Mấy bóng đen đi về phía bên này, một người trong số đó chính là Dã Thú, Dã Thú ném súng ngắm cho một người đi cạnh, tay phải rút súng lục ra, lắp ống giảm thanh vào, đi đến trước thi thể Đới Vinh Cẩm, Dã Thú chĩa súng vào bộ điều khiến từ xa, bắn một phát, điều khiển từ xa bị nổ tung, sau đó, Dã Thú chĩa súng vào mi tâm của Đới Vinh Cẩm, lại bắn một phát nữa. Hắn bước từng bước về phía bờ biển, Từ Phỉ Phỉ đang ngoi lên từ trong nước, vừa rồi Từ Phỉ Phỉ nhảy từ trên kia xuống, phí không ít khí lực, rốt cuộc cũng cởi được dây thừng ở trên người, sau đó bơi vào bờ, đó là kế hoạch của Từ Phỉ Phỉ, nhưng thật không ngờ kế hoạch đó lại phát sinh biến hóa, cô ta vừa mới bơi tới bờ, Dã Thú cũng đã cầm súng ngắm lắp ống giảm thanh đi đến trước mặt Từ Phỉ Phỉ, hắn bắn vào ngực Từ Phỉ Phỉ hai phát, sau đó là hai phát vào đầu.
- Xử lý sạch sẽ chuyện ở đây!
Dã Thú phân phó những người kia, những người này đều rất am hiểu những chuyện kiểu đó, nghe Dã Thú phân phó như vậy, mấy người kia lập tức hành động, còn lúc này Dã Thú thì cầm điện thoại, gọi cho Dã Lang, nói:
- OK, có thể khôi phục tín hiệu rồi!
Rất nhanh, tín hiệu bị nhiễu lập tức khôi phục lại, rất nhiều người không thể liên lạc trong thời gian ngắn có thể gọi điện thoại lại, loại thiết bị gây nhiệu này mới được vận chuyển từ Mỹ đến thành phố Vọng Hải mấy ngày trước, theo những gì Angel nói, loại thiết bị này rất hữu dụng, nhất là đối với một số loại bom điều khiển từ xa, có ưu thế rõ ràng, lần này, Diệp Lăng Phi lợi dụng loại thiết bị này, làm nhiễu tất cả tín hiệu trong phạm vi một dặm vuông xung quanh quảng trường Hải Tinh, Diệp Lăng Phi vẫn cảm thấy không được an tâm cho lắm, đây cũng là lần đầu tiên hắn dùng loại thiết bị này, nhưng mà nếu không như vậy hắn cũng không tìm ra được cách nào hay hơn. Diệp Lăng Phi không muốn làm chuyện gì mà chưa có chuẩn bị, lần này Đới Vinh Cẩm hiển nhiên là đã có chuẩn bị, Diệp Lăng Phi cũng cần chuẩn bị.
Vừa rồi Diệp Lăng Phi cố ý làm như vậy là để kéo dài thời gian, như vậy thì có thể tranh thủ thêm thời gian cho mấy người Dã Lang và Dã Thú bọn để bố trí, tất nhiên, mặt khác Diệp Lăng Phi cũng tự mình có chuẩn bị, hắn cũng không thể ký thác toàn bộ hy vọng của mình vào loại thiết bị này, phải biết rằng chỉ cần là thiết bị, nất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra sự cố, như vậy thì Diệp Lăng Phi cũng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Lúc trước Diệp Lăng Phi không chịu hành động cũng bởi vì có cô ả Từ Phỉ Phỉ ở đó, nếu Diệp Lăng Phi hành động thì Từ Phỉ Phỉ sẽ lập tức động thủ với Tần Dao và Vu Đình Đình, như vậy thì hai người sẽ phải chết, đó cũng là điều mà Diệp Lăng Phi không muốn nhìn thấy, hắn chờ cho Từ Phỉ Phỉ nhảy xuống xong, Diệp Lăng Phi đột nhiên bổ nhào tới, che cho Tần Dao và Vu Đình Đình ở bên dưới mình.
Trước đó Diệp Lăng Phi cũng đã nhìn rõ kiểu bom mà Đới Vinh Cẩm dùng, đó không phải là loại bom hẹn giờ, mà là điều khiển từ xa, điều này với Diệp Lăng Phi mà nói quả là một tin tốt, Diệp Lăng Phi đã sớm chuẩn bị thiết bị gây nhiễu, trên người hắn cũng có một cái, cho dù thiết bị bên chỗ Dã Lang không có tác dụng, Diệp Lăng Phi cũng có thể tạm thời phá tín hiệu, đồng thời, Dã Thú cũng sẽ lập tức triển khai hành động, tiêu diệt Đới Vinh Cẩm, phá hủy bộ điều khiến từ xa, đây là phương án B của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi làm như vậy chính là vì an toàn, hắn bây giờ đã có hai đứa con, không thể đơn giản mạo hiểm, Diệp Lăng Phi cũng đã hứa với Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính rồi, hắn không thể lại mạo hiểm thêm nữa, cho nên Diệp Lăng Phi mới như thế tiểu tâm. Trên thực tế, sau khi Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng súng của Dã Thú vang lên, trong lòng cũng đã biết tất đều bình an rồi, không có chuyện gì cả, Diệp Lăng Phi đỡ Vu Đình Đình và Tần Dao tựa vào người mình, lấy mấy thứ trong miệng Vu Đình Đình ra, Vu Đình Đình vẫn còn đang rơm rớm nước mắt, vội vội vàng vàng nói:
- Diệp đại ca, anh đừng để ý đến em, mau trốn đi!
- Trốn cái gì mà trốn, đã không sao cả rồi!
Diệp Lăng Phi ngồi xuống, trước tiên tháo gỡ quả bom đang cột trên người Vu Đình Đình và Tần Dao ra, sau đó lại cởi tró cho hai người, lúc đó cả hai cô gái liền nhào vào Diệp Lăng Phi, lớn tiếng kêu khóc, Diệp Lăng Phi vỗ vỗ lưng hai cô gái, mở miệng an ủi:
- Ổn rồi, tất cả qua rồi, không có chuyện gì nữa đâu, các em không phải sợ nữa, bây giờ chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thì tốt hơn, có chuyện gì hay chờ khi nào về đến biệt thự rồi nói sau!
Diệp Lăng Phi không muốn ở lại chỗ này quá lâu, xảy ra chuyện như vậy, cảnh sát sẽ nhận được tin tức chạy tới đây, cho dù Diệp Lăng Phi không lo lắng những viên cảnh sát đó sẽ làm cái gì, nhưng cũng không cần phải ở lại chỗ này để cảnh sát hỏi thăm, rời khỏi đây sớm một chút không tốt hơn sao? Diệp Lăng Phi cùng Vu Đình Đình, Tần Dao ba người rời khỏi chỗ nhảy cầu, Dã Thú đã bảo người xử lý thi thể ở đây, Dã Thú đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:
- Lão đại, đã xử lý xong cả rồi, tên khốn kiếp Đới Vinh Cẩm đó không ai nhìn thấy nữa, tránh để lão đại cảm thấy ghê tởm!
- Anh thì không cảm thấy ghê tớm, anh chỉ nghĩ hắn vất vả chạy đến đây muốn lấy mạng anh, đến cuối cùng lại không ngờ mất mạng ở chỗ này, trong lòng anh cũng có chút tiếc nuối, anh chưa bao giờ cho rằng Đới Vinh Cẩm là một đối thủ khiến anh cảm thấy ghê tởm, trái lại bởi vì sự hiện hữu của hắn, mới khiến cho anh cảm thấy cuộc sống của mình thú vị hơn rất nhiều! Dã Thú, cho Đới Vinh Cẩm một nơi an nghỉ thật tốt!
- Hiểu rồi!
Dã Thú cười toe toét, nói:
- Lão đại, những chuyện đó em hiểu cả mà!
- Vậy được rồi, anh đi trước!
Diệp Lăng Phi cũng không nói quá nhiều, để Vu Đình Đình cùng Tần Dao lên xe của mình, hắn lái xe đưa Tần Dao và Vu Đình Đình rời khỏi quảng trường Hải Tinh, biệt thự của họ ở ngay gần quảng trường Hải Tinh, Diệp Lăng Phi lái xe, đi thẳng đến chỗ biệt thự, trên đường hắn không quên gọi điện thoại cho Chu Hân Mính, mặc dù Chu Hân Mính không gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, nhưng Diệp Lăng Phi lại hieeur rất rõ, Chu Hân Mính nhất định là đang lo lắng cho mình, mình nên gọi điện thoại cho Chu Hân Mính báo một tiếng bình an, không để Chu Hân Mính lo lắng thì tốt hơn. Diệp Lăng Phi bấm số máy của Chu Hân Mính, chỉ mới đổ chuông một tiếng, Chu Hân Mính đã lập tức nhận nghe điện thoại, giọng nói lo lắng của Chu Hân Mính vang lên ở đầu dây bên kia.
- Ông xã, là anh sao?
- Là anh!
Diệp Lăng Phi cảm thấy lòng mình thật ấm áp, có bà xã thật tốt, có người lo lắng cho mình, có người chờ cạnh điện thoại, chỉ chờ mình gọi điện thoại đến, tất cả thật tốt đẹp, khiến cho Diệp Lăng Phi cảm giác được sự mỹ diệu ôn hòa của cuộc sống, trong giọng nói tràn đầy vẻ hứng khởi, cười hỏi:
- Bà xã, em đoán thử xem, mọi chuyện kết thúc như thế nào?
- Tất nhiên là ông xã thắng!
Chu Hân Mính không kìm nén được sự hưng phấn, nói:
- Ông xã, chừng nào thì anh về?
- À, chuyện này....!
Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính hỏi như vậy thì khẽ ngẩn người, lúc trước hắn định là sẽ đưa Tần Dao và Vu Đình Đình về biệt thự ở gần quảng trường Hải Tinh, để Vu Đình Đình và Tần Dao an tâm mình cũng cần ở lại đó, nhưng bây giờ nghe Chu Hân Mính nói như vậy xong, trong lòng Diệp Lăng Phi có chút áy náy, Chu Hân Mính cũng đang lo lắng ở nhà, mình nên về chăm sóc cho Chu Hân Mính, nhưng không biết phải nói thế nào Chu Hân Mính. Chỉ là Diệp Lăng Phi vẫn cảm thấy lo lắng cho Vu Đình Đình và Tần Dao, hắn nói:
- Hân Mính, bây giờ anh cũng muốn về, nhưng Vu Đình Đình và Tần Dao vừa mới bị kinh hãi một phen, anh muốn giúp hai người họ hết sợ....!
Diệp Lăng Phi còn chưa nói hết câu, Chu Hân Mính đã lên tiếng:
- Ông xã, anh có thể để hai người bọn họ về nhà ở, xảy ra nhiều chuyện như vậy, hai người họ đều là con gái, nếu ở bên ngoài thì sẽ cảm thấy sợ đấy, cứ để bọn họ đến nhà chúng ta ở, em có thể cùng hai cô bé!
Diệp Lăng Phi do dự một lát, sau đó liền đồng ý:
- Hân Mính, vậy cứ làm như thế đi, bây giờ anh sẽ lái xe về, à, em thu dọn phòng ngủ bên đó một chút, buổi tối anh sẽ sang đó ngủ, ba người các em có thể tâm sự với nhau, Tần Dao vừa mới từ nước ngoài về đấy!
- Chuyện đó thì em biết rồi!
Chu Hân Mính cười nói,
- Ông xã, anh đừng có lo lắng quá!
Diệp Lăng Phi dập máy, hắn hít một hơi thật sâu, nói:
- Đi thôi, tối hôm nay đến chỗ anh ở đi!