- Cha qua đời rồi!
Elise rốt cục nói ra những lời này, khuôn mặt cô khiến cho người ta phải tan nát cõi lòng, đó không phải là kết quả mà Elise muốn thấy, cha cô dụ người đàn ông mà cô yêu nhất vào bẫy, mà cuối cùng cha cô cũng không thể trốn thoát, cuối cùng chết ở trong nhà, lúc Elise biết được chân tướng của mọi chuyện thì cũng đã muộn.
- Mình không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa, cha mình nhốt mình ở trong nhà suốt, không cho mình ra ngoài, mình cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì!
Elise hai mắt đẫm lệ, cô không ngừng lau nước mắt, cái chết của Tiger khiến cho Elise bị đả kích rất lớn, không chỉ Elise, bất cứ người nào gặp phải những chuyện Elise đã gặp cũng không chịu nổi. Elise chỉ là một cô gái, mà tất cả chuyện này đều không có quá nhiều quan hệ với Elise, chỉ vì Elise bị vây ở giữa màn sương mù, mãi cho đến phút cuối cùng, cô mới biết được chân tướng của mọi chuyện, còn chưa kịp tìm hiểu tình hình gần đây của Diệp Lăng Phi thế nào, cha cô đã chết rồi, Elise không biết làm thế nào, lúc đó mới nghĩ đến chuyện liên hệ với Bạch Tình Đình.
Bành Hiểu Lộ ngồi ở bên cạnh, đối với những gì mà Elise nói, Bành Hiểu Lộ thủy chung không có bất kỳ biểu lộ vậy, Bành Hiểu Lộ và Elise chưa thân với nhau lắm, cũng không biết những lời mà cô gái xinh đẹp nói rốt cuộc là nói thật hay nói dối, tuy trong lòng cô rất lo lắng cho Diệp Lăng Phi, nhưng cô lại phải giữ tỉnh táo, không thể để xảy ra sai lầm gì, nếu không thì sẽ chỉ làm cả bọn họ cũng lâm vào hiểm cảnh.
- Ý của cậu là cha cậu cố ý dụ ông xã vào bẫy, ông ta làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Bạch Tình Đình nghe Elise nói như vậy xong, cô cũng tỏ vẻ không hiểu, cô đem nỗi băn khoăn trong lòng ra hỏi, Elise vẫn cứ nức nở, tự thuật lại mọi chuyện một cách đứt quãng:
- Mình chỉ biết là ch... cha có quan hệ rất sâu với một tổ chức, một thời gian trước cha liên tục thở dài, dường như gặp được việc khó bằng trời, nhưng sau đó xảy ra chuyện như vậy, bây giờ cha cũng đã chết, cảnh sát không có manh mối gì, nhưng cha đã sớm để lại di thư cho mình, ông ấy nói nếu như ông ấy chết nhất định là có liên quan đến tổ chức Lam Quang, hơn nữa Gordon cũng có quan hệ với cha, Gordon chết là vì tổ chức muốn vứt bỏ hắn....!
Elise tìm được di thư mà Tiger để lại cho cô, Bành Hiểu Lộ hỏi:
- Thư ở đâu?
- Đã tiêu hủy rồi!
Elise nói,
- Tôi đã tiêu hủy phong thư đó, cha tôi sau khi xem xong thì tôi phải thiêu hủy....!
- Lam Quang, tên của tổ chức này nghe rất quen, hình như là mình đã nghe nói qua ở đâu đó!
Bạch Tình Đình nói.
- Diệp Lăng Phi đã từng đề cập tới tổ chức này!
Lúc này Bành Hiểu Lộ lên tiếng,
- Nếu mình đoán không sai thì người đàn ông tên là Johann Vương đó hẳn là có liên quan đến tổ chức Lam Quang đó!
- Chẳng trách!
Bạch Tình Đình khẽ gật đầu, cô nhìn Elise, hỏi:
- Ngoại trừ những điều này ra, cậu có biết hiện giờ ông xã đang bị giam ở đâu không?
Elise lắc đầu, nói:
- Mình cũng không rõ lắm!
Bạch Tình Đình vốn cho rằng lấy Elise sẽ biết, ít nhất có thể cho cô chút gợi ý, nhưng bây giờ nghe Elise nói cô cũng không biết Diệp Lăng Phi đang ở đâu, Bạch Tình Đình tỏ vẻ chán nản, nói:
- Làm sao có thể chứ, sao ông xã có thể biến mất như vậy được chứ?
Cả ba người trong phòng đều lâm trầm mặc, đúng lúc đó, điện thoại Bạch Tình Đình bỗng nhiên đổ chuông, Bạch Tình Đình nhìn thấy hiển thị cuộc gọi tới, trên mặt hiện lên vẻ không vui, cú điện thoại này là do Johann Vương gọi tới, lúc này người mà Bạch Tình Đình không muốn gặp nhất là Johann Vương, trong lòng Bạch Tình Đình cảm thấy rất bực bội, sao tự nhiên Johann Vương lại gọi điện thoại tới, Bạch Tình Đình nhớ lại những gì Johann Vương đã từng nói với cô trước khi cô sang Anh quốc, Bạch Tình Đình không khỏi cảm thấy bực bội trong lòng, cuộc điện thoại này cô vốn không muốn nghe, nhưng lại cảm thấy lúc này không nghe điện thoại của Johann Vương không phải là sự lựa chọn sáng suốt, Bạch Tình Đình do dự nhận nghe điện thoại của Johann Vương.
- Bạch Tình Đình, bây giờ cô ở Anh quốc thế nào?
Johann Vương chờ đầu dây bên kia nhấc máy, dùng giọng điệu trào phúng để nói chuyện với Bạch Tình Đình, giọng điệu nói chuyện của Johann Vương khiến cho Bạch Tình Đình cảm thấy rất bực bội, cô ghét nhất là có người dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với cô, Bạch Tình Đình không chút khách khí, nói:
- Mắc mớ gì đến anh?
Johann Vương nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, không chỉ không tức giận, trái lại còn bật cười, chỉ nghe Johann Vương cười nói:
- Nói rất đúng, thật ra tôi cũng không có chuyện gì, chỉ là tôi muốn ôn chuyện cũ với cô thôi. Bạch Tình Đình, bây giờ cô vẫn còn hoài nghi sao, tôi nhớ tôi đã nói với cô rất rõ rồi, chồng của cô bây giờ đã nhốt lại rồi, phải chăng bây giờ chúng có thể ngồi xuống hảo hảo mà nói chuyện không?
- Anh có thể nói chuyện gì với tôi?
Bạch Tình Đình trực tiếp chất vấn,
- Chúng ta có thân quen gì với nhau sao?
- Tất nhiên là có thân rồi!
Johann Vương cười nói,
- Bạch Tình Đình, nói thế nào chúng ta cũng là bạn, chẳng lẽ chỉ bằng điểm ấy còn chưa đủ để nói sao? À, tất nhiên, nếu cô khăng khăng cho rằng chúng ta không thân quen gì với nhau thì tôi cũng không để ý đâu, chỉ vì tôi nể mặt cô là bạn tôi, cho nên mới muốn giúp cô, nhưng bây giờ xem ra cô cũng không cảm kích gì thì phải!
- Có phải tất cả chuyện này đều do anh gây ra không?
Bạch Tình Đình trực tiếp hỏi.
Johann Vương cười nói:
- Thật sự rất thú vị, tại sao cô lại nghĩ như vậy chứ?
- Anh chỉ cần nói cho tôi biết, có phải là do anh làm không?
Bạch Tình Đình không muốn chơi trò chơi đuổi bắt với Johann Vương, cô biết rõ Johann Vương rất có bản lĩnh, nếu cô và Johann Vương nói đến chuyện khác thì cô sẽ rất dễ bị Johann Vương nắm mũi dẫn đi, Bạch Tình Đình cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy, cô hỏi một cách rất gọn gàng dứt khoát.
- Đúng vậy!
Johann Vương không có ý định giấu diếm, trái lại tỏ ra rất dứt khoát, nói thẳng:
- Nếu chúng ta đã nói đến nước này, tôi cũng không cần phải khách khí với cô nữa, Bạch Tình Đình, tôi thừa nhận tất cả chuyện này đều do tôi làm, tôi cố ý đặt ra một cái bẫy cho Diệp Lăng Phi, khiến cho Diệp Lăng Phi tự chui vào trong bẫy, bây giờ thì cô đã hiểu rồi chứ? Được rồi, tiếp theo chúng bắt đầu nói chuyện điều kiện, là điều kiện giữa tôi và cô?
- Điều kiện?
Bạch Tình Đình nghe Johann Vương nói như vậy xong, khẽ cau mày, đối với Bạch Tình Đình mà nói, khi cô nghe Johann Vương nhắc đến điều kiện, cô đã ý thức được đến lúc mình phải đưa ra quyết định rồi, Johann Vương luôn mang theo mục đích khi tiếp cận cô, hiện giờ, cuối cùng đã tới lúc ngả bài. Thật ra trong lòng Bạch Tình Đình rất lo lắng chuyện này, nếu có thể Bạch Tình Đình không muốn nghe được câu này, nhưng bây giờ xem ra, chuyện này không phải Bạch Tình Đình có thể lựa chọn, cô cũng không có quyền lựa chọn, một người phụ nữ đến chồng mình ở đâu còn không biết, có bản lãnh gì để ngăn cản người đàn ông khác đưa ra điều kiện.
- Johann Vương, bây giờ tôi muốn gặp chồng tôi, chuyện khác tôi không muốn nói, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc chồng của tôi đang ở đâu?
- Tử tù!
Johann Vương nói ra cái địa danh này,
- Nếu cô không biết tử tù là chỗ nào thì có thể đi hỏi những người biết về chỗ đó, tôi tin là sau khi cô biết được, nhất định sẽ rất thích chỗ đó đấy! Bạch Tình Đình, tôi chỉ muốn nói điều kiện với cô, nếu cô đáp ứng điều kiện của tôi thì tôi sẽ lập tức thả chồng của cô ra, hơn nữa tôi đảm bảo từ nay về sau sẽ không có nào người nhắc lại chuyện này nữa, bây giờ quyền chủ động đều nằm trong tay cô, không biết bây giờ cô định thế nào?
- Tôi muốn gặp chồng tôi!
Bạch Tình Đình lại nhắc lại câu này. Johann Vương cười nói:
- Chuyện này thì tôi có thể thu xếp, Bạch Tình Đình, tôi chỉ muốn nói cho cô hiểu rằng, hiện giờ tính mạng của Diệp Lăng Phi đang nằm trong tay cô, chỉ cần cô chịu bỏ hắn ta đến bên tôi, hơn nữa phải đảm bảo từ này về sau sẽ không rời bỏ tôi, tôi sẽ tha cho chồng của cô!