biết chắc anh có biện pháp để vào chỗ đó!
- Quả đúng là như thế, chỗ đó thi hành quy chế hội viên, mà vừa lúc tôi có thẻ hội viên VIP!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Chỉ có điều, hiện giờ tôi không có thời gian, tôi phải ra sân bay đón người......!
- Anh đến sân bay đón người?
Mộ Văn nghe những lời này của Diệp Lăng Phi, cô ta không nhịn được, tò mò hỏi:
- Anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc anh định đón người nào không?
- Mộ Văn, từ bao giờ mà cô cũng trở nên nhiều chuyện như vậy!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Là Dã Lang, cậu ta đã về thành phố Vọng Hải rồi, tôi ra sân bay đón cậu ấy. Mộ Văn, buổi tối tôi sẽ gọi cho cô, dẫn cô đến hội sở giải trí Đại Phú Quý!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, hắn dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Cô thật sự không biết một tí nào về nguyên nhân mà cấp trên của cô không cho phép cô động đến hội sở giải trí Đại Phú Quý sao?
- Nếu tôi biết thì đã không bực bội thế này!
Mộ Văn không cam lòng nói,
- Trong lòng tôi thực sự rất muốn biết đây rốt cuộc là chuyện gì, không phải chỉ là một hội sở giải trí bình thường sao? Vì sao cấp trên lại cố ý dặn dò tôi không thể động đến được?
- Thôi, quên đi, đợi tối nay tôi gọi cho cô!
Diệp Lăng Phi dập máy, hắn lẳng lặng ngồi một mình, suy nghĩ về những gì mà Mộ Văn vừa nói, bà chủ của hội sở giải trí Đại Phú Quý là Chu Ngọc Địch, mà Chu Ngọc Địch dám mở các hội sở giải trí xa xỉ ở trong nước, nhất định là có chỗ dựa. Bây giờ xem ra, chỗ dựa của Chu Ngọc Địch quả thực rất có thế lực, Diệp Lăng Phi nghĩ có lẽ là người của Tưởng gia, như vậy thì mọi chuyện đều đã rõ ràng. Chu Ngọc Địch và Tưởng gia có liên hệ, cô ta dựa vào thế lực Tưởng gia mở các hội sở cao cấp ở trong nước, đồng thời, Chu Ngọc Địch cũng cho Tưởng gia chỗ tốt, trong đó không thể thiếu các loại viện trợ về mặt kinh tế và vật chất, đó là cả hai cùng có lợi, Chu Ngọc Địch có được sự trợ giúp của Tưởng gia, mà Tưởng gia cũng có được chỗ tốt từ Chu Ngọc Địch. Diệp Lăng Phi nghĩ tới chuyện Tưởng Khải Lâm ra nước ngoài, chắc chắn không tránh khỏi có liên quan đến Chu Ngọc Địch. Bây giờ Diệp Lăng Phi đã biết rõ, chuyện Cửu Long triều thánh trông thì có vẻ đơn giản, nhưng trong đó lại dính dáng đến rất nhiều quan hệ, mà Chu Ngọc Địch cũng không đơn giản chỉ là người phát ngôn ở Trung Quốc của một tổ chức nước ngoài, sau lưng cô ta còn có thế lực chính trị nữa. Đương nhiên, Diệp Lăng Phi còn chưa thăm dò được, đến tột cùng thì Chu Ngọc Địch còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật, nhưng từ tất cả những hắn được biết, đã đủ khiến cho Diệp Lăng Phi phải suy nghĩ rồi, sự tình đang tiến triển theo phương hướng hắn không thể nào đoán được. "Chuyện gì phải đến thì sẽ đến!", Diệp Lăng Phi phảng phất đã nhìn thấy một trận cuồng phong chính trị nghiêng trời lệch đất sắp ập tới, Diệp Thiên đang suy nghĩ, tương lai hắn sẽ lựa chọn như thế nào, không đếm xỉa đến, hay là cũng tiến vào trong cơn bão chính trị đó? Cho dù có thế nào, hắn vẫn là Diệp Lăng Phi, hắn không sống được trong cảnh suốt ngày đấu đá lẫn nhau, hắn hi vọng mình có thể sống một cuộc sống giản đơn, có những người phụ nữ mình yêu, có những người phụ nữ yêu mình, có con của mình....., chỉ đơn giản như vậy thôi, Diệp Lăng Phi luôn muốn như vậy, đơn giản mới là tốt nhất. Chuyến bay của Dã Lang và Lương Ngọc cuối cùng đã hạ cánh xuống sân bay, bởi vì thời tiết không tốt nên bị trễ mất nửa giờ. Cũng trong nửa giờ này, Diệp Lăng Phi ngồi trong đại sảnh sân bay cân nhắc thế cục trước mắt. Vốn chỉ là chuyện Cửu Long triều thánh, nhưng bây giờ nó đã không còn đơn giản như lúc đầu nữa, rất nhiều thế lực đã can thiệp vào. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Dã Lang và Lương Ngọc đi tới, hắn dang tay ra, ôm Dã Lang một cái thật nồng nhiệt, sau đó buông tay ra, nói:
- Dã Thú không ở thành phố Vọng Hải, nếu không thì anh đã bảo Dã Thú cùng tới đây, ba người chúng ta có thể đi ra ngoài uống rượu!
- Em biết là Dã Thú không ở thành phố Vọng Hải!
Dã Lang nói xong thì liếc nhìn Lương Ngọc, chỉ thấy Lương Ngọc cúi đầu, tỏ vẻ ngượng ngùng, Dã Lang lại quay sang phía Diệp Lăng Phi, nói:
- Lương Ngọc đã từ chức rồi, cô ấy muốn định cư ở thành phố Vọng Hải. Ý em là định để cô ấy thích nghi với cuộc sống ở bên này một thời gian, nếu cô ấy không thích thì bọn em sẽ quay trở lại định cư ở Hồng Kông....!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Sao Lương Ngọc lại không thích sống ở đây chứ, sống ở đây rất tốt, Hồng Kông lớn bao nhiêu, sao có thể sánh với nơi này được chứ. Lần trước anh đến Hồng Kông, cảm thấy Hồng Kông đất thì chât, nhưng người thì đông, anh cảm thấy chật chột, sống ở thành phố Vọng Hải thì tốt hơn. Lương Ngọc, anh tin rằng chỉ cần em sống mấy ngày ở Vọng Hải, em sẽ thích thành phố này đấy!
Lương Ngọc khẽ gật đầu, nói:
- Em biết mà, lần này em đến thành phố Vọng Hải đã chuẩn bị để định cư ở chỗ này, em định thành hôn với Dã Lang ở thành phố Vọng Hải. Diệp đại ca, anh thấy tháng sau thế nào?
- Em hỏi anh chuyện này?
Diệp Lăng Phi nghe Lương Ngọc hỏi như vậy, hắn há hốc miệng, rồi lập tức cười nói:
- Anh tuyệt đối không hiểu mấy chuyện này, anh nghĩ hai em đừng nên hỏi anh thì hơn, có chuyện gì thì tự mình quyết định là tốt rồi. Ừm, chúng ta đừng nói chuyện ở chỗ này nữa, nên mau chóng trở về thì hơn!
Diệp Lăng Phi lái xe đưa Dã Lang và Lương Ngọc về nội thành, hắn vốn định đưa Dã Lang và Lương Ngọc đến thẳng chỗ ở của bọn họ, nhưng Diệp Lăng Phi không ngờ lúc đó hắn lại nhận được điện thoại của Bạch Tình Đình, trong điện thoại Bạch Tình Đình nói với Diệp Lăng Phi là cô muốn nghĩ cách cứu Thái Hạo ra khỏi ngục giam, muốn biết Diệp Lăng Phi có cách nào giúp đỡ không. Diệp Lăng Phi cảm thấy hơi kỳ lạ với sự chuyển biến bất ngờ của Bạch Tình Đình, hắn hỏi:
- Bà xã, có phải đã xảy ra chuyện gì không?
- Ông xã, em không giải thích rõ được, anh lập tức đến bệnh viện đi...!
Bạch Tình Đình không nói quá kỹ càng với Diệp Lăng Phi, sau khi để lại địa chỉ, cô bảo Diệp Lăng Phi tới bệnh viện. Diệp Lăng Phi đành phải đồng ý, hắn không đưa Dã Lang và Lương Ngọc về nhà hai người được, hắn quay đầu xe, đi về phía bệnh viện mà Bạch Tình Đình nói. Diệp Lăng Phi không thích trời mưa, trời mưa luôn khiến đường trơn trượt, trời mưa dễ gây ra nạn kẹt xe, v..v. Diệp Lăng Phi bị tắc đường gần một giờ, chỉ có thể chửi thầm quá đen. Mặc dù hắn không mắng Bạch Tình Đình, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút bất mãn với Bạch Tình Đình, ở trong điện thoại Bạch Tình Đình không hề nói rõ với hắn, chỉ bảo Diệp Lăng Phi ngay lập tức đến bệnh viện, Diệp Lăng Phi phỏng đoán có lẽ chuyện này có liên quan đến Thái Hạo